Giả Làm Người Tình Xã Hội Đen

Chương 2: Chương 2




Thạch Du nhận công việc này - đóng giả thành người yêu của đại ca Xã Hội Đen!

Người phụ trách công ty hạnh phúc viên mãn nhìn thấy Thạch Du đem về bảy vạn Đô-la, trên mặt cô ấy lộ ra nét kinh ngạc, nhưng lại lo lắng nhiều hơn, lo về vấn đề an toàn của Thạch Du, khuyên cô nên suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề này.

Suy nghĩ?

Cô đã suy nghĩ không dưới trăm lần, nhưng nghĩ đến số tiền thù lao,cô vô cùng và chắc chắn là sẽ đồng ý làm công việc này; và dù sao cô cũng đã tự mình trao đổi với khách hàng, mặc dù anh ta là đại ca của Xã Hội Đen, nhưng nhìn anh ta có vẻ không phải là người thất hứa. Tin tưởng anh ta cũng sẽ không quên những lời từng nói với cô, hơn nữa nếu anh ta quên, cô cũng có thể nhắc nhở với anh ta.

Thạch Du đến bây giờ còn không biết tên anh ta là gì, nhưng mà cái giọng chanh chua của anh ta, cô sẽ không quên, nhất là khi anh ta lại dám gọi cô là Thạch Bán cá!

Về đến nhà, quan trọng nhất là công việc mở tủ tìm kiếm công cụ để giả làm người yêu của đại ca Xã Hội Đen ;nhưng cuối cùng, cô đành phải bất đắc dĩ ngồi trên mặt đất của phòng mình, nhìn quần áo rải rác trên đất.

Cô không thể tìm ra được một bộ trang phục nào hợp với vai trò người yêu của Xã Hôi Đen, ngày mai phải làm việc rồi, cô nên làm như thế nào đây?

Cô vô lực đem khuôn mặt vùi vào đầu gối, “Ai! Làm người yêu đúng là một môn học khó khăn.”

Bỗng nhiên, trong nhà tiếng chuông vang lên mãnh liệt.

Thạch Du uể oải, vô lực trả lời một tiếng: “Đến đây.”

Kéo bước chân nặng nề đi ra đại sảnh, chuông cửa vang to liên hồi chọc giận cô.”Tôi nói là tôi đến rồi, đừng bấm nữa! Tay không đau à?”

Đi tới trước cửa, Thạch Du vẻ mặt giận dữ kéo cửa ra, “Là ai -” khi cô thấy rõ người đang đứng ở cửa trong lòng không hỏi ngạc nhiên, “Sao lại là các anh?”

Tất Thịnh vẻ mặt lạnh lùng đứng trước cửa nhà Thạch Du, Hắc Báo cung kính đứng ở phía sau tay trái anh.

“Quấy rầy cô sao?” Tất Thịnh khách khí hỏi.

Thạch Du kinh hoảng hai tay vò vò mái tóc rối bời, rồi mới hỏi: “Các anh làm sao biết nhà tôi?”

Hắc Báo cười mờ ám không nói, quơ quơ bản hộ chiếu trong tay, biểu thị đáp án đang ở hộ chiếu trong tay anh ta.

“Tôi đặc biệt tới để đưa hộ chiếu cho cô, hơn nữa đón cô đến khách sạn.” Tất Thịnh vẻ mặt thảnh thơi.

Nghe vậy, Thạch Du khiếp sợ mở to hai mắt, trừng trừng nhìn anh, đôi tay chống nạnh quát lên: “Này! Anh quên đã từng nói với tôi là chúng ta không thể ở cùng phòng khách sạn với nhau à!”

“Tôi đương nhiên nhớ lời của mình đã nói, nhưng cô cũng đừng quên, đến Las Vegas chúng ta sẽ phải ở chung tại một phòng gian phòng; còn có người như cô còn chưa đủ tư cách leo lên giường của tôi! Thạch Bán Cá.” Trong mắt Tất Thịnh ẩn dấu hai ngọn lửa giận, ác ý nói.

“Anh...” Thạch Du giận đến cắn răng nghiến lợi, “Còn dám nói một tiếng Thạch Bán Cá nữa, tôi liền bỏ công việc này!”

Bị ngọn lửa cuồng nộ che kín khuôn mặt, Tất Thịnh tức giận trừng mắt, nhìn cô chằm chằm, “Cô lại dám uy hiếp tôi? Đây chính là thái độ phục vụ của công ty của các cô sao?”

