Hôm sau.
Kha
Uyển Tình thức dậy từ sớm, bà ta ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách,
thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, vẻ mặt có chút do dự, nhưng trong mắt phần nhiều là sự kiên quyết.
Không bao lâu sau,
trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, Mộc Như Lam mặc đồng phục Lưu
Tư Lan đẹp đẽ đi xuống, tóc dài mềm mại buông xõa sau lưng, chậm rãi
không chút vội vàng, tạo cảm giác thánh khiết như một thiên sứ đang
thong thả bước đến cùng với vầng hào quang.
Mỗi lần nhìn thấy đứa con gái này, Kha Uyển Tình đều có cảm giác mọi vật trên thế gian đều
không quý giá bằng cô, cô là một kho báu vô tận. Nếu không phải con gái
chung quy đều phải lập gia đình thì bà ta đã muốn trói cô bên cạnh cả
đời, không thả cho ai hết. Nhưng cho dù Mộc Như Lam phải lập gia đình
thật, bà ta cũng sẽ không buông tay, bà ta cực lực phản đối những điều
vớ vẩn như “con gái lấy chồng chẳng khác nào bát nước đổ đi”.
“Lam Lam.” Kha Uyển Tình đứng lên.
“Chào buổi sáng, mẹ.” Đôi môi Mộc Như Lam gợi lên một nụ cười ấm áp nhu hòa tựa tia nắng sớm mai.
Kha Uyển Tình và Mộc Như Lam đi đến phòng ăn, trên bàn cơm, bữa sáng mỹ vị
đầy đủ dinh dưỡng đã được chuẩn bị xong. Kha Uyển Tình tự rót cho mình
một tách cà phê, sau đó lại rót cho Mộc Như Lam một ly sữa nóng.
“Lam Lam, mẹ đã xin nghỉ học cho con rồi, hôm nay không cần tới trường.” Kha Uyển Tình đưa sữa qua, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh như đây chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường.
Mộc Như Lam ngừng lại mọi động tác, chỉ im lặng nhìn Kha Uyển Tình.
Kha Uyển Tình tỏ ra thật sự nghiêm túc, “Mẹ đã quyết định rồi, hôm nay
chúng ta phải đến tòa án một chuyến để gặp bác sĩ tâm lí, coi như là
kiểm tra tâm lý miễn phí một lần, mẹ sẽ đi cùng con. Nếu không làm như
vậy thì e rằng những người đó sẽ không từ bỏ ý đồ, ngộ nhỡ bọn họ truyền tin đồn thất thiệt ra ngoài thì sao? Con sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.”
“Chúng ta có thể kiện bọn họ tội phỉ báng.” Mộc Như Lam hạ mí mắt uống một ngụm sữa.
“Xem con kìa, chuyện con bị bôi nhọ thanh danh thì liên quan gì đến việc
kiện bọn họ tội phỉ báng, con ngẫm lại coi bọn họ là loại người nào?
Cùng lắm chỉ là kẻ vô danh không mấy ai để ý. Còn con thì sau này sẽ
được quốc gia trọng dụng, được nhiều người biết đến. Bọn họ làm sao có
thể so sánh với con chứ?” Kha Uyển Tình vừa nhẫn nại giải thích
vừa lặng lẽ đánh giá Mộc Như Lam, rốt cuộc là nó thấy gặp bác sĩ tâm lí làm tổn thương lòng tự trọng, hay là...
Mộc Như Lam đặt ly sữa xuống, nhìn thẳng Kha Uyển Tình, cô nghiêm túc nói, “Mẹ, con không muốn.”
Kha Uyển Tình nghe thế thì cau chặt đôi mày, thoạt nhìn rất phiền chán, bà
ta mất kiên nhẫn dằn tách cà phê xuống mặt bàn, giọng nói bắt đầu trở
nên cường ngạnh, “Chuyện này mẹ đã quyết định rồi, nếu con không làm
chuyện xấu thì sao lại phải sợ bác sĩ tâm lý. Con ăn nhanh rồi đi lên
thay quần áo đi, tối nay chúng ta sẽ tới tòa án.”
Mộc Như Lam nhìn Kha Uyển Tình, nụ cười trên môi từ từ thu lại, mí mắt hơi rũ xuống, ngón tay nhẹ nhàng ma sát miệng ly.
... Thật là, hết bố rồi lại đến mẹ sao? Có phải quá nhanh rồi không? Không
được nha, phải từ từ từng bước mới đúng nha, quá mau quá vội thì làm con rối sẽ không đẹp đâu, mỗi người một bộ đinh, chắc chắn không thiếu được ha ha ha...
Đã không cần tới trường, Mộc Như Lam liền thả chậm
tốc độ ăn sáng. Lúc Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm xuống lầu, thấy Mộc Như
Lam vẫn ngồi ở bàn ăn chưa đi, bọn họ không khỏi ngạc nhiên.
