Giá Lại Có Một Người Như Em

Chương 9: Chương 9




Phật đã dạy: Xin đừng đánh thức tình yêu của tôi, hãy để cô ấy tự tỉnh dậy.

Ba người đàn ông ngồi trong Bách Liên. Trong mắt những người quen biết họ, cảnh tượng này có lẽ rất kỳ lạ. Rõ ràng bình thường chẳng bao giờ nói cười vô tư, nhưng hiện giờ ba người họ đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau.

Hàn Duệ và Cố Tây Lương ngồi song song, nâng ly rượu lên với người đàn ông ngồi đối diện.

Hàn Duệ nói: “Giám đốc Tần, về phần Đại Lục, cả em và anh Cố đều không với tới, đành nhờ cậy cả vào anh rồi.”

Tục ngữ nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Những người này đều là “hàng cao cấp” hiếm có.

Vẻ đẹp trai của Cố Tây Lương mang nét lạnh lùng, sắc sảo, Hàn Duệ lại có gương mặt giảu cảm xúc và ánh mắt biết nói. Còn người đàn ông mà họ gọi là giám đốc Tần kia, tuổi tác cũng chẳng chênh lệch là bao, mỗi hành động, cử chỉ của anh ta đều toát lên vẻ nổi bật thu hút ánh mắt người khác.

Những người hay tính toán luôn cảm thấy mưu kế là một thứ gì đó rất thú vị, hơn nữa, “đồng loại” gặp nhau lại càng phấn khích vì được đấu trí ngang sức ngang tài. Thế nên ba người đàn ông này đều biết ý mà ngầm kéo chiếc mặt nạ của mình xuống.

Hàn Duệ bâng quơ gật đầu, khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng và sự tán thưởng.

“Tôi lần này tới đây, thu hoạch lớn nhất chính là hai vị.”

Vấn đề công việc được hạ màn, Hàn Duệ vừa quay sang bên cạnh đã thấy Cố Tây Lương ngồi thất thần, anh ta lên tiếng trêu chọc: “Nghe nói gần đây anh Cố gặp vận đào hoa, xem ra là thật rồi!”

Cố Tây Lương không phản bác, qua quá trình tiếp xúc, bản thân cũng đã rõ ai là bạn ai là thù. Anh bất đắc dĩ thở dài, giọng điệu cũng vui đùa không kém: “Thiếu sót lớn nhất của Thượng Đế khi tạo ra con người, chính là lúc nhổ đi chiếc xương sườn của người đàn ông lại không khắc lên đó một cái tên. Thế nên người ta cứ đi lòng vòng mãi vẫn không nhận ra rốt cuộc ai mới là mục tiêu đã định trước của mình. Cô ấy, hay là cô ấy? Có lẽ đều không phải.”

Hàn Duệ nghe xong, nụ cười lại vụt tắt: “May quá, hồi xưa Thượng Đế bận quá quên không nhổ xương sườn của tôi đi.”

Cố Tây Lương nhướng mày.

“Thế à, thế thì tốt nhất đừng cho tôi cơ hội tận mắt thấy ngày đó, thú vui tao nhã của tôi là giậu đổ bìm leo đấy.”

Tần Sở ngồi vắt chân phía đối diện, không có ý định tham gia vào vấn đề nhạy cảm kia nhưng lại bị lập luận của Cố Tây Lương về chiếc xương sườn gợi lên liên tưởng. Hình bóng mà anh ta vốn định quên đi đột nhiên hiện lên trước mắt.

Gương mặt thanh xuân phơi phới trong hồi ức sống động lạ thường.

“Hay là tôi không đi nữa nhỉ? Công tử Tần Sở thuận tay kéo một cái chẳng phải liền kiếm được người đẹp sao?”

“Đêm nay chuyển sang phụ nữ xấu. Tôi kéo một người đẹp đi không thích hợp lắm với tình hình chung, hơn nữa, tôi cũng không phải người mối lái.”

“Tần Sở, anh nói thật cho tôi biết, có phải anh từng đi Tứ Xuyên học kịch “biến mặt”[*] không hả?”

[*] Kịch biến mặt là một loại hình nghệ thuật dân gian của vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc.

“Ngày đêm nghĩ lung tung cái gì thế hả? Còn nữa, vừa nãy có phải em mắng tôi là lão già không? Sao, có cần tôi chứng mình cho em thấy tôi chưa già không? Hử?”

“Anh chỉ hô một tiếng là bắt tôi quay về, nhưng anh lại không nói gì cả! Tôi không phải đồ chơi! Hóa ra, Tần công tử anh lúc tâm tình u ám thì muốn bỡn cợt tôi, lúc tâm tình vui vẻ thì đá tôi sang một bên. Rốt cuộc anh muốn gì? Anh nói đi! Nói! Nói mau!”

“Em đúng là không phải thứ hấp dẫn người khác!”



Giữa chừng, Cố Tây Lương nhận được điện thoại của Nguyễn Ân, nghe có vẻ rất gấp, anh bèn nói một tiếng xin lỗi với hai người còn lại rồi về trước. Chỉ còn lại Hàn Duệ và Tần Sở vừa bước ra khỏi hồi ức, chẳng bao lâu sau thì họ cũng ra khỏi Bách Liên.

Cái lạnh đã bỏ đi từ lâu, đêm Đài Bắc chỉ còn lại những cơn gió dịu dàng ôm lấy khuôn mặt người ta. Hàn Duệ nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.

“Anh Tần có hứng thú đua xe không?”

“Hẳn là chúng ta có chung suy nghĩ?”

Hai người nhìn nhau cười phá lên.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Hòa Tuyết lê bước không biết đi về đâu.

Cô cảm thấy mình chẳng khác nào cái xác không hồn. Rõ ràng thứ hai tuần trước cả nhà còn ngồi ăn cơm cùng nhau, bàn luận xem khi nào đi Maldives du lịch, vậy mà chớp mắt một cái vui hay buồn chỉ còn lại mình cô.

Phía trước có đèn xe yếu ớt chiếu tới, Hòa Tuyết vô thức nhắm mắt lại. Lúc ấy, trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ tà ác.

“Đi lên đi, giải thoát tất cả đi. Tốt hay xấu gì cũng vô tư mà cáo biệt…”

Hành động đã chiếm chỗ của lý trí, Hòa Tuyết lao ra giữa lòng đường, thật sự có ảo giác được giải thoát.

Một cú xoay vô lăng ngoạn mục, xe Hàn Duệ súyt nữa đụng phải xe của Tần Sở vừa mới vượt lên. Cũng may, hai người tuy không phải dân đua chuyên nghiệp nhưng kỹ thuật lái xe rất nhuần nhuyễn.

