Mộc Như Lam ngồi xổm bên cạnh Kim Mạt Lỵ, vui vẻ thưởng thức ba con rối
nghệ thuật, “Nhìn này, rất đẹp có phải không? Cứ như là họ sống mãi mãi
vậy, cô có nghĩ rằng linh hồn họ sẽ bị nhốt trong thân con rối này mà
vĩnh viễn không thể siêu sinh không?”
Kim Mạt Lỵ khiếp đảm muốn bỏ trốn, nhưng cơ thể cô ta ngoại trừ đôi mắt
có thể chuyển động, còn lại tứ chi, đầu, mình đều bất lực, chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Sau khi đã thưởng thức đủ, Mộc Như Lam buông tóc Kim Mạt Lỵ ra, đầu cô
ta nện xuống sàn nhà, đến lúc Kim Mạt Lỵ hoàn hồn lại thì đã bị kéo chân ra bên ngoài.
Bàn tay đeo găng của Mộc Như Lam nắm lấy mắt cá chân trái Kim Mạt Lỵ mà
lôi xuống cầu thang, cô vẫn nở nụ cười dịu dàng như trước, đôi mắt đen
thâm trầm quỷ dị.
…
Trong thư phòng sáng sủa gọn gàng, Mặc Khiêm Nhân đeo kính ngồi trên bậu cửa sổ, trên đùi đặt một chiếc máy tính, hộp thư điện tử thông báo nhận được tin nhắn mới.
Từng dữ liệu phản chiếu lên đôi mắt đen lạnh nhạt bên dưới tròng kính.
Kim Mạt Lỵ… Kim Bưu Hổ…
Hai người này… là anh em.
Mặc Khiêm Nhân nhíu mày, tuy hắn không thấy được nụ cười bí hiểm ngắn
ngủi của Mộc Như Lam mà chỉ biết cô đứng nhìn bảng tên phòng bệnh, nhưng trực giác hắn đã rung lên hồi chuông cảnh báo. Nếu chuyện kéo theo cả
Kim Bưu Hổ, vậy thì hắn không thể không hoài nghi rằng vụ mất tích của
Kim Mạt Lỵ có liên quan đến Mộc Như Lam…
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, Mặc Khiêm Nhân vội vàng đứng dậy, tháo mắt kính rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Lục mụ mụ bưng chén canh hầm tới, vừa mở cửa phòng thì bất ngờ va phải Mặc Khiêm Nhân, “Ôi… Khiêm Nhân à, cháu…”
Chưa kịp nói hết câu, Mặc Khiêm Nhân đã biến mất ngay tại chỗ rẽ cầu
thang. Lục mụ mụ hiểu ngay là hắn có chuyện gấp, đành than thở, “Thằng
bé này, ăn cơm cũng không thấy nó tích cực như vậy, chẳng lẽ lại đi gặp
biến thái gì gì đó…”
Mặc Khiêm Nhân từ nhỏ đến lớn chỉ có hứng thú với một ít chuyện khác thường, điểm này bọn họ đều biết rõ.
Hắn chạy đến gara, chọn ngay chiếc xe thể thao Lục Tử Mạnh mới mua, nổ máy, bẻ tay lái, lập tức rời khỏi Lục gia.
…
Xa xa phía chân trời, vầng trăng tròn như nhiễm một tầng màu đỏ.
Căn biệt thự màu xám chìm trong bóng tối, chỉ có chút ánh đèn mờ mờ soi
rọi chiếc thảm trải cầu thang với hoa văn vặn vẹo, một chuỗi âm thanh
kéo lê vang lên sàn sạt.
Sau khi xuống tầng một, Mộc Như Lam chậm rãi kéo Kim Mạt Lỵ về phía lò
sưởi sát tường. Cô xê dịch chiếc bàn thấp kiểu Nhật đang đè nặng tấm
thảm hình bầu dục sang một bên rồi lật góc thảm lên, dễ dàng mở cánh cửa ngầm ở ngay bên dưới.
Kim Mạt Lỵ nhìn Mộc Như Lam mà sợ run cả người, đứa con gái này định làm gì? Vì sao động tác của nó lại thành thạo đến nhàn nhã như vậy? Nó… nó…
Kim Mạt Lỵ không cách nào phản kháng, chỉ có thể bất lực nhìn bóng lưng
tinh tế tàn nhẫn kia mà tuyệt vọng rơi nước mắt, đáng sợ quá… Đáng sợ
quá…
“Ôi… Vì sao lại khóc?” Mộc Như Lam vừa lôi chân cô ta xuống tầng hầm vừa nói, “Đừng lo, tôi đây sẽ rất dịu dàng.”
Dịu dàng? Cô ta chỉ mong Mộc Như Lam làm một dao dứt điểm càng sớm càng
tốt! Tra tấn đến sống không bằng chết như thế này, rốt cuộc nó định làm
gì?
Định làm gì đây?
Dãy đèn mờ treo dọc hành lang tỏa ra thứ ánh sáng leo lét u ám, bức
tường lạnh ẩm ướt khiến người ta phải rùng mình. Mộc Như Lam cười nhạt
phớt lờ con chuột đang kêu nơi góc tường, tiếng chít chít phá tan không
gian tĩnh mịch, gieo rắc một nỗi sợ không tên.
