Editor: Noãn
Beta-er: Chan
Tin tức giống như mọc thêm cánh nhanh chóng truyền khắp bốn phương tám hướng, chính giới và hắc đạo, người nên biết đều đã biết.
Giáo Hội bắt công chúa của Bạch Đế, chủ động khiêu khích, Bạch Đế vì tôn nghiêm, toàn lực đánh trả, thế lực lớn nhất Âu Mỹ - Bạch Đế Quốc khai chiến toàn diện với Giáo hội.
Trong nhất thời người người ở các thế lực đều cảm thấy bất an, chủ các thế lực lân cận Mỹ và Italy rối rít rút vốn về tạm thời, chỉ sợ không cẩn thận bị liên lụy, dĩ nhiên cũng có không ít thế lực đứng xem kịch vui chờ trai cò tranh nhau, để làm ngư ông đắc lợi, tóm lại, không bên nào dám lên tiếng ngăn cản là được rồi, loại cảm giác cấp bách căng thẳng như tên đã lên cung, không thể không bắn này ai cũng có thể nhận ra, ngay cả chính phủ Italy và Mỹ có liên quan cũng gửi tin tới bày tỏ thái độ: muốn đánh cũng được, nhưng không được hại đến người dân vô tội, cũng có nghĩa không được đấu đá công khai, vấn đề này không cần nói họ cũng biết, bên nào cũng không muốn chính phủ chen chân vào.
Theo quy tắc cũ, bọn họ sẽ bàn bạc sau đó thống nhất tại một địa điểm, sau đó mới quyết chiến ngươi chết ta sống, đó coi như là quang minh chính đại nhất, chỉ là rõ ràng Giáo Hội đã chọn cách hèn hạ nhất.
Giữa đêm, người Giáo Hội đưa tới một màn hình theo dõi*, ngoài ra không có gì khác. (*có thể là máy tính bảng hoặc điện thoại, tác giả không biểu thị rõ là cái gì)
Tương tự, ở bên học viện Bạch Đế, cũng nhận được một màn hình, Hắc Báo, Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam đang ở chung một chỗ, bên trong học viện Bạch Đế càng thêm canh phòng nghiêm ngặt, đã có rất nhiều người của các gia tộc gọi điện đến hỏi có thể đón sinh viên về hay không, chờ sau khi Đế chế Bạch và Giáo Hội xử lý xong sẽ cho con em về lại trường, tất nhiên đây là điều không thể, làm vậy tương đương với việc đánh vào mặt Đế chế Bạch.
Nhưng chỉ có thứ vô dụng hèn hạ mới hành động bỏ chạy, bọn họ sẽ cho mọi người thấy thế nào là phong phạm đế vương!
Hai màn hình kết nối với nguồn điện nhanh chóng tự khởi động, hiện lên màn hình là gương mặt hung ác thô kệch của Osborn.
“Bạch tiểu tử!” Gã gọi một tiếng, thanh âm truyền ra xuyên thấu màn hình, kèm theo không khí lạnh lẽo.
Bạch Mạc Ly ngồi trên ghế sofa nhìn gã: “Ngay cả lá gan đối mặt với tôi cũng không có?”
“Ha ha ha ha...” tiếng cười khàn khàn có chút quái dị, “Đối mặt với mày? Không cần thiết, tao luôn tuân thủ quy tắc chỉ quan trọng kết quả không quan tâm quá trình, chỉ cần có thể thực hiện mong ước của tao, như vậy quá trình như nào thì có quan trọng gì? Ha ha ha ha...”
Bạch Mạc Ly không nói gì, mấy người Bạch Hổ đằng sau giận đến mức muốn đập màn hình để khỏi thấy gương mặt già của Osborn.
Mà bên học viện Bạch Đế, Hắc Báo, Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam cũng thấy một màn tương tự, cũng nghe thấy tiếng của Bạch Mạc Ly, có lẽ bên Osborn có thể thấy cả bên này và bên Bạch Mạc Ly.