Hàn Duệ mở cửa xe, phẫn nộ nhìn người vừa lao ra đường kia, cô gái hiện giờ đã ngã ngồi cách chiếc xe mui trần một mét.

Hàn Duệ và Hòa Tuyết tổng cộng chạm mặt nhau ba lần.

Lần đầu tiên là vì Hàn Mẫn và cô đối đầu, và cũng là lần đầu tiên trong đời Hàn Duệ bị người ta uy hiếp. Lần thứ hai, Hàn Duệ phát hiện chiếc xe thể thao yêu quý của mình vô tình trở thành mục tiêu trút giận của ai kia. Lần thứ ba, chính là lúc này.

Và có lẽ cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

Hàn Duệ muốn duy trì vẻ bất cần, nhưng khi thấy trên mặt Hòa Tuyết viết rõ mấy chữ “tôi là ai”, bộ dạng cô như sắp ngất xỉu, anh lại không nhẫn tâm nổi. Anh ngoảnh mặt lại nhìn Tần Sở còn ngồi trong xe đang thò đầu ra, nhận được một cái nhìn ý nói “cứ tự nhiên” của đối phương, anh mới cúi xuống ôm Hòa Tuyết lên, bế vào trong xe mình.

Choáng váng, đau đầu, nặng nề. Cảm giác đầu tiên của Hòa Tuyết khi tỉnh dậy chính là như vậy.

Cô mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt gần đến mức cực đại của Hàn Duệ, nhất thời chưa kịp nhận ra ai nên vung tay muốn đấm cho đối phương một cú nhưng lúc ấy mới phát hiện ra mình đã kiệt sức.

Hàn Duệ dường như biết rõ ý đồ của cô, cũng không buồn bận tâm, chỉ đặt bàn tay ấm áp của mình lên trán cô.

“Hình như đã bớt nóng rồi.”

Bấy giờ Hòa Tuyết mới biết vì sao toàn thân mình mềm nhũn. Cô nhìn kỹ lại người bên cạnh, rất quen mắt, trong đầu lập tức hiện lên đoạn ký ức gần đây.

Đúng là oan gia!

Hòa Tuyết ngoảnh mặt né tránh cái nhìn của đối phương, giọng nói khàn khàn vang lên: “Muốn báo thù thì có thể nhân cơ hội này, tôi nhất định không trả đòn.”

Thấy cô tỏ ra để mặc người khác muốn làm gì thì làm, Hàn Duệ cong khóe môi, vươn tay ra dùng sức kéo khuôn mặt cô quay lại.

“Xem ra không phải tai nạn, cô đang tìm cái chết!”

Tĩnh lặng.

“Cô bé, nói!”

Hòa Tuyết bỗng cảm nhận được cằm mình bị bóp càng lúc càng mạnh, cô gắng sức vùng vẫy thoát khỏi những ngón tay của đối phương, ánh mắt lạnh lùng.

“Bản tiểu thư đang không vui, chưa biết chừng còn muốn tố cáo anh có ý định mưu sát! Thế nên anh đừng có chọc vào tôi!”

Hàn Duệ thật sự buông tay ra.

“Ô thế cơ à? Nhưng tôi lại thích uống rượu phạt hơn rượu mừng đấy! Trên đời này có những chuyện còn đau đớn hơn cả cái chết, cô muốn thử không?”

Khẩu khí đe dọa của đối phương chính là điều mà Hòa Tuyết mong chờ.

“Có bản lĩnh thì bóp chết tôi đi. Nếu không dám thì anh không phải đàn ông!”

Hàn Duệ mỉm cười với cô, nụ cười suýt làm cô chói mắt. Nhưng anh vẫn giữ giọng nói lạnh băng: “Thế thì đúng là vẫn nên đàn ông hơn nữa mới được!”

Dứt lời, Hàn Duệ duỗi tay về phía Hòa Tuyết.

Hòa Tuyết mắt nhắm mắt mở chấp nhận, trong lòng thầm nghĩ kiếp sau đầu thai nhất định phải cầu xin ông trời tốt với mình hơn. Tuy nhiên, cô đợi rất lâu mà vẫn không thấy có cảm giác nghẹn thở, mà lại thấy cổ tay nơi cắm kim truyền dịch đau nhức. Hòa Tuyết mở mắt ra, thấy Hàn Duệ đang dùng ngón cái và ngón trỏ bóp mạnh vào giữa ống truyền dịch, khí lạnh theo vào, máu ở mu bàn tay cô chảy ra. Cánh tay không ngừng tê dại. Cô thà bị anh ta bóp cổ chết ngay lập tức còn hơn là cái cảm giác sống không nổi chết không xong thế này.

Hòa Tuyết vùng vẫy ngồi dậy, gạt tay Hàn Duệ ra, nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích.

“Thần kinh! Anh điên rồi! Bà nó! Tôi nhất định không để yên cho anh!”

Hàn Duệ nghe xong cười đến ngoác miệng. Rõ ràng anh ta cười, nhưng Hòa Tuyết lại cảm thấy lạnh sống lưng.

“Thế không phải cô muốn chết à? Không để yên cho tôi á? Thế phải đợi đến kiếp sau rồi nhỉ!”

Mặc dù không đến mức đứng giữa ranh giới sống chết nhưng nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi cơ thể mình, tựa như một đi không trở lại, Hòa Tuyết mới hiểu được thế nào là chết.

Chết, là rời xa mãi mãi, vĩnh viễn không trở về.

Nước mắt dồn nén rất lâu cuối cùng đã vỡ òa. Cô vừa khóc vừa mắng chửi Hàn Duệ.

“Đồ khốn nạn nhà anh thì biết cái quái gì! Anh có hiểu cảm giác chỉ trong một đêm đã mất đi toàn bộ người thân không? Hiểu thế nào là tan cửa nát nhà không? Anh đã được nếm thử cái cảm giác sống không được chết không xong chưa? Anh còn dám ở đây mà bắt nạt tôi!”

Hàn Duệ chậm rãi buông tay. Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đầm đìa nước mắt của Hòa Tuyết, rất lâu sau mới lên tiếng, giọng nói trầm tư.

“Tan cửa nát nhà? Cô đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp rồi phải không?”

Hòa Tuyết tức giận: “Anh…Anh…Anh nhường tôi một chút thì chết à?”.

Hàn Duệ lại hỏi: “Cô thục nữ một chút thì sẽ chết à?”.

Tang lễ không có quá nhiều người tham dự, ngoài mấy người bạn làm ăn của ông Hòa và người làm trong nhà thì chỉ còn lại Nguyễn Ân, Cố Tây Lương và Chu Tử Ninh. Mạc Bắc biết mình không nên xuất hiện ở đây nhưng vẫn không kìm lòng được mà đến.

