Mộc Như Lam nhìn về
phía Mặc Khiêm Nhân với gương mặt lạnh lùng cố hữu và dáng vẻ như thể
hắn hoàn toàn chẳng làm gì cả, chỉ tại bọn họ tự dưng nổi khùng thôi. Cô có chút bất đắc dĩ, được rồi, người này chẳng những độc miệng mà còn
rất kiêu ngạo, không hề ý thức được ở trong nhà người khác mà không cho
gia chủ mặt mũi là rất không đúng. Đây có lẽ đã là một loại thói quen:
hắn đã quen đứng ở chỗ cao nên không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai để sống qua ngày. Mà nguyên nhân dưỡng thành loại thói quen này, hoặc
là vì năng lực của hắn cho phép, hoặc là vì hoàn cảnh gia đình cho phép, nhưng xem ra đa phần sẽ nghiêng về vế trước.
“Như thế này rồi,
liệu còn ăn vào không?” Mộc Như Lam vừa nhún vai liếc lên lầu vừa nói
với Mặc Khiêm Nhân, chắc là đã mất hết khẩu vị.
“Gói về.” Mặc
Khiêm Nhân nhìn chằm chằm mặt bàn, hắn còn chưa ăn được mấy miếng, lông
mày hơi nhăn lại, bữa trưa hoàn hảo theo ước hẹn đã bị phá hỏng, chỗ này đúng là chướng khí mù mịt.
Mộc Như Lam kinh ngạc, “Anh muốn gói về thật à? Hay là đến nhà hàng Lâu Lan ăn đi?”
“Gói về.” Mặc Khiêm Nhân nhìn chằm chằm đồ ăn trên mặt bàn, cố chấp đến khó hiểu.
Mộc Như Lam cũng hết cách với hắn, đành vào bếp lấy ra vài cái hộp tiện
lợi. Hộp tiện lợi này là lúc trước cô sử dụng khi đi dã ngoại cùng Mộc
Như Sâm Mộc Như Lâm, bây giờ vẫn còn dùng rất tốt.
Gói đồ ăn xong xuôi, hai người liền rời khỏi nhà, Mặc Khiêm Nhân đang chuẩn bị lên xe
thì đột nhiên dừng bước, đôi mắt sắc lạnh phóng về phía biệt thự Mộc
gia.
Đứng ở cửa sổ nhìn lén ra ngoài, Bạch Tố Tình chợt cứng cả
người, vội vàng thoái lui ra sau, trái tim căng thẳng đập thình thịch,
người đàn ông này… thật đáng sợ, cảm giác như thể tất cả những gì cô ta
làm đều bị hắn nhìn thấu, chẳng khác gì một con hề chỉ biết diễn trò
trước mặt hắn. Người này là ai? Vì sao không có trong tư liệu của cô ta? Như vậy, hắn hoàn toàn là kẻ nằm ngoài kế hoạch, cần phải nghiêm túc
nghĩ cách đối phó mới được…
“Sao vậy?” Thấy Mặc Khiêm Nhân đột
nhiên đứng lại, Mộc Như Lam quay đầu nhìn theo thì liền thấy Bạch Tố
Tình đứng trước cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười, chà chà, em gái thân ái
lại muốn đánh cái chủ ý xấu xa nào đấy à? Ha ha, muốn làm cái gì đây?
Tốc độ phải nhanh một chút nha, thời gian không còn nhiều nữa đâu… Nhanh nhanh cho chị nhiều kinh hỉ hơn đi, chị gái biến thái thực lòng chờ
mong.
“Tổ quạ đen.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên đáp một câu, sau đó quay đầu mở cửa ghế sau cho Mộc Như Lam, “Ngồi ở đây đi.”
“Không được ngồi ghế phụ lái à?” Mộc Như Lam đứng im tại chỗ.
“Không được.”
“Vì sao?” Nghe nói trong xe của đàn ông, ngồi ở ghế phụ lái đều là những
người phụ nữ đặc biệt, vì thế nên mới không cho cô ngồi?
“Không an toàn.” Mặc Khiêm Nhân vẫn mở cửa ghế sau chờ Mộc Như Lam ngồi vào.
Thời điểm phát sinh sự cố, người ngồi ở ghế phụ lái sẽ gặp nguy hiểm lớn
nhất, nguyên nhân là vì ghế sau có ghế trước che chắn, chỗ ghế lái thì
có hệ thống túi khí, còn chỗ duy nhất không có bất kỳ biện pháp bảo vệ
nào khác ngoại trừ dây an toàn chính là ghế phụ lái. Cho nên mỗi khi
không tự mình lái xe, Mặc Khiêm Nhân đều ngồi ở phía sau, hơn nữa còn
cẩn thận thắt dây an toàn, đây là hành động quan tâm bảo vệ tính mạng
của bản thân, phải làm hết sức thì lúc đối mặt với tử thần mới có thể
thản nhiên không hối tiếc.