Thạch Du lập tức câm nín. Công ty yêu cầu bọn họ cần giải quyết các vấn đề khó khăn của khách hàng một cách thân thiện, khiến khách hài lòng, với điều kiện này, cô luôn luôn làm rất tốt, nhưng không biết tại sao cứ nhìn thấy anh ta, đáy lòng cô sẽ lại sinh ra tức giận.

Cô ở trong lòng than thở một tiếng. Khách hàng là thượng đế, cô cũng không thể bồi thường danh dự của công ty, thôi cố gắng vậy!

Cô không ngừng an ủi bản thân mình phải khống chế cảm xúc, hít sâu một cái rồi mới nói: “Như vậy, mời giải thích hộ tôi, tại sao bây giời tôi lại phải vào ở tại khách sạn?” Cô trong lòng buồn bực nhưng vẫn cố duy trì nét cười trên khuôn mặt,thanh âm ngọt ngào hỏi.

Tất Thịnh thấy thái độ của cô quay ngoắt 180°, kiêu căng hừ lạnh một tiếng, “Cô còn quá kém cỏi.”

Thạch Du giận đến mức, hận không thể đi lên đánh cho anh ta một trận, nhưng trong đầu bỗng xuất hiện một giọng nói - tiền! Tiền! Tiền!

Đúng! Vì số tiền kiếm được, cô phải cố gắng nhịn lại, vẻ mặt ôn hòa nhìn Tất Thịnh, “Anh còn chưa có nói cho tôi biết lý do.”

Đứng ở sau lưng Tất Thịnh, Hắc Báo từ đầu đến cuối không nói một câu, lúc này bước lên trước một bước, “Là như thế này, bởi vì sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ phải lên đường, cho nên bây giờ cô nên vào ở trong khách sạn, tránh cho ngày mai không kịp đến sân bay.”

“Vâng.” Thạch Du cuối cùng cũng hiểu rõ trả lời một tiếng. Việc này, lo lắng cũng không sai, xem ra là cô hiểu lầm anh ta rồi.”Rất xin lỗi, tôi không biết rõ mục đích của anh mà lại trách cứ anh.”

Tất Thịnh hừ lạnh một tiếng, “Hiểu rõ sai rồi sao? Như vậy về sau mời hỏi rõ ràng nguyên do rồi tức giận cũng không muộn.”

Thạch Du đè nén lửa giận trong lòng, châm chọc mỉm cười, cắn chặt răng nói: “Tôi biết rồi, về sau tôi sẽ sửa chữa!” Những lời này phải cố gắng lắm cô mới nói được.

Hắc Báo cảm giác hình như giữa Thạch Du và Tất Thịnh đang có một bầu không khí căng thẳng không ngừng tăng lên, anh thật sự lo lắng và phiền não bọn họ như vậy thì làm sao có thể có một cuộc hợp tác tốt ở Las Vegas?

Hắc Báo nhìn Thạch Du nở nụ cười nói, “Vậy bây giờ mời cô theo chúng tôi trở về khách sạn!”

“Bây giờ?” Thạch Du cúi đầu trầm mặc nhưng ngay sau đó đưa mắt lên nhìn Hắc Báo, “Anh đừng nói đùa chứ, tôi làm sao có thể và với các anh trở về khách sạn ngay bây giời? Dù sao thì các anh cũng phải cho tôi một chút thời gian để chuẩn bị hành lý chứ?

“Không cần phải vất vả! Tôi đoán cô cũng chẳng có đồ dùng thích hợp cho công việc lần này.” Tất Thịnh lạnh lùng giễu cợt Thạch Du.

“Anh...” Thạch Du phảo cố gắng hết sức kìm nén sự tức giận của mình, mở to đôi mắt nhìn Tất Thịnh.

Hắc Báo vội vàng hoà giải, nhỏ giọng nói: “Cô đừng vội nóng giận,ý của đại ca là chúng tôi bây giờ muốn dẫn cô đi chọn, mua mấy bộ quần áo để dùng khi ra khỏi phòng, cho nên cô không phải cần phải chuẩn bị hành lý gì đâu.”

Nghe vậy, Thạch Du nhìn Hắc Báo, Tất Thịnh cũng nhìn Hắc Báo một cách chỉ trích.

Hắc Báo bị kèm ở giữa, mặt uất ức vô tội, lại không biết phải làm sao.