Chờ Osborn cười đủ rồi gã mới tiếp tục nói: “Tao không muốn đánh với mày, oh, chắc mày biết đó chắc chắn không phải một ý kiến hay, quân sự của các người hiện tại mạnh hơn rất nhiều, nhưng mà tao muốn lấy được thứ gì lại không thể không dùng võ lực với các người, điều này làm tao rất đau buồn, tao vốn là muốn chúng ta có thể hòa bình ở chung, nhưng tại sao các người cứ không nghe lời như thế chứ?”
“Lão này nói nhảm nhiều quá!” Tiếng Hắc Báo tức giận gằn giọng lập tức truyền đến bên Bạch Mạc Ly và bên Osborn làm hai bên kinh ngạc không nhỏ.
Tầm mắt Osborn chuyển qua nhìn nhóm người Mặc Khiêm Nhân tách ra riêng một video, lúc ánh mắt dừng trên người Mặc Khiêm Nhân một chút, Mặc Khiêm Nhân bên kia dường như cảm giác được cái gì, con ngươi lạnh lùng sắc bén khẽ nâng lên, trong nháy mắt như xuyên thấu màn ảnh nhìn thẳng Osborn làm tim gã chợt đập mạnh, trên mặt có chút kinh ngạc.
Hans ngồi ở sofa ngoài phạm vi camera âm thầm cười nhìn bộ dạng của Osborn, thật không hổ là Amon nha, luôn luôn là người lợi hại như vậy, dường như cho tới bây giờ vẫn chưa từng thất bại, ha ha, nhưng mà lần này, hắn ta sẽ đánh bại cậu nha, thân ái.
Osborn chợt dời tầm mắt đến chỗ khác nhìn về phía Bạch Mạc Ly, video trước mắt gã chia làm hai phần, một phần là bên Bạch Mạc Ly, một phần là bên Mặc Khiêm Nhân, tầm mắt của Mặc Khiêm Nhân làm gã như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vì vậy chỉ có thể lựa chọn nhìn thẳng Bạch Mạc Ly.
“Bạch tiểu tử, em gái và vị hôn thê của mày đều ở trên tay tao, nếu muốn bọn họ bình an vô sự trở về thì giao virus CM ra đây, sau đó chúng ta lại đấu một chút, xem ai là chúa tể tương lai ở Âu Mỹ!”
“Ông có phải bị loạn trình tự rồi hay không?” Bạch Hổ xen vào nói. Nếu như muốn khai chiến, còn muốn virus gì nữa? Gã cho rằng bọn họ là người ngu à? Gã rõ ràng không có tâm lý muốn quang minh chính đại khai chiến, chỉ là muốn lấy virus sau đó lại dùng thủ đoạn hèn hạ gì đó để lật đổ bọn họ chứ gì? Thật là buồn cười! Huống chi La Tĩnh và Tần Lãnh Nguyệt? A, gã nghĩ Bạch Mạc Ly sẽ vì hai nữ nhân đó mà bỏ Đế chế Bạch?
“Hừ!” Osborn lạnh lùng hừ một tiếng, di chuyển ống kính tới bên kia góc tường, thấy Tần Lãnh Nguyệt sợ hãi run lẩy bẩy bị trói chặt ở góc tường, mà cô gái cách đó không xa bị hai người đàn ông trông coi hai bên chính là La Tĩnh, đầu tóc cô ra bù xù, trên mặt đầy nước mắt, chú ý tới Osborn quay video lại, chợt đứng dậy nhào tới, người phía sau cũng không cản cô ta như cố tình muốn cô ta như vậy.
“Anh! Anh cứu em! Anh cứu em với! Nơi này thật là đáng sợ! Anh!...” La Tĩnh điên cuồng gọi, thỉnh thoảng tầm mắt liếc qua Hans đang tao nhã trên ghế sofa, càng thêm sợ hãi nước mắt nước mũi cũng chảy ra.
