Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Hôm sau.
Thứ bảy.
Cuối tuần học viện Mộ Hoa cho nghỉ học, vậy mà ba lớp năm ba vẫn tập trung đầy đủ ở trường, ngay cả Hoắc Dạ Chu cũng có mặt.
“Các cậu tới đây làm gì?” Tô Bắc Thiệu trừng mắt nhìn lớp số ba, hỏi Hoắc Dạ Chu, “Con chim của cậu đâu?” Mộc Như Lam nói rõ, chừng nào lớp ba còn có mặt con chim của Hoắc Dạ Chu thì chừng đó cô sẽ vẫn không ưa lớp này! Tô Bắc Thiệu trơ trẽn bóp méo ý của Mộc Như Lam.
“Ai cần cậu lo.” Hoắc Dạ Chu nâng kính, bình thản nhã nhặn đáp lại một câu.
Thời Nhất cười tủm tỉm khoát vai Thời Ngũ, ỏng ẹo cứ như không có xương.
Bọn họ muốn tới khu có kí hiệu hải âu mà hôm trước đã quật bọn họ tơi tả. Lần đầu tiên đi là vì Mộc Như Lam, lần thứ hai này đi là do tâm lý cố chấp của thiếu niên. Lần trước bị bẫy trong đó cho no đòn, mặt bị thương thê thảm, bọn họ hiển nhiên sẽ khó chịu, hiển nhiên sẽ muốn đi nữa, để xem đằng sau đống bẫy là thứ gì.
Cả bọn từ từ đi tới địa điểm mục tiêu mà không biết Lương Khâm Luân đang kinh ngạc cầm kính viễn vọng nhìn bọn họ, ba lớp, bốn mươi lăm nam sinh… cùng nhau đi đến khu hải âu, đây đúng là lần đầu tiên trong lịch sử! Đặc biệt là là Hoắc Dạ Chu, Lương Khâm Luân cử tưởng rằng hắn sẽ kiên trì đấu tranh đến cùng cơ, ai ngờ mới đó đã tự nhảy xuống hố rồi…
Mộc Như Lam thật không hổ là nhân tài được quốc gia gửi gắm kỳ vọng, anh ta phục sát đất luôn. Mấy ông lão kia chắc là đang cười không thấy mặt trời rồi, chậc.
Chợt nhớ tới vụ giết người xảy ra trong học viện gần đây, Lương Khâm Luân lại cau mày, đáng lo thật đấy, một tai hoạ ngầm đang gần trong gang tấc…
Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đưa vợ chồng Kha Xương Hoàng ra sân bay, trong lúc đợi qua cổng kiểm an, Mặc Khiêm Nhân nhận được điện thoại của Tô Trừng Tương.
“Em sẽ không nói cho ai chuyện Kha Như Lam có vấn đề về tâm lý, nhưng em muốn được trở thành bác sĩ tâm lý của cô ấy. Anh có tình cảm với Kha Như Lam, hẳn anh biết bác sĩ tâm lý kiêng kị nhất là có tình cảm với bệnh nhân, việc đó sẽ ảnh hưởng đến óc phán đoán của anh. Em không thể làm ngơ chuyện này được, không phải vì anh mà là vì người Mặc gia, và vì ông nội em đang sống chung một chỗ với nhà anh nữa…”
Tô Trừng Tương nói rất đúng lý hợp tình, cô không hề làm nghiêm trọng, chắc chắn Mặc Khiêm Khân Nhân hiểu hơn ai hết độ nghiêm trọng của hậu quả một khi chuyện Mộc Như Lam bị lộ: nhỏ thì Mặc gia Kha gia bị ảnh hưởng, lớn thì chính phủ bị mất thể diện, bởi Mộc Như Lam là người chính phủ đã chấm, cả vị trí cô đảm nhiệm trong tương lai cũng đã được chuẩn bị sẵn đề phòng nhưng quốc gia khác vươn cành ô liu về phía Mộc Như Lam. Điều này làm không ít người nghiến răng nghiến lợi, mà một khi ngọc đẹp tì vết thì bao nhiêu hâm mộ đều sẽ biến thành phỉ báng.
Và phương pháp giải quyết tốt nhất chính là để một bác sĩ tâm lý đáng tin âm thầm trị liệu cho Mộc Như Lam, giúp cô trở thành một người bình thường. Nếu Mộc Như Lam không phải thái nhân cách mà là rối loạn nhân cách chống xã hội thì vẫn còn có thể chữa trị.
