Editor: MDL
Beta-er: Misery De LuviTrong sân bay khá đông, ai ai cũng đổ mắt nhìn nhóm thanh niên đang đứng ở chỗ cổng vào. Rõ ràng trong hai phe này, một phe chỉ có ba người, phe còn lại thì tận hai mươi mấy, vậy mà không hiểu sao họ vẫn có cảm giác thực lực ngang nhau, nhất là hai người đàn ông đó, ngay khoảnh khắc hai ánh mắt va chạm, những người đứng gần họ lập tức cảm thấy lồng ngực nặng trịch, hô hấp khó khăn.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Bạch Mạc Ly, ánh mắt lạnh nhạt càng trở nên bén nhọn, trực giác trời cho giúp hắn cảm nhận được địch ý và sự nguy hiểm của người đàn ông kia.
Bạch Mạc Ly nhìn Mặc Khiêm Nhân, cặp mắt sắc lẻm đầy hung hãn liếc sang Mộc Như Lam, phát hiện cái nắm tay của họ, trong thoáng chốc y hơi nheo mắt lại, nhanh đến mức khó thể nào nắm bắt.
Tuyết Khả đứng đằng sau Bạch Mạc Ly, thấy Mặc Khiêm Nhân thì mặt hơi biến sắc, cô ta lại gần Bạch Mạc Ly định nói gì đó nhưng y lại đưa tay ngăn, Tuyết Khả chần chừ một lát rồi cũng lùi trở về.
Hử? Hắc Báo nhìn Mộc Như Lam chằm chằm, tay gãi gãi má, lạ ghê, cô gái kia… sao trông quen quen, mình gặp hồi nào ấy nhỉ?
Để ý thấy có người nhìn mình chòng chọc, Mộc Như Lam thò đầu ra từ sau lưng Mặc Khiêm Nhân, Hắc Báo bất ngờ chạm mắt Mộc Như Lam, ngạc nhiên tới nỗi miệng hơi há.
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, thấy thú vị nên nở nụ cười, ánh mắt ấm áp câu hồn đoạt phách.
Hắc Báo ngẩn người, nhanh chóng trốn ra sau lưng Bạch Hổ, miệng lẩm bẩm, “Ma thuật lui tán! Ác linh lui tán! Thiên sứ lui tán! Tôi chưa muốn về với Chúa đâu! Lui tán lui tán lui tán!”
Bạch Mạc Ly dời mắt, cùng cấp dưới rời khỏi sân bay, bầu không khí căng thẳng thoáng chốc biến mất, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Mặc Khiêm Nhân nhìn theo bọn họ bằng ánh mắt hờ hững như mọi khi, hắn để ý thấy trên ngực hoặc cổ áo những người đó đều cài mấy chiếc huy chương giống nhau, nghiên cứu sinh từng đòi nghiên cứ Hans cũng đeo một cái như thế, tức là… Bọn họ đều là người của đế chế Bạch?
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam lên tiếng, “Anh quen bọn họ à?”
“Không quen. Đi thôi.” Dứt lời Mặc Khiêm Nhân nắm tay Mộc Như Lam rời đi, Ebert đứng làm nền nãy giờ lập tức đuổi theo.
Ở đằng trước, có người ngoái đầu nhìn nhóm Mặc Khiêm Nhân mà hỏi, “Hắn là ai mà vừa nãy dám…” Chỉ riêng khí thế đã không thua kém Boss chút nào, đúng là hiếm có.
Tuyết Khả nghiêm mặt cảnh cáo, “Sau này nếu đang làm nhiệm vụ mà thấy hắn thì né đi càng xa càng tốt. Bình thường thấy hắn cũng đừng tiếp xúc.”
“Hả?” Hắc Báo bấy giờ mới hoàn hồn lại mà quát lên, “Cô nói cái gì vớ vẩn thế Tuyết Khả?!” Hắn ta là ai chứ, sao lại bắt bọn họ phải nhượng bộ hắn ta?
Bạch Hổ đi cạnh vừa vuốt lên cánh tay phải quấn băng vừa nói, “Công tử Mặc gia tại thủ đô Trung Quốc, tham mưu đặc biệt của FBI Mỹ, viện trưởng bệnh viện tâm thân Coen, chuyên gia tâm lý học tội phạm tầm cỡ quốc tế, vô cùng quyền uy. Nghe nói không có vụ án nào là hắn không phá được, chẳng qua là hắn muốn phá hay không. Hắn là Amon Mặc Khiêm Nhân.”
