Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 122: Chương 122: V25.2: Chân ái (2)




Bạch Tố Tình được đưa vào bệnh viện, vì người đưa tới là cảnh sát nên cô ta được sắp xếp giường nằm rất nhanh. Viên cảnh sát trẻ quả thật rất có trách nhiệm, anh ta nhanh chóng liên hệ người giám hộ hiện tại của Bạch Tố Tình —— Mộc Chấn Dương.

Mộc Chấn Dương đã tìm Bạch Tố Tình suốt đêm, đang lúc hoảng loạn bắt đầu suy nghĩ lung tung thì đột nhiên nhận được điện thoại, ông ta lập tức lao tới bệnh viện cứ như nhà mình bị cháy đến nơi.

Sau khi đã khỏe hơn một chút, Bạch Tố Tình vội cảm ơn viên cảnh sát đã đưa cô ta tới bệnh viện. Diện mạo tiểu gia bích ngọc cùng điệu bộ nhút nhát ấy khiến viên cảnh sát trẻ đơn thuần không khỏi ngại ngùng, nói năng cũng có chút lộn xộn, sắc mặt hơi ửng hồng. Bạch Tố Tình thấy vậy thì âm thầm cười khinh thường, thế nhưng trên mặt vẫn là biểu hiện không chê vào đâu được, lặng yên bắt mất hồn anh ta.

Sáng mai cô ta phải gấp rút trở về thành phố G để quay nốt bộ phim còn dang dở, hoàn cảnh tồi tệ hiện tại khiến cô ta chỉ còn biết trông cậy vào con đường diễn xuất mà thôi. Nhưng vấn đề là cô ta không có tiền, tiền bán vòng cổ đã bị bọn họ tiêu sạch chỉ sau hai đêm. Mộc Chấn Dương thì không hề có ý định tìm việc làm, suốt ngày cầm tiền của cô ta mà tiêu xài hoang phí, ngặt một nỗi cô ta không thể phàn nàn gì, cuối cùng rơi vào cảnh túng quẫn không có cả tiền đi xe và mua váy hiệu, mà người thanh niên này, chắc hẳn sẽ chịu bỏ ra ít tiền vì cô ta đúng không?

Ngay khi Bạch Tố Tình sắp mở miệng đề cập đến vấn đề tiền bạc, cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, “Tình Tình!” Mộc Chấn Dương nhìn thấy Bạch Tố Tình mà như nhìn thấy bảo bối tâm can.

Bạch Tố Tình liền cảm thấy buồn nôn đến mức muốn ói hết đống thuốc mà mình vừa uống xong, mẹ nó, lão già chết tiệt này càng ngày càng ghê tởm!

Viên cảnh sát trẻ bị Mộc Chấn Dương làm giật mình nhưng định thần được ngay, anh ta nhìn Mộc Chấn Dương bằng ánh mắt dành cho bố vợ tương lai, sau đó lại hỏi Bạch Tố Tình, “Đây là... bố của em?”

Bạch Tố Tình gật gật đầu rồi trưng ra một nụ cười tiểu bạch hoa chuẩn mực, làm hai má của viên cảnh sát trẻ càng thêm ửng đỏ.

Bạch Tố Tình vốn không muốn ký giấy nhận con nuôi với Mộc Chấn Dương nhưng lại lo rằng sau khi ông ta trở về Mộc gia thì thủ tục sẽ khó khăn hơn, sợ đêm dài lắm mộng nên cô ta dứt khoát ký. Cha nuôi thì cha nuôi, ngày nay đến cả cha mẹ ruột người ta cũng vứt bỏ được chứ huống gì là cha nuôi? Tới khi Mộc Chấn Dương đã vô dụng rồi, cô ta tìm cách đá lão đi là được.

Mộc Chấn Dương thấy Bạch Tố Tình liếc mắt đưa tình với người xa lạ thì trong lòng hết sức không vui, cứ như thể bắt gặp vợ mình ngoại tình vậy. Ông ta lạnh lùng tới đẩy viên cảnh sát ra, “Anh làm gì mà dựa sát vào con gái của tôi thế hả?!”

“A... bác à, tôi giúp em ấy rót cốc nước, không có ý gì khác đâu.” Viên cảnh sát chỉ cho là Mộc Chấn Dương đang bảo vệ con gái bảo bối, vội vàng cười giải thích.

Mộc Chấn Dương lạnh lùng hừ một tiếng, “Tốt nhất là như vậy!”

Bạch Tố Tình đang định lên tiếng thì bỗng nhiên nhíu mày, cô ta cảm thấy như có thứ gì đó ngưa ngứa tê tê khuếch tán ra khắp cơ thể, tựa hồ có vô vàn con kiến đang bò lổm ngổm ở bên trong. Cô ta muốn gãi, nhưng lại phát hiện mình không thể nào xuống tay.

