Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 127: Chương 127: V27.3: Phát hiện (3)




Thời gian lặng lẽ trôi qua, đồng hồ dần chỉ hướng mười một giờ.

Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, Mộc Như Sâm đành bật dậy khỏi giường, lặng lẽ thay quần áo rồi cầm di động đi xuống bãi đỗ xe dưới lầu.

Bãi đỗ xe có ba chiếc xe, hai chiếc xe thường và một chiếc xe máy phân khối lớn màu đen, đây chính là xe của cậu.

Mộc Như Sâm đội mũ bảo hiểm rồi ngồi lên xe, cậu muốn đi tìm Mộc Như Lam, lúc này cậu rất nhớ Mộc Như Lam. Không biết có phải vì tâm tình thay đổi hay không, cậu bỗng dưng muốn biết tất cả mọi thứ về Mộc Như Lam, mà bí mật lớn nhất của Mộc Như Lam trong mắt bọn họ, đó chính là hắc ốc.

Trong căn nhà kia có cái gì, nó có ý nghĩa gì với Mộc Như Lam mà đến cả đứa em trai cô cưng chiều nhất cũng không được phép bước vào? Lúc trước cậu cứ nghĩ không cho vào thì thôi, dù sao cũng chỉ là một căn nhà, không cần thiết phải vì nó mà giận dỗi chị gái yêu dấu. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ cậu muốn biết tất cả mọi thứ về Mộc Như Lam, từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài, bao gồm cả chuyện riêng tư bí mật nhất của cô.

Đèn xe vụt sáng, thiếu niên anh tuấn ngồi trên yên, mũ bảo hiểm màu đen che đi gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng sắc bén.

“A Sâm.” Một bóng người bất ngờ vọt tới trước xe của Mộc Như Sâm làm cậu phải đột ngột phanh lại, thân mình hơi lao về trước một chút.

Vẫn đang mặc áo ngủ, Mộc Như Lâm đứng giữa ánh đèn mà lạnh lùng nhìn Mộc Như Sâm. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao hôm nay Mộc Như Sâm lại khác thường như vậy, cậu cứ tưởng sau khi trải qua những nỗi băn khoăn quá phức tạp thì kẻ vô tâm vô tư như Mộc Như Sâm sẽ chọn cách quên đi cho khỏe, nhưng nào ngờ...

Cậu nghĩ sai rồi, Mộc Như Sâm không phải đã quên, mà là đã nhìn thấu. Đáng lẽ cậu phải nhận ra, đáng lẽ cậu phải sớm nhận ra, ngay thời khắc Mộc Như Lam suýt táng thân trong lửa, cái cảm giác như thể chính mình cũng sắp đi theo chị, cái cảm giác thiêu đốt mãnh liệt ấy, Mộc Như Sâm cũng có thể cảm nhận được.

Cậu đánh giá thấp người anh trai song sinh này rồi, suýt chút nữa thì đã bị cậu ta lừa.

Mộc Như Sâm tháo mũ bảo hiểm, nhíu mày nhìn đứa em trai đang đứng chắn trước xe, “Em làm gì vậy?”

“Muộn thế này anh còn định đi đâu?” Mộc Như Lâm đứng trước mũi xe, tỏ ý không muốn nhường đường.

Mộc Như Sâm nhăn mày, “Ngủ không được, định ra ngoài hóng gió.”

Mộc Như Sâm nhận ra tình cảm của mình không có nghĩa là cậu cũng nhận ra tình cảm của Mộc Như Lâm. Bình thường Mộc Như Lâm không thân thiết với Mộc Như Lam như cậu, hơn nữa cặp kính kia chẳng khác gì một bức màn ngăn cách khiến người ta không thể nào nhìn rõ cảm xúc của cậu ta, Mộc Như Sâm lại không phải người đặc biệt nhạy cảm nên đương nhiên sẽ không phát hiện.

“Vừa hay, anh đợi em với, em có việc gấp cần phải làm, anh tiện thể chở em ra ngoài luôn.” Nói xong, Mộc Như Lâm liền trở về thay đồ mà không hề cho anh trai cơ hội từ chối, để lại phía sau một Mộc Như Sâm vò đầu phiền chán.

Cậu sẽ không tiết lộ tình cảm của mình cho bất kỳ ai, kể cả em trai song sinh cũng không, tình yêu của cậu dành cho chị gái ruột thịt không phải là chuyện có thể tùy tiện nói cho người khác biết. Chờ đến khi đã trưởng thành, đã có đủ năng lực, cậu sẽ giấu chị gái đi, trốn đến một nơi không ai biết bọn họ là ai, sẽ không ai nói bọn họ loạn luân, sẽ không ai chê trách bọn họ vi phạm luân lý đạo đức.

Trong mắt Mộc Như Sâm, những người đó mới là kẻ kì cục, thân nhân thì sao chứ? Căn bản chỉ là cùng chung dòng máu, cùng chung kiểu gen mà thôi, vì sao lại không thể ở cạnh nhau? Vì sao lại bị trời trừng phạt? Vì sao lại là cấm kỵ? Vì sao lại là vi phạm luân lý? Cùng lắm thì bọn họ không có con là được.

Chỉ chốc lát sau, Mộc Như Lâm quần áo tươm tất đi đến ngồi lên xe, xe lao vụt ra khỏi Mộc gia rồi chạy về phía nội thành, làn gió lạnh lẽo nhảy múa trên hai cơ thể trẻ trung, bọn họ mỗi người một tâm sự nhưng đều đưa cùng một cô gái vào kế hoạch tương lai của chính mình. Có điều bọn họ không biết rằng, tương lai cũng giống như thời tiết, thay đổi khó lường.

