Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 448: Chương 448: Ngoại truyện 5: Lam Lam 10 xăng-ti-mét (3)




Editor: spring

Beta_er: Chan

Mặc Khiêm Nhân bị từng đôi mắt nhìn chăm chú, đôi mắt to đen nhánh của Tiểu Khiêm Khiêm lóe sáng nhìn chằm chằm vào túi áo hắn, một bàn tay nhỏ còn sợ Mặc Khiêm Nhân chạy mất nên nắm chặt quần hắn: “Tinh linh nhỏ tinh linh nhỏ ~!”

“Sẽ không thật sự giấu giếm thứ gì đó chứ? Chẳng lẽ là chuột bạch?” Ebert nghi ngờ nhìn chằm chằm một nhúm nhỏ phình phình trong túi áo Mặc Khiêm Nhân, hình như biết động đậy, đường cong rất nhỏ, cảm giác mềm nhũn, hẳn là con chuột be bé, chẳng lẽ Mặc Khiêm Nhân sẽ giấu một con côn trùng trong túi?

“Lấy ra nhìn xem! Nhìn xem!” Thái Sử Nương Tử hết sức tò mò, dù sao đồ vật có thể làm người đàn ông này che giấu bọn họ thực sự không tưởng tượng nổi sẽ là cái gì! Chẳng lẽ là surprise cho Lam Lam của bọn họ?

Mấy người Đoạn Nghiêu Lễ Thân nhìn có vẻ cũng hiếu kỳ, trải qua mấy năm nay, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có vài phần hiểu biết người đàn ông Mặc Khiêm Nhân này.

Mặc Khiêm Nhân có vẻ bị bao vây.

Tiểu Khiêm Khiêm uống một hớp sữa bò thật to, sảng khoái hà một tiếng thật dài, đắc ý nhìn daddy nhà mình, dáng vẻ xem xem bố có giao tinh linh nhỏ ra không, hừ hừ!

Đứa nhỏ này thật sự là kẻ thù của hắn.

Quả nhiên bất kể thời điểm bất kể tình huống nào cũng muốn tranh đoạt vợ hắn với hắn đúng không? Thật sự là muốn ăn đòn!

Chỉ là hiện tại, hình như không lấy “đồ vật” trong túi ra thì chuyện này đừng nghĩ bỏ qua được.

Cặp mắt lạnh nhạt của Mặc Khiêm Nhân đảo qua mấy người đang cản đường, một tay nhẹ nhàng đặt lên túi, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Mộc Như Lam 10cm, xác thực rất giống một chú Hamster nhỏ trốn trong túi hắn. Mặc Khiêm Nhân vẫn còn đang suy tư nên làm gì, Mộc Như Lam trong túi đã chui ra cái đầu nhỏ!

“!”

“!”

“!”

Mọi người vốn đã bị tay Mặc Khiêm Nhân dời đi sự chú ý đến túi áo hắn nhao nhao lộ ra biểu cảm (⊙o⊙)!

Chuyện này nhất định là đang nằm mơ...

Bằng không sao bọn họ lại trông thấy một Mộc Như Lam be bé trong túi Mặc Khiêm Nhân được! Sao có thể!

Mộc Như Lam cười híp mắt nhìn từng khuôn mặt sợ ngây người, nâng tay nhỏ phất phất: “Này, buổi sáng tốt lành nha các vị.”

Mặc Khiêm Nhân bất đắc dĩ day day mi tâm... Được rồi, tất cả hành động lúc trước đều làm không công, không chỉ làm không công còn có vẻ hắn đặc biệt ngốc...

“... Mommy biến thành tinh linh nhỏ?” Tiểu Khiêm Khiêm ngây thơ có năng lực tiếp thu mạnh nhất lấy lại tinh thần đầu tiên, lúc này đang dùng một đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Mộc Như Lam phía trên.