Osborn nhìn sắc mặt khó coi của Bạch Mạc Ly bên trong video, cười một đạp đá văng La Tĩnh, lại quay ống kính trở về gã: “Thấy không? Đừng ra vẻ với tao, tao cho mày hai ngày suy nghĩ, mày chắc chắn sẽ không tìm ra chỗ của bọn tao, sau hai ngày, nếu tao không nhận được câu trả lời như mong muốn, tao sẽ để cấp dưới của tao luân phiên cưỡng hiếp em gái và vợ sắp cưới của mày, sau đó gửi video tới toàn thế giới, mọi người nhất định sẽ rất hứng thú khi thấy cảnh em gái và vợ sắp cưới của Boss Bạch nổi tiếng bị làm nhục, à, vợ sắp cưới của mày vẫn đang mang thai đúng không? Có lẽ sẽ sinh non trong quá trình đấy...”
“Mẹ kiếp!” Cấp dưới thân tín sau lưng Bạch Mạc Ly tức đỏ mắt, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt gã Osborn ghê tởm kia đập nát cằm gã.
Vậy mà Osborn lại đóng video với bên Đế chế Bạch làm bọn họ chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn màn hình đen thui.
Video ở học viện Bạch Đế lại không bị tắt, rất rõ ràng Osborn còn chuyện nói với bên kia.
“Ồ, ngài Amon thân mến, nếu như có thể, tôi cũng không muốn đối địch với ngài, chỉ là khi ngài đứng về phe Bạch Đế, tôi không thể không đối địch.” Osborn bày ra vẻ thành khẩn.
Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng, có cảm giác băng lạnh thấu xương, người này... hung thủ hại chết bố của hắn, chính là gã...
Một bàn tay tinh tế ấm áp đặt lên tay hắn, Mặc Khiêm Nhân không quay đầu, chỉ chậm rãi nắm tay cô thật chặt.
“Vị thiên sứ nhỏ xinh đẹp kia chắc chắn là vị hôn thê của ngài nhỉ, cô ấy có hai em trai phải không? Rất xin lỗi, hiện tại bọn họ đang trên tay tôi, bây giờ ngài Amon đúng là làm người ta không thể không chú ý, vậy nên...”
“Nói trọng tâm.” Mặc Khiêm Nhân lên tiếng, vẻ ngoài thờ ơ lạnh lùng trước sau như một, làm người khác không thể nhìn ra tâm trạng của hắn.
“Trọng tâm là, tôi mong trong những ngày này, ngài Amon không nên rời khỏi màn hình video, cũng không được có thêm người xuất hiện, không được sử dụng thiết bị điện tử, không trao đổi với bất kì kẻ nào, bao gồm cả vị hôn thê của ngài, nếu không, tôi sẽ nghiền em trai vợ sắp cưới của ngài thành thịt nát nha.” Ống kính thay đổi một cái, quả nhiên thấy Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm bị trói trên hai máy móc kì lạ, hình dáng như chữ “I”, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm bị trói tay chân, hai tay bị dây xích trói, đứng sát với nhau, Mộc Như Lâm không còn đeo kính, trên mặt Mộc Như Sâm có vết thương hiện rõ, bọn họ bị đánh.
Mộc Như Lam nheo mắt, chưa nói đến lão già kia dám uy hiếp người đàn ông của cô, chỉ tính việc gã dám làm thế với đồ của cô, đã xin phép cô chưa? Cô cho phép gã làm như vậy sao? Thật là... Làm người ta nổi giận nha...
“Này! Lão già này...” Hắc Báo tức giận nhảy lên, chỉ là đối phương căn bản không để ý tới hắn.
Osborn vẫn nhìn Mặc Khiêm Nhân như cũ, cười híp mắt nói: “Thật ra nói thẳng là mong cậu không nhúng tay vào chuyện giữa Bạch Đế và Giáo Hội, chúng tôi không thù không oán không phải sao? Tôi là người nói lời giữ lời, chỉ cần chuyện giữa Bạch Đế và Giáo Hội kết thúc, tôi sẽ trả bọn bọ lại nguyên vẹn, ok? Cậu cũng không muốn bị chia cắt với vợ tương lai chỉ vì tính mạng của hai đứa em trai đúng không?”