Tất Thịnh nhìn Thạch Du từ trên xuống dưới, “Chúng tôi ở chỗ này chờ cô...cô chỉ cần thay một bộ quần áo bình thường là được.”

Thạch Du dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn anh, “Mua đồ? Đó là anh trả hay là tôi trả?”

Tất Thịnh tức giận điên cuồng hét lên: “Do tôi trả!”

Thạch Du không thèm để ý đến sự phẫn nộ của anh ta, nhún nhún vai nhạo báng mà nói: “Tôi bây giờ mới biết, đóng giả làm người yêu thật là một công việc tiết kiệm.” Cô trào phúng hướng ánh mắt từ trên người anh ta nhìn xuống, bóng dáng mảnh khảnh đi nhanh vào trong nhà.

Tất Thịnh tức giận chỉ có thể một mình tức giận, căm giận cười một tiếng, “Tôi thật đúng là tự làm tự chịu!”

Đợi một lúc lâu, Tất Thịnh không kiên nhẫn nổi, ở trước cửa nhà Thạch Du đi qua đi lại.”Làm cái gì? Thay mỗi bộ quần áo mà lâu như vậy sao?”

Hắc Báo cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, thầm nghĩ Thạch Du đúng là đi thật lâu, nếu mà cô còn không ra, thật không biết lấy cái gì để làm dịu sự tức giận của Tất Thịnh đây?

Rốt cuộc, biết bọn họ chờ đợi đã lâu cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, trong phút chốc, Tất Thịnh và Hắc Báo bị Thạch Du dọa cho giật mình, kinh ngạc.

“Thấy thế nào? Có được không?” Thạch Du lộ ra một sự đắc ý, nét mặt vui mừng.

Hắc Báo không nhịn được cười thật to, “Trời ạ! Tiểu thư, cô đi giả làm người yêu của đại ca chứ không phải là thư ký của anh ấy đâu mà ăn mặc như vậy!” Hắn phát ra tiếng cười lớn hơn.

Sắc mặt Thạch Du liền lúc xanh lúc đỏ, không ngờ mình tỉ mỉ ăn diện như vậy lại bị giễu cợt.

“Này vậy làm người yêu thì nên mặc cái gì? Chẳng lẽ tôi phải mặc những bộ trang phục đẹp đẽ như Tây Thi chắc?” Cô đầy bực tức hỏi.

“Như vậy cũng không phải, chỉ là cô bây giờ ăn mặc... Cũng thật sự quá đi!” Trên mặt Hắc Báo in hằn nét cười.

“Tốt lắm, đừng nói ahhh... Bây giờ cô hãy theo chúng tôi đi.” Tất Thịnh bắt đầu lo lắng chủ ý tìm người đóng giả làm người yêu này là đúng hay không, không biết anh bỏ số tiền đó ra, có thể giải quyết vấn đề không hay là sẽ đổi lấy một nỗi sỉ nhục khó mà quên được cho cả cuộc đời mình.

Tất Thịnh đi tới, ngồi lên một chiếc xe hơi màu đen sang trọng.

Thạch Du lúc này mới phát hiện ra, bọn họ có lái xe tới, hỏi cũng không hỏi nhanh chóng theo Tất Thịnh ngồi lên xe, Hắc Báo ngồi ở phía trước.

Tất Thịnh ra lệnh: “Trở về khách sạn.”

Chỉ một lúc sau, xe chậm rãi chạy nhanh đến cửa khách sạn, Tất Thịnh không để ý tới Thạch Du và Hắc Báo, xuống xe đi thẳng vào thang máy trở về phòng.

Hắc Báo biết Tất Thịnh đang tức giận, Thạch Du cũng biết mình chọc giận Tất Thịnh, hai người liền im lặng không lên tiếng nhanh bước chân theo sát Tất Thịnh.

Tất Thịnh trở về phòng liền lấy một bình rượu, rót đầy một ly, rồi đổ vào cổ họng, một sức nóng nhanh chóng cháy ở trong cổ họng.

Thạch Du thấy thế biết mình gây họa, đắc tội với khách hàng...

Cô ngửa đầu, sống lưng thẳng tắp đi tới trước mặt Tất Thịnh, “Thật xin lỗi! Có thể công việc này, tôi không có nhiều kinh nghiệm, nếu như bây giờ anh muốn thay đổi người, tôi có thể báo lại cho công ty, để họ cho người khác tới tiếp nhận.”

