Editor: MDL, Lam Tuyết Hàn
Beta-er: Misery De LuviJoey đã nhận được cuộc gọi từ FBI nên cứ đinh ninh là Mặc Khiêm Nhân sẽ không về, chỉ chuyện Mặc Khiêm Nhân có bạn gái là đã khó tin rồi chứ đừng nói là bỏ việc chạy về Coen chỉ vì cô ta, thế nên khi nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục đen cùng sơ mi trắng đi vào, Joey đã không tránh khỏi há mồm trợn mắt…
Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn Joey, “Làm cái gì mà nghệch mặt ra thế?”
Joey bị văng độc khẩu bấy giờ mới hoàn hồn, hắn chớp mắt mấy cái liền, “Anh phá án xong rồi à?”
Đùa chắc? Dù có hiệu suất đến mấy, tài giỏi đến mấy thì cũng đâu thể tóm được tội phạm biến thái ngay trong ngày đầu tiên? Nếu vậy thì hóa ra những người khác vô dụng hết à? Tuy rằng so với Mặc Khiêm Nhân thì họ cũng hơi hơi vô dụng thật…
Mặc Khiêm Nhân đưa mắt về phía văn phòng của mình như có điều suy nghĩ, hắn thấy câu hỏi của Joey đúng là không thể ngu hơn được nữa, không hỏi cũng biết thì còn mở miệng ra hỏi làm gì? Vừa phí thời gian vừa làm người khác mất hết kiên nhẫn. Thật không hiểu nổi đầu óc mấy người này…
Joey tròn mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân chẳng nói chẳng rằng bước vào văn phòng, đến Amon mà cũng có bạn gái, quả nhiên trên đời này cái gì cũng xảy ra được. Một hồi lâu sau, Joey mới bắt đầu ngờ ngợ, mình có quên nói cho Amon cái gì không nhỉ?
Mặc Khiêm Nhân vừa đi lên lầu vừa nhìn quanh, hắn cảm thấy có gì đó không được bình thường, cứ như thể trong không khí tồn tại một mùi hương không thuộc về nơi này…
Mặc Khiêm Nhân bật nguồn điện thoại, thấy có một cuộc gọi nhỡ của Mộc Như Lam, hắn dừng chân bấm gọi lại nhưng không ai bắt máy.
Đến trước cửa phòng ngủ, Mặc Khiêm Nhân gọi thêm một cuộc khác rồi mở cửa. Gió từ cửa sổ ùa tới khiến hắn không khỏi dừng bước. Trên chiếc giường ngập ánh trăng, cô nằm đó, người mặc độc một chiếc sơ mi trắng. Mùi bạc hà trong trẻo lành lạnh quyện cùng hương thơm nhu hòa đặc trưng của thiếu nữ, cả căn phòng như ấm lên trông thấy.
Đôi mắt lạnh nhạt của Mặc Khiêm Nhân phản chiếu bóng dáng cô, thoạt nhìn tựa một mỹ nhân ngư nằm ngủ giữa mặt biển gợn sóng.
Hắn đóng cửa lại thật nhẹ rồi chầm chậm đi vào, cuộc gọi mới bắt đầu chưa được một giây cũng bị hắn kết thúc. Mặc Khiêm Nhân nhìn cô đau đáu, không chớp mắt lấy một cái.
Trong hơn hai tháng không gặp cô, từ lúc suy tư đến khi nằm mộng, không một phút giây nào cô nàng xấu xa này chịu buông tha cho linh hồn và tâm trí của hắn. Càng ngày hắn càng không chịu nổi nữa, ai nói thời gian có thể chữa lành mọi thứ? Nếu thế thật thì tại sao hắn vẫn không quen được cảnh xa cô? Tại sao hắn vẫn không thể ngừng yêu cô?
Ánh trăng phủ sáng cả chiếc giường, có lẽ là vì mùa hè nên chiếc chăn mỏng đã bị cô đá qua một bên. Nghe lời Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam ngoan ngoãn nằm nghiêng sang phải, vừa hay đối diện với cánh cửa sổ lộng gió. Chiếc áo sơ mi dài ngang đùi cô giờ đây đã không còn thẳng thớm, hàng nút chỉ cài qua loa hai cái ở giữa còn đâu mở tung ra hết, thật sự có mặc cũng như không. Đôi chân trắng nõn lộ ra cùng chiếc quần lót ren hồng ngọt ngào mà khêu gợi, bộ ngực phơi bày tựa trái cấm dụ người đến hái, thoạt nhìn ngon miệng cực kì.