+ + +

Hôm sau, bầu trời ảm đạm mấy ngày nay rốt cuộc cũng sáng trong trở lại, ngay khi những vệt sáng đầu tiên phá tan tầng tầng mây mù, cô gái mở ra cánh cửa sổ trên tầng cao nhất, lớp bụi dày bị gió thổi đi như một làn khói trắng.

“Hôm nay trời thật đẹp.” Mộc Như Lam mỉm cười nhẹ nhàng nói.

Hôm nay thứ bảy nên không cần phải đến trường, cuộc đời học sinh quả đúng là thoải mái.

Cô mở toang tất cả các cửa sổ của hắc ốc, chỉ trừ cửa sổ căn phòng cuối cùng trên tầng hai, không khí ẩm thấp như được gió mang đi mất, làm cho người ta cảm thấy thật sảng khoái.

Ăn sáng xong xuôi, Mộc Như Lam chậm rãi tản bộ quanh khu biệt thự.

Khu biệt thự này rất lớn, bên trong tổng cộng có mười ba căn biệt thự, phía ngoài được hàng rào điện cao cao bọc quanh. Nếu nhìn từ trên xuống thì sẽ thấy toàn bộ khu biệt thự tạo thành một hình tròn theo bố cục một khoảng rừng một căn biệt thự, một khoảng rừng một căn biệt thự, bố cục này rất được mọi người yêu thích và cũng rất tình thú, hẳn sẽ có vài người muốn chơi trò kích tình ở đây vào lúc sáng sớm hoặc khi tối trời.

Lúc đi ngang một khoảng rừng nhân tạo, Mộc Như Lam loáng thoáng nghe thấy những âm thanh kích thích buổi sáng sớm, cô gãi gãi lỗ tai, mỉm cười tiếp tục tản bộ.

Bước qua cổng nhà hai con thỏ, Mộc Như Lam từ xa đã thấy cặp song sinh đáng yêu mặc đồ thỏ ngồi ngắm kiến trên sườn dốc. Nghe được động tĩnh, hai tiểu quỷ bất giác ngẩng đầu, tụi nó nhìn thấy Mộc Như Lam thì liền sáng mắt lên, sải bước chân ngắn ngủn bịch bịch chạy tới, “Lam Lam tỷ tỷ!”

Anh trai thỏ xám trời sinh chính là tiểu dũng sĩ, bước chân nhanh nhẹn như thỏ hoang nơi rừng rậm. Em trai thỏ trắng vụng về chạy đằng sau, thấy anh mình chạy nhanh như vậy thì không khỏi sốt ruột, chân trái mắc chân phải, bất cẩn té bịch ra đất.

Lúc này thỏ xám đã bổ nhào vào đùi Mộc Như Lam, thỏ trắng chỉ biết tủi thân ngẩng đầu rưng rưng nhìn cô, cái mũi nhỏ nhắn trên khuôn mặt trắng mềm liền đỏ lên, hai mắt hồng hồng ứa nước, trông qua giống hệt một chú thỏ con không có năng lực tự vệ.

“A! Đồ ngốc!” Thỏ xám ngoái đầu thấy em trai nhà mình nằm trên đất không đứng lên được thì liền kêu một tiếng, bịch bịch chạy tới nâng nó dậy, “Sao em lại ngốc như vậy a, mẹ nói chẳng sai, em ngốc muốn chết.” Thỏ xám vừa dạy bảo bằng chất giọng non nớt vừa khom lưng phủi bụi giúp em trai, thoạt nhìn đáng yêu chết người.

Mộc Như Lam đứng bên ngoài tủm tỉm ngắm tụi nhỏ, cảm thấy hôm nay trời thật đẹp.

Hai con thỏ tay trong tay đi tới trước mặt Mộc Như Lam, mắt to của thỏ xám viết “Mau khen em đi”, mắt to của thỏ trắng lại viết “Mau an ủi em đi”, hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau y đúc cứ nhìn ngươi như vậy thì ai mà không “gục” cơ chứ?

Mộc Như Lam nhịn không được, cúi xuống hôn mỗi đứa một cái, thỏ xám ngượng ngùng lắc lắc góc áo, “Đây, đây là đánh dấu à?”

“Đây, đây là cầu hun!” Thỏ trắng nói giọng hở gió.

Mộc Như Lam bị hai tiểu bảo bối chọc đến là vui vẻ, mẹ hai bé đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp không thấy con mình đâu, bèn ra cổng tìm tìm, thấy tụi nhỏ đang chơi cùng Mộc Như Lam thì cũng yên tâm quay trở vào.

Dẫn hai con thỏ hiếu động dạo một vòng quanh khu biệt thự, bắt gặp mấy cây hồng trĩu trịt những quả tròn đỏ rực, Mộc Như Lam dừng chân nhìn sang hai đứa nhỏ, “Muốn ăn không?”

Hai con thỏ sáng mắt gật đầu liên tục.

“Chị hái cho.” Mộc Như Lam hăng hái đi tới, cây hồng cũng không quá cao, chỉ cần nhón chân là đã có thể hái được kha khá, cây cối trong khu biệt thự không phun thuốc trừ sâu nên cô mới hái xuống ăn mà không hề lo lắng.

Vì thế hai tiểu quỷ và một cô gái vừa đi vừa ăn hồng, Mộc Như Lam không quên dặn dò, “Trước khi tiêu hóa hết trái hồng thì đừng ăn cua nhé, về nhà phải nói với mẹ các em mới được.”

“Nhưng bữa sáng hôm nay có bánh bao cua...” Tay ôm trái hồng bự bự, thỏ trắng tội nghiệp nói.

“Vậy cũng không được, sẽ đau bụng đó, em có muốn bụng bị đau không?”

“Không muốn...”

“Ngoan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.