Uy hiếp như vậy, so với những uy hiếp khác rất có tác dụng.
Nhưng gã nói không thù không oán ư? Này, gã chẳng lẽ không biết hắn là người Mặc gia, hay gã căn bản đã quên hắn đã ra lệnh hại chết Mặc baba?
Mặc Khiêm Nhân vô cảm, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Được rồi, như vậy nếu như không có dị nghị gì, mời dọn dẹp trong phạm vi màn hình trong 10 phút, nhớ kĩ không rời khỏi phạm vi giám sát, cũng không cho phép có những người khác xuất hiện, không được sử dụng thiết bị điện tử, không trao đổi với bất kì ai, bao gồm vị hôn thê của cậu, nếu như có chút không tuân theo, tôi sẽ lập tức khởi động máy, sau đó gửi thịt nát của hai thiếu niên đẹp trai này tới cho mấy người.”
Hiển nhiên Giáo Hội đã rời tổng bộ khỏi Italy, bây giờ tổng bộ Giáo Hội trống rỗng, dường như bọn họ được người giúp đỡ, Bạch Đế không thể tìm ra chút đầu mối nào để diệt sạch bọn họ.
Cái này không phải chuyện đương nhiên sao? Chưa nói tới tác dụng của MonHanson, Hans đã từng là đế vương ở Coen, một nhà tâm lý học quyền uy trong giới, thuật thôi miên không ai bằng, mà Cesar, đã từng là chỉ huy trẻ tuổi nhất của đội hải quân lục chiến nổi danh nhất, cho hắn một phần quân đội, hắn quả thật có thể đủ khả năng tạo nên một thế chiến thứ ba, năng lực chỉ huy và chiến lược tác chiến kia không phải ai cũng so được, hắn là một quân nhân chân chính!
Chỉ tính hai người đó, dưới trường hợp Mặc Khiêm Nhân không thể nhúng tay, Bạch Đế có thể thắng được ván này hay không, rất khó đoán.
Mặc Khiêm Nhân để Hắc Báo ra ngoài, Giáo Hội có trợ giúp mạnh mẽ, trên tay bọn họ còn có con tin làm bọn hắn phải kiêng dè ít nhiều, mỗi bước sau này cần phải cẩn thận mới được.
Mười phút đã qua một nửa, Mộc Như Lam đứng ở cửa nhìn Mặc Khiêm Nhân ngồi ghế trong phòng, cuối cùng nở một nụ cười mềm mại ấm áp, “Cảm ơn anh, Khiêm Nhân.” Lần này, dường như cô đã thành gánh nặng cho hắn rồi.
Mặc Khiêm Nhân nhìn cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, con ngươi lạnh lùng lóe lên một chút khó phát hiện, hắn muốn nói, con đường của hai người, vốn là như thế.
Khi chỉ có một người, không vướng bận, cầm hành lý nói đi là đi, không cần cẩn thận gì, không sợ hãi, song khi một người biến thành hai người, dường như đeo thêm xiềng xích, đây là quyết định của mỗi người, những trói buộc không thể tách rời, sẽ có rất nhiều băn khoăn, cũng sẽ sợ hãi thêm nhiều thứ, thậm chí bao gồm cả sinh lão bệnh tử.
Không có người nào liên lụy người nào, đây là gánh nặng ngọt ngào, hắn vui vẻ chịu đựng.
Bên kia, Osborn thấy Mặc Khiêm Nhân ngoan ngoãn làm lời của gã, vui vẻ cười đứng lên để một cấp dưới tới giám thị Mặc Khiêm Nhân, còn hắn rời khỏi phạm vi giám sát.