Thế nhưng, mặt trăng đã đắp thêm cho cô một lớp vải ánh sáng, mái tóc đen hơi rối xõa ra đầy quyến rũ, cô ngủ say sưa, hai hàng mi dài phớt cong, xinh đẹp mà yếu ớt…
Mặc Khiêm Nhân đứng bên mép giường, trái tim đập nhanh hơn trong nỗi mông lung, hắn đang mơ sao? Phải chăng hắn đã ngủ quên trên đường từ Los Angeles về Coen? Nếu không thì tại sao hắn vừa mở cửa đã nhìn thấy một người đáng lẽ không thể xuất hiện ở đây? Cô đang ở đây, ở nơi hắn chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, ngay trên chiếc giường mà hắn nằm ngủ mỗi ngày…
Hắn đưa tay ra, lưỡng lự một chút rồi tiếp tục, nhẹ nhàng, chạm vào đôi chân trắng nõn xinh đẹp.
Chạm rồi…
Trong tim hắn bùng lên một ngọn lửa kích động, tưởng như thứ mình đang chạm vào không phải là chân Mộc Như Lam mà là một giấc mộng mong manh. Đôi mắt đen lạnh nhạt như cũng bén lửa, chẳng mấy chốc, vị quân vương lạnh nhạt thanh cao biến thành một vị đế vương tràn đầy tham vọng.
Có người từng bảo, Mặc Khiêm Nhân vô dục vô cầu, lạnh nhạt quả tình, mạc thị nhân gian. Người như vậy, hoặc là coi rẻ mọi thứ, cả đời cô độc trên đỉnh thế giới; hoặc là cho đi tất cả của mình, bao gồm cả linh hồn.
Dường như thấy không thoải mái, Mộc Như Lam ngọ nguậy đầu, vô thức vùi má vào chiếc gối còn vương mùi bạc hà của Mặc Khiêm Nhân. Cô từ từ mở mắt, mơ màng nằm nhìn hắn…
Sau năm đến mười giây chờ não tỉnh hẳn, Mộc Như Lam nhìn thấy, dưới ánh trăng, một người đàn ông cao cao tại thượng tựa quân vương đang cúi đầu hôn lên chân cô, sau đó một bóng đen phủ lấy cô, hơi thở mát lành mùi bạc hà phảng phất quanh thân.
“Sao em lại ở đây?” Mặc Khiêm Nhân chống tay ở hai bên đầu cô, từ trên cao nhìn xuống.
Mộc Như Lam vươn tay ôm cổ hắn, mới ngủ dậy nên giọng cô hơi khàn, và cũng cực kỳ gợi cảm, “Nhớ anh…”
Nén lại niềm hạnh phúc sắp lấn át lí trí, hắn làm như bình tĩnh hỏi, “Nhớ thế nào?”
Mộc Như Lam mặc kệ câu hỏi của Mặc Khiêm Nhân mà hôn lên môi hắn, cô thích cảm giác được hôn Mặc Khiêm Nhân, nó như ngậm một viên kẹo bạc hà hay một cây kem mát lạnh giữa mùa hè nóng bức vậy, làm cô chỉ muốn nuốt chửng hắn.
Một nụ hôn nóng bỏng luôn là ngòi nổ khó thể nào bị dập tắt, bàn tay to tham lam đặt lên bầu ngực, bàn tay nhỏ bé vội vàng cởi nút áo sơ mi, hai chân cô gái quắp lấy hông người đàn ông, vặn vẹo cọ xát. So với cái nóng mùa hè, mồ hôi từ nụ hôn này còn khiến người ta nóng lòng hơn.
Vì thế khi Mặc Khiêm Nhân định lên tiếng bảo ngừng, cô nàng biến thái không biết xấu hổ là gì này lập tức nổi giận.
Cô ôm hông Mặc Khiêm Nhân không cho hắn đứng dậy, nơi tư mật của hai người kề sát vào nhau, rõ ràng hợp nhau đến thế, vậy mà lại bị ngăn cách bởi mấy lớp vải liền.
