Gia Khuyển

Chương 4: Chương 4




Búp bê rối trong thùng gỗ đều là tác phẩm do chính tay Quý Thư làm, đủ loại kiểu dáng đều có, khéo léo tinh xảo. Bọn họ đến gian bán hàng từ thiện, Quý Việt Đông đem tất cả đồ chơi nhỏ Quý Thư làm đều xếp ra. Búp bê sợi len vải màu đỏ nhung đặt ở một chỗ sinh động đáng yêu, rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt của một vài đứa bé.

Quý Việt Đông vốn đang sợ búp bê Quý Thư làm sẽ bán không được, nhưng sự thật là hắn lo xa rồi, ngắn ngủi nửa giờ, một thùng con rối đã bán hết.

"Không còn sao?" Quý Thư liếc nhìn hộp giấy trống không, hỏi Quý Việt Đông.

Quý Việt Đông kín đáo từ trong túi lấy ra tiểu trư ban nãy Quý Thư đưa cho hắn, "Còn lại cái này."

Quý Thư tiếp nhận heo con từ trong tay hắn, lại lần nữa nhét về trong túi Quý Việt Đông, cậu nói: "Cái này là đưa cho anh."

Quý Việt Đông cảm giác được trong túi nặng trình trịch.

Dĩ vãng bán hàng từ thiện kết thúc Quý Thư đều là phải đi về, mà ngày hôm nay có chỗ bất đồng, bồi ở bên cạnh cậu chính là Quý Việt Đông. Hắn đem hộp giấy thu dọn, lại cùng Quý Thư đem tiền bán hàng từ thiện quyên đến xã phúc lợi.

Quý Việt Đông chính mình cũng đưa thêm một khoản, coi như tích đức, hắn dạo này có chút mê tín.

Bọn họ đi ra, khăn quàng trên cổ Quý Thư bị nới lỏng sắp rơi, Quý Việt Đông theo bản năng mà thay cậu buộc chặt. Quý Thư tùy ý động tác của hắn, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm màu lam đậm, trên nền tuyết đang rơi, hoa tuyết hình dạng năm góc nhọn, Quý Thư nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy Quý Việt Đông lại mở lòng bàn tay cho hắn xem hoa tuyết cậu vừa bắt được. Quý Việt Đông ngẩng đầu lên giống như là dỗ trẻ con, y theo ý tứ của Quý Thư mà nhìn mấy lần.

Quý Việt Đông hỏi cậu có muốn đi dạo hay trở về, Quý Thư vui vẻ nói: "Em có thể đi dạo sao?"

Quý Việt Đông bật cười, "Đi một chút, không quá lâu là được."

Quý Thư một tiếng hoan hô, như con thỏ nhỏ nhún nhảy một cái hướng trong đám người nhảy tới nhảy lui. Quý Việt Đông đi theo phía sau cậu, căn dặn cậu đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận lại ngã.

Quý Thư tại mỗi sạp hàng thượng đều phải dừng lại một quãng thời gian, cậu cầm trong tay cái mũ màu đỏ mới mua, hướng Quý Việt Đông vẫy tay. Quý Việt Đông cho là cậu muốn đổi mũ đang đội trên đầu thành cái mũ mới này, đi tới vừa định nói chuyện, cánh tay liền bị Quý Thư kéo, hắn bất ngờ hướng phía trước lảo đảo vài cái, Quý Thư thân mật nằm nhoài trên vai hắn, kéo cổ của hắn, thay hắn đem mũ đội vào.

"Chúng ta mỗi người một cái mũ." Quý Thư dùng mũ len trên đầu mình lắc lắc cọ qua cọ lại mặt Quý Việt Đông, Quý Việt Đông thấy trên mặt có chút ngứa, đứng thẳng lưng, giơ tay lên chạm nhẹ quả đầu xù xù đội mũ đang hết sức cọ cọ không ngừng.

