Giả Làm Vợ Chồng Ở Hào Môn

Chương 2: Chương 2




Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất

Cố Trạch vừa về, bên nhà cũ đã gọi điện tới kêu hai người qua ăn cơm.

Nhắc tới việc này Khương Niệm không khỏi buồn bực, Cố gia gốc rễ thâm sâu là một gia tộc khổng lồ, quan hệ họ hàng dây mơ rễ má đến nỗi cô chẳng nhớ được mấy người. Quan trọng là sau một tháng này cô chỉ còn nhớ rõ mặt của ông bà nội Cố.

Nhưng mà ngoài hai vị bắt buộc phải ghi nhớ đó ra còn một vài trường hợp đặc biệt khác ví dụ như vài người làm trò hề trước mặt cô, nói cô được gả vào Cố gia xem như đã trèo cao, ngôn từ lăng mạ thái độ rất ư là khinh thường.

Nháy mắt tinh thần Khương Niệm liền tỉnh táo, hiên ngang đi đến phòng quần áo chọn lựa chiến bào chuẩn bị đến sa trường.

Dưới lầu.

“Thiếu phu nhân còn chưa xong sao?” Bác Tề nhíu mày nhìn thời gian, hướng ánh mắt kêu chị Phương đi thúc giục.

Chị Phương đi lên rồi lại đi xuống nhìn bác Tề lắc đầu, “Thiếu phu nhân nói đã đến eyeliner rồi.”

“Đây là ý gì?”

“Cô ấy nói còn chưa kẻ mắt và chuốt mascara, phấn lót kem nền son môi thì xong rồi.” Chị Phương đếm đếm, hình như vừa rồi Khương Niệm nói vài từ này.

Bác Tề: “……”

Có đôi khi ông cảm thấy, mình và phụ nữ không hề sống chung một hành tinh.

Một lát sau.

Khương Niệm chọn bộ lễ phục cao cấp được đặt may riêng, trên làn váy đen mỏng là họa tiết thêu thùa tinh xảo, khi cô bước đi, đôi chân dài trắng nõn sau làn váy ẩn hiện lộ ra bên ngoài.

Tinh xảo mà không mất đi vẻ gợi cảm.

Bước xuống cầu thang, Khương Niệm giống như đi trên thảm đỏ, kiều diễm lung linh.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia đã ở trong xe đợi người rất lâu.” Bác Tề không biết từ chỗ nào bay ra, ánh mắt nhìn cô lộ ra vài phần u oán.

Khương Niệm tự động lược bỏ câu chờ rất lâu kia, nhoẻn miệng cười duyên “Được.”

Sau khi lên xe, Khương Niệm nghiêng người nhìn Cố Trạch đang cắm đầu vào máy tính, không nhịn được khẽ hỏi: “Có phải trong nhà bác Tề xảy ra chuyện gì không? Bộ dáng nhìn thật bi thương, nếu ông ấy muốn xin nghỉ không thể không đáp ứng.”

Cố Trạch nâng mắt lên nhìn cô.

Biểu tình quá mức nghiêm túc trả lời.

“Ừm.” Anh dời đi tầm mắt, “Bác Tề cũng không làm được bao lâu nữa, nên đổi.”

Bộ dáng Khương Niệm như đã rõ: “Tôi hiểu rồi!”

*****

Nghe nói nhà cũ Cố gia từng là phủ đệ của một đại tham quan triều Thanh, người này tuy tham lam nhưng phẩm vị lại không tầm thường, lâm viên đặc biệt thanh nhã thoát tục, sau này do bị xét nhà nên huỷ hoại không ít, cuối cùng thời buổi lại loạn lạc vì vậy không thể giữ được nguyên trạng ban đầu.

Sau khi bị Cố gia mua, qua quá trình trùng tu phục hồi lâm viên về dáng vẻ cũ đã thêm bớt một vài cấu trúc càng thích hợp với thời hiện đại.

Kể từ đó, Cố gia so với những nhà hào môn khác mà nói càng thêm chút nội tình.

Đến cùng Khương Niệm và Cố Trạch còn có xe của Khương Vũ Bân.

Khương Niệm cùng ông ấy nhìn nhau sau đó cả hai liền nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.

Xuống xe trước chính là Khương Vũ, là em trai cùng cha khác mẹ với Khương Niệm, mới bảy tuổi thần sắc trên gương mặt có vài phần giống với cô.