Hắc Báo lấy làm kinh ngạc, “Là cái tên làm Gino không hoàn thành được luận văn tốt nghiệp ấy hả?”
“Phải.”
“Sao chúng ta phải né hắn? Cùng lắm chỉ là một tên làm ngành tâm lý thôi mà.” Đầu hắn ta cứng hơn đạn rocket được chắc?
“Thế mới bảo cậu bớt chơi bời lại mà lo theo dõi tin tức một tí đi.” Bạch Hổ cạn lời, trong đầu thằng này không còn gì ngoài đánh bụp bụp bắn bùm bùm à?!
“Tôi già như ông chắc?” Hắc Báo dè bỉu.
“…” Hai mốt tuổi và hai bảy tuổi thật ra chỉ cách nhau có sáu năm thôi, cám ơn.
Bạch Mạc Ly đi đầu, mắt nhìn thẳng về trước, khí chất lạnh thấu xương, ánh mắt y tựa như cuồng phong bạo tuyết nuốt chửng mọi hơi ấm, y bước từng bước chắc nịch, in lên mặt đất một hàng hoa băng.
(MDL: Cái này chỉ là ví von thôi các nàng nhá, lão Ly mà bước ra băng thật thì thành truyện huyền huyễn mất =))~)
++++
Mộc Như Lam, Mặc Khiêm Nhân, và cả Ebert cùng lái xe về Harvard, tất nhiên Mặc Khiêm Nhân không thể vào ký túc xá nữ được, cũng may hắn có quan hệ sâu rộng ở Harvard, nói hiệu trưởng một tiếng là có ngay một phòng bên ký túc xá nam, hiệu trưởng còn mời hắn mở khóa giảng dạy vài buổi cho những sinh viên ưu tú, đối với nhà trường thì thế này chỉ lời không lỗ. Bình thường chỉ học sinh trong học viện đặc công FBI mới có cơ hội được Mặc Khiêm Nhân giảng dạy, mấy trường đại học khác mời hắn tới dạy có một tiết hắn cũng chưa bao giờ đáp ứng.
Còn chuyện Mặc Khiêm Nhân tới học viện Lưu Tư Lan làm giáo viên Sinh để tiếp cận Mộc Như Lam thì đương nhiên là trường hợp đặc biệt.
Mộc Như Lam xin nghỉ ba ngày, ngày thứ nhất cùng Ebert đi tìm Mặc Khiêm Nhân, ngày thứ hai nghỉ lại khách sạn với Mặc Khiêm Nhân, ngày thứ ba thì cùng Mặc Khiêm Nhân về Coen sau đó trở lại Boston.
Bây giờ đang là buổi chiều, Jennifer bạn cùng phòng của cô học ngành Kỹ thuật, buổi trưa ít khi nào về ký túc xá mà toàn vào thư viện đọc sách, thành ra trong phòng chỉ còn lại Lê Dạng. Thấy Mộc Như Lam, Lê Dạng cau mày, “Cậu…”
Mộc Như Lam nhướng nhướng mày, “Sao?”
“… Cậu vẫn ổn chứ?” Lê Dạng vốn muốn hỏi cô đi đâu nhưng không tiện, không ai thích bị giám sát như thế, cho dù là có ý tốt.
“Khỏe lắm, cảm ơn cậu.” Mộc Như Lam mỉm cười.
Lê Dạng dời mắt sang màn hình điện thoại, cô ấy luôn như thế, luôn cười một nụ cười khiến người ta không đành lòng khiển trách… Trong mắt Lê Dạng thoáng vẻ bất đắc dĩ, cô đã biết là sẽ thế này mà… Cán cân không thể nào không nghiêng về phía cô ấy.
Mộc Như Lam tắm rửa thay quần áo rồi đi ra ngoài, Mặc Khiêm Nhân đã chờ sẵn dưới lầu. Hai người tay trong tay đi ăn cơm, bắt gặp cảnh này ai nấy đều tròn mắt, chẳng mấy chốc khắp diễn đàn đã vang lên tiếng than ai oán của những nam sinh viên. Trời sập rồi! Nữ thần đã có chủ!
Mặc Khiêm Nhân từng sinh hoạt ở đây bốn năm nên quen thuộc hơn Mộc Như Lam nhiều, hắn dẫn Mộc Như Lam đến căn tin ăn cơm, cơm xong lại tản bộ, trên đường có đụng mặt nhóm Tần Phá Phong nhưng họ chỉ đi ngang qua. Mấy người bị bỏ lại đằng sau đứng đực mặt ra, quái, sao cứ có cảm giác như cô ta có chỗ dựa rồi, không dễ bắt nạt nữa nhỉ?