Tất Thịnh ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn thẳng vào Thạch Du,thầm nghĩ cô ít nhất vẫn còn biết tự nhận thức được bản thân mình.

Anh cẩn thận đánh giá cô lần nữa, thật ra thì bề ngoài của cô cũng không kém gì Tang Nhã, cô ấy chỉ hay nhanh mồm nhanh miệng...

“Nói thật, rốt cuộc cô có muốn nhận công việc này hay không?” Tất Thịnh nhíu chặt lông mày, nhìn kỹ sự biến hóa trên khuôn mặt cô.

“Tôi đương nhiên là muốn, nhưng mà anh xem, giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều điểm bất đồng, với lại tôi cũng không biết làm như thế nào để diễn tốt vai trò của tôi.” Thạch Du nói một cách rõ ràng quan điểm của mình.

“Vậy cô rốt cuộc muốn làm công việc này hay không?” Tất Thịnh lần nữa mở miệng hỏi.

“Muốn!” Thạch Du trả lời anh ngay.

Tất Thịnh lại rót thêm một ly rượu, nhưng anh chỉ nhấm qua, không uống hết trong mọt lần nữa.”Cô nói không có gì sai cả, giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều điểm bất đồng, với tình hình này muốn cô diễn vai tro người yêu của tôi cho đạt, thì đúng là một chuyện khó.”

Nghe giọng điệu của anh, trái tim Thạch Du không khỏi căng thẳng. Chẳng lẽ anh ta thật sự muốn thay đổi người?

“Vì vậy mà từ bây giờ chúng ta hãy bắt đầu từ thử ở chung một cách hòa thuận, nếu không khi đến Las Vegas, sẽ không bị cái lão hồ ly kia cười đến rụng răng mới là lạ.” Tất Thịnh trầm trọng thở một hơi.

Thì ra là anh ta không muốn thay đổi người.

Trái tim Thạch Du không khỏi vui mừng, anh ta đã khẳng định và cô cũng cố gắng làm tốt công việc này, “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm tốt công việc này.”

Tất Thịnh nheo mắt nhìn cô, thật không ngờ cô có một tinh thần cam đảm như thế nhưng còn phải xem xét cách làm việc của cô thế nào.”Chỉ mong cô có thể thực hiện tốt lời hứa của mình.”

Thạch Du không nói. Không cần anh ta nhắc nhở lần nữa, trong lòng cô cũng đã không ngừng suy nghĩ xem làm như thế nào cho tốt công việc của mình.

Muốn mua cho cô thêm một ít quần áo, nhưng mà...

Thạch Du lo lắng cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã mười một giờ đêm, chắc chắn tất cả các cửa hàng quần áo và công ty bách hóa đều đã đóng cửa.

Khuôn mặt cô bắt đầu có chút lúng túng, anh ta hứa hẹn giúp cô mua thêm một ít trang phục chẳng lẽ bây giờ lại đổi ý? Hoặc bởi vì cô không đáng giá để cho anh ta tiêu tiền?

Thạch Du nôn nóng ở trong phòng đi lại, trong miệng không ngừng nói thầm: “Nếu đã đổi ý thì cũng phải nói cho cô một tiếng chứ!Bây giờ tốt rồi, xem ra cô vẫn phải trở về một chuyến để chuẩn bị hành lý.” Cô chán nản, bất đắc dĩ buông thóng bả vai, than nhẹ một tiếng.

“Này, Thạch Bán Cá!”

Đột nhiên, Tiếng chế nhạo đùa cợt của Hắc Báo chui vào tai Thạch Du.

Thạch Du căm giận quay đầu lại trừng anh ta, lập tức đôi tay chống nạnh, “Anh kêu tôi là cái gì?”

“Thạch Bán Cá.” Vẻ mặt Hắc Báo cợt nhả nhìn khuôn mặt cô.

Đôi tay Thạch Du nắm chặt, không chút nghĩ ngợi chuẩn bị hướng Hắc Báo đánh tới, nhưng không ngờ bị một bàn tay to lớn từ đằng sau cản lại.

“Anh ta chỉ là nói đùa, cô đừng tức giận như vậy.” Tất Thịnh chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng cô.

Thạch Du ngoái đầu nhìn lại nhìn anh chằm chằm, “Hai người các anh đúng là và một ruột!”

