Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Theo ánh mắt của Kha Vãn Nhu, mọi người kinh ngạc nhìn Mặc Khiêm Nhân, rồi
nhìn Kha Vãn Nhu, rồi lại nhìn Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân với vẻ mặt
nghi hoặc, chẳng ai ngờ Kha Vãn Nhu lại đột ngột xin Mặc Khiêm Nhân giúp đỡ, không lẽ hai người họ quen nhau?
Mộc Như Lam chớp mắt ra chiều khó hiểu, cô hỏi Mặc Khiêm Nhân, “Anh quen à?”
Mặc Khiêm Nhân nhìn Kha Vãn Nhu làm ra vẻ đáng thương như nữ chính trong
truyện Quỳnh Dao, giọng điệu chê bai, “Anh không rảnh mà đi quen mấy kẻ
đần độn IQ thấp.”
Không biết thì cứ nói là không biết đi, phải tiện thể phun nọc độc mới chịu.
Mộc Như Lam mỉm cười kéo Mặc Khiêm Nhân xuống lầu, hoàn toàn phớt lờ tình
huống hiện tại. Cô đi tới chỗ bàn ăn, nơi mà Kha Xương Hoàng và Akutsu
Junko đã ngồi sẵn.
Kha Vãn Nhu không lường được Mặc Khiêm Nhân sẽ nói năng độc ác như thế, với dáng vẻ tội nghiệp của cô ta, đàn ông dù
không ra tay giúp đỡ thì cũng không đến mức làm cô ta mất thể diện chứ!
Hùng Lệ Lệ châm chọc, “Người ta là bạn trai của công chúa điện hạ, dân đen
như cháu mà cũng dám tăm tia à?” Nói đoạn bà ta liếc Mộc Như Lam một
cái, không biết là đang châm chọc Mộc Như Lam hay Kha Vãn Nhu.
Kha Vãn Nhu nghe vậy thì sửng sốt, cô ta nhìn Mộc Như Lam ngồi cạnh Mặc
Khiêm Nhân tại bàn ăn, vẻ mặt khó tin, “Bạn trai của Mộc Như Lam? Sao
thế được?! Bạn trai chị ta là một tên thầy giáo nghèo rớt mồng tơi không tiền không thế cơ mà?!” Trông người đàn ông đó đâu có giống như vậy!
“Cháu không hiểu rồi, đàn ông mà công chúa điện hạ coi trọng, tuy không phải
hoàng tử nhưng cũng sẽ không phải cóc ghẻ.” Hùng Lệ Lệ lại móc mỉa, bà
ta liếc Mộc Như Lam, cảm thấy Mộc Như Lam so ra thua xa Kha Kim Lan! Chỉ là dịu dàng hơn một chút thôi mà? Sao bà ta chả thấy nó giống thiên sứ
chỗ nào cả? Mấy người đó đúng là bị phân chó trét mắt hết rồi!
Đôi đũa trên tay Kha Xương Hoàng dập cái “cạch” lên bát, lão lạnh mặt nhìn
toán phụ nữ trong phòng khách, “Trong vòng ba mươi phút, tất cả thu thập đồ đạc xéo khỏi Kha gia!” Lúc trước lão không để ý đám đàn bà con gái
này lắm, bây giờ mới thấy bọn họ thật phiền phức, đã phách lối, ương
ngạnh, lại còn thiếu hiểu biết. Dám châm chọc Mộc Như Lam ngay trước mặt lão , bọn họ nghĩ mình là ai chứ! Không trừng trị là bọn họ được đằng
chân lân đằng đầu!
“Có nghe chưa hả, cút đi! Đừng có đứng đó trơ
cái mặt dày trục ra nữa!” Hùng Lệ Lệ không hiểu ý của Kha Xương Hoàng,
bà ta thấy giọng điệu lão gia không ổn, nghĩ lão nổi nóng nên bèn lấy
lòng bằng cách quát Kha Vãn Nhu ôm cửa không chịu đi.
“Cút!” Hai mắt Kha Xương Hoàng tóe lửa, lão đập bàn cái rầm làm Lâm Ngọc Nhan phát hoảng quỳ thụp xuống đất.
“Lão gia! Ông đừng nóng giận, Lệ Lệ chỉ muốn trút giận giúp Lam Lam thôi,
đây là nhà của chúng tôi, ông muốn chúng tôi chuyển đi đâu!” Lâm Ngọc
Nhan nhìn Kha Xương Hoàng mà lòng lo sốt vó, Hùng Lệ Lệ làm bà ta tức
điên lên được, đúng là thứ miệng lưỡi ngu si! Bà ta sắp bị ả hại chết
đến nơi rồi!