Tần Phá Phong nhìn họ đi sóng vai nhau, phun ra hai chữ đầy khó ở, “Chướng mắt.” Không cần nói cũng biết mối quan hệ giữa hai người này là gì, tình tứ ngọt ngào nhìn phát ghét! Đáng lẽ bọn chúng phải trắng tay khổ sở mới đúng!
“Tuyết Khả bảo, khi tên này ở gần thì không được đụng vào Mộc Như Lam.” Tần Xuất Vân ném cho Tần Phá Phong cái nhìn cảnh cáo. Càng ngày cô ta càng ngờ rằng Mộc Như Lam đã gây thù riêng với Tần Phá Phong, nếu không thì sao cô ta còn chưa thấy căm phẫn tí gì mà hắn đã như có thâm thù đại hận với Mộc Như Lam rồi?
“Thế chừng nào hắn mới đi?”
“Nghe nói là hai tuần sau, ngay trước lễ kỉ niệm vài hôm.”
Tần Phá Phong cười, xem ra cả ông trời cũng muốn trêu cợt cô ta, đáng đời! Hai tuần sau khi đã hết chỗ dựa rồi, để xem cô ta còn kiêu ngạo được nữa hay không. Cho dù diễn hay hay diễn dở thì danh tiếng của cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, diễn hay thì vai phù thủy kinh tởm sẽ khiến người ta giận lây kẻ đóng, diễn dở thì sẽ phá hỏng tiết mục kịch hạ màn, ai mà không ghét con sâu làm rầu nồi canh cơ chứ? Hahahaha.
Tần Xuất Vân nhìn Tần Phá Phong, không nỡ nói hắn biết bộ dạng của hắn bây giờ giống y chang mấy nhân vật phụ nhỏ mọn thích hơn thua mà người ta nhìn chỉ muốn vả lệch hàm.
Mộc Như Lam vừa về thì Morse lại đi đâu mất, có vẻ một thời gian nữa mới về, hắn chỉ nói là sẽ tìm cho cô một người thầy giỏi.
Cuộc sống trong trường đại học vẫn như thường lệ, điểm khác biệt duy nhất là các sinh viên ngành Tâm lý học đang phấn kích hơn bao giờ hết, vì nhà trường vừa đăng thông báo Mặc Khiêm Nhân mở khóa giảng công khai. Khóa giảng còn chưa bắt đầu mà trên diễn đàn đã bàn luận rôm rả cả lên, có thể đoán được giảng đường hôm đó sẽ đông đến mức nào.
Buổi đầu tiên Mặc Khiêm Nhân mở khóa giảng, Mộc Như Lam mới tới trễ năm phút mà đã hết chỗ ngồi, cũng may có người lịch sự nhường ghế cho cô còn mình thì ngồi chen với bạn.
Phòng học rất rộng, có gần một nghìn ghế ngồi xếp thành hình bậc thang hướng xuống về phía bục giảng. Mộc Như Lam ngồi hàng sau cùng, nhìn quanh thì thấy không chỉ có sinh viên ngành Tâm lý học mà còn có ngành khác, cùng một vài giáo sư, phó giáo sư trẻ tuổi, ngay cả Ebert cũng đã ngồi ấm chỗ ở hàng trước và đang chuẩn bị giấy bút…
Mộc Như Lam chợt nhận ra những học sinh Lưu Tư Lan Mặc Khiêm Nhân từng dạy đúng là đã được một món hời to. Đôi khi người càng đứng gần sẽ càng khó nhận thấy ánh hào quang của ngươi, phải tới khi một ai khác tung hô ngươi thì họ mới biết ngươi vẫn luôn chói sáng, mới biết ngươi đáng trân trọng hơn họ tưởng.
Trước giờ cứ nghe nói là Mặc Khiêm Nhân rất có tiếng trong giới tâm lý học nhưng phải tận mắt chứng kiến mới biết là có tiếng đến mức nào, biết bốn chữ A-m-o-n rốt cuộc nặng ra sao.
Mộc Như Lam ngồi sau cười tươi thật tươi, người đàn ông tài giỏi này, là của cô đấy, hết thảy hết thảy, đều là của cô.
Giảng đường hơi ồn, chưa đến giờ vào lớp nên xung quanh nói chuyện rất hăng, vậy mà khi có tiếng bước chân vang lên nơi cửa chính, tất cả bỗng lặng đi trong chớp mắt.
