Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 293: Chương 293: Chương V87.1: Chạm trán (1)




Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Nguồn: diendanlequydon (DĐLQĐ)

“Elvis, có chuyện gì thế?” Phỉ Phi đến cạnh Ive, nhìn sang đám đông ồn ào kia mà hỏi.

Ive mỉm cười nhìn cô ta, khuôn mặt như được ánh mặt trời phủ một lớp mạ vàng, tuấn mỹ tựa thiên thần phương tây, “Không biết nữa, hay chúng ta qua đó xem đi?”

Phỉ Phi cũng tò mò nhưng không hiểu sao lại thấy hơi bực mình, vì thế cô ta lắc đầu, “Sắp vào lớp rồi, em phải về lớp thôi.”

Dứt lời Phỉ Phi quay lưng rời đi, thế nhưng cô ta chưa bước được mấy bước thì từ giữa đám đông đã đi ra một người, cước bộ người đó thong thả nhẹ nhàng như đang bước trên mây vậy, nhìn thoải mái chỉ muốn ngủ thiếp đi.

Mái tóc đen dài giống cô ta, nụ cười mím chi giống cô ta, gương mặt xinh đẹp giống cô ta, khí chất dịu dàng giống cô ta, thế nhưng —— sự khác biệt trời vực đã ngay tức khắc đập vào mắt tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả Phỉ Phi.

Cùng là nụ cười mím chi, nhưng của Mộc Như Lam xuất phát từ tận đáy lòng, cả khuôn mặt cô như sáng bừng lên, ý cười đong đầy đôi mắt, ấm áp tựa một chiếc chăn bông giữa trời đông khiến người ta chỉ muốn ôm chặt lấy; cùng là gương mặt xinh đẹp, nhưng thứ người ta chú ý đầu tiên ở Phỉ Phi là dung mạo, còn ở Mộc Như Lam là khí chất, có khí chất phụ trợ thì dung mạo dù bình thường mấy cũng trở nên dễ nhìn, mà khi dung mạo đã đẹp sẵn thì đó chẳng khác nào dệt gấm thêu hoa. Ngay cả mái tóc cũng trông tinh tế lả lướt hơn rất nhiều.

Sau lưng cô như hiện ra đôi cánh trắng mờ ảo giữa gió xuân. Người ta nhìn mà mê đắm không thôi, đến khi hoàn hồn thì mới biết đó chỉ là ảo giác.

Nhìn cảnh tượng ấy, ai gặp Mộc Như hằng ngày còn đỡ, chứ như lần này lâu lắm mới gặp lại, người ta không thể tránh khỏi cảm giác bồi hồi như cả thế kỉ đã trôi qua.

Thì ra là chị ta…

Phỉ Phi đờ người nhìn Mộc Như Lam tiến về phía mình, ngay cả nụ cười trên mặt cũng gượng đi rất nhiều, trước nay cô ta chỉ nhìn người này qua màn hình, học theo từng cử chỉ của chị ta, cách nói chuyện của chị ta, khí chất nụ cười của chị ta. Phỉ Phi cứ đinh ninh mình đã giống bản thể hơn 90% rồi, nào ngờ lần chạm mặt này đã phũ phàng giáng cho cô ta một cái tát. Như thể cô ta chỉ là một tên hề không hơn, hăng say làm trò mà không mảy may biết khán giả đang chê cười mình.

Mộc Như Lam cũng nhìn thấy Phỉ Phi nhưng lại nhanh chóng bị người đứng cạnh cô ta thu hút sự chú ý, cô không khỏi khựng bước chân, nhìn người đàn ông mà mình tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nay tái ngộ bằng cách này, ngay tại một nơi như thế này.

Ive.

Trong thoáng chốc, Mộc Như Lam chợt nhớ tới “con chó giữ nhà” của Ive bị Kha Thế Kiệt làm hỏng — cái xác phụ nữ đã thối rữa.