Mọi người đều im lặng, không ai nói câu nào. Tai họa này ai có thể chịu đựng? Sự an ủi lớn nhất lúc này đối với Hòa Tuyết không phải là những lời lẽ hoa mỹ, trau chuốt, mà là lặng lẽ ở bên cạnh cô ấy, đủ để cô ấy cảm thấy mình không cô độc.

Hòa Tuyết nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại, ngực đột nhiên căng thẳng. Trực giác nói với cô đó là Mạc Bắc. Cô không nghĩ ra mình nên dùng thái độ nào để tiếp đón anh, cô nên diễn giống trong phim, ung dung đổ một cốc nước từ trên đỉnh đầu anh ta xuống, hay là mắng đuổi “cút, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy anh”, sau đó dứt khoát quay lưng.

Mặt khác, cô cũng muốn ngẩng cao đầu đi lướt qua anh, neeys có thể thì sẽ “hừ” lạng một tiếng biểu hiện sự phẫn nộ và khinh bỉ của bản thân. Nhưng cô thừa nhận, mình phải rất nỗ lực mới có thể làm được.

Khi Mạc Bắc đã đứng bên cạnh, Hòa Tuyết mới phát hiện hóa ra mình đã không còn cả sức lực để tức giận, thậm chí còn tỏ ra như gặp một người bạn cũ, gượng cười hỏi anh ta: “Anh đến rồi đấy à?”

Mạc Bắc chợt cảm thấy trái tim băng giá. Anh nguyện thấy cô ngang ngạnh, thấy cô lớn tiếng mắng chửi, thậm chí đấm đá mình, còn hơn là trông bộ dạng điềm nhiên như không có chuyện gì của cô lúc này. Anh nhìn thật sâu vào mắt Hòa Tuyết, đột nhiên ý thức được cô cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, quen tươi cười vô tư trước mặt anh, nhưng lúc này đã mình đầy thương tích.

Anh đã cho cô dũng cảm, nhưng cũng khiến cô tổn thương, vậy mà còn cho rằng cô cứng rắn như kim cương, không có đối thủ.

Đôi mắt long lanh của Mạc Bắc bị những sợi tóc mái lòa xòa che khuất tạo cảm giác không chân thực. Anh đang định mở miệng nói gì thì một chiếc Lamborghini gào rú dừng bên ngoài khu nghĩa trang. Hòa Tuyết nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại trông thấy Hàn Duệ. Thấy đối phương đang tiến về phía mình, cô cũng vội vàng đi tới trước mặt anh ta. Rốt cuộc đã tránh được Mạc Bắc, nãy giờ cô vô cùng áp lực, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Duệ đối mặt với Hòa Tuyết, hai người đứng khá xa những người khác. Anh đang định nhấc chân đi về phía bia mộ thì lại nghe thấy Hòa Tuyết khẽ nói: “Đừng! Giả vờ nói chuyện với tôi. Cầu xin anh.”

Hàn Duệ cảm thấy khó hiểu. Nhìn vài đôi mắt Hòa Tuyết, anh nhận ra trong đó ngưng tụ những giọt thủy tinh trong suốt. Đột nhiên anh phát hiện, cái nhìn người đối diện dường như để lộ ra một điều gì đó. Xưa nay anh không biết, hóa ra ánh mắt một người lại có thể khiến trái tim rung động đến thế.

Hàn Duệ không bước đi nữa, trầm mặc thốt lên một chữ.

“Khóc!”

Hòa Tuyết nghe xong, những giọt trân châu trong mắt cô thực sự không kìm được mà tuôn rơi. Nhưng cô vẫn cắn chặt môi, không rên một tiếng. Hàn Duệ nghiêng đầu, lớn tiếng nói với Cố Tây Lương: “Lễ viếng kết thúc rồi, mọi người cũng sắp về hết rồi phải không? Tôi tìm cô Hòa có chút việc riêng, chúng tôi đi trước đây”.

Cố Tây Lương gật đầu, không hỏi nguyên nhân, còn lặng lẽ giữ lấy tay Nguyễn Ân đang định xông lên.

“Để cô ấy bình tĩnh lại. Ai cũng muốn để người bên cạnh mình được thấy bộ dạng yếu đuối nhất của mình.”

Nguyễn Ân đứng lại, để mặc Hàn Duệ đưa Hòa Tuyết lên xe rồi đi mất hút. Cô quay đầu lại, thấy Mạc Bắc còn đang ngây người nhìn về hướng chiếc xe vừa chạy đi. Một người tính tình ôn hoà như cô mà lúc này cũng không nhịn được muốn phát hỏa. Thật uổng công cô coi anh ta là người đàn ông tốt, uổng công cô hi vọng anh ta sẽ vì Hòa Tuyết mà thay tâm đổi tính, uổng công cô tin tưởng người có lỗi đến đâu chỉ cần hối cải là được.

Nguyễn Ân nắm chặt tay, giọng nói ngập sự căm ghét: “Mạc Bắc”.

Bấy giờ, Mạc Bắc mới định thần lại, nhìn Nguyễn Ân.

“Tôi có thể cho anh một cái tát được không?”

Cố Tây Lương kinh hãi vì khẩu khí của Nguyễn Ân. Quả thực là lần đầu tiên phát hiện ra cô cũng có lúc hung hãn như vậy. Hơn nữa, Mạc Bắc là người thế nào, anh hiểu rất rõ, bị phụ nữ làm cho bẽ mặt chính là chuyện mà cả đời cậu ta không bao giờ chấp nhận.

Cố Tây Lương đang định ngăn cản thì lại nghe tiếng Mạc Bắc vang lên.

“Có thể đưa ra một yêu cầu được không?”

Nguyễn Ân ngây người: “Gì?”

Mạc Bắc cười gượng: “Thật mạnh vào.”

Nắm tay đang siết chặt của Nguyễn Ân chậm rãi nới lỏng. Cô đã hiểu, cô rất đồng cảm với anh ta.

Trên đời này, chuyện đau lòng nhất không phải là em yêu tôi, tôi không yêu em, hay hai chúng ta yêu nhau nhưng không thể đến với nhau. Mà đau lòng nhất chính là sau khi em quay đi, sau khi tôi muộn màng hiểu ra cần phải quý trọng, thì Thượng Đế mới mỉm cười chỉ vào em rồi nói với tôi: thấy chưa, đó chính là chiếc xương sườn mà xưa kia ta rút trên người con ra đấy, con hài lòng không?

Thật là một vở kịch nực cười.

