Giả Làm Tình Nhân Xã Hội Đen

Chương 2: Chương 2




Thạch Du nhận được điện thoại của công ty, ngay lâp tức đi đến ” khách sạn Lệ Đô ” gặp khách hàng.

Ngồi ở phòng cà phê tinh tế thưởng thức một ly cà phê, Thạch Du thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ. Cô ghét nhất là người không đúng giờ, nay đối phương đã trễ gần một giờ, người có tốt tính đến mấy cũng không nén được nổi giận.

“Cái gì chứ, quá kiêu ngạo rồi.” Thạch Du liên tiếp nhỏ giọng, oán trách.

Nếu không phải là vụ làm ăn này kiến ra tiền,thì muốn cô như một đứa ngốc ngồi đợi các người? Không có cửa đâu!

Thạch Du tức máu chạy đến đỉnh đầu, đem thìa đảo lộn cà phê trong ly, đột nhiên nghĩ mình sẽ không phải là bị người ta cho leo cây ? Nếu như thực là như thế này, sau khi về nhà cô nhất định phải thắp hương báo lên ông trời, không nguyền rủa tổ tông mười tám đời của người này, trong lòng cô không giải được mối hận !

Ngay khi trong lòng nàng đang thầm mắng hết sức, một người đàn ông đi tới trước bàn của nàng rồi đứng lại.

“Xin hỏi cô là Nguyệt sao?” Hắc Báo nhẹ giọng hỏi thăm.

Thạch Du ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lưu manh của Hắc Báo, trái tim không khỏi hoảng sợ.

Người này chẳng lẽ chính là khách hàng của cô? Bề ngoài anh ta hiện ra khí thế lưu manh thế kia, còn có chuyện gì không xử lý được sao?, Mà lại cần đến trợ giúp của công ty?

Thạch Du mặt mỉm cười nói : “Tôi chính là Nguyệt, mời ngồi.” Cô hướng cái ghế đối diện nói, lấy ánh mắt ý bảo hắn ngồi xuống.

Hắc Báo cũng cười, một đôi ánh mắt gian tà không ngừng xem xét cô một cách kỹ lưỡng, “Ừ, thật là khá tốt.”

Thạch Du cảm thấy cả người không thoải mái, cái ánh mắt xấu xa đó làm cô cực kỳ lo lắng. Cô đầu tiên là ổn định tâm lý của mình , “Tiên sinh, có lẽ ngày hiểu lầm tính chất phục vụ của công ty chúng tôi , chúng tôi không phải. . . . . .”

Thạch Du còn chưa nói hết lời, lập tức bị Hắc Báo cắt đứt, “Tôi hiểu rõ, công ty của các cô không phải là công ty buôn bán về tình dục.”

Nghe lời của anh ta, Thạch Du mới thở phào một cái, “Anh có thể hiểu rõ là tốt rồi, không biết anh cần tôi giải quyết vấn đề khó khăn nào?” Cô nghiêm túc hỏi.

“Hôm nay không phải giải quyết vấn đề của tôi,mà là lão đại của tôi có chuyện muốn nhờ cô, hi vọng cô có thể nhận lấy công việc này.” Hắc Báo nói một cách mơ hồ pha chút giễu cợt.

Đang cúi đầu uống cà phê , Thạch Du nghe vậy kinh sợ trong lòng, thiếu chút nữa là đem cà phê trong miệng phun ra ngoài.”Lão đại của anh?”

Người trước mắt này, cả người đã lộ ra khí thế hung hãn thế kia, chắc hẳn lão đại của anh ta nhất định cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, thứ người như thế còn có chuyện gì làm không được sao?

“Này, xin hỏi lão đại anh tới đây sao?” Thạch Du không cẩn thận hỏi.

“Đúng vậy, anh ấy đang trên lầu trong ‘phòng cho tổng thống’ chờ cô lên gặp mặt đàm phán.” Hắc Báo nói thật nhẹ nhàng như đó là chuyện đương nhiên.

“Trên lầu tại ‘phòng cho tổng thống’?” Thạch Du cực kỳ tức giận, từ trên ghế đứng bật dạy, “Thật xin lỗi! Tôi nói rồi công ty chúng tôi không làm loại phục vụ này, anh tìm nhầm đối tượng rồi.” Nàng tức giận bỏ lại lời nói, rồi chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã nào…!” Hắc Báo vội vàng gọi cô lại.

“Cô hiểu lầm rồi, lão đại của tôi không thể dễ dàng xuất hiện ở nơi công cộng , cho nên mới mời cô lên đó. Cô yên tâm, chúng tôi mặc dù là người của xã hội đen, nhưng cũng không phải bọn côn đồ lưu manh. , ’

Thạch Du dừng bước lại, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, “Thật như vậy?”

“Đúng!” Hắc Báo khẳng định trả lời cô.

Thạch Du nghĩ ngợi một lát, nghĩ đến tiền thù lao. . . . . .

“Được rồi” cô liếc mắt nhìn hắn, “Tôi tạm thời tin tưởng anh, dẫn đường đi!”

Hắc Báo rốt cuộc an tâm cười một tiếng, “Xin mời đi theo tôi.”

Thạch Du ôm một bụng đầy hồ nghi , lòng thấp thỏm lo sợ , đi theo Hắc Báo tiến về phía ‘phòng tổng thống’.

Hắc Báo đẩy cửa ‘phòng tổng thống’ ra, thái độ cung kính mời Thạch Du đi vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.