Hùng Lệ Lệ bị hành động Lâm Ngọc Nhan làm giật mình, nghe Lâm Ngọc Nhan nói vậy, bà ta sợ đến run rẩy, cuống cuống quỳ bịch
xuống, “Cha! Cha à con chỉ muốn giúp Lam Lam, không hề có ý gì khác!”
“Đúng vậy đúng vậy, Lam Lam, con mau nói với ông ngoại đi, mợ của con chỉ lỡ
miệng chứ không có ác ý! Bà ngoại dập đầu với con!” Đã quá hiểu tính
tình Kha Xương Hoàng, Lâm Ngọc Nhan vội vàng chuyển mục tiêu sang Mộc
Như Lam, bà ta dập đầu với cô mấy cái liên tục, nghĩ bụng mình đã làm
tới mức này rồi, Mộc Như Lam nhất định sẽ không thờ ơ được, phải biết
rằng, trưởng bối dập đầu với vãn bối chính là chuyện tổn thọ, tin này mà truyền ra ngoài thì thanh danh của Mộc Như Lam chắc chắn sẽ ô uế, vả
lại bạn trai nó đang ngồi ngay đó, chẳng lẽ Mộc Như Lam muốn hắn thấy
cảnh bà ngoại nó dập đầu với nó sao?
Lâm Ngọc Nhan tính toán ghê
gớm là thế, có điều hành động của bà ta đã hoàn toàn chọc giận Kha Xương Hoàng, đồng thời cũng chọc giận Mặc Khiêm Nhân và Akutsu Junko, bà ta
cố ý muốn bôi nhọ Mộc Như Lam! Muốn gán cho cô tội bất nhân bất hiếu!
“Đá hết hai mụ đàn bà này ra ngoài cho ta!” Kha Xương Hoàng tức đến mặt mũi đỏ bừng, rặt một lũ kiêu căng tự mãn, “Còn dám tự xưng là trưởng bối
của Lam Lam, mụ mà xứng hả?!”
“Lão gia! Lão gia!” Lâm Ngọc Nhan
không ngờ mình khéo quá hóa vụng, bà ta vừa hốt hoảng chực giải thích
vừa giùng giằng không cho người hầu kéo mình ra ngoài.
Mặc Khiêm
Nhân thản nhiên nhìn những người hầu đang lôi bà ta, “Lãnh lương cao mà
làm việc chẳng hiệu quả chút nào, ý là mỉa mai ông chủ của các người ngu xuẩn phải không?”
Những người hầu vốn không dám mạnh tay vì sợ
có ngày bọn họ trở về trả đũa lập tức kinh hãi đến nỗi biến sắc, không
dám cho bọn họ thời gian mở miệng thêm nữa. Toán đàn bà con gái được
nuông chiều lâu ngày làm sao cự lại được, thế nên chẳng mấy chốc đã bị
đá hết ra ngoài.
Khu này toàn dân nhà giàu, tiếng kêu la của đám
phụ nữ trước cổng Kha gia đã làm không ít người chú ý. Kha Xương Hoàng
ghét bọn họ ồn ào mất mặt quá nên lại tiếp tục ra lệnh: những người này
từ đâu tới thì đuổi về đó đi.
Lâm Ngọc Nhan và Lý Tiểu Thanh là từ đâu tới? Chính là từ casino lớn nhất Hồng Kông - Yên Hồng Lâu.
Bọn họ từng là gái đầu bảng được đưa tới hầu hạ Kha Xương Hoàng khi lão say rượu, nhân cơ hội đó mang thai con của lão. Mẹ Kha Xương Hoàng khi ấy
vẫn chưa mất. Kha lão thái thái là một người cực kỳ truyền thống, bà cho rằng con đàn cháu đống mới là tốt nhất, thế nên đã chủ trương cho bọn
họ vào Kha gia mà không danh không phận.
Kha Xương Hoàng bận rộn
sự nghiệp nên cũng không quan tâm chuyện này lắm, hai người này cứ ở yên trong nhà là được, ai dám ép lão phải kè kè lấy họ? Đến lúc Akutsu
Junko gia nhập thì lão mới thấy không vui, bà ấy khác hai người kia,
nhưng vì sao lại khác? Lão không biết và cũng không có thời gian tìm
hiểu, lão quá bận, đại trượng phu há lại bị tư tình nhi nữ ràng buộc?