Mặc Khiêm Nhân im lặng, đôi mắt đạm mạc nhìn về phía cô gái đang cùng Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko đứng đợi trước cổng kiểm an, cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong tựa vầng trăng khuyết, dù mặt trời không hiện hữu thì quanh cô vẫn tồn tại một lớp ánh sáng mỏng tang, ngăn cách cô khỏi thế giới ồn ã đầy lường gạt tranh đoạt này. Hơi ấm tỏa ra khiến người ta không thể không dừng mắt trên người cô, có điều họ không dám nhìn quá trực tiếp, như thể sợ rằng mình sẽ dọa nàng thiên sứ chạy mất.
Bác sĩ tâm lý kiêng kị nhất là có những cảm xúc vượt quá mối quan hệ bệnh nhân-bác sĩ với bệnh nhân, chỉ một chút cảm tình cũng không được chứ đừng nói là yêu. Cứ nhìn cái cách Mặc Khiêm Nhân trù trừ chưa trị liệu cho Mộc Như Lam là biết, hắn không thể đối đãi với cô như một bệnh nhân tâm thần mặc dù hắn biết rõ tâm lý Mộc Như Lam không bình thường.
“Anh Khiêm Nhân, nếu anh thật sự yêu cô ấy thì nên để cô ấy được trị liệu, nếu để bệnh tình tiếp tục thế này thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Cô định trị liệu cho cô ấy như thế nào?” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên hỏi. Với thân phận của Mộc Như Lam thì cô ấy đi đến đâu cũng bị chú ý, mà Tô Trừng Tương bây giờ đang làm chuyên gia tâm lý học tội phạm, cũng bị chú ý, nếu Mộc Như Lam thường xuyên đi chung với Tô Trừng Tương thì e là sẽ khiến những kẻ hữu ý nghi ngờ.
Tô Trừng Tương nói, cô sẽ tiến hành trị liệu cho Mộc Như Lam ở quán cà phê hoặc quán ăn như bạn bè, dựa vào quan hệ giữa lão Tô và Mặc gia, Tô Trừng Tương quen biết và trở thành bạn tốt với Mộc Như Lam là chuyện bình thường. Hơn nữa không phải ai cũng có gan kéo Mộc Như Lam về phía bệnh tâm thần, đối với bọn họ đó là chuyện không tưởng, Mộc Như Lam là thiên sứ cơ mà.
Mặc Khiêm Nhân cúp máy, không nói đồng ý hay không, tâm trạng hắn có hơi phức tạp, cứ như người thương bị bệnh ung thư phải xạ trị thì mới có cơ hội sống sót, hắn không đành lòng để cô viện chịu khổ, nhưng nếu không nhập viện thì tình trạng sẽ càng tệ hơn.
Thấy ở cổng kiểm an sắp đến phiên Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko, Mặc Khiêm Nhân đi tới. Kha Xương Hoàng kiềm lòng không đặng, dặn Mộc Như Lam một tiếng, dằn Mặc Khiêm Nhân một câu rồi mới cùng Akutsu Junko bước vào. Mộc Như Lam cười bất đắc dĩ nhìn hai người bước qua cổng kiểm an, đến khi họ xa khỏi tầm mắt thì mới tay trong tay cùng Mặc Khiêm Nhân rời khỏi sân bay.
“Khiêm Nhân vừa nói chuyện điện thoại với Tô tiểu thư à?” Mộc Như Lam hỏi.
“Ừ.” Mặc Khiêm Nhân không định gạt Mộc Như Lam, bệnh nhân phải phối hợp với bác sĩ thì bệnh tình mới có khả năng được chữa khỏi.
Mộc Như Lam nghe xong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, cô nhìnMặc Khiêm Nhân, “Em có thể được chữa khỏi sao?” Thật à? Cô có thể được chữa khỏi thật à? Một kẻ biến thái được chữa thành người bình thường? Nếu làm được thật thì khó tin quá.
“Có lẽ. Ít nhiều cũng sẽ có tác dụng.” Mặc Khiêm Nhân nắm tay cô cùng đút vào túi áo, được chữa khỏi đương nhiên là tốt nhất, không một người đàn ông nào muốn cô gái hắn yêu mang bệnh trong mình cả, nhưng nếu không chữa được thì… Hắn sẽ vẫn yêu cô, chuyện này không thể ảnh hưởng đến tình yêu hắn dành cho cô.
“Vậy được thôi.” Mộc Như Lam đồng ý , nhếch môi cười, “Xem ra sẽ thú vị lắm đây, em rất chờ mong đợt trị liệu của Tô tiểu thư đấy.”
Cảm thấy thú vị? Đây không phải là một dấu hiệu tốt, dẫu vậy Mặc Khiêm Nhân vẫn đáp, “Ừ.”