Thân thể Tất Thịnh đột nhiên cứng lại, buông tay ra nói: “Tôi đã lui một bước, khuyên cô không nên được voi đòi tiên!” Khuôn mặt anh lạnh lẽo nộ ra tia cảnh cáo, ngay sau đó âm trầm nhìn Hắc Báo, “Đừng lộn xộn! Nên đi ra ngoài.”

“Bây giờ?” Thạch Du giơ tay lên chỉ vào đồng hồ đeo tay, “Bây giờ tất cả các cửa hàng cũng đã đóng cửa rồi!”

“Thạch Du, đại ca nói bây giờ là bây giờ, đi thôi!” Hắc Báo cười quỷ dị cười.

Thạch Du không khỏi ngẩn ra đứng tại chỗ.

“Bảo cô đi thì đi! Ở đâu ra mà nói nhảm nhiều như vậy.” Tất Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng, thẳng đi về phía cửa gian phòng.

Hắc Báo đi lên lôi kéo cánh tay Thạch Du, “Đi rồi!”

Thạch Du mơ mơ màng màng, mặt mờ mịt bị Hắc Báo mạnh kéo ra cửa.

Tất Thịnh ngồi trên xe đến một cửa hàng cao cấp, quản lý cửa hàng hình như biết bọn họ sẽ đến, còn mở cửa hàng chờ bọn họ vào.

Nhìn thấy xe Tất Thịnh dừng lại ở trước cửa lớn, trên mặt quản lý nở nụ cười đi lên chào đón bọn họ.”Xin mời, xin mời.”

Quản lý tươi cười rạng rỡ theo sát bên cạnh Tất Thịnh, “Tất tiên sinh, y phục ngài đặt tất cả đã chuẩn bị tốt.”

Tất Thịnh khẽ cười lạnh, “Rất tốt, ông hãy bảo nhân viên của ông, đem tất cả mọi thứ đã chuẩn bị, cho Thạch tiểu thư mặc thử.”

“Dạ!” Quản lý vội vàng cúi chào đáp lại, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Thạch Du đứng ở một bên.

Vẻ mặt Thạch Du hình như có chút khiếp sợ, kinh ngạc, rất lâu mới có khôi phục như cũ.

Tất Thịnh đi tới bên cạnh Thạch Du, “Cô đi thử quần áo đi.”

Thạch Du vẫn không thể tin ngẩng lên nhìn Tất Thịnh, chỉ thấy trên miệng anh ta loáng thoáng khẽ nhếch lên.

Thạch Du hoài nghi nhìn khuôn mặt anh ta, anh ta mà cũng biết cười, đúng là ảo giác, vẻ mặt Thạch Du thẩn thờ theo quản lý đi vào phòng thử đồ. Khi nhân viên phục vụ của cửa hàng đem số quần áo đã chuẩn bị trước cho cô, khi nhìn thấy chúng cô có chút khiếp sợ.

Trời ạ! Nhiều quần áo như vậy!

Một nhân viên đặc biệt đi vào giúp cô thay đồ, mặc quần áo, thử trang sức, thỉnh thoảng trên mặt cô ấy lại lộ ra nét mặt hâm mộ,

“Thật là hâm mộ, Tất tiên sinh đối với cô thật hào phóng, khi tiên sinh gọi điện thoại nói muốn dẫn cô tới đây thử quần áo thì chúng tôi cũng đã suy đoán dáng người của cô!” Cô vừa nói, đôi tay không ngừng giúp Thạch Du sửa sang lại quần áo trên người.

Thạch Du vào lúc này mới hiểu được thì ra Tất Thịnh để ý đến cô, Tất Thịnh quả nhiên là một con người giữ lời hứa.

“Tốt lắm, cô có thể đi ra ngoài gặp Tất tiên sinh rồi, tin tưởng anh ấy nhất định sẽ rất hài lòng.” cô nhân viên hài lòng nói.

Thạch Du nhìn mình qua gương, cô không ngờ mình lại có một dáng người tốt như vậy, chất liệu mềm mại bộ quần áo dán chặt các đường cong thân thể của cô, làm cho cô có một dáng người thật hoàn hảo.

Thạch Du đẩy cửa ra phòng thử đồ ra, chậm rãi đi ra ngoài.

Ngồi trên ghế sa lon bên ngoài, Tất Thịnh thấy cô hơi ngẩn ra, ngay sau đó lộ ra một nụ cười thỏa mãn, làm Thạch Du không khỏi hơi ngẩn người; bởi vì nụ cười trên mặt anh ta nhìn qua thật mê người, cũng vì từ khi biết anh tới nay, cô chưa từng được nhìn thấy nụ cười ở trên mặt anh lâu như vậy.