Lâm Ngọc Nhan và Lý Tiểu Thanh nay đã làm bà mà còn bị đuổi về Yên Hồng Lâu thì những kẻ khi xưa ghen ghét bọn họ hóa phượng hoàng sẽ cười đến rớt
hàm mất. Cùng lắm chỉ là tiểu tam, ai cũng biết bọn họ không có địa vị
gì trong Kha gia. Đuổi bọn họ đi rồi, Kha gia không những không bị ảnh
hưởng xấu mà còn được lợi trong phương diện làm ăn.
Trong các đại diện kí kết hợp đồng có một vài người là phụ nữ. Phụ nữ ghét nhất là
đàn ông lăng nhăng và hận nhất là tiểu tam, họ ngứa mắt đàn bà Kha gia
từ lâu rồi, đặc biệt là hai kẻ thích ra vẻ phu nhân quyền quý như Lâm
Ngọc Nhan và Lý Tiểu Thanh. Với tình hình hiện tại thì kiểu gì họ cũng
sẽ vui vẻ ký hợp đồng để bày tỏ sự ủng hộ và chúc mừng với quyết định
của Kha Xương Hoàng thôi.
Trong nhà vắng bớt khá nhiều người, tiếng giằng co ầm ĩ rốt cuộc cũng dừng lại, không khí dường như trong lành hơn hẳn.
Akutsu Junko ngồi bên phải Kha Xương Hoàng, bà nhìn tô cháo thơm ngon trước
mặt, đôi mắt tràn đầy vẻ suy tư. Bà cũng giống bọn họ, cùng lắm chỉ là
một tiểu tam không danh không phận mà thôi, mặc dù điều này chưa bao giờ là mong muốn của bà.
Kha Xương Hoàng đã bị đám phụ nữ làm mất
hết khẩu vị, lão ngồi trên ghế chủ nhìn Akutsu Junko chằm chằm, “Ăn
nhanh đi, cháo sắp nguội rồi!”
Akutsu Junko không ngẩng đầu, ngoan ngoãn ăn từng muỗn cháo.
Mộc Như Lam thì lại trông như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì cả, cô nhấm
nháp chút cháo ngô nếp và một phần điểm tâm kiểu Âu, mùi vị không tệ.
Mặc Khiêm Nhân tỉ mỉ lựa gia vị ra khỏi điểm tâm, gừng, hành, tỏi, tất cả
đều bị lựa sạch rồi bỏ ra mâm, xếp thành một quả núi. Mặc Khiêm Nhân bày tỏ, hắn thích đồ ăn Trung, nhưng lại căm thù đồ ăn Trung có gừng, hành, tỏi, vân vân đến tận xương tuỷ, cứ như ăn phải bít tết chỉ chín ba
phần, miệng đầy mùi tanh, ghê chết đi được.
“Khiêm Nhân, lại kén
ăn à?” Mộc Như Lam nhẹ nhàng gõ thìa lên cái chén của Mặc Khiêm Nhân,
tiếng va chạm leng keng làm động tác của hắn dừng lại, đồng thời cũng
làm hai trưởng bối nhìn sang.
“Không kén.” Mặc Khiêm Nhân đẩy mâm sang một bên, hắn nhìn Mộc Như Lam, đôi mắt như mặt gương phản chiếu hình ảnh cô.
Mộc Như Lam nhìn chén của hắn, có chút bất đắc dĩ, “Đã lựa sạch ra rồi.”
“Không có.” Mặc Khiêm Nhân trả lời như thật, đảo đảo đồ ăn trong chén, hắn lấy ra một mảnh hành giấu dưới đống rau, “Em xem, vẫn còn mà.”
“Như
vậy không được.” Mộc Như Lam trực tiếp đổi chén của mình cho Mặc Khiêm
Nhân, “Kén ăn là thói của con nít, Khiêm Nhân là con nít à? Có cần em
đút awn không?” Người này cái gì cũng tuyệt, chỉ có mỗi tội kén ăn, thật không tốt cho sức khỏe tí nào.
Mặc Khiêm Nhân nhìn cái chén Mộc
Như Lam đẩy tới, trong đó gừng hành tỏi nằm như khiêu khích, lại nhìn
Mộc Như Lam, hắn nghiêm túc cúi đầu, câm lặng cầm lấy thìa...
Mộc Như Lam hài lòng mỉm cười, vui vẻ đảo đảo thìa, hả? Có cà rốt, ghét
quá. Múc cà rốt đáng ghét lên, bỏ vào trong chén của Mặc Khiêm Nhân...