“Ha ha ha... Chuyện này nhất định là một trò cười.” Thái Sử Nương Tử xoa xoa cánh tay khô càn cười nói, dùng sức chớp mắt, định chớp rơi “ảo giác” trước mắt.

“Chuyện này chắc chắn không phải thật.” Lễ Thân kinh ngạc nói. Đường đường chính chính là một kẻ vô thần, cậu ta tất nhiên không thể tin tưởng tình huống kỳ quặc lạ lùng trước mắt, cảm giác đầu tiên là mình điên rồi...

“Ha ha ha ha ha ha...” Ive đột nhiên đỡ trán cười quái dị, mắt lam thâm thúy xuyên thấu qua khe hở rơi xuống người Mộc Như Lam, rất quái dị: “Thiên sứ nhỏ, anh có thể ăn hết cưng trong một lần, thân ái ~”

Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Khiêm Nhân bay tới, bàn tay Ive duỗi về phía Mộc Như Lam không thể không nửa đường rụt lại.

Hai mươi phút sau...

Hai mắt Tiểu Khiêm Khiêm lóe sáng, cẩn thận ngắm nhìn người mẹ như tinh linh nhỏ trên hai tay mình, miệng nhỏ hơi há ra, dáng vẻ “Thật là thần kỳ“.

“Tại sao có thể như vậy?” Đám người cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật vây lại Mộc Như Lam và Tiểu Khiêm Khiêm vào giữa, bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đang yên đang lành sao lại đột nhiên biến nhỏ như vậy?

Mặc Khiêm Nhân tỏ vẻ, hắn cũng không biết, nhưng có cảm giác chẳng có gì quá to tát, có lẽ qua một hai ngày liền khôi phục mức lớn nhỏ như cũ.

Mặc dù hắn giải thích như vậy những vẫn cảm thấy khá lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn là tạm yên tâm, phải biết rằng hai người Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam này có thần giao cách cảm, khiến bọn họ ghen ghét rất lâu.

Gương mặt của Thái Sử Nương Tử phóng đại ra trước mặt Mộc Như Lam, đôi mắt lấp lánh nhìn Mộc Như Lam. Thật đáng yêu thật đáng yêu, Lam Lam be bé thật là đáng yêu! Thật muốn giấu vào trong túi mang về nhà nuôi!

Tiểu Khiêm Khiêm ôm Mộc Như Lam lên, dời mông xoay người đi, cảnh giác nhìn Thái Sử Nương Tử, dáng vẻ như sợ Mộc Như Lam bị cướp.

Chỉ là vừa xoay người, Mộc Như Lam trên tay liền biết mất, cậu bé vội vàng quay đầu nhìn, thấy Mộc Như Lam bị Ive dùng hai ngón tay tóm lấy sau cổ áo -- may mắn lúc trước Mặc Khiêm Nhân đã để Mộc Như Lam đổi quần áo của con búp bê Pinocchio nhỏ của cô, nếu không thì bị xách đến xách đi như thế chẳng phải là lộ hoàn toàn?

Ive xách Mộc Như Lam đến trước mặt, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Ive động động ngón tay, thân thể Mộc Như Lam nhẹ nhàng vô tội lung lay giữa không trung, thế là Ive vui vẻ: “Ha ha ha ha ha... Thật sự là quá thú vị, quá thú vị ha ha ha ha...”

Chỉ chốc lát sau, một bàn tay duỗi tới đón Mộc Như Lam đi.

Thu thỏ thành 10cm, ngay cả nhân quyền cũng thu nhỏ lại đúng không!

Cặp mắt đào hoa đẹp lạ thường kia cách cô rất gần, khiến cô vừa nhìn vào liền cảm thấy lóe mắt đến mức chóng mặt, Mộc Như Lam duỗi tay nhỏ ra chạm vào sống mũi cao thẳng của Đoạn Nghiêu: “A Nghiêu.”

