Giả Làm Vợ Chồng Ở Hào Môn

Chương 4: Chương 4




Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất

Cố Trạch mặc xong áo ngủ Khương Niệm liền thu tầm mắt nhanh chóng cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Một lúc sau cuối cùng tóc cũng được sấy khô, mở cửa ra ngoài đi ngang ghế sô pha vẫn không nhịn được khẽ liếc nhìn sang người đàn ông nằm trên đó.

Sô pha ngắn nhưng Cố Trạch lại rất cao thế nên nằm thẳng người chân sẽ rơi vào khoảng không.

Bất quá cái khiến Khương Niệm ấn tượng sâu sắc chính là tư thế ngủ của anh, chăn đắp ngang người ngay ngắn gọn ghẽ tìm không ra nếp gấp. Cái người này bị ám ảnh cưỡng chế à, chắc chắn thuộc cung Xử Nữ rồi.

Khương Niệm tắt đèn xốc chăn lên nằm xuống.

Căn phòng thoáng chốc yên tĩnh khiến cho tiếng hít thở của Cố Trạch trở nên thật rõ ràng.

Xuất hiện loại cảm giác không nói nên lời, thật kỳ quái.

Buổi sáng ngày hôm sau, Khương Niệm từ nhà cũ trực tiếp đến công ty.

Tiểu Đinh sớm đã đứng trước cửa chờ cô, cô bé đem ly cà phê trong tay đưa qua, “Niệm tỷ, hôm nay sao chị tới sớm vậy?”

“Không ngủ được.”

Khương Niệm bộ dáng mệt mỏi dưới mí mắt xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.

Cô không nghĩ tới Cố Trạch thức sớm như vậy, tuy rằng động tĩnh không lớn nhưng vì lạ chỗ nên âm thanh nhẹ một cái cũng khiến cô bừng tỉnh. Nghĩ ngợi cảm thấy ở nhà cũ không thể tiếp tục ngủ được nên đành đến công ty.

Lúc dùng bữa sáng đúng dịp bà nội Cố muốn ra ngoài.

Bà mang nón vành rộng tủm tỉm cười đến cạnh cô thấp giọng hỏi: “Niệm Niệm, dùng chưa? Thế nào? Tốt không?”

Vừa hỏi xong một ánh mắt thanh lãnh ở đối diện liền đảo qua.

Khương Niệm đỏ mặt đến bữa sáng cũng ăn qua loa.

Tiểu Đinh nghe cô nói xong thì gật đầu đồng tình, cùng cô đi vào trong.

Cửa thang máy mở ra, người bên trong thấy Khương Niệm mắt liền sáng lên chủ động đi đến chào hỏi.

Khương Niệm biết người phụ nữ này, là người trong đài truyền hình về các tiết mục phỏng vấn, có thể lên tiết mục của cô ấy đều là diễn viên có tiếng tăm.

“Khương tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể xem xét cơ hội hợp tác này. Hy vọng tại kỳ trung của tiết mục có thể gặp lại cô.”

“Mời tôi?” Khương Niệm có chút ngoài ý muốn.

Người phụ nữ gật đầu cười cười, “Đây là cơ hội không tồi mong cô tìm Vi tỷ nói về chuyện hợp tác của chúng ta.”

Nói như vậy thì Vi tỷ đã cự tuyệt tiết mục này rồi. Nếu Vi tỷ không đồng ý nhất định có nguyên do của nó nên Khương Niệm cũng không đặt chuyện này trong lòng.

Khương Niệm lễ phép gật đầu, “Hẹn gặp lại.”

Vào thang máy, tiểu Đinh cẩn thận nhìn Khương Niệm, “Niệm tỷ, nếu như chị muốn tham gia có thể nói với Vi tỷ một tiếng.”

Khương Niệm lắc đầu, “Không cần, chị tin tưởng Vi tỷ.”

Huống hồ thứ cô thích là đóng phim chứ không phải tham gia các loại chương trình, vậy nên có cũng được không có cũng không sao toàn bộ đều do Vi tỷ sắp xếp.

“Vi tỷ.” Khương Niệm trực tiếp đi vào văn phòng Tần Khả Vi, ngựa quen đường cũ ngồi xuống sô pha uể oải dựa vào thành ghế mắt nhắm mắt mở.