“Chị, giờ này rồi mà chị còn chưa đi học sao?” Mộc Như Sâm lập tức vọt tới
trước mặt Mộc Như Lam, bỗng nhiên nhìn thấy khóe miệng Mộc Như Lam có
dính một ít sữa, thân thể nhanh hơn trí óc, cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng
lau qua, sau đó bỏ vào miệng... (MDL: Ai da! Như Sâm hư quá đi!~~)
Mộc Như Lam giật mình, Mộc Như Sâm cũng giật mình, ngu ngơ để nguyên ngón
tay trong miệng. Mộc Như Lâm thầm hoảng hốt, vội vàng đẩy Mộc Như Sâm
sang một bên, “Chị, hình như em nhìn thấy Bạch Tố Tình đứng trước nhà
mình.” Buổi sáng khi ra ban công tưới hoa, Mộc Như Lâm đã nhìn thấy Bạch Tố Tình đi qua đi lại bên ngoài cổng sắt nhà bọn họ.
Quả nhiên, sự chú ý của Mộc Như Lam ngay lập tức bị những lời này hấp dẫn, “Tình Tình?”
“Vâng, ở ngoài cổng.” Mộc Như Lâm nói, vốn định để Chu Phúc đuổi đi nhưng
không ngờ bây giờ lại phát huy tác dụng, coi như con ả kia cũng chưa đến nỗi phế.
“Chị đi xem sao.” Mộc Như Lam đứng dậy đi ra ngoài.
Mộc Như Lâm nhìn bóng dáng Mộc Như Lam biến mất sau cửa chính, thấy Mộc Như Sâm vẫn còn kinh ngạc chưa phục hồi tinh thần, cậu lập tức vung tay
đánh vào gáy anh trai, “Anh đang nghĩ gì mà ngu người ra vậy?”
“Ngao!” Mộc Như Sâm đau đến kêu lên, những thứ vừa xuất hiện trong đầu cũng bị
cú đánh ấy đập tan, “Em làm cái quái gì thế?!” Mộc Như Sâm trừng mắt
nhìn Mộc Như Lâm, không biết lớn bé gì hết, cậu là anh trai cơ mà! Cho
dù chỉ sớm vài phút thì cũng là anh!
“Ăn sáng nhanh lên, sắp muộn tới nơi rồi.” Dứt lời, Mộc Như Lâm cầm lấy một ly sữa và một miếng bánh mì nướng, rảo bước ra ngoài.
Mộc Như Sâm thấy vậy thì cũng vội vàng cầm sữa và bánh mỳ đi theo.
Ngoài cổng sắt.
Bạch Tố Tình mặc quần áo phong phanh đứng run rẩy bên vệ đường, lạnh tới nỗi răng va vào nhau lạch cạch, sắc mặt hết sức khó coi. Cô ta thi thoảng
lại liếc về phía ngôi biệt thự hoa lệ trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ
sốt ruột và oán giận.
Bạch Tố Tình biết Mộc Như Lam thường tới
học viện Lưu Tư Lan từ rất sớm, bảo vệ giữ cổng không cho cô ta đến gần
khu vực ấy, rơi vào đường cùng, cô ta đành phải đến Mộc gia chờ đợi, cho nên sáng nay mới sáu giờ kém cô ta đã chạy tới đây chờ, chỉ sợ Mộc Như
Lam đi tới trường quá sớm, nào ngờ lại phải chờ hơn hai tiếng!
Cô ta lạnh sắp chết đến nơi, vậy mà Mộc Như Lam vẫn chưa chịu chìa cái bản mặt ra!
Cô ta ý đồ tranh thủ sự đồng cảm của Mộc Như Lam nên mới mặc ít quần áo
như vậy! Chết tiệt! Dạo này gặp cái vận rủi gì thế này? Vì sao luôn có
chuyện xúi quẩy xảy ra, vì sao mọi thứ luôn trật khỏi kế hoạch? Vì sao
cơ chứ!
Ngay vào khoảnh khắc Bạch Tố Tình định bỏ cuộc, cửa chính của biệt thự Mộc gia đột nhiên mở ra, một bóng hình mảnh khảnh xuất
hiện. Bạch Tố Tình nhất thời có cảm giác như thiên sứ mang ánh sáng hy
vọng đang tiến về phía mình, giây tiếp theo cô ta liền khôi phục tư
tưởng đậm chất Bạch Tố Tình, cũng đúng vậy mà, không phải sao? Hiện tại
Mộc Như Lam chính là ánh sáng hy vọng, là cọng cỏ cứu mạng của cô ta,
chỉ cần cô gái lương thiện ngu xuẩn này ngoan ngoãn đưa cô ta trở lại
Mộc gia thì mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Cổng
sắt từ từ mở ra, Bạch Tố Tình lập tức nhào vào lòng Mộc Như Lam, cất
tiếng khóc đáng thương ê chề, “Hu hu hu hu... chị... hu hu... chị ơi...”
Mộc Như Lam cười tủm tỉm nhìn cô gái chưa được cho phép mà đã làm dơ quần
áo của mình, cô nhẹ nhàng xoa lưng Bạch Tố Tình, ngón tay nhẹ lướt trên
da thịt xương cốt của cô ta, đôi mắt lóe ra ánh sáng si mê, “Ngoan, đừng khóc đừng khóc...”
Khóc được một lúc, Bạch Tố Tình cảm thấy như
vậy chắc được rồi, từ trong lòng Mộc Như Lam, cô ngẩng đầu lên, lộ ra
đôi mắt đo đỏ tội nghiệp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, “Chị, chị tin em chứ? Em thật sự không có... thật sự không có làm cái chuyện đó, chị
nhất định phải tin tưởng em hu hu...”