Hòa Tuyết ngồi trên xe Hàn Duệ rồi mới lần mò cổ mình một lúc, ánh mắt cũng cố gắng nhòm ngó xung quanh giống như đang tìm gì.

Hàn Duệ vốn đang chăm chú lái xe nhưng thấy cô cuống quýt, liền mở miệng hỏi: “Sao thế?”

Hòa Tuyết lo lắng nói: “Sợ dây chuyền tôi đeo không thấy đâu nữa. Đấy là quà sinh nhật hai mươi tuổi bà ngoại tặng tôi.”

Hàn Duệ táp xe vào lề đường, dừng lại, anh cũng cúi xuống tìm giúp cô nhưng không thấy. Hòa Tuyết lại tủi thân đến đỏ hoe hai mắt, cô giận cá chém thớt mắng Hàn Duệ: “Tại anh! Mỗi lần gặp anh tôi đều xui xẻo”.

Hàn Duệ không tìm nữa, ngồi thẳng dậy liếc nhìn Hòa Tuyết: “Đây cũng là điều tôi muốn nói với cô.”

“Hàn Duệ, tôi căm ghét anh.”

Người đàn ông nọ quay đầu nhìn phía trước, khởi động xe, sau đó mới lên tiếng: “Chắc chắn rồi, tôi cũng không mấy thích cô.”

Dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Nguyễn Ân, Cố Tây Lương đã đi cửa sau để xin nghỉ tạm thời và giữ chỗ làm giúp Hòa Tuyết.

Sau đó, Hòa Tuyết chạy trốn trong tâm trạng nặng nề, không chuyện trò với bất cứ ai, cho toàn bộ người giúp việc trong nhà nghỉ làm, mang theo số tài sản đủ để cô ấy ăn ngon mặc đẹp suốt hai mươi năm sau rồi bốc hơi không dấu tích. Nguyễn Ân cũng hiểu lúc này Hòa Tuyết muốn đi đâu đó cho tâm trạng thoải mái nên không hỏi rõ hành tung của cô ấy, mỗi ngày chỉ gửi một tin nhắn, có khi là thông báo về tình hình thời tiết ở Đài Bắc, có khi là một mẩu chuyện cười, lại có khi kể vài chuyện cãi nhau vụn vặt giữa mình và Cố Tây Lương. Mặc dù không nhận được hồi âm từ Hòa Tuyết nhưng Nguyễn Ân biết chắc cô ấy đọc được.

Hôm nay là cuối tuần, khí trời quang đãng, Cố Tây Lương sẽ tham gia một buổi đấu giá từ thiện vào khoảng một giờ chiều.

Vì phải thông đêm để đọc báo cáo tài vụ, Cố Tây Lương từ phòng làm việc trở lại phòng ngủ đã là năm giờ sáng. Sợ đánh thức Nguyễn Ân, anh nhón chân nhẹ nhàng đi đến bên giường, nằm gọn về một bên. Có lẽ cảm giác được sự tồn tại của anh ở bên cạnh, Nguyễn Ân trở mình, chân phải gác nhẹ lên đùi anh. Thực ra, dáng ngủ của cô, đúng là không được tốt lắm.

Cố Tây Lương bất đắc dĩ cười thầm, hai tay ôm lấy eo cô tạo thành một vòng tròn, sau đó cứ thế nặng nề đi vào giấc ngủ.

Đồng hồ báo thức đã vang lên ba lần, Cố Tây Lương hoàn toàn không nghe thấy, lần thứ tư, anh mới khó chịu vươn tay ra tắt, sau đó lại lần mò gối của người bên cạnh nhưng chỉ thấy một khoảng trống. Không có gì để ôm, anh tiếp tục một mình ngủ say. Cuối cùng vẫn là Nguyễn Ân sống chết gọi dậy, Cố Tây Lương mới tỉnh. Cô túm lấy cánh tay anh mà lắc.

“Mười hai giờ rồi, ăn trưa xong anh còn phải đi đến buổi đấu giá nữa đấy! Dậy đi!”

Thế nhưng Cố Tây Lương lại ấm ứ như trẻ con làm nũng, kéo chăn trùm kín đầu. Nguyễn ân vừa buồn cười vừa hết chỗ nói, cô kéo chăn ra, bỗng nghe giọng ngái ngủ của anh vang lên: “Có thể không đi được không?”

“Có thể, nếu anh muốn thấy trên báo sáng mai có dòng tít: Chủ tịch Cố Thị có tiền nhưng không có đức.”

Cuối cùng, Cố Tây Lương vẫn phải lật chăn ra, để lộ khuôn mặt còn ủ rũ, mắt vẫn chưa mở. Nguyễn Ân cúi xuống nhìn anh, được một lúc thì hàng lông mi khẽ nhấc lên. Mi mắt đối phương chớp động một chút, giấy tiếp theo đã đóng dấu một nụ hôn rất chuẩn xác lên môi cô. Nguyễn Ân bị tập kích bất ngờ, hai má đỏ ửng.

“Đây là phần thưởng cho cái “đức” ấy của anh!”

Lúc xuống tầng ngồi vào bàn ăn, Cố Tây Lương nhíu mày: “Sao lại là trứng?”

Nguyễn Ân bưng món rau xào và bát canh từ trong bếp đi ra, nói: “Chúng ta có thể thôi bàn cãi về vấn đề ăn trứng này được không? Em nói rồi, trứng có rất nhiều chất dinh dưỡng, anh hay thức đêm như thế càng phải bổ sung thêm đạm từ lòng trắng trứng.”

Cố Tây Lương á khẩu, đợi Nguyễn Ân ngồi xuống, anh mới cầm đũa lên gắp một miếng bỏ vào miệng mà nhấm nháp, chưa được mấy giây thì lên tiếng kháng nghị.

“Không có hành!”

Nguyễn Ân gật đầu, không dám ngẩng lên nhìn Cố Tây Lương, chỉ khẽ lè lưỡi rồi nói: “Em xem trên chương trình sức khỏe, người ta nói hành không tốt cho mắt, nên…”

Nguyễn Ân đang chuẩn bị nghe lời mắng thì tiếng chuông di động vang lên cứu vớt cô. Gần như ngay lập tức, cô chạy ra sofa nghe điện thoại.

“Alo, anh ạ!”



“Lúc nào ạ!”



“Vâng, em rảnh.”



“Được ạ, chào anh.”

Cúp máy, Nguyễn Ân quay ra thấy sắc mặt Cố Tây Lương cực kỳ khó coi, cô không dám cứng đầu nữa: “Hay là để em làm thêm hành cho anh?”.