Tần Khả Vi xoay ghế dựa nhìn bầu trời trong suốt bên ngoài tấm kính thủy tinh, “Kỳ lạ, hôm nay mặt trời không mọc ở phía tây.”

“Đáng ghét, chị không cổ vũ người ta thì thôi còn nói như vậy nữa.” Khương Niệm làm vẻ oán giận nhìn Tần Khả Vi.

Tần Khả Vi suốt ngày lạnh mặt lại bất ngờ cong môi cười với cô, “Hôm nay có người đến tìm, chị từ chối.”

“Vâng.”

“Không hỏi nguyên nhân?”

Khương Niệm chớp chớp mắt, “Nguyên nhân là gì ạ?”

“Kỳ thật tiết mục đó không tồi, nhưng có yêu cầu em tham gia cùng Cố Trạch.” Tần Khả Vi đem lịch trình hôm nay của cô sửa sang lại, “Niệm Niệm của chúng ta không thể làm đề tài trà dư tửu hậu*.”

*Trà dư tửu hậu: Thứ trà ngon là thứ trà lắng đọng sau cùng, thứ rượu ngon là thứ rượu sau khi say ngà ngà lâng lâng => chỉ thời gian nhàn rỗi về sau cùng bạn bè đàm đạo về cuộc sống chuyện linh tinh? #Tôi thấy gg để dậy#

Y khoan dừng khoảng chừng là hai giây???

Niệm Niệm của chúng ta?

Vi tỷ cao lãnh đột nhiên ôn nhu, mười Khương Niệm cũng không ngăn cản được.

Khương Niệm hưởng thụ cười.

Ngay sau đó liền nghe thấy Vi tỷ tiếp tục nói: “Mấy ngày nữa Thanh Nhã tìm người phát ngôn, em chuẩn bị một chút, sắp tới không được thức khuya cũng không được ăn đồ cay và dầu mỡ 'tuyệt đối' nghiêm cấm ăn khuya.”

Khương Niệm: “……”

“Chị không muốn mang một người hot lên nhờ quầng thâm mắt, che lại cái lương tâm muốn làm thiếu nữ của em đi.”

Khương Niệm: “……”

Cho nên cố nhân thường nói 'sau lưng sự ôn nhu bất thình lình là cái giá phải trả quá đắt.'

Rời khỏi văn phòng Tần Khả Vi liền gặp được Diệp Nhu.

Khương Niệm chào hỏi: “Đàn chị.”

“Ừm.” Diệp Nhu miễn cưỡng gợi lên nụ cười.

Phải công nhận diện mạo cô ta cũng như tên gọi, mặt mày mang theo sự ôn nhuận của vùng sông nước Giang Nam, mấy năm nay vẫn luôn xây dựng hình tượng tiểu tiên nữ ôn nhu thanh khiết, có chút thành tựu.

Diệp Nhu từ văn phòng người đại diện Hoàng Minh Ngạn đi ra, vừa rồi bởi vì một vai diễn mà cùng hắn khắc khẩu với nhau, nguyên nhân là vì cô ta muốn đóng bộ điện ảnh được đầu tư nhỏ nhưng kịch bản không tồi Hoàng Minh Ngạn lại cảm thấy thù lao quá ít không do dự mà cự tuyệt.

Diệp Nhu có tính toán của mình, mấy năm nay cô ta đi theo hướng lưu lượng quay vài bộ phim tình cảm buồn nôn nhạt nhẽo nên danh tiếng ngày càng kém.

Mà tuổi tác lớn, cô ta lo lắng nếu như không chuyển được hình tượng chắc chắn cô ta sẽ bị đào thải.

Diệp Nhu liếc nhìn Khương Niệm, tuổi còn trẻ khuôn mặt dù không trang điểm cũng chẳng lộ ra nếp nhăn khóe mắt, trong sáng xinh đẹp đây là độ tuổi đẹp nhất của đời người.

Lại nghĩ đến Tần Khả Vi ra sức che chở cô, nhìn toàn bộ công ty đây chắc là đãi ngộ độc nhất vô nhị.

Thực dễ dàng khiến người ta sinh ra tâm ghen ghét.

“Gần đây chị nhận một bộ phim, vai nữ hai vẫn chưa định được, chị có thể đề cử cô với đạo diễn.” Diệp Nhu đi đến, thanh âm dịu dàng.