“Có cảm thấy gì không thoải mái không?” Đoạn Nghiêu nhìn người nho nhỏ trong lòng bàn tay, cảm giác thật kỳ diệu, người mà hắn vẫn luôn giấu trong lòng cứ thế bị hắn nâng cả sinh mệnh trong lòng bàn tay, nhẹ đến kỳ cục, mà cũng nặng đến chẳng thể gánh nổi.

“Không có, còn rất thú vị đây.” Mộc Như Lam cười híp mắt nói, hiện tại cô còn đáng tiếc Mãnh Sát của Bạch Mạc Ly không ở đây, bằng không cô có thể leo lên lưng Mãnh Sát bay lên bầu trời chơi.

Thấy Mộc Như Lam không hề có cảm giác không thoải mái, Đoạn Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, một người đang bình thường đột nhiên biến nhỏ lại, khó tránh khỏi lo lắng. Có điều thở phào xong, Đoạn Nghiêu chợt phát hiện, Mộc Như Lam be bé, Mộc Như Lam mặc quần áo kẻ sọc be bé và quần yếm màu xanh lá nho nhỏ trông như một búp bê nhỏ... Rất đáng yêu...

Một ngón trỏ thận trọng nhẹ nhàng đẩy lưng Mộc Như Lam một cái, Mộc Như Lam lập tức ngã nhào, ôm lấy mũi Đoạn Nghiêu, cả người nằm sõng soài trên sống mũi.

Lễ Thân không thể tưởng tượng nổi nhìn ngón tay mình: “Thần thật...” Thật sự là quá khó tin, thật là nhỏ!

Mặc Khiêm Nhân lập tức đứng dậy, muốn bắt Mộc Như Lam về, nào biết Đoạn Nghiêu lại chợt đứng lên, tay nâng Mộc Như Lam, Đoạn Nghiêu cười đến xinh đẹp mị hoặc: “Lam Lam, tớ mang cậu ra ngoài chơi nhé.” Hiếm có tình huống này xảy ra, sao hắn có thể không hưởng thụ cảm giác buộc Mộc Như Lam ở lưng quần chứ?

“Nhất thời hứng khởi khả năng mang đến hậu quả cậu không chịu trách nhiệm nổi.” Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn Đoạn Nghiêu. Đã nói sao đám người này lại đáng ghét đến vậy, chạy đến đây ngay đúng lúc này, với dáng vẻ này của Mộc Như Lam thì hoàn toàn không thể tự vệ và khống chế tự do của mình, rất có thể sẽ bị trộm đi!

“Cũng không nhất định, tôi lại không phải mang Lam Lam đi rêu rao khắp nơi.” Đoạn Nghiêu chưa nói xong đã muốn bỏ Mộc Như Lam vào túi mang đi.

Hai người còn đang anh một câu tôi một câu, bên kia, một cái tay nhanh chóng dưỡi tới, quét qua, sau đó nhanh chóng xông ra ngoài.

“Á! Mommy bị cướp đi!” Tiểu Khiêm Khiêm la lên.

Một đám người phản ứng lại, lập tức đuổi theo.

Ive cầm lấy Mộc Như Lam, khóe môi sắp ngoác đến tận mang tai, tiếng cười quái dị biến thái truyền ra từ cổ họng, sải chân nhanh chóng chạy, dáng vẻ như thể hắn ta bị kích thích đến sắp không chịu nổi.

Từ tầng năm đến tầng một, tiếng bước chân đuổi theo hắn ta không ngừng, Ive dường như rất hưởng thụ trò chơi truy đuổi này, tiếng cười hì hì hừ hừ không ngừng.

Mộc Như Lam bị nắm trong tay, tóc liên tục vung qua vung lại, đầu choáng váng, tên biến thái Ive này lại muốn làm gì?

“Ive! Dừng lại! Trả Lam Lam lại đây!” Thái Sử Nương Tử cầm bình sữa của Tiểu Khiêm Khiêm, dùng tư thế cực kỳ hung hãn đuổi theo.

“Ng hắn ta lại!”

“Ném bóng ném bóng!”