Sơmi trắng, âu phục đen, thoạt nhìn cùng lắm chỉ khoảng hai lăm tuổi, thật khó mà tin rằng đây chính là một trong số những người quyền lực nhất trong giới tâm lý học.
Thế nhưng không ai dám phủ nhận hắn không phải Amon, vẻ mặt lạnh nhạt, khí chất trong trẻo lạnh lùng cùng một bức tường ngăn cách phàm nhân, cao quý tựa một đấng quân vương, chẳng những không hề thua kém so với tưởng tượng của họ mà còn càng hợp với cái tên Amon hơn. Cặp mắt lạnh lẽo sắc bén mà đến cả bọn tử tù cũng phải sợ hãi chợt đảo qua, bọn họ lập tức đồng loạt ngồi thẳng lưng, trong thâm tâm lặng lẽ dựng lên phòng tuyến bảo vệ bí mật của mình.
Ở đây có rất nhiều nghiên cứu sinh hay thậm chí là tiến sĩ lớn tuổi hơn Mặc Khiêm Nhân, nhưng khí chất và thực lực thì lại thua hắn một khoảng rất xa. Bọn họ vẫn còn phải học nhiều.
Đã quen trở thành trung tâm của sự chú ý, Mặc Khiêm Nhân hờ hững như thể đó là chuyện hiển nhiên, hắn đi lên bục giảng, đưa mắt nhìn một cái là đã tìm ra Mộc Như Lam ngay dù cô ngồi tít ở hàng sau cùng.
Cô cười dịu dàng, vẫy vẫy tay với hắn.
Vẻ mặt của hắn vẫn vậy, chỉ là dường như hơi lạnh đã tản đi đôi chút.
Bấy giờ đã có người nhận ra mối quan hệ giữa Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân.
Tình yêu thầy trò… Nếu là thật lòng thì tình yêu thầy trò trong trường đại học quả thật rất lãng mạn. Có nữ sinh viên chống cằm mơ màng. Đúng là một cặp trai tài gái sắc.
Giong nói thanh lạnh của Mặc Khiêm Nhân vang khắp giảng đường, dẫn tất cả mọi người nhập tâm, nhiều người đã chuẩn bị sẵn các câu hỏi hóc búa nhưng Mặc Khiêm Nhân vẫn có thể giải đáp một cách dễ dàng, ví dụ đơn giản dễ hiểu, lối giải thích ngắn gọn rõ ràng, cứ thế anh hỏi tôi đáp, tranh luận rất là sôi nổi.
Khóa giảng một trăm phút trôi qua chỉ trong chớp mắt, nhiều người còn chưa kịp nói với Mặc Khiêm Nhân câu nào. Buổi học vừa kết thúc thì lập tức có một đám đông đổ ra vây Mặc Khiêm Nhân lại không cho hắn đi.
Mộc Như Lam hai tay chống cằm, khuỷu tay đặt lên mặt bàn, mỉm cười nhìn cảnh tượng thú vị trên bục giảng, có điều chỉ được một lát lại bị cắt ngang.
Điện thoại cô rung lên.
Mộc Như Lam vừa mới bắt máy thì từ trong loa đã vang lên giọng nói bực dọc của một người đàn ông lạ, “Cho trò hai mươi phút, đến trước cổng trường Y ngay!” Nói đoạn cúp máy cái rụp.
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, thử tra danh sách cuộc gọi tới, a, là số của giáo viên hướng dẫn mà Morse tìm cho cô.
Xem ra là một người khó tính, chỉ mong năng lực của ông ta tương xứng với tính tình.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân cái cuối rồi rời phòng qua cửa sau, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho hắn để lát nữa hắn đỡ tìm.
Từ đây đến trường Y hơi xa, Mộc Như Lam đành phải chạy, lúc chạy qua một khúc rẽ thì có một người cô gái bất ngờ xuất hiện, Mộc Như Lam chạy tránh sang, vậy mà cô ta lại lại đột nhiên ngã ngồi xuống đất.
Mộc Như Lam khó hiểu, cô đâu có đụng phải cô ta đâu?
“Cô không sao chứ?” Mộc Như Lam ngồi xổm xuống trước mặt cô gái nọ, cô ta khá dễ nhìn, tóc đen óng hơi xoăn ở đuôi, trông tựa như một đóa hoa mong manh cần được bảo vệ cẩn thận. Trên trán cô ta toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt ra chiều rất đau.
Cô ta lắc đầu, “Tôi không sao… Cô có việc gấp thì cứ đi trước.”