Khương Vũ thấy Khương Niệm xuống xe liền giãy giụa chạy về phía cô. Nhưng mà còn chưa chạy được mấy bước đã bị mẹ cậu nhóc- Ôn Thư bắt lại.

Ôn Thư kéo Khương Vũ lại gần, mỉm cười dỗ dành, “Tiểu Vũ, mau chào hỏi.”

“Chị, anh rể.” Khương Vũ nhìn cô chằm chằm, “Chị ơi khi nào thì chị về nhà?”

“Tiểu Vũ!” Ôn Thư thấp giọng mắng, “Con đang nói lời ngốc nghếch gì vậy, chị con đã kết hôn rồi phải ở nhà của anh rể con.”

“Vậy con nhớ chị thì phải làm sao bây giờ?” Cậu nhóc đang trong giai đoạn thay răng, hiện tại mất đi răng cửa, nhịn không được duỗi đầu lưỡi ra liếm cái nướu nhỏ lại có chút thẹn thùng bẹp miệng.

“Mẹ có thể mang con qua nhà chị chơi.”

“Đúng vậy.” Khương Niệm không nóng không lạnh gật đầu.

Khương Vũ lúc này mới nỗ lực bĩu môi, “Vậy thì được.”

Ôn Thư xem con trai mình là bảo bối, đặc biệt là trước mặt Khương Niệm. Bà đại khái xem tuồng hào môn tranh đấu không ít, chưa bao giờ cho cô cùng con mình có cơ hội đơn độc ở chung.

Sợ ngày nào đó Khương Niệm nghĩ quẩn trong lòng làm tổn thương Khương Vũ.

Khương Vũ Bân đi tới, Khương Niệm lãnh đạm chào hỏi, “Dì Ôn, ba.”

“Dì Ôn, ba.” Cố Trạch gọi theo Khương Niệm.

Khương Vũ Bân gật đầu, cười cười duỗi qua tay ra dắt Khương Vũ đi vào. Suy cho cùng ông cũng đã trung niên có được đứa con trai chính là có được bảo bối.

Ông đi song song với Khương Niệm, hỏi: “Chuyện hưởng tuần trăng mật là thế nào?”

“Nhớ nhầm chỗ.”

Khương Vũ Bân có chút hoài nghi nhìn cô, “Thật sự nhớ nhầm?”

“Nếu không thì sao ạ?” Khương Niệm lười nói vô nghĩa, ở trong mắt Khương Vũ Bân đó chỉ trò đùa dai phát tiết bất mãn của cô mà thôi. Rốt cuộc có thể kết hôn cũng là do Khương Vũ Bân ông ông cưỡng ép.

Nhà cũ Cố gia bây giờ chứa đầy bảy bà dì lớn tám bà cô nhỏ.

Khương Niệm sóng vai cùng Cố Trạch đi theo anh chào hỏi từng người sau khi chào hỏi xong trừ bỏ khát nước cũng không nhớ được mấy người.

Buổi tiệc bắt đầu, sự việc Khương Niệm hưởng tuần trăng mật tự nhiên bị nói ra, Khương Vũ Bân như lâm vào đại địch, lát nữa nhất định sẽ phảng phất rất nhiều lời dị nghị to nhỏ.

Nhưng mà cha Cố và mẹ Cố lại khen cô đáng yêu, nói về sau vẫn có sự việc như thế này cứ thẳng thắn nói ra, sai lầm liền đẩy cho Cố Trạch.

Lúc sau mấy người đàn ông đều sang bên kia bàn chuyện làm ăn, phụ nữ bên này ngồi nói chuyện bát quái.

“Niệm Niệm có tính toán gì cho tương lai chưa, định tiếp tục làm một diễn viên nhỏ à?” Người phụ nữ có chút béo mặc lễ phục màu tím ngồi đối diện với Khương Niệm mở miệng hỏi.

Khương Niệm nhất thời không nhớ ra bà ta là ai chỉ có thể gật đầu.

Người phụ nữ lại nâng mắt, nói: “Theo ý tôi ấy, mấy nữ minh tinh siêu hot gả cho người ta quay về ở ẩn rầm rộ, còn mấy người không hot trực tiếp rời khỏi cái giới giải trí chả phải càng dễ dàng hơn sao.”

“Chuyện này trước khi kết hôn con đã giải quyết với ba mẹ rồi.” Ngữ khí Khương Niệm có chút lãnh.