“Lam Lam…” Mặc Khiêm Nhân thở dốc, thân là đàn ông, hắn đương nhiên bị dày vò hơn Mộc Như Lam nhiều.
“Em muốn.” Chân Mộc Như Lam ôm cứng hông Mặc Khiêm Nhân, hai má cô ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp lúng liếng dục vọng dụ hắn sa ngã.
“Không được.”
“Em đã mười bảy tuổi rồi.”
“Vẫn chưa đủ mười tám.” Gì chứ chuyện liên quan tới Mộc Như Lam thì Mặc Khiêm Nhân nhất quyết không nhường.
Mộc Như Lam phồng má giận dỗi, cô đột nhiên lật người đè Mặc Khiêm Nhân xuống, còn mình thì hung hăng ngồi cởi dây nịt của hắn, “Em muốn em muốn em muốn… Cho em cho em cho em…”
Đây đại khái là tiểu biệt thắng tân hôn, lần này không giống những khi Mộc Như Lam đùa Mặc Khiêm Nhân trước đây nữa. Có bước dạo đầu mà không có bước cuối cùng thì đến cả Mộc Như Lam cũng phải thấy khó chịu, huống chi mười bảy tuổi lại chính là giai đoạn cuối cùng của nụ hoa trước ngày nở rộ.
Mặc Khiêm Nhân thiếu chút nữa đã bị Mộc Như Lam ép điên. Trán túa mồ hôi, hắn chộp tay Mộc Như Lam lại, lật người đè cô xuống, chỉ trong nháy mắt mảnh vải cuối cùng đã rời đi vị trí ban đầu của nó, Mặc Khiêm Nhân nâng chân cô lên, cúi xuống đưa đầu vào…
++++
Mặt trời thay vầng trăng nhuộm vàng khu rừng yên tĩnh, chú nai con nằm trong lòng mẹ mở ra cặp mắt to tròn, nó chăm chăm nhìn ra xa, đôi tai đáng yêu phẩy phẩy. A, lại là một ngày mới.
Tại bệnh viện tâm thần Coen, bảy giờ là giờ ăn sáng, nhân viên chia nhau phát thức ăn cho phạm nhân ở các tầng.
Trước mỗi buồng giam đều một thiết bị dùng để đưa thức ăn mà không cần tiếp xúc trực tiếp với phạm nhân, chỉ cần bỏ đồ ăn vào rồi đi ra là hoàn thành nhiệm vụ.
Phạm nhân ở tầng một và tầng hai chênh lệch nhau rất xa, theo cấp độ nguy hiểm mà nói thì phạm nhân tầng một toàn cấp S và cấp A, còn tầng hai thì chỉ là cấp B cấp C.
Ở tầng một, tên phạm nhân nào cũng từng là thành phần thượng lưu có địa vị trong xã hội, trông qua rất là bình thường, khó mà tin tất cả bọn chúng đều bị bệnh tâm thần. Còn phạm nhân tầng hai thì chỉ cần để ý kĩ một chút là sẽ thấy sự bất thường trong cách nói chuyện và ngôn ngữ cơ thể của chúng.
Mà tội phạm ở tầng hai đa số không phải do Mặc Khiêm Nhân bắt được, hầu hết là bị FBI tóm cổ rồi thấy hữu dụng nên giải tới đây, hữu dụng cho việc gì? Tỉ như cho thí nghiệm nghiên cứu tâm lý trên người bệnh tâm thần, vân vân, nói chung là các loại thí nghiệm mà bệnh viện tư nhân không bao giờ cho phép.
Tự cổ chí kim, tâm lý con người luôn là bài toán hóc búa bậc nhất, bệnh tâm thần cũng thế, nó dính dấp đến bộ não con người và những vấn đề không thể nhìn thấy bằng mắt thường, liên quan đến y học, tâm lý học hay thậm chí là triết học, cực kì phức tạp khó hiểu, thiên tài trên lĩnh vực này như Mặc Khiêm Nhân liệu có được mấy người?
Không có hy sinh thì sẽ không có thành quả. Thế nên để nhiều người được cười, ta cần ép một ít người phải khóc. Vì đại nghĩa.