“Cảm ơn chị. Nhưng khả năng của em vẫn chưa đủ, diễn vai nữ hai quả thật quá sức.” Khương Niệm thích đóng phim nhưng cô cảm thấy kịch bản lưu lượng giống như thức ăn nhanh, một mặt giải quyết mau lẹ mặt khác lại ép khô linh khí của diễn viên.

Về phương diện khác, suất diễn nữ hai quá nặng hơn nữa kinh nghiệm cô quả thật không đủ không thể nắm chắc được.

Diệp Nhu không nghĩ tới Khương Niệm trực tiếp cự tuyệt như vậy.

Sắc mặt thoáng chốc u ám, cô ta cố gắng điều chỉnh sắc mặt của mình rồi nói: “Cô cũng không cần tự xem nhẹ mình, nhân vật này rất thích hợp cô có thể thương lượng cùng Vi tỷ một chút.”

Khương Niệm gật đầu.

Hai người tách ra, Diệp Nhu đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô hồi lâu.

Nhẹ thở ra một hơi, thế giới này thật không công bằng.

*

Vì để duy trì vóc dáng, công ty của Khương Niệm chỉ cho phép ăn rau với các loại hoa quả giàu vitamin C không ngọt không ngấy. Vậy nên khi trở về nhà cô đã đói đến mức ngực dán vào lưng.

Hôm nay Khương Niệm đói đến không ngủ được.

Nhưng thời điểm hiện tại mấy người bác Tề đã ngủ rồi.

Khương Niệm lén lút mang dép lê vào phòng bếp. Mở cửa tủ ra kinh hỉ phát hiện trong đó có mì gói. Cô lại đến tủ lạnh lấy chân giò hun khói, chút rau xanh và cà chua.

Nấu mì cô vẫn làm được.

Thời gian chờ nước sôi Khương Niệm dạo một vòng Weibo, canh thời gian vừa đúng liền vội vàng đặt điện thoại xuống đem mì và rau bỏ vào.

Lại cầm điện thoại lên, chợt phát hiện ra trên giao diện bị cô không cẩn thận ấn trúng.

Thân thể run lên, Khương Niệm nhanh tay hủy bỏ.

Chỉ hy vọng vào thời điểm này Vi tỷ đã ngủ.

Khương Niệm nấu đầy một chiếc nồi nhỏ, cầm chén đũa đi ra phòng khách.

Mới vừa ăn một ngụm điện thoại liền vang lên, Khương Niệm kinh hãi nghiêng đầu nhìn tên ghi chú, biểu tình tức khắc héo hon, đắn đo một lúc cuối cùng vẫn duỗi tay bắt máy.

“Mấy giờ?”

Khương Niệm thành thật trả lời: “12 giờ.”

“Có phải nên ngủ rồi không?” Thanh âm Tần Khả Vi còn có chút dọa nạt giống như quát đứa oắt con choai choai không biết điều, “Không sợ trên mặt nổi mụn?”

Khương Niệm nhất thời không chịu nổi loại thanh âm này, mẹ cô mất sớm, Vi tỷ lại là bạn tốt của mẹ cô thế nên đối với cô vẫn luôn chiếu cố rất tốt, từ tình cảm đó vẫn luôn cô ỷ lại chị ấy.

Nhưng mà, rũ mắt nhìn khí nóng hôi hổi thơm phức từ chiếc nồi bên cạnh khó có thể lựa chọn giữa Vi tỷ hay mì gói.

Cuối cùng thức ăn vẫn là nguồn sống là tâm linh tính ngưỡng, cô không ngăn cản được bản thân hư đốn cho chính mình một gắp mì, thanh âm lộ ra vài phần ủ rũ: “Em ngủ rồi mà nửa đêm tự nhiên tỉnh dậy, không ngủ được nữa mới lướt vài vòng thôi.”

“Sau đó nhân tiện ăn một chút gì đó?”

“Không có.” Dọa Khương Niệm cắn đứt sợi mì.

Nếu không phải biết nhà của Vi tỷ một cái ở thành Nam một cái ở thành Bắc cô còn hoài nghi trong nhà chị có lắp kính viễn vọng.

“Thật sự không có?”

Khương Niệm cắn môi, mười phần mềm mại, “Em biết mình muốn nhận đại ngôn Thanh Nhã nên mấy ngày nay thực sự rất ngoan ngoãn nghe lời, làn da đều có thể véo ra nước lại trắng lại mềm, chính mình còn không nhịn được véo vài cái.”

