Editor: Noãn
Beta_er: Chan
“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên.
Đạn chợt xuyên qua quần áo găm vào da thịt, khi xuyên vào lại không có cảm giác, bởi vì tốc độ rất nhanh, thần kinh cảm giác đau của cơ thể còn chưa cảm giác được, nhưng sau mấy giây cảm giác xuyên thấu đau đớn mới bắt đầu được dây thần kinh truyền tới toàn thân.
“A...” Quản gia che bụng, kêu lên một tiếng tiếng kêu đau đớn.
“Ầm ĩ quá.” MonHanson không kiên nhẫn lên tiếng, liếc nhìn người của Đế chế Bạch vừa đúng lúc xông vào, ném súng trên tay ra sau, lại nằm xuống che đầu ngủ tiếp.
Tất cả mọi người bị dọa sợ hết hồn với hành động đột nhiên ra tay của MonHanson, động tác chĩa súng vào quản gia muốn bắn của Bạch Hổ nhất thời cứng lại, một lúc sau bị người đẩy một cái mới lảo đảo hai bước rồi đứng vững.
“Boss!” Nhóm người Tuyết Khả bước vào, trên mặt trên người đều có không ít vết máu, chính Tuyết Khả luôn luôn lạnh lùng cao quý cũng tóc tai bù xù, áo khoác màu đen cao cấp và sơ mi trắng bên trong cũng nhiễm mảng lớn vết máu.
“Boss! Ngài không sao chứ?!” Chú ý tới sắc mặt Bạch Mạc Ly vô cùng khó coi, Tuyết Khả nhìn kỹ mới phát hiện vết thương lớn sau lưng hắn, nhất thời hoảng sợ.
Người Đế chế Bạch rối rít chạy tới, đều do cái người tên Caesar kia, bọn họ vốn là đến bên cạnh Bạch Mạc Ly từ sáng sớm, nhưng lực chiến đấu của tên kia cao kinh người, làm bọn họ tổn thất rất nhiều người, nếu không phải lúc Caesar cần chỗ nấp lùi vào trong một cái phòng, dường như thấy đồ gì đó bên trong sau đó ra ngoài không ra tay với bọn họ nữa, ngược lại đi tấn công người của Giáo Hội, thì chắc chắn bọn họ không thể ra ngoài!
“Chúa ơi, mau cầm máu cho Boss! Nếu mất máu quá nhiều thì nguy rồi!” Bọn họ không thể mong đợi tìm được túi máu ở nơi này, hơn nửa còn là loại máu Rh âm hiếm hoi!
Mấy người vội vàng xử lý vết thương cho Bạch Mạc Ly, mấy người khống chế quản gia, Tần Lãnh Nguyệt và La Tĩnh đang muốn chạy trốn, Bạch Mạc Ly không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn quản gia, La Tĩnh, ánh mắt phức tạp. Cánh môi của hắn tái nhợt, trông suy yếu hơn trước rất nhiều, coi như người lợi hại hơn nữa cũng không thể tránh khỏi những nhược điểm trên cơ thể người, đâm vào tim hắn một đao thì hắn cũng chết ngay lập tức.
La Tĩnh bị nhìn mà kinh hồn bạt vía, vô thức lui về sau, nhìn quản gia hấp hối sắp chết.
Vì để ngừa vạn nhất, người của Đế chế Bạch kiểm tra cả phòng một lần, mặc dù cảnh giác với cái người quái dị MonHanson, nhưng cũng không làm gì hắn ta, vì sợ sẽ mạo phạm hắn ta, có người vào phòng vách tìm được camera quay lại lúc cỗ máy suýt nghiền chết Tần Lãnh Nguyệt và La Tĩnh, nó còn hoạt động.
“Không được! Không được! Cứu mạng! Cứu mạng!” Ấn nút phát trên máy quay, bên trong truyền ra tiếng kêu làm người trong phòng người yên tĩnh lại.
“Nếu muốn sống phải giết Bạch Mạc Ly!”
“Được! Chỉ cần ông đừng giết tôi!”
“Đáp ứng thoải mái như vậy? Đừng giả bộ với tôi! Độc từ vòng tay này đã ngấm vào trong người cô, nếu không có thuốc giải thì ngày mai cô sẽ chết!”