Đây là một gian phòng trống rất lớn, chỉ có mấy ghế dài màu đen một ghế sofa chính giữa, Hans mặc sơ mi trắng quần đen, vắt chân ngồi trên ghế đọc sách triết học, sợi tóc dài đen nhánh hơi trượt xuống một chút, tạo thành một độ cong mềm mại ưu nhã, dưới ánh đèn tôn quý như một hoàng tử.
Ở một ghế khác, Cesar mặc quân phục màu xanh, lộ ra hai cánh tay bắp thịt rắn chắc, bên dưới mặc một chiếc quần rằn ri, mái tóc đen dài đã cắt thành kiểu tóc ngắn, gương mặt đầy vẻ cương nghị cứng rắn, còn có cặp mắt làm da đầu người ta tê dại không dám nhìn thẳng, lúc này hắn đang chuyên tâm lau súng trên tay, cái loại ánh mắt này, giống như súng trên tay là người yêu của hắn vậy.
Còn MonHanson đắp chăn nhỏ ngủ trên sofa ở một bên, dường như ở nơi này và Coen không có gì khác biệt, dù sao thì hắn đều ngủ.
Osborn đi tới, lại không tiến tới quá gần, gã không tin tưởng bọn họ, gã biết rất rõ đây là ngựa hoang không thể khống chế, vậy nên gã luôn tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt, đồng thời rất cố gắng cảnh giác, cố tận dụng giá trị lợi dụng của bọn họ.
“Các người vừa nãy nghe tôi nói chứ? Hai ngày sau...”
“Vô dụng!” Giọng nói bén nhọn của Tần Lãnh Nguyệt chợt cắt đứt lời của Osborn, gã vô thức quay lại, Hans vẫn đọc sách như cũ, Cesar vẫn lau súng, MonHanson vẫn ngủ.
Trong đầu Tần Lãnh Nguyệt đầy những lời nói của Osborn đối với Bạch Mạc Ly, cưỡng gian cô ta đến mức sinh non mà chết, việc đó quá đáng sợ, quá kinh khủng, tại sao cô ta phải nhận loại hành hạ này? Tại sao lại là cô ta? Rõ ràng Bạch Mạc Ly không quan tâm cô ta, hắn căn bản không quan tâm! Tại sao cô ta còn phải chịu tội vì hắn? Tại sao?!
“Cô nói gì?” Giọng Osborn khàn khàn và ánh mắt gã làm Tần Lãnh Nguyệt không khỏi lùi về phía sau, nhưng vẫn kiên quyết nhìn thẳng đón nhận ánh mắt của gã, cắn chặt răng.
“Bạch Mạc Ly căn bản sẽ không từ bỏ bất cứ thứ gì vì tôi và đứa con trong bụng, ông trước khi hành động chẳng lẽ không tra rõ tại sao tôi phải trốn ở nơi ổ chuột kia mà không phải là sống trong Đế chế Bạch ư?! Tôi là một nữ nhân đã bị vứt bỏ, không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào! Còn có cái gì mà em gái Bạch Mạc Ly, lần đầu tiên tôi nghe nói Bạch Mạc Ly còn có một đứa em gái!”
Thời gian hai ngày, bọn họ không những không chiếm được virus, ngược lại sẽ bị Bạch Đế lần ra được nơi trốn, sau đó đánh cho hoa rơi nước chảy!
La Tĩnh vốn là bị dọa sợ không ngừng khóc, đầu óc trống rỗng, lúc này nghe thấy Tần Lãnh Nguyệt nói thế, lập tức ngẩng đầu lên: “Phải, đúng vậy, tôi căn bản không phải em gái Bạch Mạc Ly, tôi chỉ là giả, tôi không biết cái gì hết, tôi thật sự không phải em gái của Bạch Mạc Ly! Thả tôi ra, van xin các người thả tôi ra!”
Nếu như sớm biết sẽ gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, cô ta nhất định sẽ không giả mạo em gái Bạch Mạc Ly vì vinh hoa phú quý, tuyệt đối không!