Mặc Khiêm Nhân nhìn đống cà rốt trong chén, mặt không cảm xúc quay sang Mộc Như Lam, “Em kén ăn?”
Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, “Em không phải con nít. Anh ăn nhanh đi, cần em đút không?”
Giữa thanh thiên bạch nhật mà tình tứ cái gì, đừng nói công khai như vậy a! ... Vô phòng đóng cửa rồi làm gì thì làm...
Mặc Khiêm Nhân tiếp tục im lặng ăn cháo, vật lộn với đống gia vị hắn căm thù đến tận xương tuỷ.
Mộc Như Lam tiếp tục âm thầm kén ăn, bỏ hết cà rốt cô ghét vào trong chén của Mặc Khiêm Nhân...
Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko nhìn mà ngây người... Gì đây? Cái không khí manh manh ngây ngô này là sao đây? Thì ra đây là cách họ ở cạnh nhau
hả? Mặc Khiêm Nhân hơi bị ngoan quá thì phải? Có thật là cùng một người
với kẻ đánh cờ với ông hôm qua không?!
Kha Xương Hoàng trợn mắt,
có cảm giác như lừa gạt, cái tên đang tản ra hương vị trung khuyển nồng
nặc này tuyệt đối không phải người đàn ông Mặc gia đầy bá khí đế vương
tối hôm qua!
Akutsu Junko thì chậm rãi mỉm cười, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam mừng rỡ và đầy hiền lành, chỉ cần con bé vui vẻ là tốt rồi, đó
là một người đàn ông tốt, cách cậu ta thuận theo con bé không giống kiểu phục tùng như Mộc Chấn Dương đối với Kha Uyển Tình, vậy tốt lắm.
“Ăn no chưa?” Kha Xương Hoàng dời mắt sang Akutsu Junko, bắt gặp nụ cười
của bà, lão không khỏi ngẩn ngơ, khuôn mặt lãnh khốc nghiêm nghị dịu đi
từ lúc nào không hay.
Akutsu Junko gật đầu, “Rồi.”
“Vậy
thì tản bộ với tôi đi.” Kha Xương Hoàng nói đoạn cầm lấy cây gậy đặt
cạnh ghế ngồi, chống tay đứng lên, Akutsu Junko hơi kinh ngạc rồi cũng
đứng dậy đỡ lão.
Họ chậm rãi đi ra vườn, hai chiếc bóng dáng đổ
dài dưới ánh mặt trời, một vẫn trẻ trung, một đã già cỗi, tuổi tác đặt
ra giữa họ một khoảng cách quá lớn, vậy mà theo thời gian, tình yêu ấy
chỉ đậm dần chứ không hề tan vỡ, kể cả khi bà ấy đã bạc đầu còn Kha
Xương Hoàng thì đã đi xa, có lẽ mối tình này sẽ phải theo bà xuống đất
thì mới có thể biến mất hoàn toàn.
Đôi mắt Mộc Như Lam cong thành hai vầng trăng khuyết xinh đẹp, tâm tình tốt vô cùng, cô đang rất tận
hưởng cuộc sống này, sống lại rồi, cô thấy cuộc đời thực sự đẹp lắm,
nhìn đi, có biết bao quan cảnh đẹp đẽ mà kiếp trước cô đã bỏ lỡ.
Kha Thế Vinh mặt mày nhăn nhó bước vào nhà, nhìn lướt qua Mộc Như Lam và
Mặc Khiêm Nhân, ông ta chẳng nói chẳng rằng chạy nhanh lên lầu, tâm
trạng cực kỳ tồi tệ. Tất nhiên là phải tệ rồi, mẹ, vợ, và con ông ta đều bị đuổi ra khỏi Kha gia, còn ông ta thì phải bận bịu chuyện công ty,
phiền não kinh khủng, đến cả việc lá mặt lá trái với Mộc Như Lam một
chút ông ta cũng không muốn.
Mộc Như Lam nhìn theo Kha Thế Vinh,
nụ cười trên môi rực rỡ hơn, ấm áp đến động lòng. Cái gì đẹp cô cũng
tham lam muốn giữ lại cho mình, vì vậy, đừng có làm chuyện gì chọc giận
cô nha, bằng không, cho dù có chảy chung một dòng máu, cô cũng sẽ lôi
con rối hư đốn ra, chặt đứt tứ chi xấu xí, vặn gãy cái cổ đáng ghét,
rạch nát gương mặt làm ô uế thế giới tươi đẹp này.