Trên mặt Hắc Báo rõ rành rành kinh ngạc và rung động.

“Oa! Cô thật là đẹp ngây người.”

Thạch Du thầm nghĩ, mặc dù anh ta không phải dùng từ rất đẹp, nhưng ít nhất cô biết đây là câu ca ngợi thật lòng.

Thạch Du vui vẻ cười thật tươi.

Tất Thịnh nói với quản lý đứng ở bên cạnh, “Bộ này giữ lại.” Ngay sau đó lại nhìn Thạch Du, “Vào thử một bộ nữa.”

Thạch Du nghe vậy ngẩn ra, “Còn phải thử nữa?”

Tất Thịnh rướn cao lông mày, cặp mắt lạnh lùng trừng cô.

Thạch Du hiểu ý tứ của anh, lập tức xoay người đi vào trong, tiếp tục thay một bộ mới.

Thạch Du cứ như vậy không ngừng thay đổi, thử đồ, đáy mắt Tất Thịnh mỗi lần thấy cô đều thoáng nở nụ cười, đứng ở bên cạnh anh,trên mặt quản lý càng tràn đầy nụ cười rạng rỡ.

Không chỉ có là quần áo, cả giầy, mũ, ví da, thậm chí cả kính dâm, khăn lụa, có thể nói là đầy đủ từ A đến Z.

Đi khỏi cửa hàng bán quần áo, Tất Thịnh lại cùng cô đi mua thêm trang sức để phối cùng trang phục, từ dây chuyền, vòng tay, nhẫn còn có đồng hồ đeo tay, chị cần có liên quan nữ trang tất cả đồ dùng đều không bỏ sót, có thể nói là đầy đủ hết, điều này làm Thạch Du nghẹn họng nhìn chằm chằm.

Tuy vậy, Hắc Báo phải xách theo một đống túi to, túi bé thì, không khỏi kêu khổ cả ngày.

Cho đến khi Tất Thịnh hài lòng, vậy là đủ rồi, mới đi về khách sạn.

Thạch Du nhìn anh không tiếc tiền mua trang sức, trang phục cho cô trong lòng không khỏi mừng rỡ;nhưng nhìn anh ta tiêu tiền như như nước chảy mà không chút nhăn mày, đột nhiên lại cảm thấy đau lòng.

Trở lại khách sạn, Hắc Báo không thể chờ đợi thêm để ngay đống túi giấy trên hai tay xuống, vẻ mặt mệt mỏi bỏ lại một câu: “Tôi mệt quá, ngủ trước đây.” Rồi đi ngay vào gian phòng, nằm trên ghế sa lon ngủ say.

Tối nay Thạch Du giống như một cô bé lọ lem sống trong một cuộc sống lạ lẫm, làm cho cô không cách nào an tâm ngủ. Đó là một chút vui mừng, một chút thích thú, song trong lòng cô vẫn pha một chút bất an,lo lắng.

“Cô nên đi nghỉ sớm một chút?” Tất Thịnh đi tới trước tủ rượu, đưa tay cầm một bình rượu và một cái ly, xoay người trở về ghế sa lon, vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống.

Thạch Du cẩn thận từng li từng tí trộm nhìn theo anh ta, cô phát hiện hình như anh ta không chút nào đau lòng cho chỗ tiền tiêu tối nay, cô dò xét hỏi.

“Những đồ này, tốn không ít tiền phải không?!”

“Cô không cần phải lo lắng về chuyện này, tôi nói rồi, những đồ này tất cả đều đưa cho cô.” Trên mặt anh không có một tia đau lòng, mặt không đổi sắc nói.

Thạch Du nghe vậy khẽ ngẩn người. Anh ta cũng đã từng nói lời như vậy, nhưng mà mỗi một bộ trang phục ở đây giá thật không rẻ, hay là anh ta muốn cho cô số đồ này để làm người yêu giả cho anh ta thật tốt?

“Chỉ cần cô đến Las Vegas có thể diễn tốt nhân vật của cô, những đồ này coi như là tôi tặng thêm cho cô.” Tất Thịnh hào phóng nói.

“Thế nhưng cũng quá nhiều rồi.” Thạch Du chột dạ trả lời.