Sắc mặt Osborn trở nên âm trầm, dọa Tần Lãnh Nguyệt và La Tĩnh sợ hãi ngậm miệng, chỉ sợ đối phương sẽ hạ lệnh đánh một cái tát tới.
Hans dừng mắt đọc sách, khóe môi cười nhạt, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lật qua một trang, giống như đắm chìm trong thế giới của mình.
Một lúc lâu, mặt Osborn đầy vẻ tàn nhẫn nói: “Nếu không có giá trị lợi dụng, vậy cũng không cần sống nữa!”
La Tĩnh ở một bên lại khóc thành tiếng, Tần Lãnh Nguyệt trợn to mắt, cánh mũi vì hô hấp mạnh mà không ngừng phập phồng, cô ta nhéo mạnh lên bắp đùi một cái, không để mình sợ hãi mất đi thức, không có giá trị lợi dụng... Quả thật chỉ có một con đường chết, vậy nên gã muốn cô ta chứng minh chút giá trị lợi dụng, bình tĩnh...
“Thật ra thì...” Tần Lãnh Nguyệt chậm rãi lên tiếng, thanh âm chứa đựng chút run rẩy, “Nếu như ban đầu các người bắt Mộc Như Lam, tình huống có lẽ sẽ khác.”
Osborn híp mắt, Mộc Như Lam?
“Chính là vị hôn thê của Amon ông vừa thấy trong video, cô gái giống thiên sứ đó. Ông không biết? Cô ta có rất nhiều mối quan hệ với người trong Đế chế Bạch, đặc biệt là Bạch Mạc Ly, nếu như người ông bắt là Mộc Như Lam, tôi bảo đảm Bạch Mạc Ly tuyệt đối không dám hành động khinh suất.”
Cô ta đỡ tường từ từ đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Osborn, “Tôi bảo đảm giá trị lợi dụng của tôi không nhỏ, tôi tình nguyện gia nhập với các người, chỉ cần tha cho tôi một mạng. Người đàn ông kia vì đứa con gái khác mà bỏ tôi và đứa con trong bụng, tôi hận hắn! Tôi muốn hắn hối hận vì đã làm thế với tôi! Xin ngài Osborn tin tôi, tôi thề với đứa nhỏ trong bụng tôi.”
Osborn quan sát Tần Lãnh Nguyệt, nhìn cô ta có vẻ không giống nói dối, lúc lâu sau gã cười.
“Được được được, cô tới đây kể cho tôi nghe về tiểu thiên sứ kia một chút, à, cô có muốn ăn chút thức ăn không...”
(truyện được đăng nhanh nhất tại dđlqđ&watpad)
...
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông chim màu trắng rồi gõ nhẹ cái mỏ màu đỏ, Mộc Như Lam ngưng mắt suy nghĩ nhìn con bồ câu trắng đậu trên tay mình, đôi mẳt hạt đậu ngốc ngốc đáng yêu nhìn cô, trông ngây ngốc không hề biết cô đang nói gì.
“Em sẽ không để tôi thất vọng đâu, phải không? Thân ái?” Mộc Như Lam mỉm cười nói.
“Cúc cu!” Chim bồ câu trắng đáp lại như bình thường.
Mộc Như Lam nhẹ nhàng cười hôn nó một cái, ngón tay nhẹ nhàng nâng nâng, Tiểu Bạch vỗ cánh bay tới mặt bàn, móng vuốt giẫm lên một tờ giấy, nhìn chủ nhân nó vào phòng ngủ.
Mộc Như Lam ngâm nga bài hát, đi lại trong phòng lấy mấy thứ gì đó cô giấu ở trong góc, ừm... Có gì đây? Đinh dài của cô, sợi tơ trong suốt, dao giải phẫu, búa nhỏ...
Trong phòng ngủ yên tĩnh, đồ dùng va chạm phát ra tiếng leng keng...