“Tôi sẽ không giả bộ! Thật! Mau thả tôi ra nhanh lên! Bạch Mạc Ly không phải anh trai tôi, tôi thật ra chỉ là giả mạo! Mau thả tôi ra đi, ngộ nhỡ máy mất khống chế thì làm sao bây giờ? Mau thả tôi ra!”
“...”
Bên trong băng ghi hình ghi lại đoạn hội thoại của Osborn và La Tĩnh, còn có lúc quản gia giao dịch với Osborn, Osborn khi đó đã không quan tâm mình sẽ sống hay chết, bởi vì giáo hội đã “chết” rồi, gã không thể nào sống khi giáo hội không còn tồn tại, vậy nên gã chỉ cần Bạch Mạc Ly chết, cho dù cuối cùng sẽ trải đường giúp quản gia.
Thanh âm dần dần nhỏ đi.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin hết nhìn La Tĩnh rồi lại nhìn Bạch Mạc Ly, nói cách khác, vết thương trên người Boss của bọn họ là do cô gái này đâm?
“Mẹ kiếp! Để tôi giết chết tiện nhân này!” Hắc Báo đã nổi trận lôi đình, lôi súng ra muốn bắn chết La Tĩnh, lại bị một cánh tay ngăn trở ngay.
Tuyết Khả ngăn cánh tay dính máu còn đang cầm súng của Hắc Báo, cô nhìn về phía La Tĩnh đang quật cường nhìn bọn họ như ngọc vỡ không sợ nát, rõ ràng sợ gần chết nhưng vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, một bộ dạng căn bản cô ta không hề sai, tất cả mọi thứ cô ta làm đều là đương nhiên.
“Boss.” Tuyết Khả nhìn về phía Bạch Mạc Ly.
Bạch Mạc Ly thở dài một cái, nhắm hai mắt lại. Giống như đang nói, tùy cô.
Tuyết Khả vừa nhìn về phía La Tĩnh, khẽ nâng cằm, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo trước sau như một: “Cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ không giết cô, bởi vì đối với loại người như cô mà nói, trừng phạt tốt nhất là để cô còn sống.”
La Tĩnh nghe không hiểu ý của Tuyết Khả, chỉ nghe thấy cô bảo sẽ để cô ta sống đã lập tức vui mừng trong lòng.
Tuyết Khả nhếch môi cười giễu cợt, nhìn về phía Tần Lãnh Nguyệt, Tần Lãnh Nguyệt lại là dáng vẻ thất hồn lạc phách, kích thích khi nghe chân tướng từ quản gia quá lớn, trông mặt xám như tro tàn.
Nữ nhân này kết thúc rồi, từ trước đến nay vẫn nghĩ mình là nữ chủ nhân tương lai của Bạch Đế, kết quả nhìn lại cái gì cũng đã mất, đứa con trong bụng không phải là rồng phượng mà chỉ là tạp chủng*. (*con hoang)
Đúng là Tuyết Khả đang không biết nên xử lý nữ nhân này nên xử lý ra sao.
“Bỏ đi đứa con trong bụng cô ta, sau đó đưa cô ta đến bên người đàn ông làm cô ta có con đi.” Tiếng Bạch Mạc Ly nhàn nhạt truyền đến từ phía sau, loại nữ nhân như Tần Lãnh Nguyệt này, nếu sinh đứa bé ra chỉ sợ ngày sau cũng không yên ổn gì, dù sao đứa trẻ cũng là vô tội, thay vì sinh ra rồi để nó chịu khổ, chi bằng để cho nó biến mất từ bây giờ, dù sao cũng không thể trông cậy tình thương từ người mẹ vừa có con đã không ngừng lợi dụng nó, mà Tần Lãnh Nguyệt đi theo người đàn ông kia chịu khổ có lẽ là chuyện còn khó chấp nhận hơn là chết.
Đây là trừng phạt tốt nhất, đối với rất nhiều người, sống còn khó khăn thống khổ hơn cả cái chết, đặc biệt là với loại người đang sống ở tầng cao nhất lại bị rơi xuống tầng đáy của xã hội giống như cô ta.
