Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 100: Chương 100: V18.4: Đuổi ra (4)




Vừa mới bước vào nhà, Mộc Như Lam liền cảm thấy không khí trong nhà không giống như mọi khi, yên tĩnh đến mức bất thường.

“Chị, chị đã về.” Đang ngồi chờ chị gái trong phòng khách, Mộc Như Lâm nhìn thấy Mộc Như Lam thì lập tức đứng dậy, Mộc Như Sâm đang chơi trò chơi trên lầu cũng đi dép lê lông xù lạch bạch chạy xuống, tay cầm máy chơi game, dáng vẻ thật hưng phấn.

Mộc Như Sâm lập tức đẩy Mộc Như Lâm sang một bên, cậu giữ chặt tay Mộc Như Lam mà lay lay làm nũng, biểu hiện lại giống như muốn khoe khoang, “Chị, em nói chị nghe, Bạch Tố Tình đáng ghét kia rốt cuộc cũng cút xéo khỏi nhà chúng ta rồi. Chị thử hít thở xem, không khí tươi mát hơn nhiều đúng không? Vườn hoa hấp dẫn hơn nhiều đúng không? Em trai bảo bối là em đây cũng càng đẹp trai ra, đúng không?”

Mộc Như Lam bị Mộc Như Sâm chọc cười, đưa tay xoa đầu cậu, cô nhìn về phía Mộc Như Lâm, “Chuyện gì xảy ra vậy?” Muốn hỏi về chuyện tình nghiêm túc, cô vẫn nên tìm Mộc Như Lâm thì hơn, Mộc Như Sâm chính là một tiểu quỷ có cao mà không có lớn.

Mộc Như Lâm đẩy đẩy gọng kính, nói ngắn gọn, “Bạch Tố Tình và Mộc Chấn Dương bị mẹ già phát hiện có gian díu, vì thế cả hai đều bị đuổi ra ngoài.”

Thời điểm đem đồ đạc của Mộc Chấn Dương trong phòng Kha Uyển Tình xuống dưới lầu, Chu Phúc liền nghe được một câu như vậy, thiếu chút nữa đã lảo đảo ngã lăn xuống cầu thang, khóe miệng ông co rút, tam thiếu gia, cậu giải thích thật là đủ ngắn gọn, một sự kiện lớn trong nhà cứ thế mà bị cậu bâng quơ hời hợt cho qua. Nhưng phải vậy mới tốt, ông không muốn ba đứa nhỏ bị ám ảnh tâm lý vì chuyện của bố mẹ, tuy rằng có hơi bạc tình một chút, Mộc Chấn Dương vừa mới bị đuổi đi, cả cái xưng hô “bố” cũng không cần dùng tới nữa.

Mộc Như Lam chỉ hơi kinh ngạc, nghe thấy động tĩnh phía trên cầu thang, cô nói, “Chu thúc, nhiều đồ đạc như vậy sao không để người khác đến giúp, Chu thúc đi xuống cẩn thận một chút.” Chu Phúc cũng đã năm mươi mấy tuổi rồi.

“Không có gì, chỉ là quần áo chăn ga linh tinh thôi, tiểu thư bảo bác mang đi thiêu hủy.” Chu Phúc nghe Mộc Như Lam nói vậy thì bất giác nở nụ cười hiền lành, quả nhiên tiểu thư nhà mình là tốt nhất, không ai so bì được. Nghĩ đến chuyện Mộc Chấn Dương muốn nhận nuôi Bạch Tố Tình để con chim trĩ ấy ngồi ngang hàng với Mộc Như Lam, Chu Phúc liền tức anh ách, may mà Kha Uyển Tình đã thẳng thừng phản đối rồi còn đuổi cả hai ra ngoài. Bọn dối trá, suýt chút nữa ông đã bị lừa.

“Mẹ đang ở trên lầu à?” Mộc Như Lam vừa hỏi xong thì đã thấy Kha Uyển Tình xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai, bà ta cúi xuống gọi, “Lam Lam, đi lên đây!”

Nghe giọng điệu tựa hồ có điểm không ổn.

Mộc Như Lam nở nụ cười, rảo bước chân đi lên.

