Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 261: Chương 261: Chương 74.3: Trò chơi (3)




Editor: MDL, Y Sơn

Beta-er: Misery De Luvi

Hôm sau.

Trận mưa rả rích suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng chấm dứt, tầng mây nặng trịch che kín bầu trời bấy giờ mới tản ra để ánh nắng rơi xuống mặt đất như những mảnh vàng óng ánh.

Hầu hết khách mời từ khắp nơi đều đã đến thủ đô trước đó, thống nhất vào ở tại khách sạn Kinh Đô. Mọi người không giấu nổi tò mò và kinh ngạc, họ ít nhiều có chút quan hệ với Mặc gia, biết Mặc Khiêm Nhân đấy, nhưng chẳng mấy người từng gặp hắn, rất ít ai biết Mặc Khiêm Nhân chính là Amon – chuyên gia tâm lý học tội phạm đẳng cấp quốc tế. Vốn họ đã gần như quên bẫng chuyện Mặc gia có một đứa con trai rồi, lễ đính hôn này đột ngột diễn ra như một cái tát tỉnh, đặc biệt là khi đối tượng đính hôn chính là công chúa độc nhất của Kha, thật quá đỗi khó hiểu.

Mặc gia sao lại có quan hệ với Kha gia? Nhìn kiểu gì cũng thấy hai nhà này khó có ngày đứng chung một chỗ.

Nhưng dù thế nào đi nữa, quà tặng phải chuẩn bị tốt, mặt cười phải chuẩn bị tốt, lời chúc cũng phải chuẩn bị tốt, không được để xảy ra sơ sót, lễ đính hôn hôm nay tề tựu toàn những nhân vật lớn đấy.

Bảy giờ mười tối, từng chiếc xe đổ về trang viên rộng lớn, khách mời tiến vào hội trường, mẹ Mặc niềm nở tiếp khách trong bộ lễ phục.

Tầng hai.

Akutsu Junko đang giúp Mộc Như Lam trang điểm, phòng bên cạnh, Mặc Khiêm Nhân quần áo tươm tất đang ngồi nghe điện thoại.

“… Đối tượng đang trên đường đến sân bay, ba mươi phút nữa sẽ lên máy bay đi Mỹ…” Giọng nói khàn khàn quyến rũ của thiếu niên vang lên, hắn mặc dạ phục màu trắng, trông như nhân vật chính của một buổi dạ tiệc, xinh đẹp mà không mất vẻ tuấn tú, mang theo chút cuồng ngạo tuổi trẻ.

Mặc Khiêm Nhân quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời đêm âm u loáng thoáng vài tia sáng từ phương xa chiếu lại. Thần sắc đạm mạc che giấu cảm xúc của hắn, tựa như một cái hồ sâu giữa đêm đen.

Lát sau, hắn thong thả đứng dậy, cất bước chân lạnh lùng đi ra ngoài.

Khi kim phút chỉ đến số sáu thì khách mời đều đã ngồi vào bàn. Có một số người dường như sinh đã ra cao quý hơn hẳn, chỉ ngồi thôi cũng đã đem lại cảm giác thượng đẳng vượt bậc. Thỉnh thoảng mọi người lại quay sang nhìn họ, vẻ mặt mỗi người một khác.

Kha Xương Hoàng có vẻ hơi khó chịu. Ông lão ngồi đối diện cười tủm tỉm, thoạt nhìn khá hiền lành nhưng thần thái toát ra từ đôi mắt lại chẳng lương thiện gì. Lão là Hoắc Quan, là người đã đối đầu một mất một còn với Kha Xương Hoàng ngay từ thời trẻ.

Bên cạnh Hoắc Quan ngồi vài người, tất cả đều là bậc cháu. Con cái bận quá, chỉ có mấy đứa nhỏ này là có thời gian đi cùng lão. Cả một bàn toàn rùa vàng phát sáng, các vị tiểu thư nhìn mà thèm rỏ dãi.

Kha Xương Hoàng không thể không thừa nhận, con cháu Hoắc Quan đúng là nhân trung long phượng, đứa thì trông kiên nghị ngay thẳng, đứa thì trông tuấn tú văn nhã, có đứa thoạt nhìn tà mị trăng hoa nhưng lại sở hữu thành tích đáng ngưỡng mộ, cả đứa cháu út Hoắc Dạ Chu cũng hết sức ưu tú. Còn Hoắc Cẩn Phong bên Hồng Kông thì thôi khỏi nhắc, tên kia là sinh ra là để chọc tức Hoắc Quan.

Có lẽ là do gen. Không như Kha Xương Hoàng có bốn người vợ, Hoắc Quan chung sống tới đầu bạc răng long với người phụ nữ ưu tú đã được tuyển chọn kĩ càng nên gen của con cháu rất tốt. Hoắc gia có tiếng khắc nghiệt trong việc chọn lựa con dâu.

“Đáng tiếc, một cô gái giỏi giang như Mộc Như Lam hẳn sẽ rất xứng với nhà chúng tôi, nào ngờ lại bị lão Mặc giành trước.” Hoắc Quan vuốt nhúm râu trên cằm.

“Còn khuya tôi mới để cháu mình gả vào nhà ông.” Kha Xương Hoàng chê bai ra mặt, đảo mắt nhìn những cậu trai đã bị ánh mắt của lão làm ngậm miệng.

“Mộc Như Lam? Có phải là cô gái đã khiến A Kỳ ký hợp đồng lần trước không?” Chàng trai với vẻ ngoài tuấn tú văn nhã chợt lên tiếng hỏi.

“Chính là cô ta.” Đáp lời là một người đàn ông đậm chất quân nhân, đến cả dáng ngồi cũng vô cùng thẳng thớm quyết đoán.