“Boss, ngài đừng nói chuyện.” Tuyết Khả nhíu mày, nhìn về phía người đang giúp Bạch Mạc Ly cầm máu: “Sao rồi?”
“Boss cần phẫu thuật, nhưng khi phẫu thuật phải truyền máu, Boss vốn đã mất không ít máu, hiện tại...” Hơn nữa, cũng không kịp thời gian để chạy từ đây về, mưa quá lớn không thích hợp để trực thăng cất cánh, ít nhất bọn họ cũng phải đợi mưa tạnh mới có thể rời khỏi đảo này.
“Lúc vừa xuống nơi này thấy các thiết bị chữa trị cũng có rất đầy đủ.” Bạch Hổ nói. Có thể dùng để phẫu thuật.
“Nhưng mà máu...”
“Mộc Như Lam không phải ở đây sao?” Hắc Báo chợt nhớ ra cái gì đó, ánh mắt sáng lên, nói: “Máu của cô ấy hình như cùng loại với Boss!”
(Truyện được đăng nhanh nhất tại dđlqđ & wattpad)
...
Dường như mưa to dần nhỏ bớt, vậy mà còn chưa đầy hai phút lại chợt mưa lớn thêm.
Từng giọt mưa như viên đá lớn rơi trên da, đau đến nỗi không thể dễ dàng bỏ qua cảm giác đó.
Mộc Như Lam kéo cơ thể như nặng lên gấp mấy lần lùi về phía sau, đầu óc nhanh chóng chuyển động, mắt nhìn xung quanh, dao giải phẫu sót lại trên tay chỉ có thể dùng ở khoảng cách gần, nhưng với tình trạng tay của cô hiện tại thì kể cả Hans có đứng trước mặt cho cô đâm cũng không chắc chắn có thể đâm được dao vào người hắn ta, tệ thật.
Hans chậm rãi tiến tới gần Mộc Như Lam, khóe môi mỉm cười, dường như hắn ta cũng không nóng vội, từ từ lên tiếng nói: “Tại sao cô và Amon lại ở bên nhau chứ? Dường như cô không phải một cô gái bình thường, trong hoàn cảnh bình thường có lẽ người thường chỉ biết cô là người có vẻ ngoài như Thiên Sứ, thật ra thì lại là cô gái lòng dạ ác động, tính tình này nhưng lại rất phù hợp với loại con gái trong xã hội hiện tại, đều là thứ hai mặt. Nhưng mà, không phải ai có lòng dạ ác độc cũng có thể bình tĩnh ứng phó trong trường hợp này. Tiếp xúc với cô đã lâu mới dần phát hiện trên người cô loáng thoáng có mùi đồng loại nha..”
“Ông muốn nói cái gì?” Mộc Như Lam lên tiếng, giọng có chút khàn khàn, đầu cô lúc này có vẻ rất khó chịu.
“Người bình thường sao có thể sống chung với một biến thái đây? Sao có thể nói yêu thương hoặc xây dựng một gia đình chứ? Thân ái, một ngày nào đó, cô sẽ tỉnh dậy lúc nửa đêm, vào phòng bếp lấy một con dao rồi chém chết Amon mà ăn sạch nha.”
Thân thể không ngừng lùi về phía sau, dần dần lùi ra khỏi rừng cây, tiếng sóng biển kêu ở bên tai, gió mặn lành lạnh như băng thấu xương mang theo giọt mưa thổi đến đầu cô có chút mơ màng choáng váng..
Phía sau cô không xa là vách đá.
“Ông cho rằng tôi là ông sao?” Mộc Như Lam cong khóe môi nở nụ cười chế nhạo hiếm thấy. Cô nhớ trong tài liệu về Hans ở Coen viết rằng vợ của hắn ta là người đầu tiên bị hại, hắn ta giết chết người sau đó còn bảo tồn trong quan tài bằng kính.
Một câu nói này dường như đã mạo phạm tới Hans.
Bước chân hắn ta dừng lại, nụ cười trên mặt dần biến mất, vẻ mặt trở nên quỷ dị dữ tợn: “Chơi chán rồi, có lẽ chúng ta nên vào chủ đề chính.”
