Giả Làm Tình Nhân Xã Hội Đen

Chương 36: Chương 36




Vẻ mặt Hắc Báo chán nản trở lại sòng bạc, mới vừa bước vào cửa sòng bạc anh đã cảm nhận được một bầu không khí quái dị; trong sòng bạc không có một vị khách nào, chỉ có các đại ca ở xa mà đến ngồi ở trung tâm.

Mà Tất Thịnh ngồi ngay ở phía trước, trên mặt anh lạnh như thời tiết tại Bắc Cực, ánh mắt lạnh lùng dừơng như đã rất lâu không gặp .

Hắc Báo nơm nớp lo sợ đi vào sòng bạc.

“Các vị đại ca.”

“Hắc Báo, Thạch Du đâu?” âm thanh của Tất Thịnh như kết sương lúc sáng sớm .

“Cô ấy. . . . . .” Hắc Báo cúi thấp đầu khó khăn nói.

” Cô ấy đâu?” Tất Thịnh gầm thét.

“Thạch Du. . . . . . Cô ấy đi rồi.” Hắc Báo bất đắc dĩ trả lời.

“Đi?” Tất Thịnh khiếp sợ đứng dậy, đánh mạnh vào chiếc ghế, đồng thời đi về phía Hắc Báo, một tay níu lấy cổ áo của anh ta, “Cậu nói cô đi là có ý gì?”

Chuyện này sớm muộn gì cũng không lừa được Tất Thịnh, Hắc Báo bất đắc dĩ nhìn Tất Thịnh nói: “Em đã cố hết sức giữ cô ấy lại, nhưng cô ấy cố ý muốn rời khỏi nơi này, cho nên em liền đưa cô lên máy bay đi về Đài Loan .”

“Đài Loan? Không có sự đồng ý của tôi, cô ấy tại sao có thể nói đi là đi!” Dưới cơn nóng giận Tất Thịnh dùng sức hất Hắc Báo ra.

“Em không có biện pháp ngăn cô ấy lại.” Hắc Báo không thể làm gì mà nói.

“Hàaa…!” Kha Tái Tư cười lạnh một tiếng, châm chọc Tất Thịnh: “Tất đại ca, anh luôn miệng nói Thạch Du là người phụ nữ của anh, đã là phụ nữ của anh ‘ lại ’ bỏ anh đi sao!”

Tất Thịnh lấy ra một tờ hôn thú, đưa ra trước mặt các vị đại ca.”Đây là giấy đăng kí kết hôn của tôi và Thạch Du , vấn đề này tuyệt đối không lừa các vị.”

Bỗng chốc, mọi người đều nhìn lên tờ giấy trong tay Tất Thịnh, liền hiểu anh không nói dối.

Tất Thịnh cố ý đem giấy đăng kí đến ngay trước mặt Kha Tái Tư, “Có thể sai được không? hôm nay Thạch Du không chỉ là người phụ nữ của Tất Thịnh tôi, mà còn là vợ của tôi nữa!” Anh cố ý ho một tiếng, “Hôm nay Kha Tái Tư ở trước mặt mọi người trêu đùa vợ tôi, điều nay nên xử lý như thế nào đây?”

Tất cả các vị đại ca không khỏi bắt đầu thảo luận, rồi sau đó một người trong đó đứng lên mở miệng nói: “Tất đại ca, anh nói làm sao, chúng tôi đều làm như thế!”

Nhất thời, sắc mặt Kha Tái Tư xám ngoét, lớn tiếng phản kháng: “Đều là đại ca, tại sao tất cả mọi người đều phải nghe lời anh ta?”

Một người trong đó đứng lên, đi tới trước mặt Kha Tái Tư, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ, “Bản thân anh có điểm nào có thể so sánh với Tất đại ca? Bằng còn không có huống chi là hơn, Anh cho rằng anh mở sòng bạc, chúng tôi sẽ đặc biệt đên góp vui sao sao? Anh lầm to rồi! Tin tưởng anh cũng nhận ra được, nếu không phải là vị nể mặt mũi của Tất đại ca, chúng tôi sẽ tới cái nơi xa xôi này mà góp vui sao? Ở Las Vegas, một sòng bạc là chuyên lớn lao sao?”

” Không phải sao, mọi người nếu không phải là nghe nói Tất đại ca tới tham gia, bằng anh Kha Tái Tư anh, có thể mời chúng tôi sao?”

Những câu giễu cợt đâm thẳng vào trong lòng Kha Tái Tư, làm hắn lại càng không phục.”Tại sao? Mọi người đều là đại ca, các anh vì cái gì cam nguyện(*) nghe Tất Thịnh?”(cam tâm , nguyện ý)

“Ha ha ha! Bởi vì Tất đại ca là người nghĩa khí, mỗi người ở đây đều đã từng nhận được sự giúp đỡ của anh ấy; chỉ cần khó khăn, thông báo đến Tất đại ca một tiếng, anh ấy nhất định sẽ hết sức giúp chúng tôi làm được, anh thì sao? Nói khó nghe, hôm nay anh khai mạc, nếu không phải là Tất đại ca giúp một tay, mọi người sẽ đến đây sao?”

Tất Thịnh vẻ mặt nguội lạnh, ánh mắt như băng dường như nhìn chằm chằm Kha Tái Tư, “Ban đầu anh từ bên cạnh tôi cướp đi Tang Nhã, tôi có thể không ghi hận, nhưng hôm nay anh lại có thể ở ngay trước mặt cái vị đại ca khác nhục nhã Thạch Du, tôi sẽ không thể tha thứ cho anh!” Tay của anh chỉ thẳng vào Kha Tái Tư.

“Nếu tôi không phục thì anh nghĩ như thế nào!”

Kha Tái Tư không phục.

“Tôi sẽ để cho anh sống ở trên đời mà như không sống!” Tất Thịnh quả quyết nói ra lời nghiêm khắc nhất.

“Anh dám!” Kha Tái Tư cắn răng nghiến lợi tức giận hầm hừ.

“Tất đại ca có gì không dám, hơn nữa chúng tôi nhất định sẽ giúp anh ấy.”

Các vị đại ca đều đồng loạt đứng lên giúp Tất Thịnh nói chuyện, trên mặt mỗi người đều cười một nụ cười cao thâm khó lường quỷ quyệt.

Tất Thịnh hài lòng cười lạnh.

“Kha Tái Tư, anh cứ chậm rãi chờ tôi trả thù đi!”

Tang Nhã vội vàng gió chiều nào che chiều ấy dựa dựa vào Tất Thịnh, “Tất Thịnh, nếu Thạch Du đi,anh sẽ để cho em trở lại bên cạnh anh chứ?” Cô si ngốc nhìn Tất Thịnh.

Kha Tái Tư nhất thời giận, “Cái đồ phụ nữ gió chiều nào theo chiều ấy !”

Tang Nhã quay đầu lại châm chọc Kha Tái Tư: “Ban đầu tôi đi theo anh, đều là bị anh dụ dỗ, bây giờ tôi đã thấy rõ tất cả, tôi quyết định muốn đi theo Tất Thịnh.”

Tất Thịnh khinh bỉ đẩy Tang Nhã ra, “Trừ Thạch Du ra, tôi không cần người phụ nữ nào khác.”( ôi ôi,,,,,,,,,,,)

Tang Nhã vội vàng không thôi, “Nhưng, hôm nay là cô ta đã không còn ở lại bên anh, không phải anh. . . . . .”

“Buông chồng tôi ra!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.