Chu Nhã Nhã đến để cảm ơn Mộc Như Lam, sau khi khách sáo mấy câu, cô ta được Mộc Như Lâm cố tình rủ luôn đến nhà ăn.
Học viện Lưu Tư Lan có ba khu nhà ăn, mỗi khu là một tòa nhà ba tầng
riêng biệt, theo thứ tự là nhà ăn Trung, nhà ăn tây và nhà ăn buffet,
trong đó khu nhà ăn tây có số lượng học sinh đông hơn hẳn hai khu còn
lại. Nơi Mộc Như Lam bước vào là nhà ăn buffet.
Bạch Tố Tình chưa đến nhưng Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm mặc kệ, họ đi thẳng tới bàn ăn.
Thấy Chu Nhã Nhã có chút ngượng ngùng, Mộc Như Lam cười lắc đầu, “Em đừng để ý, tụi nó trước giờ vẫn vô tư như thế.”
Nụ cười trong trẻo của Mộc Như Lam khiến lòng Chu Nhã Nhã ấm áp như được mặt trời chiếu rọi. Cô ta bất giác mỉm cười, cảm giác khó xử khi kẻ thù đột ngột trở thành ân nhân cũng tiêu tán đi mất, “Vâng.”
“Chúng ta ngồi đây đi, em xem muốn ăn gì thì cứ chọn. Chị lấy giúp em
thức uống nhé, em có thích nước trái cây không?” C đi đến một cái bàn
tròn cạnh cửa sổ, đặt đồ đạc lên chiếc ghế màu xanh lục. Vòng tròn xanh
lục vây quanh chiếc bàn đem lại cảm giác rất thoải mái.
“Có, cảm ơn chị,” Lớp băng lạnh của Chu Nhã Nhã tan chảy, xem ra Mộc Như Lam cũng không đáng ghét như cô ta nghĩ.
Bàn ăn xếp thành ba hàng dài, phân ra các loại thức uống và súp, trái
cây và bánh ngọt tráng miệng, thịt và thức ăn chay. Hiện tại có rất ít
người nên Mộc Như Lam không cần phải xếp hàng mà chỉ việc trực tiếp tới
lấy nước. Đến lúc cô trở lại thì Mộc Như Lâm và Mộc Như Sâm đã chờ sẵn,
hai người ngồi cách nhau một cái ghế – vị trí dành cho Mộc Như Lam.
“Chị, mau tới ăn đi,” Mộc Như Sâm vừa nhai tôm hùm vừa vỗ bồm bộp lên ghế.
“Ừ,” Mộc Như Lam đáp, cô bưng khay đựng nước chanh đến ròi đặt một ly ở
chỗ ngồi của Chu Nhã Nhã, một ly cho Mộc Như Sâm, một ly cho Mộc Như
Lâm, và một ly để phần cho Bạch Tố Tình, còn mình thì lấy một ly nước ép cà chua màu đỏ rực.
“Chị, hôm nay tôm rất tươi, thử một miếng xem,” Mộc Như Lam nói xong liền nhón tay cầm một miếng tôm đưa lên.
Mộc Như Lam thản nhiên hé miệng ngậm lấy. Mộc Như Sâm cười híp cả mắt,
hai gò má ửng hông, khóe miệng vẫn còn dính một mảnh tôm nhỏ, “Thế nào?
Rất ngon có phải không?”
“Ừm,” Cô gật đầu, vươn tay giúp Mộc Như Sâm gạt mảnh tôm sót trên miệng, sau đó lại nhìn sang cái đĩa đầy thịt của cậu, “Em ăn thêm cơm và rau
đi.”
“Chị, ăn cái này nữa,” Mộc Như Lâm dùng thìa và đũa gắp một miếng cá bàng chài cho vào đĩa của Mộc Như Lam.
“Thôi được rồi, các em ăn đi, nhiều thế này thì làm sao chị giải quyết
hết được,” Cô bất đắc dĩ nhìn hai đĩa thức ăn trước mặt. Hai mắt của Mộc Như Lâm sáng lên, tràn trề hy vọng – hy vọng chị gái sẽ chọn đĩa của
mình.
“Ai bảo chị gầy quá làm gì. Cứ ăn nhiều vào, càng có da có thịt thì càng xinh…”
Chu Nhã Nhã bưng thức ăn đi tới, cước bộ cô ta chậm dần rồi dừng hẳn.
Chứng kiến cảnh ba chị em ăn chung với nhau, Chu Nhã Nhã thầm cảm thán,
mối quan hệ của bọn họ quả thật tốt, tốt đến mức không ai dám xen vào,
tốt đến mức…
Chu Nhã Nhã cau mày nhìn khuôn mặt hớn hở của Mộc Như Sâm.