(MDL: Chỗ này tác giả bị nhầm nhọt
rồi, túi khí an toàn có ở cả ghế lái và ghế phụ lái nhá nhá nhá, nó còn
có trên cửa kính hai bên nữa cơ)
Ngạc nhiên qua đi, Mộc Như Lam
cứ tưởng hắn sẽ nói rằng ghế phụ lái của hắn không dành cho phụ nữ ngồi, nào ngờ lại là vì lí do trên, nhìn vào đôi mắt đạm mạc mà sạch sẽ như
mặt kính phản chiếu bóng dáng cô, Mộc Như Lam chỉ có thể thỏa hiệp.
“Được rồi, theo ý anh vậy.” Mộc Như Lam xoay người ngồi vào trong, cửa xe lập tức khép lại.
Xe khởi động, sau đó chạy đi vững vàng mà nhanh chóng, Mộc gia dần dần mất hút đằng sau.
Mộc Như Lam đặt hộp tiện lợi sang một bên, vươn tay sờ thử thì không cảm
nhận được độ ấm, nhưng phải vậy mới là bình thường, bởi vì hộp tiện lợi
này có tính năng giữ ấm tốt lắm.
Cô cũng không hỏi bọn họ đi đâu
mà chỉ lặng nhìn ra ngoài cửa sổ theo thói quen. Phong cảnh hời hợt vụt
qua, Mộc Như Lam còn chưa kịp thưởng thức thì đã biến mất khỏi tầm mắt,
cô bất giác cười, “Có thể lái xe chậm một chút được không?”
Tốc
độ lái xe của Mặc Khiêm Nhân cũng không nhanh lắm, chỉ là đối với loại
người chậm chạp hân hoan ngắm phong cảnh như Mộc Như Lam thì thật sự
chưa đủ chậm.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam qua kính chiếu hậu, lặng lẽ thả chậm tốc độ.
Ánh mắt đầy ý cười của Mộc Như Lam không khỏi sâu thêm, cô hạ cửa kính
xuống, khí lạnh bên ngoài lập tức ùa vào xe, sợi tóc mảnh khảnh như tơ
nhện nhẹ nhàng lay động, cô gái bắt chúng lại rồi vuốt ra sau tai, “Mùa
đông sắp đến rồi, tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện dã ngoại năm nay nên đi
đâu.”
“Muốn đi tới nơi có thể nhìn thấy tuyết?” Mặc Khiêm Nhân đoán được ý tưởng của Mộc Như Lam chỉ trong nháy mắt.
“Ừm? Anh thuận tiện nói xem tôi muốn đi nơi nào?” Mộc Như Lam hứng thú nhìn
Mặc Khiêm Nhân, trò chuyện cùng người như thế này quả thật có hơi đáng
sợ, cái gì cũng bị nhìn thấu, tuy nhiên cũng không kém phần thú vị , con người thường e sợ những kẻ nhìn thấu lòng mình nhưng lại luôn chờ mong
một người có thể chân chính hiểu mình, đúng là một sinh vật đầy mâu
thuẫn và tham lam.
Mặc Khiêm Nhân im lặng hai giây, sau đó cất tiếng nói, “Núi Alps.”
Tuy chuyện Mặc Khiêm Nhân biết đáp án là nằm trong dự kiến nhưng Mộc Như Lam vẫn cảm thấy thực thần kỳ, “Làm sao anh biết?”
Từ khi còn bé, Mộc Như Lam đã bắt đầu kế hoạch phát triển trí tuệ của bản
thân, cô từng định tìm hiểu ngành tâm lý học, dù sao đó cũng là ngành
học mà bản thân sợ hãi và kiêng kị nhất, biết người biết ta trăm trận
trăm thắng. Thật không may, cuối cùng cô nhận ra mình không phải là
thiên tài, khai phá trí tuệ cao hơn một chút so với kiếp trước là đã cố
gắng lắm rồi, toàn bộ tinh lực đã đặt hết ở y học và kiến thức trên
trường, ngay cả làm cho thân thể khỏe mạnh hơn một chút cũng không đủ,
huống chi là loại tâm lý học bí hiểm này.
“Em luôn ngắm phong
cảnh bên ngoài, em có vẻ rất thích hoa cỏ cây cối, vừa nãy còn nhắc tới
mùa đông, cô gái bình thường đều nghĩ rằng tuyết rơi rất đẹp rất lãng
mạn. Alps là ngọn núi duy nhất có thảo nguyên trải rộng dưới chân, người dân ở đó hầu như đều làm nghề nông, nơi đây dê bò hoa cỏ đặc biệt nhiều vả lại vào mùa đông còn có tuyết rơi rất đẹp, là một thắng cảnh du lịch không tồi.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, cái này thực chất không liên quan tới vấn đề tâm lí học mà chỉ là kiến thức địa lí xã hội và một
chút lực quan sát, cũng như hễ nhắc đến chuyện ra nước ngoài trượt tuyết thì mọi người đều nghĩ tới Thụy Sĩ như là một phản xạ, trong đầu tự
nhiên sẽ xuất hiện hình ảnh của Thụy Sĩ cùng những thứ liên quan. Nhưng
Thụy Sĩ so ra thì kém hơn Alps về vẻ đẹp thôn dã, với tính tình của Mộc
Như Lam, có lẽ cô sẽ muốn đi núi Alps hơn.