Kha Uyển Tình ngồi trên ga trải giường vừa được thay mới, trong căn phòng của bà ta và Mộc Chấn Dương, tủ quần áo đã trống đi một nửa, ảnh kết hôn thật to treo tên tường cũng không còn, hơi thở của Mộc Chấn Dương hoàn toàn bị tẩy sạch, cứ như chưa từng có một ai cùng bà ta chung chăn chung gối tại căn phòng này.

Mộc Như Lam đẩy cửa phòng ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, sắc mặt Kha Uyển Tình có chút u ám, trên đùi bà ta đặt một tập tư liệu, thấy Mộc Như Lam, bà ta chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đưa tài liệu trong tay cho Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam nhìn Kha Uyển Tình một cái, sau đó cúi đầu lật xem.

Là tư liệu về Mặc Khiêm Nhân, Kha Uyển Tình đã lợi dụng sự coi trọng của Kha gia đối với Mộc Như Lam để nhờ Kha gia đi điều tra thông qua Trần Hải.

Kết quả điều tra làm cho Kha Uyển Tình vô cùng bất mãn và ghét bỏ, người đàn ông có khí chất của quý công tử kia trông thế mà lại là đứa con riêng của một gia tộc đang xuống dốc, tuy rằng tốt nghiệp học viện sư phạm nổi danh ở thủ đô nhưng cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn trắng tay! Người như vậy thì dù khí chất tốt đến thế nào đi chăng nữa, Kha Uyển Tình bà ta cũng thấy chướng mắt!

Hiện tại Mộc Chấn Dương đã không còn, Mộc gia xem như là của một mình bà ta, Mộc thị cũng thế, con cái cũng vậy. Bà ta nhất định phải sống thật tốt, để tên đàn ông phản bội kia hâm mộ ghen tị hối hận đến chết mới thôi! Cho nên, Mộc Như Lam tuyệt đối không thể phạm một chút sai lầm nào!

Kha Uyển Tình u ám nhìn Mộc Như Lam xem hết tư liệu, trầm giọng hỏi, “Xem xong rồi?”

“Xem xong rồi.”

“Biết nên làm như thế nào chứ?”

“Dạ.”

Kha Uyển Tình thở hắt ra, “Vậy đi ra ngoài đi.” Hôm nay bà ta quá mệt mỏi, đã không còn sức lực để tiếp tục mắng chửi nữa rồi, bà ta tin Mộc Như Lam sẽ hiểu được ý của mình.

Mộc Như Lam rời khỏi phòng Kha Uyển Tình, nhìn giấy tờ trên tay, hứng thú nở nụ cười.

Trở về phòng ngủ, cô vừa chuẩn bị tắm rửa vừa gửi tin nhắn đi.

—— Khiêm Nhân tiên sinh học đại học ở trường nào vậy?

—— Harvard.

—— Bên GSAS* à?

*GSAS (The Graduate School of Arts and Sciences): trường Sau đại học về Khai phóng và Khoa học, là một trong các trường thành viên thuộc viện đại học Harvard.

(MDL: Chỗ này convert ghi là “học viện nghệ thuật”, nhưng dịch theo raw thì phải là “học viện khai phóng” mới đúng, phải tội ở Harvard chẳng có chỗ nào như thế cả. Sau khi search cả web Việt lẫn web Anh và cân nhắc kỹ lưỡng, ta quyết định thay bằng tên GSAS. Nường nào không hiểu khái niệm “trường sau đại học” và “khai phóng” thì cứ click vào)

Tâm lý học là một khoa nằm trong mười ba trường thành viên của đại học Harvard, được giảng dạy tại GSAS, vì từng muốn học tâm lý học nên Mộc Như Lam đã tìm hiểu qua.

—— Ừ.

Một thiên tài như Mặc Khiêm Nhân đương nhiên sẽ không cho rằng việc mình lấy được học vị tiến sĩ ở GSAS và học vị thạc sĩ ở trường Y khoa Harvard cùng trường Luật Harvard là chuyện đáng để khoe khoang, chúng rõ ràng không hề mang tính thách thức. Trừ giấy chứng nhận học vị của GSAS, hắn cũng không nhớ là mình đã quăng hai tờ kia ở đâu rồi.

Nhưng chỉ một tờ là đã đủ để khiến Mộc Như Lam phải hâm mộ không thôi.