“Tình Tình, con làm sao vậy?” Mộc Chấn Dương vội vàng hỏi, đưa tay đặt lên vai cô ta. Nhất thời Bạch Tố Tình cảm thấy tay Mộc Chấn Dương thật lạnh, cái tê ngứa nơi bả vai biến mất ngay tức thì, thay vào đó là một loại khoái cảm vô cùng thoải mái, lập tức kích thích thân thể đã hưởng qua không ít chuyện người lớn của Bạch Tố Tình, lặng lẽ làm bùng lên một ngọn lửa.

Tại sao lại như vậy?

Hai má Bạch Tố Tình bắt đầu đỏ lên, trong lòng cô ta hốt hoảng, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ cô ta đã ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ? Nhưng hôm nay cô ta mới chỉ ăn cháo trắng trước khi uống thuốc chứ chưa hề đụng qua món gì khác, tại sao lại như vậy?

Ý thức của Bạch Tố Tình bình tĩnh lại rất nhanh, thế nhưng cơ thể lại cứ không nghe lời mà tiến sát đến chỗ Mộc Chấn Dương đang ngồi bên giường, cả người ngả vào trong lòng ông ta. Mộc Chấn Dương liền sửng sốt đến ngơ ngẩn, hoàn toàn không phản ứng kịp. Thấy mình có xu hướng không khống chế được cơ thể, Bạch Tố Tình đành phải cuống quít nhìn về phía viên cảnh sát, “Anh đi về trước được không? Em có chút chuyện muốn nói với bố.”

Đang kinh ngạc nhìn hành động thân mật của cô ta với Mộc Chấn Dương, viên cảnh sát nghe vậy thì vội hoàn hồn, thấy hai má Bạch Tố Tình đỏ bừng, anh ta còn tưởng cô ta muốn bàn với bố về chuyện tình cảm, nhất thời trong lòng ngọt ngào đầy chờ mong, “Vậy tôi về cục cảnh sát trước, tối nay sẽ đến thăm em.”

Viên cảnh sát trẻ đi ra ngoài, chu đáo khép cửa phòng lại giúp cô ta.

“Tình Tình...” Mộc Chấn Dương liền ôm lấy Bạch Tố Tình, trong lòng như được thứ gì đó lấp đầy, ông ta thật hạnh phúc, Bạch Tố Tình tốt hơn Kha Uyển Tình gấp vạn lần. Nhìn xem, ông ta rời khỏi Mộc gia, chẳng làm gì cả mà vẫn được ăn sung mặc sướng trong khách sạn năm sao đấy thôi? Ngoại trừ bớt một mụ đàn bà thích chèn ép và thêm một chiếc áo bông nhỏ thiếp tâm thì hoàn toàn không có gì thay đổi!

Bạch Tố Tình cảm thấy tởm lợm đến độ muốn ói ra, vậy mà thân thể lại cứ như bị người khác điều khiển, tự tiện hướng về phía Mộc Chấn Dương, dâng nụ hôn lên môi gã đàn ông đó...

Thân là một gã đàn ông bị phụ nữ áp chế suốt mười mấy năm, Mộc Chấn Dương thậm chí còn thất thế cả trong chuyện phòng the, trừ lúc mới cưới ra thì hầu như lần nào cũng nhạt như nước ốc. Thế nhưng bây giờ, một cô gái tiểu bạch hoa đầy kỹ thuật đang quyến rũ ông ta, hơn nữa đó còn là cô gái mà ông ta thích, trong tình huống này, ông ta làm sao có thể ngồi yên không làm gì?

“A... Tình Tình, ta yêu con, ta yêu con...” Tìm được chân ái trong thân thể của Bạch Tố Tình, Mộc Chấn Dương không ngừng thở hổn hển, ông ta chợt nhận ra mình không hề coi Bạch Tố tình là con gái, mình căn bản đã quá yêu đóa sen trắng này rồi.

Bạch Tố Tình nào có thời giờ đáp lại ông ta, ống tiêm cắm trên tay đã sớm bị cô ta rút ra vứt xuống đất, cô ta quấn quít lấy hông của Mộc Chấn Dương, tựa như yêu tinh ăn không đủ no. Trong phòng bệnh không vang ngừng lên tiếng rên rỉ.

Cả hai đều không để ý thấy viên cảnh sát trẻ đang cầm hai phần đồ ăn đứng ngoài cửa khiếp sợ nhìn bọn họ. Anh ta nghĩ rằng Mộc Chấn Dương vội vã như vậy thì nhất định là chưa ăn cơm nên mới đặc biệt chạy đi mua đồ ăn nhằm lấy lòng cha vợ, nào ngờ khi trở về thì lại bắt gặp cảnh tượng này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.