Mộc Như Lam mỉm cười
gật đầu, quả đúng như vậy, ngày mai đi học cô sẽ thêm địa điểm núi Alps
vào danh sách, có lẽ sẽ có học sinh chung ý tưởng với cô?
“Như vậy, Khiêm Nhân có muốn đi cùng chúng tôi không?” Đang ngắm cảnh ngoài cửa số, Mộc Như Lam bỗng quay đầu lại hỏi.
Mặc Khiêm Nhân không ngờ Mộc Như Lam lại đột nhiên hỏi hắn câu này, đôi mắt đạm mạc ngước nhìn hình ảnh cô gái trong gương, giọng nói thản nhiên,
“Tôi bận làm việc.”
Bên Mỹ đã bắt đầu thúc giục, bọn họ lo rằng
Mặc Khiêm Nhân sẽ ở luôn trong nước mà không muốn trở về. Chưa có lần
nào Mặc Khiêm Nhân về nước lâu như lần này, trước đây cho dù là lễ mừng
năm mới thì cùng lắm cũng chỉ ba bốn ngày, nhưng hiện tại thì đã hơn hai tháng rồi, vì vậy bọn họ một mực thúc giục, cuối cùng cũng không kiên
nhẫn nổi nữa. Mặc Khiêm Nhân luôn phiền phức như vậy, bọn họ cũng phải
tự tìm phiền phức theo hắn.
Nghe vậy, trong lòng Mộc Như Lam lại toát lên nghi hoặc, người này làm việc ở đâu? Làm việc cho ai? Anh ta
nói mình không phải nhân viên chấp pháp, nhưng một công việc đặc biệt
như chuyên gia tâm lý học tội phạm thì còn có thể làm việc cho ai ngoại
trừ quốc gia? Chẳng lẽ là tội phạm sao? Nói cho bọn họ cách hành động
như thế nào để không bị bắt?
Mộc Như Lam bị chính ý nghĩ của mình chọc cười.
“Kha gia bên kia hình như là nhận em.” Mặc Khiêm Nhân chợt nói. Năm đó, Kha
gia tuyên bố cả nước là đã trục xuất Kha Uyển Tình, lúc ấy hình như còn
mở cả họp báo mời phóng viên tới. Kha lão gia tử là người lạnh bạc, sau
khi Kha Uyển Tình hoàn toàn chọc giận ông, ông cũng hoàn toàn chặt đứt
đường lui và ý muốn chiếm tài sản Kha gia của bà ta.
Mộc Như Lam hơi không hiểu lời nói đột ngột của Mặc Khiêm Nhân nhưng vẫn gật gật đầu, “Ừ.”
Mộc Như Lam được Kha gia nhận về cùng hai nam hài khác, lần này Kha lão gia tử cũng mở họp báo hệt như khi ông đuổi Kha Uyển Tình ra khỏi nhà. Nhận Mộc Như Lam về, ông muốn Mộc Như Lam được đãi ngộ và đối xử với tư cách một thành viên trong gia tộc.
“Nếu như vậy, vì sao còn muốn đợi ở chỗ này?” Mặc Khiêm Nhân bẻ tay lái chuyển hướng xe chạy, xe quẹo vào
một con đường nhỏ u tĩnh.
“Nơi này là nhà của tôi.” Mộc Như Lam mỉm cười.
“Phượng hoàng cùng quạ đen ở chung một chỗ, em có biết sẽ sinh ra hậu quả gì không?”
Mộc Như Lam không nói gì.
“Cho dù quả trứng là do quạ đen ấp ra thì khi phượng hoàng càng ngày càng
xinh đẹp, lũ quạ đen sẽ bắt đầu mơ ước bộ lông ngũ thải ban lan trên
người nó, cả con quạ đã ấp trứng cũng không ngoại lệ.” Mặc Khiêm Nhân
chuyên chú lái xe, giống như chỉ đang nói vài ba lời lặt vặt, “Đầu tiên
là hâm mộ, sau đó là ghen tị, cuối cùng là cướp đoạt, thậm chí là giết
chết.”
Dục vọng sẽ khống chế mọi thứ, sẽ bóp méo tất thảy, bao gồm cả cảm tình.
“Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, em đã ở trong bầy quạ đen quá lâu
rồi.” Để bảo vệ bản thân và trở nên xinh đẹp hơn, phượng hoàng chỉ có
một con đường là nhập vào đàn phượng hoàng, cũng như để giữ cho một
lượng nước mãi không giảm đi thì phương pháp duy nhất chính là rót nó
vào biển rộng.
Nụ cười trên môi Mộc Như Lam sâu thêm một chút,
“Mặc tiên sinh cho rằng tôi là phượng hoàng sao?” Rõ ràng cô chính là
một kẻ biến thái, đánh giá cô cao như vậy liệu có ổn không?
“Chỉ phượng hoàng… mới có thể niết bàn trùng sinh.”