Chỉ chốc lát sau, cô đã kéo Kim Mạt Lỵ vào một gian phòng nhỏ cuối hành
lang. Hai bên vách tường loang lổ đặt hai cái giá đựng đủ thứ chai lọ
không rõ nhãn, ống nghiệm, dao kéo, đầu lâu, khung xương linh tinh. Trên bức tường đối diện cửa ra vào dán rất nhiều bài báo, trang tạp chí, ảnh chụp,… trông qua có chút lộn xộn.
Ở ngay chính giữa phòng đặt một khối đá màu đen được tạo hình giống với
bàn phẫu thuật, lạnh băng, cứng rắn và vô cùng đáng sợ. Mộc Như Lam phải dùng sức mới có thể kéo Kim Mạt Lỵ đặt lên bàn đá, tay trái bị chạm
trúng, cảm giác nhức nhối truyền đến khiến cô không khỏi nhíu mi. Thật
là… những lúc làm việc xấu cô chưa bao giờ để mình bị thương, ngược lại mỗi lần vào vai người tử tế thì đều gặp chuyện không may. Phải chăng
ông trời đang nhắc nhở cô, đời này cô là một kẻ biến thái, chỉ có thể
làm những chuyện biến thái?
Cái lạnh của bàn đá thấu qua tấm lưng tiến vào tận trong xương cốt Kim
Mạt Lỵ làm cho cô ta nổi gai ốc khắp người. Không mù mờ như ánh đèn đỏ
đậm trên đầu, nỗi kinh sợ của cô ta ngày càng lớn và rõ ràng. Cô ta run
run tìm bóng dáng của Mộc Như Lam, nước mắt theo khóe mi trượt nhẹ xuống vành tai.
Đến tận bây giờ cô ta vẫn không biết vì cớ gì mà mình lại phải chịu hành hại khủng khiếp thế này. Mộc Như Lam không phải là thiên sứ sao? Tại
sao nó đột nhiên trở nên kinh dị như vậy? Trước khi bị Mộc Như Lam bắt
cóc, Kim Mạt Lỵ vẫn luôn coi cô chẳng khác nào một trái hồng mềm dễ bị
bóp nát…
Lúc này Mộc Như Lam đã mặc xong cái áo khoác plastic, trên tay cầm một
cái móc sắt dài và một hộp dụng cụ, bên trong chứa toàn những con dao
nhỏ liên tục phản xạ từng tia sáng từ ngọn đèn trần, sắc đỏ ánh lên
loang loáng.
“Hu… A… A…” Kim Mạt Lỵ hãi hùng há miệng kêu lên, âm thanh yếu ớt đến nỗi chỉ có Mộc Như Lam nghe thấy.
Cô cười trong trẻo, “Sợ hả? Sợ gì chứ? Cái chết rồi sẽ vụt qua trong
nháy mắt mà thôi. Tất nhiên, thứ đáng sợ không phải cái chết, mà là quá
trình chờ đợi cái chết, đúng chứ?”
Lưng hơi cúi xuống, Mộc Như Lam buồn bã vuốt tóc Kim Mạt Lỵ, “Sao lại
khóc? Thật sự sợ hãi đến vậy sao? Nếu thật sự sợ hãi đến vậy thì hãy tự
nghĩ xem…” Động tác của cô dừng lại phút chốc. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt dịu dàng ấm áp hoàn toàn tiêu tán, chỉ để lại một mảng hắc ám lạnh
lẽo tựa hồ trong đó có ma quỷ đang gào thét đòi thoát ra. Nụ cười xinh
đẹp như được phủ thêm một lớp băng ngàn năm, “Khi xưa cô đã làm gì?”
Kim Mạt Lỵ trợn mắt trừng trừng, có cảm giác rằng mình sắp phải chết trong đau đớn.
“Ha ha…” Mộc Như Lam nhẹ nhàng cười ra tiếng, cô đem dụng cụ đặt qanh
đầu Kim Mạt Lỵ, lại xoay người đổ thuốc vào những cái bình gốm đã được
chuẩn bị chu đáo, giọng nói trong trẻo thản nhiên vang lên, “Chà… Bình
này sẽ đựng tim của cô… Còn bình này thì đựng phổi và dạ dày…”
====
Spoil chương tới: Chân tướng năm đó
“Tiếu Tĩnh và Lý Nhã Lan, hai con tin mười ba tuổi bị giết trong vụ bắt
cóc năm năm trước vì không có tiền chuộc. Trong năm tên bắt cóc, có một
tên thủ phạm chính bị xử tử hình; bốn tên còn lại chưa đủ mười sáu tuổi, hơn nữa cũng không nhúng tay vào chuyện giết người mà chỉ là tòng phạm
bị dụ dỗ, cho nên một tên được xét trắng án, ba tên ngồi tù ba năm...
Nhưng, sự thật đúng là như vậy sao?”
Mộc Như Lam chậm rãi lắc đầu, Kim Mạt Lỵ kinh hoảng nhìn mà mờ mịt không hiểu cô có ý gì.
“Năm tên tội phạm, thật ra người bị tử hình mới đúng là vô tội, còn kẻ
đáng chết hơn cả... phải là tên được xét trắng án, đúng không? Mạt Lỵ
thân ái?”