Tầm mắt Đoạn Nghiêu đảo qua Phỉ Phi rồi dừng trên người Ive thăm dò, xem ra đã có rất nhiều chuyện xảy ra khi hắn không ở đây, con ả Phỉ Phi thì đáng ghét rồi, vậy còn tên đàn ông này? Trông hắn quá mức tài giỏi, thể nào cũng sẽ đem lại không ít rắc rối.

Ive gật nhẹ đầu nhìn Mộc Như Lam, miệng cười lịch sự như mới chỉ lần đầu gặp cô.

Đi đến trước mặt hai người, Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu đáp lại, thân thiện mà xa cách, như thể đây thật sự là lần đầu tiên họ gặp mặt.

Không ai phát hiện được điều gì bất thường.

Mộc Như Lam đang định nói chuyện thì đột nhiên bị cắt ngang.

“Cúc cu!” Một con bồ câu trắng phấn khởi vỗ cánh bay thẳng lại đây, đến trước mặt Mộc Như Lam, nó lao lên trời đánh hai vòng trên đầu cô rồi mới bay xuống.

Mộc Như Lam nửa kinh ngạc nửa mừng rỡ vươn tay, con bồ câu lập tức đậu lên ngón trỏ của cô, nũng nịu kêu cúc cu, đôi mắt đậu đen vẫn ngốc nghếch như dạo trước. Mộc Như Lam cười hôn nó mấy cái làm nó ngưng kêu bay đến trên vai, cọ cọ vào má cô.

Mọi người im lặng nhìn cảnh tượng này, thấy trong mắt nhau một sự say mê.

Thiên sứ và bồ câu… Có lẽ trên đời này không có sự kết hợp nào thánh khiết hơn thế.

“Em là Phỉ Phi à?” Để bồ câu đậu trên vai, Mộc Như Lam cười với Phỉ Phi, tiếp tục câu nói bị cắt ngang khi nãy, “Trông được đấy chứ, cơ mà ai lại nói em giống chị nhỉ? Oan cho Phỉ Phi quá, em đã uất ức lắm phải không?”

Biểu cảm của Phỉ Phi gượng đi rồi nhanh chóng thả lỏng, cô ta cười ôn hòa, đáp lại Mộc Như Lam một cách điềm tĩnh, “Các học sinh thích học tỷ quá, em cũng hiểu mà. Có điều bây giờ học tỷ đã về rồi, mọi người nhất định sẽ thấy rõ sự khác biệt giữa chúng ta, vẫn còn nhiều thời gian, em sẽ chờ ngày mọi người coi em là ‘Phỉ Phi’ thay vì ‘kẻ bắt chước học tỷ’.”

Câu trả lời bình tĩnh, khéo léo, độ lượng này đã đem lại cho Phỉ Phi khá nhiều thiện cảm người, khác biệt đã rõ, xem ra có khi họ nghi oan cho cô ta thật, thôi thì sau này tạo điều kiện cho cô ta trong Lưu Tư Lan một tí, coi như là bồi thường vì đã hiểu lầm.

“Ngày đó nhất định sẽ tới.” Mộc Như Lam nói đoạn nhìn sang Ive, “Anh là?”

Tim Phỉ Phi đập thịch một cái, sợ Ive sẽ bỏ cô ta về phe Mộc Như Lam, gì chứ chuyện này là cô ta tuyệt đối không chấp nhận, Ive là do cô ta dẫn vào đây, cô ta là cô gái duy nhất trong học viện Lưu Tư Lan thật sự thân thiết với Ive, cô ta không thích đồ của mình bị cướp đi, cho dù chính cô ta cũng âm mưu cướp đồ của người khác.

Cô ta vội lên tiếng, “Đây là anh Elvis Stephen, giáo viên mới về học viện Lưu Tư Lan, bạn của em. Anh ấy có dạy lớp chị đấy, học tỷ nhất sẽ mến ảnh.” Cô ta cố ý bồi thêm hai chữ “của em”.