Cũng cùng lúc đó, Bạch Đế đang cấp bách tìm vị trí của giáo hội, nhưng rõ ràng đối phương có chuẩn bị sẵn từ trước, chưa kể việc có thể dò nguồn tín hiệu hay không, chỉ riêng việc sao chép đoạn tín hiệu từ cuộc gọi vừa nãy cũng không thể, bên Giáo Hội có thiên tài máy tính vô cùng lợi hại trông coi, muốn lợi dụng mạng và sóng điện tử để tìm ra địa chỉ dường như không có khả năng cao.
Vốn là kế hoạch nắm chắc phần thắng không cần tốn sức bỗng nhiên bị rối loạn, rốt cuộc là tại sao?
“Boss!” Sắc mặt Tuyết Khả chợt thay đổi, lên tiếng, kinh động tất cả mọi người tại đó.
“... Sao rồi?” Bạch Mạc Ly nhìn về phía Tuyết Khả.
“Ngày hôm qua tôi nghe nghị viện Saville nói chuyện liên quan đến viện tâm thần Coen, viện trưởng cũ của Coen - Hans, tư lệnh hải quân lục chiến - Cesar và người mẫu quốc tế - MonHanson được một số thành viên bộ quốc phòng đưa đi, sau đó những người đưa đi đều bị giết, còn ba người họ thì không rõ tung tích.” sắc mặt Tuyết Khả cực kì khó coi, “Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đó khi MonHanson bị buộc tội giết người còn có tội xâm nhập mạng lưới an ninh quốc gia...” Tên kia, là hacker lớn tầm cỡ quốc tế!
Mọi người vừa nghe Tuyết Khả nói, ngay lập tức hiểu ý cô, sắc mặt đều trở nên gay go, có nghĩa là MonHanson có khả năng đang ở Giáo Hội, hơn nữa còn giúp bọn hắn phong tỏa mạng lưới tránh trường hợp bị bọn họ dò ra địa chỉ thông qua vệ tinh, mà nếu MonHanson đang ở chỗ bọn họ, vậy Hans và Cesar có thể cũng đang ở Giáo Hội...
Chúa ơi!
Bọn họ cho rằng có Mặc Khiêm Nhân gia nhập thì chuyện diệt Giáo Hội sẽ là dễ dàng, lại không ngờ lão Osborn kia cũng không ngu, trực tiếp tìm tới ba người trợ giúp tầm cỡ quái vật!
Thảm nhất là bọn họ nghe từ bên Hắc Báo rằng Mặc Khiêm Nhân không có cách nào hỗ trợ bọn họ!
Mọi người nhìn về phía Bạch Mạc Ly, Bạch Mạc Ly ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt trên đầu gối, chú ý tới tầm mắt của bọn họ, hơi ngước mắt, vẫn sắc bén như cũ, “Thì sao? Sợ?”
Mọi người ngẩn ra, sau đó khóe miệng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy hăng hái chiến đấu: “Nổ chết bọn hắn!”
“Nghiền chết bọn hắn!”
“Thiến bọn hắn!”
“Bắn chết bọn hắn!”
“...”
Bên kia, Mặc Khiêm Nhân ngồi trước màn hình, trong màn hình có một người áo đen đeo kính, không nhúc nhích, Mặc Khiêm Nhân chợt lên tiếng nói: “Bên các người rất ồn, đang mưa ư?”
Mặc Khiêm Nhân bắt đầu nói chuyện, dường như đều là những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể, hỏi thời tiết một chút, hỏi tình hình của nhóm người Mộc Như Sâm, giọng nói thờ ơ như nhàn rỗi bắt chuyện giết thời gian, người áo đen cũng trả lời hắn, vì Osborn ngu xuẩn cho rằng như vậy sẽ làm Mặc Khiêm Nhân không có cách nào lén lút gây ra chuyện mà gã không thích.
Lại không biết chỉ qua vài câu hỏi ngắn gọn, Mặc Khiêm Nhân đã biết đại khái vị trí của bọn hắn.