Chủ đề chính là hắn ta muốn giết nữ nhân này!
Hắn ta vốn định kéo Amon thân ái của hắn ta vào thế giới biến thái, vậy nên khi biết hắn (MKN) đã yêu một cô gái là chuyện tốt đối với hắn ta, trơ mắt nhìn cô gái mình yêu nhất chết đi, tâm lý của hắn (MKN) sẽ trở nên yếu đuối không chịu nổi, đến lúc đó mục đích hắn ta muốn sẽ thành công, nhưng làm Hans bất ngờ là cô gái này lại dây dưa khó khăn như thế, hắn ta không thôi miên được cô.
Mà bây giờ, sau khi biết được Mộc Như Lam không bình thường, hắn ta quyết định muốn tự tay giết cô, Hans cho rằng hắn ta làm vậy là tốt cho Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, hắn ta giúp bọn họ giải thoát khỏi đau khổ, nếu có thể hắn ta còn muốn bọn họ cảm kích hắn, đáng tiếc là khả năng này có vẻ không cao.
Bầu trời âm u, một tia chớp chợt lóe lên, dường như là tiếng sấm khổng lồ, làm cho cả hòn đảo như rung động mấy cái.
Mộc Như Lam nhìn hướng Hans xông tới chỗ cô, dùng hết toàn lực mới né được sang bên cạnh, dưới chân bỗng dưng giẫm trúng một cục đá nhỏ, nghiêng người ngã trên đất, có nửa người ngã ra khỏi khoảng không kéo theo cả người muốn rơi xuống, cô vội vươn tay nắm lấy bờ vực, ngón tay tróc da nháy mắt truyền đến cảm giác đau nhói đáng sợ, nhưng mà cô không hề buông tay, dùng hết sức bám lấy bờ vực không để mình ngã xuống.
Phía dưới là sóng biển hỗn loạn không ngừng, còn có đá ngầm dày đặc.
Khoảng cách cao như vậy sóng biển mạnh như vậy, Mộc Như Lam như con kiến nhỏ bé bị treo ở vách núi đen trên biển, có thể bị gió thổi xuống bất cứ lúc nào.
“Chậc chậc, thì ra biến thái nữ là người cứng đầu như vậy sao?” Hans đứng ở bờ vực, từ trên cao nhìn xuống Mộc Như Lam, ngón tay của cô đang ở trước chân của hắn ta, dưới lòng bàn tay như có máu tươi chảy ra.
Mộc Như Lam cắn nát môi mới có thể làm mình tỉnh táo cũng như chịu đựng được, có loại cảm giác tay mình muốn trật khớp, ngón tay bám lấy bờ vực bắt đầu có cảm giác chết lặng, nhìn là biết ngã xuống là chuyện sớm muộn. Nhưng mà sau một lần trùng sinh, tính mạng của cô rất quý báu, không cố gắng vì nó đến bước cuối cùng, sao cô có thể uổng phí một lần trùng sinh của mình được?
Hans đau buồn nhìn cô, giống như đang nói cần gì phải khổ cực như thế đây? sau đó đưa chân ra giẫm lên một ngón tay của cô, nhưng mà còn chưa kịp dùng sức đã chợt thu chân né sang bên cạnh.
Đúng lúc này tay Mộc Như Lam chợt buông lỏng, ngón tay vốn không có sức lại có thể cố giữ mấy giây đã là kỳ tích...
Cô giống như cánh bướm rực rỡ cuối cùng kết thúc sự sống, nhẹ nhàng rơi vào trong bóng tối...
“Bộp!”
Giọt nước bắn tung tóe.
Cơ thể rơi xuống chợt dừng lại.
Đợt sóng ở dưới lại tuôn trào mạnh mẽ như cái miệng ma quỷ tức giận gào thét người phàm mau rơi xuống.
Cơ thể Mộc Như Lam lắc la lắc lư, không lạnh lẽo như nước mưa truyền đến từ cổ tay, cô giật mình ngẩng đầu lên, chợt như sa vào màn đêm đen tối, cô nhìn thấy tóc hắn ướt đẫm chảy xuống theo tư thế của hắn, vẻ mặt lạnh lùng trong trẻo, trên mặt có một vết đao rất nhỏ, ngừng của hắn phập phồng liên tục giống như dùng hết toàn bộ sức lực chạy tới đây.