“Thật là, chỉ trách em chồng và em gái tôi tâm địa lương thiện trong sáng không biết giới giải trí sâu cạn. Cô là thiếu phu nhân Cố gia cũng là đại tiểu thư Khương gia danh giá, đi ra ngoài chính là thể diện của Cố gia và Khương gia. Diễn viên nói dễ nghe thì là minh tinh còn nói khó nghe đó cũng chỉ là con hát.”

Lời nói của người phụ nữ như pháo liên thanh, người bên cạnh cũng nhịn không được phụ họa theo.

“Đóng phim cũng rất vất vả, Cố gia chúng ta không thiếu chút tiền kia hà tất gì phải vậy?”

“Kết hôn rồi phải nghĩ đến vấn đề con cái, con cái là mệnh là tâm can bảo bối, cô không nghĩ đến lui khỏi giới giải trí chiếu cố con cái mình à, lui sớm một chút không phải càng tốt sao?”

“Đúng vậy, đi ra ngoài giấu giấu diếm diếm, thật quá mất mặt.”

“……”

Bảy bà dì tám bà cô bà một câu tôi một câu, khiến đầu óc muốn nổ tung.

Khương Niệm liếm môi dưới.

Nhịn không nổi, cũng không có ý định nhịn.

Lúc ở Khương gia mẹ cô qua đời sớm, hai năm sau Khương Vũ Bân cưới Ôn Thư, từ đó đến giờ cô không phải chịu loại sỉ nhục tức tối này. Ôn Thư không phải mẹ kế ác độc gì mà gần như ngược lại bà ấy khách khí đầy lạnh nhạt.

Cô vừa muốn nâng tay đã bị một bóng đen ập đến bao phủ cả người, Cố Trạch cầm tay cô.

Anh vừa chú ý tới đề tài mấy người trưởng bối chặt không đứt bứt rời luyên thuyên mãi vừa nhìn Khương Niệm bên cạnh rũ mắt hạnh che đi dư quang, khẽ mím môi mặt không biểu tình.

“Niệm Niệm sẽ tiếp tục đóng phim.” Ngữ khí Cố Trạch trầm định, anh nghiêng mặt nhìn Khương Niệm: “Tôi tôn trọng Niệm Niệm, cô ấy muốn làm gì tôi đều là ủng hộ. Mặt khác, những lời ra tiếng vào của các người tôi không rảnh để ý tới, vô nghĩa.”

Khương Niệm tỏa ra khí tức muốn mắng người, còn có ý giận chó đánh mèo dù sao mấy người này đều là cô dì của Cố Trạch, nhưng mà bây giờ cô không chỉ không tức giận mà còn chẳng kiêng nể nổi lên chút lòng tham cái nhan sắc kia.

Mỹ mạo trước mắt, có gì mà không tha thứ được?

Hai mí mắt Cố Trạch rất sâu, con ngươi màu đen tuyền trong trẻo, đại khái chính là đôi mắt đẹp nhất cô từng thấy.

Người gì mà sinh ra có đôi mắt đẹp như vậy.

Sau khi nghe Cố Trạch nói có vài người lập tức đen mặt. Xưa giờ tính tình Cố Trạch lãnh đạm, từ trước đến nay không hề chống đối các bà như vậy.

“Phanh.”

Một cái quải trượng bằng gỗ mun gõ mạnh trên mặt bàn.

“Thích quản giáo con dâu như vậy thì kêu con trai mình tự cưới đi, tìm cháu dâu ta lập uy làm cái gì?”

Bà nội Cố một đầu tóc bạc, làn da thật trắng, cho dù có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn son môi đỏ rực như cũ, thời thượng mười phần.

Bà bừng bừng tinh khí hướng tới đám người kia phát hỏa.

“…… Chúng con chỉ là quan tâm Niệm Niệm một chút thôi.”

“Mấy người đây là quan tâm sao? Ta cảm thấy Niệm Niệm hiện tại rất tốt, ít nhất so với một đám phu nhân hào môn chỉ biết tiêu tiền cường ngạnh hơn biết bao nhiêu lần.”

Những người đó ngượng ngùng cười không dám nhắc lại.