Mộc Như Lam nheo mắt, môi cười lạnh lùng, “Làm sao cô biết tôi có việc gấp? Xin hỏi, vừa nãy tôi va phải cô à?”
“… Không phải, do tôi bị bất ngờ thôi.” Tần Lãnh Nguyệt nhìn Mộc Như Lam, một giọt mồ hôi lăn từ thái dương xuống cằm.
“Chị!” Bỗng từ đâu vang lên giọng của Tần Phá Phong, hắn và Tần Xuất Vân vội vàng chạy tới, “Chị, chị làm sao vậy?”
“Không sao, chị chỉ bị bất ngờ thôi.” Tần Lãnh Nguyệt cười gượng phất tay.
“Bị bất ngờ?” Tần Phá Phong lập tức nhìn sang Mộc Như Lam.
“Chị đi bệnh viện khám đi, bác sĩ bảo ba tháng đầu nhất định phải thật cẩn thận.” Tần Xuất Vân cau mày định đỡ Tần Lãnh Nguyệt dậy.
Mộc Như Lam không để tâm đến cái nhìn của Tần Phá Phong mà đi vòng qua bọn họ luôn. Chuyện không liên quan đến cô, đương sự cũng đã nói là cô ta chỉ bị bất ngờ thôi mà.
Nhưng Mộc Như Lam nghĩ vậy không có nghĩa là người khác cũng nghĩ vậy.
“Này, cô không định xin lỗi một tiếng à?” Tần Phá Phong trừng mắt tức giận, dù chưa va đụng nhưng chạy trong sân trường làm kinh động phụ nữ có thai thì cũng phải xin lỗi chứ.
Mộc Như Lam nhìn đồng hồ đeo tay, sắp muộn đến nơi rồi, thế là cô vội vàng chạy nhanh hơn, không thèm nhìn mấy người phía sau lấy một cái. Bớt giỡn đi, việc gì cô phải lãng phí thời gian vì bọn họ cơ chứ?
“…” Tần Phá Phong.
“…” Tần Xuất Vân.
“…” Chẳng theo kịch bản trong tiểu thuyết chút nào hết! Đáng lẽ phải là người này ép người kia xin lỗi, người kia thà chết chứ không chịu khuất phục bla bla… ← Đây là suy nghĩ của Tần Tịch Dương mới chạy tới.
Lúc Mộc Như Lam tới được trường Y thì ở cổng không có ai trông giống một giáo viên hướng dẫn cả. Đồng hồ chỉ rằng cô tới trễ ba mươi giây, chẳng lẽ mới ba mươi giây mà người đó đã đi rồi sao?
Mộc Như Lam gọi lại số vừa nãy, mắt tìm quanh quất, quả nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục trắng ở cách đó không xa vừa đi vừa mở di động, ông ta đọc thông báo trên màn hình, sau đó bấm tắt không chút lưu tình.
Nóng tính thế này, đúng là ông ấy rồi.
Mộc Như Lam bước vội theo.
“Thầy…” Mộc Như Lam chạy tới chỗ người nọ, đối phương thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt rất nghiêm khắc, xem chừng là một người cay nghiệt khó tính. Ông ta liếc Mộc Như Lam một cái, mới đầu hơi ngạc nhiên nhưng sau lại càng tức hơn, đi thẳng luôn không thèm dừng lại.
“Xin hỏi có phải thầy Regu không?” Mộc Như Lam đành vừa đi vừa hỏi.
“Phải thì sao?”
“Em xin lỗi vì đã đến trễ, nhưng chẳng lẽ thầy không định thử năng lực của em mà đi luôn như vậy à?”
Cô không cúi đầu cầu xin cơ hội thứ hai, điều này khiến Regu hơi ngạc nhiên, nhưng đồng thời ông ta cũng thấy được sự tự tin của Mộc Như Lam và còn coi đó là biểu hiện kiêu ngạo. Regu dừng bước, nói với Mộc Như Lam mà mặt lạnh tanh, “Trong y học, kẻ không đúng giờ sẽ không đạt được thành tựu gì cả. Chỉ hai giây trì hoãn cũng đủ để giết chết bệnh nhân, chỉ một giọt dung dịch nhỏ chậm cũng đủ để phá hỏng cả một công trình nghiên cứu! Cho dù trò tài giỏi đến mấy, tôi cũng không nghĩ trò có năng lực để trở thành Ive Sparsona thứ hai! Tôi từ chối làm giáo viên hướng dẫn của trò!”