Hắn nắm thật chặt tay của cô, giống như dùng cả sinh mạng giữ lại cô.
Đừng đi...
Làm ơn, xin hãy bên cạnh hắn, đừng đi...
Mặc Khiêm Nhân chợt nhớ tới lần Mộc Như Lam suýt chút nữa bị chết cháy ở kho hàng, vẻ mặt cô bình tĩnh, khóe môi mỉm cười nhẹ, thản nhiên không hoảng sợ chấp nhận cái chết, tựa như không hề có gì để lưu luyến ở cái thế giới này, cô coi trọng tính mạng của cô, là bởi vì cô biết ơn đối với sinh mạng của mình, cô bình tĩnh thản nhiên tiếp nhận cái chết, là bởi vì cô chấp nhận loại kết quả này, giống như người bệnh nặng nhưng lại không có ý chí sinh tồn mạnh mẽ, bình tĩnh tiếp nhận kết quả như vậy, trái lại gây bất lợi cho cho việc chống lại bệnh tật.
Mộc Như Lam ngửa đầu nhìn hắn, lần đầu tiên cô phát hiện trong mắt Khiêm Nhân của cô tựa như mặt trời, nếu không tại sao cô cảm giác được sự ấm áp ở trong mắt hắn đây?
Mặc Khiêm Nhân chậm rãi Mộc Như Lam lên, nhưng mà bóng đen dày đặc lại xuất hiện bên người Mặc Khiêm Nhân, tóc dài của hắn ta thấm nước dính trên người, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống bọn họ, lạnh lùng đáng sợ. Hắn chậm rãi nhấc chân đá mạnh vào bụng Mặc Khiêm Nhân, giọng nói nham hiểm lạnh lẽo vang lên: “Buông cô ta ra!”
Con ngươi Mộc Như Lam trong nháy mắt co rút lại, ánh mắt nhìn Hans dần trở nên đáng sợ.
Mặc Khiêm Nhân sao có thể buông Mộc Như Lam ra? Phía dưới nhiều đá ngầm như vậy, sóng biển mạnh như vậy? Cô ngã xuống, hắn không tìm được cô thì làm sao bây giờ?
“Buông cô ta ra!”
“Buông cô ta ra!”
“Buông cô ta ra! Các người sẽ không hạnh phúc! Người bình thường sao có thể ở cùng một chỗ với thái nhân cách? Buông ra! Buông ra cho tôi!”
Hans như phát điên rồi, càng đá càng ác, dường như hắn ta ra quyết định muốn Mặc Khiêm Nhân phải buông Mộc Như Lam ra, Mặc Khiêm Nhân vẫn nắm thật chặt tay Mộc Như Lam như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, trông như không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Hans giận đến mức toàn thân cũng phát run, lời nói dường như cũng không mạch lạc được nữa, đúng lúc này đầu hắn ta chợt nhói một cái, có một tảng đá hung ác đập vào đầu hắn ta làm hắn ta suýt nữa cũng không đứng vững mà ngã xuống.
“Khốn kiếp! Ông đang làm cái gì?!” Mộc Như Sâm vừa mò ra từ trong rừng rậm đã thấy một màn như vậy, nháy mắt tức giận nhặt một tảng đá từ mặt đất ném tới, sắc mặt của cậu vẫn còn phát sốt đỏ bừng, cậu cũng không nhớ mình đến đây bằng cách nào.
Hans lạnh lẽo nhìn Mộc Như Sâm một cái, lại dường như không để ý đến suy nghĩ của cậu, mà lúc này Mặc Khiêm Nhân bên cạnh hắn ta không có bị ngăn cản đã dùng sức kéo được Mộc Như Lam lên, còn chưa kịp ôm một cái đã chú ý tới động tác của Hans, lập tức đưa tay đẩy Mộc Như Lam ra, Hans cứ như vậy kéo theo Mặc Khiêm Nhân rơi xuống vách đá dưới tình huống mọi người chưa kịp phản ứng, khóe miệng hắn ta nở nụ cười điên cuồng, vặn vẹo.