Cố Tây Lương quẳng đũa xuống bàn, lạnh lùng nói: “Không cần, anh không đói.” Sau đó, anh đứng dậy đi lên gác, vào phòng ngủ thay quần áo. Nguyễn Ân tưởng anh cáu vì chuyện món ăn nên không mấy để tâm, chỉ vụng trộm nói sau lưng: “Không thích thì đổi là được chứ gì, khó tính!”.

Chuẩn bị xong xuôi, Cố Tây Lương xuống nhà, qua phòng bếp còn liếc nhìn Nguyễn ân một cái rồi mới cầm chìa khóa đi ra cửa. Đã mở cửa rồi nhưng không biết nghĩ đến cái gì, anh lại quay vào, đi tới sau lưng Nguyễn Ân, ngữ điệu ngập mùi mệnh lệnh: “Em đi cùng anh”.

Nguyễn Ân ngoảnh mặt lại: “Chẳng phải đã nói rồi sao? Em không biết gì mấy chuyện đó nên không đi mà.”

Cố Tây Lương vẫn khăng khăng, anh nheo mắt, dường như muốn tỏ ra nhẫn nại của mình có hạn.

“Đi – cùng – anh!”

Cố Tây Lương và Nguyễn Ân đến nơi thì hội trường đã kín chỗ, còn lại hai ghế ở riêng lẻ xa nhau. Mọt ghế VIP ở hàng đầu tiên là do ban tổ chức giữ lại cho Cố Tây Lương, ghế còn lại ở gần cửa ra vào, nằm bên phải dãy cuối cùng. Hai vị trí cách nhau ba mươi hai người.

Lúc nhận được điện thoại mời tới tham dự buổi đấu giá, Cố Tây Lương hỏi Nguyễn Ân có muốn đi hay không, cô tỏ ra không mấy hứng thú, lúc này yêu cầu bên tổ chức thêm một ghế nữa thì khá khó thế nên hai người đành tách ra, người ngồi đầu, người ngồi cuối.

Người tổ chức buổi đấu giá sang năm sẽ rút lui khỏi ghế chủ tịch thương hội Giang Ngư, dù đã năm mươi tuổi nhưng phong thái vẫn rất trẻ trung, nhanh nhẹn. Ông ta thử micro, rồi trình bày rành mạch mục đích và nội dung chủ yếu của buổi đấu giá, cuối cùng, thông báo buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Sản phẩm đầu tiên là một chiếc đồng hồ đeo cổ hiệu Vacheron Constantin kiểu cũ do thương hội Giang Ngư quyên góp. Đối với những nhân vật nổi tiếng ở đây thì món đồ này cũng không đáng giá là bao, nhưng sau khi kết thúc phiên đấu giá thì nó đã được bán với giá một triệu hai trăm Đài tệ. Cái này người ta gọi là mua lòng người và mua thể diện, chứ chẳng phải là mua đồng hồ.

Cố Tây Lương dường như không quá hứng thú, liên tiếp mấy món đồ được đưa ra anh đều không trả giá. Anh tới đây không phải để làm trò, nếu như không có thứ gì ưng ý thì sẽ không mù quáng mà chạy theo trào lưu.

Thâm hụt tiền của là việc mà Cố Tây Lương cực kỳ không thích.

Nguyễn Ân ngồi gần cửa ra vào, nghe mấy doanh nhân kia trả giá cho sản phẩm, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt. Chẳng được bao lâu thì ánh mắt của cô đã bắt đầu dán vào tấm lưng của Cố Tây Lương. Thỉnh thoảng anh nghiêng đầu, để lộ ra nửa khuôn mặt với những đường nét góc cạnh.

Rất hoàn mỹ.

Áo vest màu lá cọ cùng tông với đôi giày da màu nâu. Chiếc cằm góc cạnh khơi gợi cho Nguyễn Ân rất nhiều sự liên tưởng, dường như cô có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh. Diện mạo trầm ổn, chỉ có điều tóc anh hình như hơi dài một chút, nên nhắc nhở anh ấy đi sửa tóc mới được.

Nguyễn Ân ngắm nghía rất lâu, đến nỗi tim đập nhanh hơn, má đỏ ửng lên.

Khi chúng ta yêu một người, lúc nào trong đầu cũng không tự chủ được mà tô điểm thêm người ấy cho càng đẹp. Cho dù đối phương béo ục ịch hay gầy trơ xương, chỉ cần bạn thích, anh ta sẽ trở thành độc nhất vô nhị trong mắt bạn, huống chi Cố Tây Lương lại là một người xuất chúng như vậy. Thế nên, đối với Nguyễn Ân, anh chính là châu báu hiếm có, là đóa sen trắng giữa chốn trần gian mà cô không dám đùa nghịch.

Nguyễn Ân cảm thấy mình hiện giờ rất giống khi còn học phổ thông, bình thường hay có những bạn nữ lén lút nhìn đối tượng thầm thương trộm nhớ của mình từ phía sau. Chợt nghĩ tới cái gì, Nguyễn Ân mở túi xách lấy ra một cuốn sổ tay, giở tới trang trắng, dùng bút máy viết xuống mấy chữ rồi xé ra, gấp vuông vức, đưa cho người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh.

Đối phương ngơ ngác cầm lấy, Nguyễn Ân ra hiệu cho ông ta nhìn xuống, trên đó có dòng chữ: Phiền anh truyền đến cho Cố Tây Lương, cảm ơn! Có lẽ cử chỉ cẩn thận của cô làm cho ông ta cảm động, người đàn ông dường như rơi vào hồi ức tươi đẹp. Ông ta mỉm cười, truyền tờ giấy từ người này sang người khác, lên hàng ghế trên cùng. Mỗi người nhận được tờ giấy đều ngoái đầu lại nhìn Nguyễn Ân với ánh mắt lấp lánh ý cười.

Tựa như vừa vượt qua ngàn vạn núi sông, mảnh giấy cuối cùng đã bình yên nằm trong lòng bàn tay Cố Tây Lương.

Cố Tây Lương ngây người, hình như chưa bao giờ anh được nhìn thấy chữ viết của Nguyễn Ân nên ban đầu nhìn có phần lạ lẫm. Anh cẩn thận mở mảnh giấy ra, chỉ có ba chữ ngắn gọn: Ngoảnh lại đi. Cố Tây Lương khó hiểu quay đầu lại, lập tức thấy Nguyễn Ân đang nhìn mình, mở cuốn sổ tay ra giơ lên cho anh xem.

Trên trang giấy trắng tinh là một hình trái tim rất to.

Nhất thời, dường như toàn bộ ánh sáng đều chiếu lên người Nguyễn Ân. Hai gò má cô gái đỏ bừng, cô chỉ chỉ vào hình trái tim, thẹn thùng lè lưỡi. Sau đó, cô dùng khẩu hình mà nói với Cố Tây Lương, từng chữ, từng chữ.