“Anh cả à, anh cứ suốt ngày chơi mấy thứ vớ vẩn nên trí nhớ càng lúc càng tệ đi rồi.” Một chàng trai khác vắt chân bày tỏ ý kiến, không quên cười tà mị với một cô gái ngồi cách đó không xa, làm cô ta đỏ mặt thẹn thùng.

“Anh cả” chỉ cười không đáp, quay sang thấy ông nội nhà mình và Kha Xương Hoàng đang một cười một cau im lặng giằng co, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này, đèn tắt dần, mọi người dồn mắt về phía khán đài.

Mẹ Mặc đứng trên bục vui vẻ lên tiếng, “Rất cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian giữa trăm công nghìn việc để tới tham dự lễ đính hôn ngày hôm nay. Mọi người đều là người quen, tôi cũng không nói nhiều lời khách sáo làm gì, hôm nay là ngày vui của nhà chúng tôi, mọi người đến chung vui chúc phúc là quý lắm rồi.”

Tiếng vỗ tay vui cười vang lên rôm rả, mẹ Mặc vốn rất được mọi người yêu quý, bà là một người phụ nữ tâm lý, vô tư, hào sảng, lại kiên cường.

Khác với sự vui vẻ náo nhiệt dưới lầu, tầng hai lúc này bắt đầu chìm trong không khí rối loạn.

“Khiêm Nhân đâu? Chưa tìm được sao?!” Akutsu Junko cau mày hỏi.

Mặc Vô Ngân vò đầu rối rắm, “Cháu gọi điện rồi nhưng di động anh ấy bị để lại trong phòng, anh ấy không mang theo…”

“Sắp tới giờ xuống ra mắt rồi, sao lại…” Akutsu Junko có hiền lành đến mấy cũng phải nổi giận, đến thời khắc quan trọng mà nhân vật chính lại biến mất là thế nào?

Mộc Như Lam ngồi trên giường, nụ cười vẫn dịu dàng, “Vô Ngân xuống dưới nói với mẹ một tiếng, kéo dài thời gian thêm chút nữa.”

Mặc Vô Ngân gật đầu chạy vội xuống, sợ nếu chậm chân, mẹ Mặc gọi mà không có ai đi xuống thì hỏng bét.

Đáng lẽ lúc mẹ Mặc phát biểu xong cũng là lúc cặp đôi xuất hiện nhưng không hiểu sao Mặc Vô Ngân lại đột nhiên chạy xuống thì thầm với mẹ Mặc gì đó làm bà nuốt lại những lời sắp nói. Mọi người ở đây đều cực kì tinh ý nên đương nhiên biết đã xảy ra vấn đề, chỉ là làm như không thấy mà thôi.

Tô Trừng Tương đứng gần Lục Tử Mạnh, nắm chặt cái ly trên tay, cô hít thở sâu, không nén được sự vui vẻ âm ỉ trong lòng, mặc dù đây chỉ là một bữa tiệc đính hôn nhưng ai cũng hiểu rõ nó không khác kết hôn là bao.

“Sao thế?!” Sắc mặt mẹ Mặc hơi tệ.

“Anh hai đi đâu mất rồi.”

Nhóm phục vụ nghi hoặc nhìn quanh, lặng lẽ bưng khay lui xuống.

“Vậy hả? Tiếc thật, tôi còn đang định cho nổ cái trang viên kia.” Đoạn Nghiêu cười nói, đôi mắt thoáng vẻ si cuồng. Hắn cứ nghĩ một kẻ như Mặc Khiêm Nhân sẽ không đời nào bỏ rơi Mộc Như Lam nên đã chuẩn bị chiêu khác, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa, “Rút đi, hành động cho cẩn thận, lực lượng an ninh bên Hoắc gia không dễ bị qua mặt đâu.”

“Rõ.” Người bên kia đáp gọn lỏn rồi cúp điện thoại.

Khách khứa còn đang suy đoán những khả năng có thể xảy ra thì trên tầng hai lại có chuyện tiếp, sao cả Mộc Như Lam cũng biến mất rồi?!

“Thế này là thế nào a a a a a!”

++++

Bên kia đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt vô cùng, mà cách đó không xa tại hồ nước lớn, một chú bạch mã chậm rãi di chuyển dọc theo bờ hồ, vó ngựa đạp nước lách tách.

Ánh trăng phủ lên mặt nước, sóng gợn lăn tăn lấp lánh vàng, vầng trăng tròn như ngự giữa hồ.

Mộc Như Lam ngồi một bên trước Mặc Khiêm Nhân, chiếc áo khoác ấm áp khóa cô vào lòng người đàn ông, chỉ có đầu lộ ra ngoài. Ôm trong tay một hộp quà nhỏ, cô mỉm cười, “Anh ra ngoài là để lấy cái này à?”

Mặc Khiêm Nhân im lặng vài giây, hai tai lặng lẽ đỏ, “… Em sẽ thích.”

Mộc Như Lam ôm chặt hộp quà, “Đương nhiên là thích. Nhưng để họ ở đại sảnh như vậy có ổn không?” Hai nhân vật chính bỏ khách khứa chạy tới hồ hẹn hò thật không có vấn đề gì chứ?

“Tối nay sẽ qua.” Mặc Khiêm Nhân phóng tầm mắt ra xa, như xuyên qua mọi vật cản để nhìn thấy thứ gì đó.

Chơi âm mưu với chuyên gia tâm lý học cần cả dũng lẫn mưu, đặc biệt là với nhà tâm lý học tội phạm tài năng Mặc Khiêm Nhân này.

====

Nghỉ tết rồi, các nàng có thấy ngày dài hơn không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.