Bà nội Cố hừ hừ, nhưng khi nhìn về phía Khương Niệm liền đầy trìu mến, Khương Niệm đi tới ngoan ngoãn gọi “Bà nội”, bà liền tỏ ra vẻ mặt thần bí lôi kéo Khương Niệm đến phòng Cố Trạch.

Phong cách lấy màu đen trắng giản lược làm chủ đạo, trên kệ để không ít sách, phần lớn đều là những cuốn đụng tới cô cũng chả muốn, phía dưới là một ít mô hình người máy đua xe, chắc là lúc Cố Trạch khi bé sưu tầm được.

“Lát nữa những lời bà nói con đều phải nhớ kỹ nghe chưa.” Bà kéo cô, thanh âm rất thấp, “Nha đầu con khẳng định rất muốn biết.”

Thần bí giống như gián điệp chấp hành nhiệm vụ.

“Cái gì vậy ạ?” Khương Niệm đoán hơn phân nửa là những điều Cố Trạch thích. Để xứng với chức danh cô vợ nhỏ, cô cần giả bộ hoàn toàn cảm thấy hứng thú.

“Bí quyết sinh long phượng thai!”

Muốn hộc máu!!!

Khương Niệm nhịn xuống, khóe miệng run rẩy, “Người nói cái gì ạ?”

Bà nội Cố bày ra bộ dáng người từng trải, kéo tay Khương Niệm qua vỗ nhẹ, “Nếu như không phải long phượng thai, cũng là bào thai song sinh, rất nhiều cô gái mơ mộng ngưỡng mộ muốn biết đó.”

Khương Niệm dở khóc dở cười.

Không phải con, con không có, sao con lại muốn biết chứ!

“Con không tin?”

“Không có.” Khương Niệm căng da đầu hỏi: “Bà nội thử qua rồi sao?”

Hình như ba Cố không có em trai cũng không có em gái song sinh gì gì đó đâu.

Bà nội Cố lắc đầu vẻ mặt tiếc nuối, “Ta biết chậm không có cơ hội thử. Nhưng mà con thì khác, tuổi các con càng phù hợp.”

“Ừm.. Có cô dì nào thành công không ạ?” Khương Niệm cẩn thận hỏi lại.

“Không có, ta sao có thể tùy tùy tiện tiện nói cho người khác được chứ, ta chỉ truyền cho cháu dâu của ta thôi!” Khi bà nội Cố nói ra lời này khí phách đầy hiên ngang lẫm liệt.

Được rồi, tiếp thu tri thức thôi.

Khương Niệm thụ sủng nhược kinh khiêm tốn lãnh giáo.

Một già một trẻ trên giường Cố Trạch ghé tai vào xù xì to nhỏ, trong đầu Khương Niệm đang vẽ ra một khóa sinh lý đầy sinh động.

Sinh động đến mức có thể tự tin khẳng định Yêu Vương Cao Lộ kia khi đứng trước mặt bà nội Cố sẽ bị vùi dập đá bay không thương tiếc.

“Này sợ là không ổn, tư thế này được không, có thể…… Đi vào sao?” Khương Niệm lắp bắp hỏi, thái độ cầu chỉ giáo, cần học tập hướng bà nội Cố khoa tay múa chân.

Bà lắc đầu, sửa đúng cho cô, “Là như thế này!”

“Như này nếu như ngắn quá liền không có song thai nha.”

“Con lo lắng cháu nội ta không được?” Bà nội Cố vẻ mặt khó tin.

“Không phải như vậy.” Lỗ tai Khương Niệm đỏ au, đầu óc nóng lên cuống quýt giải thích: “Chồng con, anh ấy, anh ấy, cái đó rất, rất… tốt…”

Nói xong Khương Niệm liền phát hiện có điểm không thích hợp, khí áp trong phòng biến hóa rất rõ ràng trên đỉnh đầu có chút lạnh lẽo. Cô khẽ nghiêng người, Cố Trạch dựa vào tường trước của phòng khuôn mặt lãnh đạm không phân biệt được cảm xúc.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Trạch rũ hàng mi dài sau đó xoay người rời đi.

Khương Niệm: “……”

Từ từ, tôi cảm thấy tôi còn có thể giải thích!

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Trạch: “Cái đó rất tốt” là ý gì?

Khương Niệm nghẹn họng, định qua loa xong chuyện: Ý trên mặt chữ.

Cố Trạch: Ồ, ý trên mặt chữ, vậy em đỏ mặt cái gì?

Khương Niệm:…… Help me!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.