Em

Yêu

Anh

Ánh mắt hai người chạm nhau, đan xen giao hòa.

Những người vừa chuyển mảnh giấy cho Cố Tây Lương, thấy anh quay đầu, cũng nhìn theo, mọi ánh mắt đều tập trung trên người cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn ngồi phía cuối, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng cô thổ lộ.

Một giây tiếp theo, tiếng vỗ tay rền vang như pháo nổ, rất lâu vẫn chưa dừng. Một vài người vợ đi cùng chồng mình tới tham dự đã cảm động đến đỏ hoe mắt. Nguyễn Ân vô cùng xấu hổ, không ngờ nhiều người quay lại nhìn như thế. Cô vội vàng gấp cuốn sổ vào, cúi mặt xuống, tự dối mình rằng chưa hề xảy ra chuyện gì.

Ước gì thời gian quay lại! Mình nhất thời kích động thổ lộ tình cảm với Cố Tây Lương như thế chắc là đã gây phiền phức lớn lắm?

Nếu phải dùng một câu hát để hình dung cảm nhận của Cố Tây Lương lúc này, có lẽ là: Ai đã xông vào lãnh thổ của tôi, ai đã khiến tôi trở tay không kịp[*].

[*]: Lời bài hát Vị khách thần bí của ca sĩ Lâm Hựu Gia.

Anh cứ tưởng rằng vở kịch tình cảm này luôn nằm trong phạm vi khống chế của bản thân, có thể nắm giữ và vứt bỏ theo ý muốn. Thế nhưng, Nguyễn Ân lại “ranh mãnh” viết thêm một nét vào vở kịch ấy, chính giữa hồng tâm. Kỳ lạ nữa là, vẻ mặt Cố Tây Lương bất giác trở nên vô cùng dịu dàng.

Sau sự cố bất ngờ nho nhỏ kia, cuộc đấu giá lại tiếp tục. Món đồ tiếp theo trung hợp là một chiếc cài ngực áo hình trái tim được khảm mosaic[*]. Cố Tây Lương lần đầu tiên trả giá, ngạc nhiên là không ai tranh với anh. Không phải giá quá cao mà là trong lòng mọi người dường như đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao anh đột ngột lên tiếng trả giá.

[*] Mosaic hay khảm ghép đá: Nghệ thuật tạo hình bằng cách ghép các mảnh đá, thủy tinh thành một bức tranh.

Là mua tặng người nào đó?

Tuổi trẻ vô tư thích, vô tư yêu, thật tốt.

“Vừa nãy hình như nghe thấy ai đó nói, cô ấy yêu anh?”

Mặc dù đã kết thúc buổi đấu giá được mười phút rồi, xung quanh ồn ào, nhưng Cố Tây Lương cố gắng đè thấp giọng lại càng khiến Nguyễn Ân nghe rõ mồn một. Giống như bị thôi miên, cô chỉ còn cảm thấy tai mình tê dại, sau đó trả lời theo phản xạ.

“Đấy là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết em đọc tối qua. Anh thấy thế nào? Rất đặc biệt phải không?”

Cố Tây Lương không phát hiện ra ánh mắt Nguyễn Ân đầy do dự nhìn quanh, không dám nhìn thẳng vào anh. Những lúc nói dối cô đều có bộ dạng nom nớp như thế. Chỉ là nghe cô trả lời xong, Cố Tây Lương co giật khóe môi. Tiểu thuyết? Ai đến đâm cho anh hai nhát dao được không, nhanh lên! Nhưng, rốt cuộc anh cũng giả vờ như không có chuyện gì, thản nhiên nói: “Ồ, thế à?”

Hai người đang nói chuyện thì có người mang chiếc cài áo đến, trực tiếp đưa tới trước mặt Nguyễn Ân, còn nhiều lời nói thêm một câu: “Cố phu nhân, chị thật hạnh phúc!”

Nguyễn Ân hiểu ý đối phương, hai má lại ửng hồng, đang định nhận thì Cố Tây Lương đã nhanh tay cầm lấy chiếc hộp bọc gấm trước. Anh lịch sự đáp lại người kia một câu “cảm ơn” rồi bình thản quay sang nhìn cô.

“Mai là sinh nhật Diệc Thư, anh thấy cái này rất hợp với cô ấy. Em nghĩ sao?”

Sắc mặt Nguyễn Ân lập tức trắng bệch.

Cố Tây Lương, nếu em thừa nhận anh đã khiến em mê đắm, liệu có gây áp lực cho anh không? Có khiến anh sợ chạy mất không?

Anh lúc nào cũng ung dung, tự đắc như thế, luôn tỏ ra mình đã nắm chắc mọi thứ trong tay. Chỉ vài chữ anh thuận miệng thốt ra nhưng lại khiến em khổ sở đến nhường nào.

Anh nhớ rõ mai là sinh nhật của Hà Diệc Thư, thế anh có biết hôm nay, là sinh nhật em hay không?

“Còn sao nữa, rất hợp mà!”

Hai người không nói gì thêm, một trước một sau ra khỏi tòa cao ốc. Đúng lúc này Cố Nhậm lại gọi điện tới, Nguyễn Ân nói vài câu rồi cúp máy, sau đó quay sang hỏi Cố Tây Lương hôm nay còn việc gì nữa không.

“Anh Cố Nhậm nói nếu tối nay rảnh thì đi ăn cơm cùng anh ấy.”

Cố Tây Lương thuận tay ném chiếc hộp vào ghế sau rồi chậm chạp hỏi: “Ở đâu?”

“Quận Đinh.”

Khi hai người tới nhà hàng cơm Tây, Cố Nhậm và Hà Diệc Thư cũng vừa mới đến.

Bàn ăn ở vị trí rất đẹp, ngay bên cạnh cửa sổ sát nền, nhìn ra ngoài có thể thu được toàn bộ quang cảnh đường phố và bầu trời trong tầm mắt, không gian được trang trí khiến người ta cảm thấy thư thái.

Nguyễn Ân ngồi bên cạnh Cố Tây Lương, Hà Diệc Thư ngồi bên cạnh Cố Nhậm. Bốn người đối diện nhau như vậy, đột nhiên mất đi ngôn ngữ. Cuối cùng, Cố Nhậm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, anh ta đặt một chiếc hộp hình vuông chỉ dài chừng năm xentimet đến trước mặt Nguyễn Ân. Dưới cái nhìn đầy dị nghị của những người còn lại, anh ta thong thả nói:

“Nguyễn Nguyễn, sinh nhật vui vẻ!”