Cầm di động, nhìn chồng đề thi vừa được in ra và vài quyển sách bài tập đặt trên bài, Mộc Như Lam chống cằm thở dài, ai... Thiên tài đúng là một sinh vật đáng ghen tị, luôn dễ dàng đạt tới những trình độ mà người thường không thể nào với nổi. Tuy đã sống lại lần nữa nhưng cô vẫn không phải thiên tài, dù dốc sức phát triển trí tuệ đến đâu thì cũng không thể đạt đến trình độ của thiên tài. Quả nhiên, cái loại sinh vật gọi là thiên tài này không phải ai cũng làm được. Một khi đã như vậy, cô chỉ có thể dùng sự chuyên cần lâu dài để bù vào khả năng. Đại học Harvard... đời này hẳn là có thể với tới, chỉ cần tiếp tục cố gắng hơn nữa!

Mộc Như Lam đi tắm rửa một chút, sau đó pha cho mình một ly sữa nóng rồi ngồi vào bàn học, bắt đầu cầm bút hăng hái chiến đấu với tập đề thi. Bồ câu đậu ở bệ cửa sổ khẽ nghiêng đầu, ngốc ngốc nhìn Mộc Như Lam, đoạn, nó gù to hai tiếng, hí hửng bay đến ăn đậu phộng.

Lát sau, Mộc Như Lâm đi tới ngồi xuống bên kia bàn để cùng học bài, một chốc tiếp theo, Mộc Như Sâm cũng không chịu được cô đơn mà chạy đến. Cứ như vậy, trong một căn phòng không tính là quá rộng, hai thiếu niên cùng một cô gái cầm bút chiến đấu hăng hái, tựa hồ không nghĩ rằng, trong nhà thiếu đi Bạch Tố Tình và Mộc Chấn Dương thì có gì không đúng, thậm chí bọn họ còn chẳng thèm để tâm.

...

Mộc Chấn Dương và Bạch Tố Tình rời khỏi Mộc gia, vất vả lắm mới bắt được một chiếc xe chở đến khách sạn. Mộc Chấn Dương lục mãi vẫn không ra một xu. Vốn đang bực bội khó chịu, Bạch Tố Tình thấy vậy thì lại càng hận không thể đánh chết ông ta. Nhưng ai mà biết liệu mọi chuyện có chuyển biến gì hay không, về mặt pháp luật thì Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình vẫn chưa ly hôn, cái gọi là đuổi ra khỏi nhà cũng chưa thông qua trình tự pháp luật đâu! Vì khả năng này, Bạch Tố Tình đành phải nén giận, rõ ràng cô ta căm hận chết đi được, vậy mà vẫn phải tỏ vẻ khoan dung để đối mặt với lão già ghê tởm này!

Tuy nhiên, Mộc Chấn Dương không có tiền, Bạch Tố Tình cũng chẳng khá hơn, trên người chỉ vỏn vẹn có một chiếc đầm. Cô ta đành phải lấy vòng cổ đá quý đưa cho Mộc Chấn Dương đi cầm thì mới tránh được tình trạng không trả nổi tiền taxi và tiền khách sạn.

Thời điểm bước vào khách sạn để thuê phòng, Mộc Chấn Dương và Bạch Tố Tình lập tức bị những người xung quanh nhìn bằng ánh mắt hết sức khác thường. Bạch Tố Tình non nớt mới 15 tuổi, khóe mắt vẫn chưa hết sưng đỏ, Mộc Chấn Dương già chát sắp 40 tuổi, trên mặt toàn những vết thương do móng tay phụ nữ tạo thành, muốn người ta không tưởng tượng cũng khó, đôi này nếu không phải là chồng và tiểu tam bị vợ hung hãn bắt tại trận rồi đuổi ra khỏi nhà thì chính là người tình già trẻ giận dỗi gây gổ đánh đập lẫn nhau.

Khiến Bạch Tố Tình ghê tởm nhất chính là, Mộc Chấn Dương liên tục dùng cái loại ánh mắt hiền lành yêu thương buồn nôn ấy để mà nhìn cô ta, cứ như bọn họ về sau sẽ thật sự sống nương tựa lẫn nhau không bằng. Mỗi lần như vậy, Bạch Tố Tình đều hận không thể giết chết Mộc Chấn Dương, mẹ nó, phá hỏng hết kế hoạch của cô ta, nếu cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển tình thế, cô ta nhất định phải giết chết lão già khốn kiếp này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.