“Aaaaaaaa…”
Một sáng tinh mơ, tại nhà giam tầng hai có người đau đớn gào thét.
Cấu trúc nhà giam tầng hai cũng khác tầng một, tầng hai thực sự chỉ là một nhà giam bình thường, không có đá hoa cương dày, không có hai ba kính chống đạn, chỉ có những cánh cửa sắt lạnh lẽo. Rộng rãi mà lạnh lẽo.
Có người vẫn đang ngủ, có người thất thần nhìn đăm đăm vào bức tường trắng ngăn cách các buồng giam với nhau, có người nhảy lên nhảy xuống, miệng rít lên một thứ âm thanh như tiếng rắn đánh hơi con mồi.
Anh nhân viên dẫn đường cho Mộc Như Lam hôm qua mang thức ăn đến một buồng giam bị cách li, người đàn ông đằng sau song sắt thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, ông ta chắp tay sau lưng, hai mắt thâm đen, nhìn anh nhân viên mà hỏi, “Xin hỏi tôi là Tom Hansen hay là Jack Lawson? Ôi… Cái cảm giác này thật tồi tệ, cứ như linh hồn của tội nằm trong thân thể người khác vậy. Tôi là sát thủ liên hoàn cưa điện hay là thân thể nghệ thuật gia đẫm máu đây? Tôi là tên ăn thịt người hay là tên giết người hàng loạt? Tốt cuộc tôi là ai…”
“Vật” thí nghiệm luôn bị cách ly khỏi những kẻ biến thái khác để tránh bị quấy rầy. Đúng như Hans nói, người ta làm ông ta mất trí, lấy được số liệu xong là qua cầu rút ván, bỏ lại một bệnh nhân đã quên mất mình bệnh gì.
Nhìn ông ta như vậy, anh nhân viên bỗng thấy thật đáng thương, vì thế bèn nói, “Ông là Steve Karen.”
“Steve Karen?” Người đàn ông chợt run lên, “Thật không?”
“Thật.” Anh nhân viên vừa nói vừa đưa thức ăn vào, xong xuôi đẩy xe thức ăn rời đi.
“Tôi là… Steve Karen?” Người đàn ông nọ lẩm bẩm.
++++
Ánh vàng rực rỡ đã bị chặn lại sau bức rèm nhưng nhiệt lượng của nó vẫn làm ấm cả căn phòng.
Từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên Mộc Như Lam thấy là một bờ ngực trắng nõn, có lẽ là vì hắn không còn suốt ngày ở lì trong bệnh viện như trước đây nữa nên da dẻ cũng bớt nhợt nhạt hẳn.
Nhìn lồng ngực Mặc Khiêm Nhân vài giây, từng cảnh nóng bỏng tối qua ùa về trong kí ức, Mộc Như Lam thấy cả người mình thật sạch sẽ khoan khoái, cô không mặc đồ lót, chiếc áo sơ mi thì đã được ai đó gài kín không sót nút nào…
Nở nụ cười dịu dàng, Mộc Như Lam hôn người đàn ông đang ngủ say một cái rồi nhẹ nhàng xuống giường đi vào phòng tắm. Tối qua cô mới phát hiện trong phòng tắm của hắn có hai cái bàn chải đánh răng, một cái là cho nam và một cái là cho nữ. Mộc Như Lam không nghĩ ở đây còn có người phụ nữ nào khác đâu, chắc chắn là hắn chuẩn bị cho cô, cái bàn chải này còn mới toanh cơ mà. Đáng yêu quá, ngay từ đầu hắn đã có linh cảm cô sẽ đến đây rồi sao?
Mộc Như Lam vừa vào phòng tắm là thấy ngay thứ đang treo trên cửa sổ, cô tròn mắt rồi bật cười khúc khích, đôi mắt trong veo xinh đẹp như ngọc lưu ly thượng hạng.