… Đến mức cô ta cảm thấy khó chịu.
Bạch Tố Tình vừa tới nhà ăn thì liền bắt gặp cảnh này. Vì thân phận đặc
biệt của Chu Nhã Nhã, vụ việc ngày hôm qua đã bị đè nén xuống, hơn nữa
ban F cũng không có hứng thú bàn luận chuyện này thành ra Bạch Tố Tình
không tài nào hay biết giữa Mộc Như Lam và Chu Nhã Nhã đã có chuyển biến gì.
Cô ta lia mắt theo tầm nhìn của Chu Nhã Nhã, trong đầu ngầm tính toán
nhưng bên ngoài thì vẫn là một tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu không chê vào đâu được.
“Chị,” Bạch Tố Tình hô nhẹ một tiếng, Chu Nhã Nhã thấy thế liền cau mày
chán ghét, bước chân đều đều hướng về chỗ ngồi đối diện Mộc Như Sâm.
Mộc Như Lam vẫy tay với Bạch Tố Tình đồng thời đẩy về phía cô ta đĩa
thức ăn mà mình chưa hề đụng qua, bất chấp hai má phồng to khó chịu của
Mộc Như Sâm, “Ngồi đi, em có kiêng ăn cái gì không?”
“Không ạ, cám ơn chị.”
“Đây là Chu Nhã Nhã, Nhã Nhã, đây là em gái Bạch Tố Tình của chị,” Mộc Như Lam giới thiệu.
Bạch Tố Tình ngồi xuống bên cạnh Chu Nhã Nhã, ngọt ngào nở nụ cười. Chu
Nhã Nhã mặt lạnh như tiền không để ý, chỉ gật đầu với Mộc Như Lam tỏ vẻ
đã biết. Không phải ai cũng xứng đáng cho cô ta nể mặt.
Bạch Tố Tình dường như không mấy để bụng, cầm đũa lên từ từ gắp thức ăn.
Ba chị em trước giờ không quen ngủ trưa nên thường tụ tập trong nhà ăn,
vừa dùng bữa vừa nói chuyện phiếm. Chưa có một ai – kể cả bạn bè – thành công chen vào giữa bọn họ, huống gì là hai kẻ mới quen?
Sau khi ăn xong, Chu Nhã Nhã liếc nhìn Mộc Như Sâm hăng say trò chuyện
với Mộc Như Lam một cái rồi lập tức đứng dậy lấy cớ rời đi. Bạch Tố Tình cũng buông đũa chạy theo. Mộc Như Lam không nói gì, chỉ mỉm cười quan
sát bóng lưng hai người, toàn thân căng tràn ấm áp.
Đại sảnh lúc này đã có không ít học sinh, đám người Thái Sử Nương Tử
ngồi gần cửa ra vào. Thấy Bạch Tố Tình chạy tới, bọn họ ném cho nhau
những cái nhìn xảo quyệt. Một người lặng lẽ đưa chân ra…
Bạch Tố Tình lại không mấy để ý, cô ta mải đuổi theo Chu Nhã Nhã nên không tránh khỏi bị gạt chân, cả người đổ nhào về trước…
Nhắc đến các tình tiết cẩu huyết trong chuyện xưa, điển hình nhất có lẽ là “anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Bịch” một tiếng, thân hình mảnh mai của Bạch Tố Tình ngã vào một lồng
ngực rắn chắc. Mùi hương nam tính truyền đến cánh mũi khiến cô ta giật
mình, đầu óc trống rỗng.
Thế nhưng sau tích tắc ấy, chàng trai nọ ngay lập tức đẩy Bạch Tố Tình
ra rồi lách qua người cô ta mà đi tiếp, tựa như cú đỡ vừa rồi chỉ là do
hắn tiện tay mà thôi.
Bạch Tố Tình ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai lạnh lùng, nhìn đôi mắt
hẹp dài lãnh khốc bắn ra từng tia sáng bén nhọn khiến người ta không dám lại gần, tựa như một đóa hoa xinh đẹp mà cao ngạo, chỉ có thể nhìn từ
xa.
“Lại thêm một kẻ phải quỳ dưới ống quần của đóa hoa cao ngạo trường
chúng ta,” Thái Sử Nương Tử châm chọc xùy một tiếng. Nếu đứa con gái mặt trắng tâm đen này thích Âu Khải Thần thì sẽ có kịch hay lắm cho mà xem. Học sinh Lưu Tư Lan ai chả biết Âu Khải Thần chết mê chết mệt Lam Lam
nhà họ? Mỗi lần Lam Lam xuất hiện là ánh mắt hắn đính cả trên người cô,
bọn họ muốn lờ đi cũng không được, chậc chậc.