Nguyễn Ân kinh ngạc. Hôm nay Hòa Tuyết cũng đã chịu nhắn tin cho cô, mặc dù chỉ vẻn vẹn bốn chữ “sinh nhật vui vẻ”, nhưng với cô đó là món quà tuyệt vời nhất mà Hòa Tuyết tặng. Dẫu sao nhờ nó mà cô biết được Hòa Tuyết rất ổn, vẫn bình yên. Cô cứ ngỡ Hòa Tuyết là người duy nhất nhớ sinh nhật mình, không ngờ Cố Nhậm cũng biết.

“Sao anh…”

Cố Nhậm không cho cô cơ hội hỏi, anh quay sang bên gọi phục vụ dọn đồ ăn lên. Nguyễn Ân cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ nhận món quà rồi nói “Cảm ơn”, nhưng sống mũi bắt đầu cay cay.

Người em cần nhất, vì sao lại không biết? Anh thật sự chẳng thể quan tâm tới em một chút được sao?

Bốn người lại lâm vào tình trạng trầm mặc. Nguyễn Ân cúi gằm mặt giải quyết đĩa thức ăn, đột nhiên, một bàn tay chìa tới trước mặt, cô ngạc nhiên ngẩng đầu. Cố Nhậm đang nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh, tay anh ta dừng lại trên mặt cô. Một cử chỉ nhẹ nhàng, vệt sốt cà chua bên khóe môi Nguyễn Ân biến mất.

Giọng đầy chiều chuộng vang lên.

“Mơ mơ màng màng!”

Ánh mắt Cố Nhậm hiện rõ vẻ dịu dàng. Thượng Đế làm chứng, Nguyễn Ân rất muốn giả vờ bình thản như không có gì. Cô rất muốn! Nhưng kỹ thuật diễn xuất của cô rất tệ.

Cố Tây Lương bất giác nhíu mày, đáy mắt cất giấu tâm tình khó diễn tả. Nguyễn Ân rốt cuộc không thể ngồi yên.

“Em đi vào phòng rửa tay.”

Nửa phút sau, Cố Tây Lương cũng đứng dậy. Bàn ăn còn lại hai người đang ôm tâm tư riêng.

Hà Diệc Thư ngắm nhìn bầu trời đang dần tối, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Anh Cố Nhậm, em sắp không nhận ra anh nữa rồi!”.

Cố Nhậm bỏ miếng thịt bò vào miệng, không trả lời.

Hà Diệc Thư lại nói tiếp: “Có điều này em biết không nên nói, nhưng có phải anh quan tâm hơi nhiều tới Nguyễn Ân?”

Cố Nhậm không hờ hững nữa, bưng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, lại nhấp thêm ngụm nữa, sau đó mới trả lời Hà Diệc Thư: “Anh biết em muốn hỏi gì”.

Hà Diệc Thư cảm nhận được mí mắt mình khẽ nháy một cái.

“Thế câu trả lời của anh là…?”

“Em đoán xem.”

Cố Tây Lương từ toilet đi ra, kịp nghe được câu hỏi của Hà Diệc Thư, cũng phỏng đoán được ý đồ của Cố nhậm. Anh ngồi vào chỗ mình, vẻ mặt vẫn bình thản. Có lẽ hùng hổ chiến đấu chỉ khiến mình bị hao tổn binh lực, Cố Tây Lương rất thành thục vấn đề này.

Thực ra trong cuộc chiến này, Cố Nhậm cảm thấy mình mới là người nắm chắc phần thắng. Bởi vì anh biết là Hà Diệc Thư là mối vướng bận lớn nhất của Cố Tây Lương. Có lẽ Cố Tây Lương cũng không dễ dàng từ bỏ được Nguyễn Ân, nhưng khi ngày đưa ra lựa chọn đến, kịch hay mới hạ màn. Chẳng qua hiện giờ còn chưa đến thời khắc hoảng loạn nên Cố Tây Lương mới bình thản được như thế.

Tình yêu là thứ thuốc độc vừa ngọt ngào vừa đáng sợ, nó giống hệt như thuốc phiện, lúc uống có thể mỉm cười mà ngậm thạch tín nhưng đừng quân nó biết làm tê dại thần trí và ánh mắt của người ta, cho dù đối phương là người thân thiết với bạn đến mức nào, thậm chí là chung dòng máu. Một khi anh ta đã yêu đến điên cuồng, nếu có thể, cho dù phải lật tung cả bầu trời, anh ta cũng không ngại.

Bởi vậy, Cố Tây Lương, không phải không có nguy hiểm, mà là thời cơ còn chưa tới.

Xe lăn bánh trên con đường đông đúc, mãi đến khi những âm thanh huyên náo dần rơi rớt lại phía sau, không thấy bóng người qua lại, Nguyễn Ân mới phát hiện đây không phải đường về nhà.

“Mình đi đâu nữa thế?”

Cố Tây Lương không kịp đáp, chỉ liếc nhìn dây an toàn của cô rồi nhấn hộp số tăng tốc, xe không chạy điên cuồng mà bình ổn. Trời bắt đầu sang thu, gió đêm táp vào mặt, Nguyễn Ân giơ tay lên muốn gạt tóc, nhưng càng gạt tóc lại càng xõa xuống trước mặt càng nhiều. Cố Tây Lương ấn chốt đóng cửa sổ.

Xe chạy qua một con đường yên tĩnh, dừng trước một tòa nhà biệt thự hiện đại. Cố Tây Lương nghiêng người cởi dây an toàn giúp Nguyễn Ân, mở miệng nói câu đầu tiên từ lúc hai người ra khỏi nhà hàng.

“Đi vào.”

Nguyễn Ân rúm ró bước theo sau Cố Tây Lương, nơi này dẫu sao cô cũng không mấy quen thuộc.

Cửa lớn là kiểu cửa được điều khiển từ xa, sau một tiếng “tít”, nó tự động chậm rãi cuộn lên. Cố Tây Lương đột nhiên bất động, Nguyễn Ân nghi hoặc ngẩng đầu liếc anh một cái, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình.

“Em đi vào đi.”

Nguyễn Ân rụt rè kéo cánh cửa ra, gian nhà tối mịt đột ngột được bật đèn sáng trưng. Đập vào mắt cô là hai mươi ba quả bóng bay màu hồng phấn đang bay lơ lửng giữa không trung, quả nọ kề sát quả kia, giống như đang xếp hàng luyện tập. Một bài hát bằng tông giọng nam nhẹ nhàng vang lên:

Happy Happy Birthday

Happy Birthday just for you

Just a day

Just another year

But in our eyes you are the best

We’re gonna love you

Gonna love you above the rest

May good times always smile on you

May happiness always come your way

We’re here to love you

We’re here to celebrate your day

We wish the best of what the best can be

All the best

We wish for you that all your dreams come true.