“El-vis?” Mộc Như Lam đọc chậm từng âm, phảng phất như có ẩn ý gì đó mờ ám, lại như chỉ đang bắt chuyện, cô cười, “Rất hân hạnh được gặp anh, anh Elvis.”

“Tôi cũng vậy, nàng thiên sứ xinh đẹp.” Ive đáp lại bằng nụ cười lịch sự, hắn nhìn con bồ câu làm bồ câu sợ đến nỗi suýt té khỏi vai Mộc Như Lam, nó rúc đầu vào cánh, vội vàng núp sau tóc cô.

Động vật càng nhỏ yếu thì càng nhạy cảm với nguy hiểm, bản năng xu lợi tị hại biểu hiện rõ nhất trên chúng.

Chuông vào lớp tiếng vang lên, các học sinh giải tán, hớn hở về lớp, Phỉ Phi chần chờ hỏi Ive, “Chúng ta cùng đi nhé?”

“À, tôi phải đến dãy năm ba lên lớp cho học sinh rồi.” Ive nói, Phỉ Phi đành bực dọc rời đi một mình, trước đó không quên liếc Mộc Như Lam một cái.

Mộc Như Lam tách khỏi nhóm Đoạn Nghiêu để tới dãy năm ba cùng Ive, hai người đi chung rất tự nhiên.

Chàng trai tóc vàng đẹp trai cao ráo và cô gái phương đông nhỏ nhắn tinh tế thả bộ trên con đường đá, hai hàng cây được cắt tỉa tỉ mỉ che đi nửa người họ.

“Sao anh lại ở đây?” Bước chân Mộc Như Lam nhàn nhã bao nhiêu thì giọng nói của cô nhẹ nhàng bấy nhiêu, tưởng như trời có sụp thì dáng vẻ ung dung này cũng không bao giờ thay đổi, tựa hồ sinh ra đã thong thả như vậy rồi. Cô bình thản như thể người đàn ông đi cạnh chưa từng có ý định ăn thịt cô, chưa từng muốn giết nhau một mất một còn với cô.

Khóe môi Ive cong lên trên hơn nữa, nụ cười lịch thiệp hoàn hảo chẳng mấy chốc đã trở nên quỷ dị, người ta không thường cười đến độ cong này, “Cưng à, gặp tôi em có vui như tôi gặp em không?”

Mộc Như Lam bình thản như chỉ đang nói chuyện thời tiết, “Học viện Lưu Tư Lan rất quan trong với tôi, nếu anh Ive không chịu an phận thì tôi chỉ còn cách làm ít chuyện thất lễ chuyện.”

Ive nhìn Mộc Như Lam, Mộc Như Lam mỉm cười nhìn lại, trong không khí như vang lên tiếng rắc rắc.

Biến thái là sinh vật luôn coi mình là trung tâm, Ive không chịu trả lời câu hỏi của Mộc Như Lam, Mộc Như Lam hiển nhiên cũng sẽ không theo ý hắn, giống nhau thì đẩy mà khác nhau thì hút, cùng là biến thái và khác giới tính thì không dễ gì hòa thuận được, nếu không săn nhau thì cũng cần rất nhiều thời gian để tạo nên một mối quan hệ hòa bình.

Con bồ câu run rẩy nép vào cổ Mộc Như Lam, thấy Ive có vẻ đang bắt nạt chủ nhân mình, nó ló cặp mắt đậu đen ra nhìn Ive, tựa hồ đang băn khoăn không biết có nên làm một bãi lên đầu hắn không, thế nhưng khi Ive nhìn về phía nó với nụ cười quỷ dị, nó lại hãi hùng bay lên đầu Mộc Như Lam làm ổ…

Khoảnh khắc ấy, Mộc Như Lam nhìn Ive chằm chằm, trên đầu thì ngồi một con bồ câu, hình ảnh này khiến Ive không khỏi tròn mắt.

Đáng yêu quá…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.