Cố Trạch từ thư phòng đi ra đúng lúc lọt vào tai câu này.

Dưới lầu, Khương Niệm mặc áo ngủ màu trắng rộng rãi, vạt áo thả trên ghế lộ ra đôi chân dài thon thả, tóc có chút loạn, từ tầm mắt của Cố Trạch gương mặt kia cùng nắm tay anh gần như nhau.

Đôi mắt rất to, lông mi cong cong khẽ chớp động.

Trong tay Khương Niệm cầm đôi đũa, một tay khác cầm điện thoại thật nghiêm túc bảo đảm: “Sẽ không có chuyện đó đâu, mấy dì trong nhà em đều đi ngủ cả rồi, nơi nào ăn khuya được?”

“Mì gói? Khương Niệm em sao có thể ăn mì gói, ăn ngụm đều béo đến một cân!”

“Cùng chị nói chuyện một hồi em đã thấy buồn ngủ tắt điện thoại liền tự giác đi ngủ ngay.”

“……”

Luôn mồm nói mệt nhọc muốn đi ngủ nhưng cúi đầu cái miệng nhỏ đã vội vã ăn từng đũa mì.

Thậm chí không dám hút từng chút từng chút một nhẹ nhàng cắn đứt.

Khổ không thể tả.

Cố Trạch đi xuống lầu, Khương Niệm và Tần Khả Vi nói câu ngủ ngon xong liền cúp máy, cô đang muốn buông ra ăn bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh cao lớn.

Khương Niệm dừng lại động tác, đem mì trong miệng cắn đứt nuốt xuống, mắt hạnh to tròn trừng lớn.

Giống con thỏ đang ăn.

Bị quấy nhiễu phải dừng lại cảnh giác.

Cố Trạch mặc áo ngủ màu xanh, cổ áo cởi bỏ hai nút nút lộ ra mảnh da thịt nhỏ, cổ tay áo màu đen được xắn lên cao tóc ngắn rũ ở trên trán, ánh mắt chứa tia buồn ngủ.

Khớp ngón tay rõ ràng cầm ly nước, nhấp môi không tiếng động nhìn cô.

Khương Niệm bị nhìn đến chột dạ, nhai hết trong miệng nuốt xuống, hỏi: “Anh ăn không?”

Chỉ là lễ phép hỏi một câu thôi.

Nghĩ đến loại người thanh cao như Cố Trạch sao có thể sẽ ăn loại đồ này, không chờ Cố Trạch trả lời Khương Niệm lại mở miệng, “Tôi biết anh sẽ không ăn, xuống dưới uống nước xong sau đó đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon.”

Tiếp theo như sợ bị đoạt mì cô kéo cái nồi nhỏ đến trước mặt mình.

Cúi đầu vui vẻ ăn tiếp.

Cố Trạch: “……”

Lời mời này rõ ràng không có tâm.

Cố Trạch vào phòng bếp lúc ra Khương Niệm vẫn như cũ cắm đầu ăn.

Anh qua đi tự nhiên ngồi xuống đối diện Khương Niệm, cánh tay dài duỗi ra từ trong nồi gắp một đũa mì bỏ vào trong chén, lễ phép nói câu: “Cảm ơn.”

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Khương Niệm bắt đầu ăn.

Hiện tại đàn ông cao lãnh không chỉ đoạt ăn, còn có thể đoạt cả mì gói sao?

Khương Niệm cảm thấy kỳ lạ, “Anh cũng đói bụng à?”

“Một chút.”

“Tôi cho rằng những người nhân sĩ thành công các anh đối với loại thực phẩm này rất khinh thường.” Đặc biệt là Cố Trạch, dường như chỉ có làm việc và nghỉ ngơi theo phong cách lão cán bộ mới phù hợp khí chất anh.

“Ừm.” Cố Trạch không phủ nhận, “Nhưng là nhìn em ăn, tôi đói.”

Khương Niệm: “……”

Vậy nên vấn đề chính ở đây là khen cô ăn có sức hút khiến người ta đói?

Khương Niệm cảm thấy bản thân sắp đổi nghề làm mukbang.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Niệm: *Gầm gừ*, hổ khẩu đoạt thực?

Như cũ muốn thả Cao Lộ một ngày!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.