Nguyễn Ân không thể nào diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Cô quay người lại, Cố Tây Lương đã đứng sau lưng từ lúc nào, nhanh chóng cài thứ gì đó lên ngực áo cô. Nguyễn Ân cúi xuống nhìn, hóa ra là chiếc cài áo hình trái tim ở buổi đấu giá.

“Anh không phải định tặng cho….”

Chưa dứt lời cô đã bị người đàn ông đối diện trêu chọc: “Nói cái gì em cũng tin, anh nói anh có con riêng em có tin không?”.

Nguyễn Ân chợt thấy hạnh phúc trào dâng trong lòng.

Cố Tây Lương kéo cô đi lên vài bước, lấy ở đâu ra một cây kim, đâm thủng một quả bóng bay. Nguyễn Ân không kịp chuẩn bị tinh thần, giật nảy mình. Lúc định thần lại, cô vung tay lên làm bộ đánh anh nhưng hai mắt lại bị che đi bởi một bức ảnh. Nhìn kỹ, Nguyễn Ân nhận ra trong bức ảnh là mình, lúc đó hình như cô mười ba tuổi, ngồi trong căn phòng học nhỏ của cô nhi viện, nghiêng đầu chăm chú làm bài tập. Nhận lấy cây kim Cố Tây Lương đưa cho, Nguyễn Ân tiếp tục đâm thủng từng quả bóng.

Tất cả đều là ảnh chụp, từng bức, từng bức bay xuống.

Giúp mẹ nuôi phơi quần áo trong sân cô nhi viện, kể chuyện cho những em nhỏ tuổi hơn mình, cau mày vì gặp phải một bài tập khó…

Nguyễn Ân bưng miệng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp cái nhìn của Cố Tây Lương.

“Sao anh có?”

Cố Tây Lương nhướn mày theo thói quen.

“Cố Thị tài trợ cho cô nhi viện đó, viện trưởng muốn bày tỏ lòng cảm ơn nên cung cấp cho anh những tư liệu riêng tư này, không quá đáng đâu nhỉ?”

Nguyễn Ân không lên tiếng, cô lặng im nhìn sâu vào trong đôi mắt anh, phát hiện ra trong đó thật sự có sự tồn tại của mình. Thanh âm của Cố Tây Lương lại vang lên.

“Quá khứ của em, anh chỉ có thể dùng cách này để tham gia.”

Nguyễn Ân không thể khống chế nổi bản thân nữa, cô ôm chầm lấy anh, thật chặt. Nước mắt trào ra.

“Anh đừng tốt với em như thế, em sợ có một ngày anh đuổi em đi, em sẽ luyến tiếc không nỡ rời.”

Trái tim Cố Tây Lương bị câu nói của Nguyễn Ân làm cho mềm nhũn một cách kỳ lạ. Anh hơi lùi người lại, chậm rãi cúi đầu, từng chút, từng chút hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, cuối cùng hai đôi môi dán vào nhau. Không ai cử động nữa, dường như họ vừa hoàn thành một lời thề ước, vô cùng thận trọng.

Nguyễn Ân để mặc Cố Tây Lương bế mình lên gác, kiểu bế công chúa đặc trưng không lẫn đi đâu được. Tiếp đó, cô được đặt xuống chiếc giường tròn êm ái, cơ thể đàn ông bao phủ lên người cô. Hơi nặng, nhưng Nguyễn Ân không cảm thấy mệt, chỉ cảm thấy hạnh phúc. Bờ môi nóng rực của anh rơi trên trán cô, trên mi mắt cô, rồi thấp dần xuống, hai đôi môi quyến luyến không rời. Sau đó, những ngón tay của Cố Tây Lương khẽ cong lại, đáp trả nớ là tiếng cúc áo trước ngực Nguyễn Ân rơi xuống. Anh vẫn tiếp tục, xâm thành chiếm đất…

Bắt đầu chỉ là một sự thâm nhập hết sức thong thả, Cố Tây Lương nhẹ nhàng nhấm mút chiếc cổ trắng ngần của Nguyễn Ân, tiết tấu mỗi lúc một gia tăng, mạnh dần, nhanh dần. Mãi đến khi Nguyễn Ân cảm giác da mình tê buốt, cô mới ôm chặt lấy anh, kêu một tiếng “đau”.

Giọng nói khàn khàn vang ra từ cổ hộng của Cố Tây Lương, tựa như từ một nơi xa xôi vọng lại.

“Biết đau là tốt”.

Sau đó, anh ngẩng mặt lên, cọ chóp mũi với cô. Anh nhìn người con gái nằm dưới thân mình, ánh mắt sâu xa.

“Nói, em là của anh.”

Ngữ điệu cực kỳ kiên quyết.

Nguyễn Ân gật đầu, lại gật đầu, gật rất nhiều lần. Nhưng giọng nói của cô lại nghẹn ngào.

“Em là của anh.”

….

“Nhưng còn anh?”

Những lời nói tràn ngập dục vọng chiếm giữ như xương cá mắc trong cổ họng Cố Tây Lương.

Anh thì sao? Anh muốn cho cô một lời hứa hẹn khiến cô yên lòng.

Thế nhưng, rất tiếc, Cố Tây Lương anh không phải một kẻ giỏi nói dối. Sau khi biết Hà Diệc Thư vẫn chưa hết ảnh hưởng tới mình, trước khi đưa ra được lựa chọn cuối cùng, anh làm sao có thể thản nhiên đối diện với ánh mắt Nguyễn Ân mà nói: “Anh cũng vậy!”

Rõ ràng trong phòng không bật đèn, nhưng ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu vào vẫn làm nổi bật lên hình bóng của hai người trong mắt đối phương. Nguyễn Ân dường như có thể nhìn ra được sự trầm mặc và mâu thuẫn của Cố Tây Lương. Đợi một lúc không nhận được câu trả lời, cô dùng hai bàn tay che đôi mắt mình lại, tự lừa mình dối người mà nói: “Đúng vậy, anh là của em, của một mình em.”

Chuông đồng hồ ngân vang điểm mười hai giờ. Cố Tây Lương cúi xuống hôn lên mu bàn tay đang che mặt của Nguyễn Ân.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Thực ra, trái tim mới là kẻ lừa đảo vĩ đại nhất, người khác có thể lừa bạn chốc lát, trái tim lại có thể lừa bạn cả đời.

Thế nhưng, Phật đã dạy: Xin đừng đánh thức tình yêu của tôi, hãy để cô ấy tự tỉnh dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.