“Nhiều?” Tất Thịnh buồn cười một tiếng, “Cô không cần phải nghĩ quá nhiều, tôi đối với cô sẽ không có mục đích khác, chỉ là muốn cô diễn cho tốt nhân vật người yêu này; nói khó nghe một chút, Phật muốn kim trang, người muốn y trang(*). Tôi bỏ tiền ra làm đẹp cho cô, cũng là làm đẹp mặt mũi của chính mình, vì thế sao lại mà không làm?”

(*):một câu tục ngữ của TQ có nghĩa là phật dựa vao kim trang để có người ghé thăm, thì con người lấy y phục đẹp để khoe và tôio khí chất cho riêng mình

“Nghe anh nói như vậy tôi đã an tâm hơn nhiều. Có câu nói: bắt người tay ngắn, ăn người thì miệng mềm(**). Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng diễn tốt nhân vật này.” Thạch Du khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười.

(**):có nghĩ là người phạm tội thì sử dụng nhiều miu mẹo, còn muốn dùng người thì phải mềm dẻo (hịc tôi cũng ko rõ nữa)

Trên mặt cô lúc này đã không còn lớp mặt lạ su nịnh mà thay vào đó là khuôn mặt ngây thơ, trong sáng, bỗng dưng làm Tất Thịnh kinh ngạc mê luyến trong đó, “Chỉ hy vọng như thế.” Anh cũng chỉ có thể nói như vậy.

“Tất tiên sinh, còn có một việc tôi muốn hỏi anh.” Thạch Du thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh mở miệng.

“Chuyện gì?” Tất Thịnh làm như không có chuyện gì xảy ra thuận miệng hỏi, một bên nhấp qua chén rượu.

“Tôi phải xưng hô như thế nào với anh? hôm nay tôi nhờ người trong cửa hàng thời trang gọi anh là Tất tiên sinh tôi mới biết anh họ Tất, nhưng khi đến Las Vegas, tôi chẳng lẽ cũng goi anh là Tất tiên sinh?Như vậy có thể sao, thật là kì quái? “ Thạch Du trong lòng cảm giác rất không ổn.

Nghe vậy, đôi mắt sắc bén của Tất Thịnh liên phát ra ánh sáng dữ dội,hứng thú nói, “Cô nói đúng, là do tôi sơ sót. Tôi tên là Tất Thịnh.”

“Tất Thịnh? Cha mẹ anh có lẽ rất kỳ vọng vào anh,hy vọng anh có thể làm mọi việc đều có thể hoàn thành.” Thạch Du xinh đẹp cười một tiếng.

Tất Thịnh nhìn cô một cái, không còn hơi sức giải thích: “Tất Thịnh nghĩa là tất thành làm việc gì cũng thuận buồng xuôi gió.

“Oh, Tất Thịnh.” Thạch Du tỉ mỉ lặp lại cái tên, “Đúng là một cái tên không tồi.”

“Cám ơn cô khen ngợi.”Anh trả lời nhanh một câu.

Thạch Du nhíu chặt lông mày, không cho là đúng nhìn anh, “Theo tôi đoán, có lẽ anh được sinh ra vào mùa đông nên mặt anh mới luôn lạnh lùng như vậy.” Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, cô lại lo lắng trêu chọc phải anh, “Không làm phiền anh nữa, tôi đi ngủ đây.” Cô nhanh chóng đứng dậy, bàn chân như được bôi dầu, cố gắng nhanh hết mức rời đi.

Tất Thịnh nhìn cô giống như đang trốn chạy, lại đưa ly rượu lên miệng khẽ uống một nhụm, khẽ nở nụ cười.

Uống xong 3 chén rượu, Tất Thịnh cũng cảm thấy hơi mỏi mệt liền đi tới gian phòng, nhìn Hắc Báo nằm trên ghế sa lon ngủ, lại thấy Thạch Du chiếm giữ cả cái giường, anh bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng.

Anh đi đến trước giường của Thạch Du, sửa lại cái chăn cho đúng, rồi sau đó liền bình tĩnh đứng ở bên giường nhìn cô. Xem ra tối nay đã giày vò cô quá rồi, nhưng mà anh không thể không thừa nhận, cô là một người phụ nữ đáng để yêu thương.

Sau đó anh lại không biết làm thế nào lắc lắcđầu cười khổ nói: “Cô chỉ là một đãng khách qua đường trong cuộc đời tôi, sau khi trở về từ Las Vegas, chúng ta liền không liên quan đến nhau nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.