Đây là trải nghiệm mà Quý Việt Đông chưa bao giờ có, đêm giáng sinh dưới tuyết trắng, cùng một đứa bé đi dạo phố phường phi thường tấp nập, mang mũ len màu sắc tươi đẹp, ăn bánh pho mát mới vừa ra lò. Quý Thư nói muốn uống ca cao nóng, Quý Việt Đông liền xếp hàng dài, mua hai ly ca cao nóng bốc khói ngùn ngụt.

Quý Thư nâng ly giấy hài lòng uống, khóe miệng một vòng đều là sô cô la, chính cậu cũng không hề phát hiện, Quý Việt Đông thân thủ nhẹ nhàng thay cậu lau.

Quý Việt Đông nhìn về phía Quý Thư, dưới ánh đèn, khuôn mặt cậu đẹp đến kinh người. Quý Việt Đông không phải chưa từng thấy những người trưởng thành có bộ dáng xinh đẹp, mà kiểu hình như Quý Thư, lại là lần đầu tiên nhìn thấy, yếu đuối đơn thuần cùng vẻ mỹ nhân hoa lệ ở cùng một gương mặt, khiến người âm thầm rung động.

Quý Thư một chút cảm giác cũng không có, e rằng cậu thậm chí đối với xấu đẹp cũng không có phân chia. Cậu cảm nhận được cường độ ngón tay đặt trên môi mình, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm. Quý Việt Đông liền rút tay về, Quý Thư đem ca cao còn dính trên ly liếm sạch, ngẩng đầu khóe miệng hướng hắn cười, đối Quý Việt Đông nói: "Em muốn đi ngồi vòng quay."

Phụ cận có một nơi giải trí, quy mô nhỏ, ban đêm phần lớn thiết bị đều tạm dừng, chỉ có vòng quay còn vận hành. Quý Thư sớm rất muốn đi, chỉ là vẫn luôn bị quản chặt, bây giờ cùng Quý Việt Đông, phát hiện Quý Việt Đông không thích quản giáo, rất nhiều lúc đều là dung túng mình. Bạn nhỏ chính là như vậy, ai đối xử tốt với nó, ai chiều theo ý nó, nó liền thích cùng người đó chơi, hiện tại người cậu thích nhất chắc chắn là Quý Việt Đông.

Quý Việt Đông đi mua vé, lại đây ngồi vòng quay đều là tình nhân, cũng có vài đứa nhỏ cùng người lớn đi theo canh chừng. Quý Thư đứng ở bên người Quý Việt Đông, nhìn nho nhỏ một nhúm, người bán vé cười hỏi là mang đệ đệ đi chơi sao? Quý Việt Đông tiếp nhận phiếu ngẩn người, Quý Thư cũng nghe được, ngẩng đầu lên nhìn hắn, Quý Việt Đông lấy tay xoa xoa cái đầu nhỏ đọi mũ len của Quý Thư, gương mặt nhẹ nhàng xuất hiện vết nứt.

Đi tới xếp hàng ngồi vòng quay, Quý Thư đi theo sát rạt Quý Việt Đông, phải đi một đoạn cầu thang, tuyết đọng đã tan, mặt đất trơn trợt. Quý Việt Đông đỡ cánh tay Quý Thư, sau khi đứng lại Quý Thư hỏi hắn, "Em là đệ đệ anh?"

Quý Việt Đông nói: "Phụ thân em có ơn dưỡng dục với anh."

Tầm mắt Quý Thư rơi vào gương mặt Quý Việt Đông, Quý Việt Đông dừng một chút, nói bổ sung: "Tuy rằng chúng ta không có quan hệ ràng buộc về huyết thống, nhưng chúng ta vẫn là người thân."

Đối với một Quý Thư không có hiểu rõ ý nghĩa từ ngữ bên trong quốc ngữ này, "Người thân" - cái từ này cậu từng nghe, chỉ là không hiểu, bởi vì cậu xưa nay chưa từng cảm thụ được nhiệt độ ấm áp từ hai chữ này mang đến. Nhưng bây giờ Quý Việt Đông một lần nữa nói cho cậu biết giữa cậu với anh là hai chữ "Người thân", Quý Thư đưa tay thăm dò, rụt rè nắm tay Quý Việt Đông.