“Đánh hắn ta đánh hắn ta!” Ebert mới chạy mấy bước đã thở hổn hển ghé vào hành lang tầng ba, nhìn xuống dưới la.

Bây giờ mà muốn lái xe đi thì có vẻ chưa kịp mở xe đã bị bắt được, cho nên Ive chạy về phía xe đạp dừng bên tường, bỏ Mộc Như Lam vào rổ xe đạp ở đằng trước, sau đó nhanh chóng đạp đi: “Hì hì hì... Kế hoạch bắt cóc thiên sứ nhỏ ~ “

“Ive, có phải anh nhàn quá lâu rồi không?” Mộc Như Lam im lặng nắm lấy một bên lỗ lưới của rổ xe, tránh bị nghiêng ngả, ngã trái ngã phải.

“Cưng thật sự là hiểu rất rõ anh đấy, thân ái.” Ive cười híp mắt tỏ vẻ, hắn ta thật là rảnh đến nhàm chán, ban đầu tìm đến Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân chính là để tìm kích thích và niềm vui, hiện tại Mộc Như Lam biến trở nên dễ bắt cóc như vậy, sao hắn ta có thể không hành động một lần chứ?

“Nếu như Amon không đuổi kịp anh, anh sẽ ăn luôn cưng trong một ngụm nha ~ “

Mộc Như Lam hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thực của lời tên này.

“E rằng anh sẽ phải thất vọng.” Mộc Như Lam nhún nhún vai, xoay người lại, chợt phát hiện Ive đạp xe đạp lên đường lớn. Trên đường lớn, xe tới xe đi, hắn ta cưỡi xe đạp nhanh nhẹn chui nơi nọ luồn nơi kia, mấy tài xế bị hắn ta dọa vội vàng thắng xe, tức giận mắng to.

Mộc Như Lam nắm chặt khung rổ, cố định bản thân, cảm thấy kích thích như ngồi trên xe cáp treo, chỉ là lúc đi đến một cái ngã tư đường, Ive chợt nghĩ đến gì đó, đột nhiên quay đầu xe đi lên vỉa hè, nhưng bánh xe mới chuyển động được vài vòng, một đôi tay như kìm sắt đè đầu xe hắn ta xuống, nở nụ cười yêu diễm nhìn hắn ta, mang theo ý lạnh thấu xương: “Tôi muốn đánh anh nhừ tử.”

Mộc Như Lam vỗ tay, một giây sau liền bị một bàn tay hơi lạnh nâng lên, Mặc Khiêm Nhân lạnh lẽo nhìn Ive: “Nhàn quá lâu nên ngứa da đúng không.”

“Ngứa da ngứa da! Muốn đánh! Daddy đánh chú ấy!” Tiểu Khiêm Khiêm ngồi trên vai Lễ Thân, giận dữ nói, kẻ cướp đi mommy của cậu đều là người xấu!

“Ha ha, bảo bối, bạo lực không tốt đâu.” Ive giơ hai tay lên đầu hàng, không quên giáo dục Tiểu Khiêm Khiêm.

“Hừ!”

Ive rảnh rỗi sinh nhàm chán bị đánh hội đồng một trận, nhận được kích thích như mong muốn.

Giữa trưa, một đám người vây quanh bàn ăn ăn trưa, Mộc Như Lam vẫn ngồi trên mặt bàn, mấy hạt cơm kèm một miếng thịt vụn nhỏ và một cọng rau xanh là có thể nuôi sống cô, từng đôi mắt thỉnh thoảng nhìn lén cô, không thể khống chế cảm xúc của mình. Ôi, sao lại đáng yêu vậy được! Quả nhiên vẫn rất muốn bắt cô về nhà nuôi!

Tiểu Khiêm Khiêm vừa cúi đầu lùa cơm vừa ngước đôi mắt đen lúng liếng cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, hiện tại cậu là hiệp sĩ đen của mommy, không cho phép bất cứ ai bắt mẹ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.