Trên cửa sổ treo ba chiếc quần lót và một chiếc áo lót, áo lót là của cô, quần lót thì một chiếc là của Mặc Khiêm Nhân, hai chiếc còn lại của cô, một là do cô thay ra lúc tắm nhưng vì buồn ngủ quá nên để đại lên bồn rửa rồi quên luôn, một là bị Mặc Khiêm Nhân cởi ra hôm qua… Nói tóm lại là người đàn ông tốt Mặc Khiêm Nhân đã giặt phơi đàng hoàng hết…
Mộc Như Lam có thể tưởng tượng cảnh hắn xắn tay áo đứng trước bồn rửa giặt đồ cho cô, trong đó còn có một cái là ướt vì hắn. Một người đàn ông lạnh nhạt tựa quân vương, mặt mày nghiêm túc mà hai tai đỏ lựng… Đáng yêu chết đi được!
Anh chàng này sao mà đáng yêu thế? Hắn làm cô càng ngày càng thích, thật muốn cột luôn hắn vào người…
Mộc Như Lam đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài, cùng lúc đó cửa phòng của Mặc Khiêm Nhân bị đẩy ra cái rầm, Joey mang vẻ mặt gấp gáp xuất hiện, “Amon!”
“Cút ra!” Một cái gối đáp thẳng lên mặt Joey, sắc mặt Mặc Khiêm Nhân mới thức dậy lạnh như tiền, trông như sắp nổi đóa đến nơi. Joey sợ đến nỗi quên luôn mình vừa định nói gì, cuống quít ôm cái gối đi ra.
Mộc Như Lam đứng ở chỗ phòng tắm cách cửa chính không xa, trên người chỉ mặc độc một chiếc sơ mi trắng, mái tóc đen được cô vắt ra sau, chiếc áo xê dịch theo động tác của cô, để lộ làn da trắng nõn mê người và bộ ngực còn hơi ướt vì mới rửa mặt xong.
Mộc Như Lam nghi hoặc nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại rồi lại nhìn sang Mặc Khiêm Nhân, sao vậy? Khiêm Nhân bỗng dưng có thói cáu gắt buổi sớm sao?
++++
Nửa tiếng sau, Mặc Khiêm Nhân mở cửa đi ra tiện tay đóng cửa lại. Joey thấp thỏm không hiểu sao mình lại làm người ta nổi giận, hắn ôm gối thận trọng quan sát Mặc Khiêm Nhân nhưng chỉ thấy viện trưởng Amon vẫn như mọi khi, không có một biểu cảm dư thừa nào, à, có hơi lạnh lùng hơn thường lệ một chút, nhưng nhìn chung không còn đến mức muốn giết hắn như ban nãy…
“Amon…”
“Nói.” Mặc Khiêm Nhân lạnh mặt nhìn Joey.
Joey lui ra sau nửa bước theo bản năng, “Nói ra anh đừng nổi giận… A không, có nổi giận cũng không được nổi giận với tôi…”
“Nếu chỉ số IQ của cậu tỉ lệ thuận với độ lê thê thì tôi đã thay cậu tạ ơn Chúa rồi.”
“…” Sức sát thương của sếp hôm nay thật kinh khủng… Tùy bình thường đã kinh lắm rồi nhưng hôm nay lại là một cấp độ khác…
Không dám quanh co nữa, Joey vội nói vào trọng điểm, “Buồng giam cách ly ở tầng hai có phạm nhân… Tự tử.”
Mặc Khiêm Nhân cau mày, Joey vội nói tiếp, “Vì có nhân viên nói với ông ta, ông ta là Steve Karen!” Cho nên không có liên quan đến hắn đâu nhé, không phải tại hắn lơ là công việc đâu nhé!
Ngay lúc này cửa phòng mở ra, Mộc Như Lam xuất hiện trước mặt Joey trong chiếc sơ mi trắng của Mặc Khiêm Nhân. Vì đồ lót hôm qua thay ra lúc tắm đã được giặt sạch và phơi khô dưới tiết trời mùa hè nên Mộc Như Lam không chỉ mặc mỗi áo của Mặc Khiêm Nhân.
Mặc áo của Amon!
Joey trợn mắt kinh ngạc, miệng há to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng. Bây giờ hắn mới nhớ hôm qua mình quên nói cho Amon chuyện gì, chính là chuyện trong phòng Amon có vị hôn thê của hắn! Cơ mà hiện tại xem ra không sao. Nh-nhưng… Ai đó làm ơn nói hắn biết, vì sao cô gái này mặc áo của Amon mà Amon vẫn không nổi giận? Bệnh cuồng sạch sẽ của Amon chạy đi đâu rồi?!