Mặc Khiêm Nhân đã rất suy yếu, Sind Miller đã làm hắn mất sức hơn nửa, Ive không thành công tiêm thuốc vào người hắn nhưng cũng làm Mặc Khiêm Nhân tốn không ít sức, còn có vừa nãy dùng hết sức còn lại chạy tới bên này, hô hấp còn chưa kịp hồi phục đã thấy một màn đau tim kia, trong đầu như có một sợi dây chợt bị cắt đứt.
Thân thể căng thẳng, tâm lý căng thẳng, kết hợp thành áp lực cực lớn, làm hắn không có cách nào kịp thời né tránh vào lúc này.
Sóng biển mạnh mẽ lại mênh mông đánh ra từng tiếng âm u truyền đến từ phía dưới, từng tảng đá ngầm nhô ra bén nhọn, dày đặc rậm rạp như từng cây nấm mọc lên cùng một chỗ.
Cô không biết phải trả giá như nào mới có thể ép cơ thể mình thỏa hiệp với cô một lần nữa.
Mộc Như Lam không giữ được Mặc Khiêm Nhân, Hans vẫn còn bám chặt chân của hắn muốn kéo hắn cùng ngã xuống, cô không giữ được hắn, cô không có đủ sức, vậy nên chỉ có thể để hắn bám lấy cô.
“Không sao, gãy tay thì có thể nối lại, phải giữ, nhất định phải giữ, Như Sâm sẽ giúp một tay, đừng buông tay...” Giọng nói của cô khàn khàn, lại vẫn dịu dàng như cũ, cô đưa tay xuống, muốn nắm một tảng đá nhô ra phía dưới để Mặc Khiêm Nhân bám vào cô, cánh tay tê dại đau nhức vô lực, đầu ngón tay không có cách nào động đậy, đôi mắt ấy lại kiên định như có mặt trời đang rực cháy, chói mắt lại ấm áp.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, bàn tay nho nhỏ kia lộ cả xương trắng ra ngoài, hắn không thể bám vào cô, sức nặng của Hans vẫn còn đó, Mộc Như Lam sẽ bị hắn kéo xuống.
“Không sao, anh sẽ kiên trì, ngã xuống cũng không nhất định sẽ chết, anh sẽ không chết, đừng lo lắng.” Giọng nói Mặc Khiêm Nhân thản nhiên như vậy, dịu dàng khó có thể nhận ra xen lẫn giữa cuồng phong mưa bão.
“Nếu như anh ngã xuống, em sẽ nhảy xuống cùng anh đó.” Mộc Như Lam không thu tay lại nhìn Mặc Khiêm Nhân mỉm cười nói: “Chúng ta cùng nhau xem một chút, có thể chết được hay không.”
Mặc Khiêm Nhân ngơ ngẩn nhìn Mộc Như Lam, lại phát hiện cô đang nói nghiêm túc.
Vẻ mặt Hans vô cảm ngẩng đầu nhìn Mộc Như Lam, hắn ta bám Mặc Khiêm Nhân thật chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Như Lam, hắn ta nghe lời của hai người, ngực chợt phập phồng dữ dội, trong mắt như mặt hồ lớn bị xoáy động, sau mấy giây lại chậm rãi bình lặng xuống...
Mưa to có vẻ dần nhỏ đi.
“Thật tốt...” Giống như thở dài, vừa nhẹ vừa dịu dàng, khóe môi Hans chậm rãi nở một nụ cười, chợt hắn ta từ từ buông tay đang bám Mặc Khiêm Nhân, giang hai cánh tay, chậm rãi như biến thành một cảnh quay chậm, sợi tóc màu đen của hắn ta bay lên, hai cánh tay mở ra như đang dang cánh, hắn ta chìm xuống, đôi mắt hơi cong thành hình bán nguyệt xinh đẹp phản chiếu ảnh ngược của hai người phía trên, có sự bình tĩnh trước nay chưa từng có, sau đó biến mất hoàn toàn giữa đêm đen và sóng biển.
Hắn ta đột nhiên phát hiện, thì ra hắn ta luôn luôn ghen tỵ với bọn họ...