Cậu nói: "Vậy sau này em có thể gọi anh là ca ca sao?"

Ánh đèn gắn trên vòng quay rơi vào biểu cảm trên mặt Quý Việt Đông, ánh vào trong mắt Quý Thư, là một mảnh ánh sáng rực rỡ sáng lạn.

Rộn rộn ràng ràng tiếng người còn có tiếng nhạc giáng sinh, vùi lấp âm thanh Quý Việt Đông nói ra, Quý Thư nhìn hắn khẽ nhếch miệng, vẽ nên một độ cong hình tròn. Đứa nhỏ cắn môi dưới, lộ ra hai cái răng cửa, học theo hắn nhếch miệng lên. Vòng quay chậm rãi hạ xuống, đến phiên bọn họ.

Quý Việt Đông cầm hai ly ca cao uống còn dư lại, Quý Thư nằm nhoài trên cửa sổ nhìn xuống, vòng quay chầm chậm tăng lên, mặt đất cách bọn họ càng ngày càng xa. Tử bầu trời màu lam liên với dãy núi A Nhĩ Ti Tư trắng sáng màu tuyết, khoảng không giao nhau giữa bầu trời và dãy núi tựa hồ có một khe hở đang phát sáng, đó là mỹ cảnh Quý Việt Đông nghĩ cũng không chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày hắn được chứng kiến.

Quý Thư kéo tay hắn, ca-cao trong ly thiếu chút nữa đổ ra ngoài, Quý Việt Đông phản ứng tay nắm chặt tay cậu, bàn tay đứa nhỏ so với hắn nhỏ một vòng, có chút lạnh, Quý Việt Đông xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của cậu mấy lần. Quý Thư không có phát hiện, cậu nghiêng đầu qua chỗ khác đối Quý Việt Đông nói: "Anh nhìn đi, tất cả đều trở nên thật nhỏ."

Quý Việt Đông nhìn xuống, náo nhiệt quanh đây tạo thành một mảnh ánh đèn lấp loé, mặt hồ u lam, trên nóc nhà gỗ tuyết trắng bao phủ. Tầm nhìn trở nên bao la, hắn hướng một chỗ nhỏ nhỏ chỉ cho Quý Thư, nói: "Nơi đó chính là nơi chúng ta ở."

Quý Thư thuận phương hướng ngón tay nhìn sang, ánh mắt như chuồn chuồn lướt nước, xa xa liếc mắt nhìn một chút, liền rút lại tầm mắt, lực chú ý tập trung ở ngón tay của Quý Việt Đông. Cậu nhích nhích lại gần, đem hai má mềm mại cọ qua cọ lại đầu ngón tay Quý Việt Đông, một dòng điện tĩnh không kịp đề phòng chạy qua, Quý Việt Đông chấn động, cúi đầu nhìn về phía Quý Thư, "Em..."

Quý Thư đem tay của mình áp vào tay hắn, hâm mộ nói: "Ngón tay của anh thật dài."

Quý Việt Đông bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn thấy Quý Thư như vậy, mới nói: "Anh lớn tuổi hơn em, tất cả phương diện đều là người trưởng thành, chờ em trưởng thành, cũng sẽ giống như anh."

"Có thật không?"

Quý Thư dùng ngón trỏ của mình nhẹ nhàng ôm lấy ngón trỏ Quý Việt Đông, Quý Việt Đông đối với cậu hứa hẹn: "Đương nhiên."

Sau Giáng sinh, Quý Việt Đông liền muốn dẫn Quý Thư về nước. Lương thúc luôn chăm sóc Quý Thư không dự định trở về, hắn cũng không ép buộc ông, ông ở đây ở mười mấy năm, đều đã thành thói quen, vẫn là có ý định ở lại bên này.

Quý Việt Đông không nói thêm gì, hắn đưa cho Lương thúc một khoản tiền, đầy đủ để ông dưỡng lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.