Mưa bụi nhẹ nhàng rơi xuống cùng gió lạnh thổi trên không trung phiêu đãng, cảnh mưa thật đẹp nhưng cũng thật thê lương.
Thanh Sơn mưa phùn bay, núi non chạy dài, những bóng đen bóng trắng đan xen vào nhau, đoàn người chầm chậm đi tới vách núi, vài nam
tử cao lớn, trong tay ôm một cô nương, nàng một thân áo trắng đơn giản,
tựa như tù phạm, trên cổ tay còn bị trói dây thừng, khiến da thịt non
mềm của nàng ứa máu.
Trên đầu bị trùm kín, che đi bộ dạng của nàng.
Nam tử kéo nàng đến bên cạnh bia đá trên vách núi.
Hắn hướng mấy người khác gật đầu, mấy người kia sắc mặt lập
tức trở nên nghiêm túc, nhìn bốn phía, từ từ hướng vách núi cách đó
không xa đi đến.
Đang lúc đoàn người đi đến vách đá vài bước thì trong bụi cỏ
đột nhiên phát ra tiếng loạt xoạt. Bọn nam tử cảnh giác nhìn quanh bốn
phía, đột nhiên một tiếng bén nhọn truyền ra.
“Bao vây!” Thanh âm rung trời, từ trong bụi cỏ cao cỡ nửa
người, binh lính từng đoàn nhảy ra, người đông như nước, trong nháy mắt
liền bao vây toàn bộ vách núi.
“Không được tới đây!” Nam tử bị bao vậy nhanh chóng giơ kiếm lên, để trên cổ của nàng.
“Keng!” Tất cả binh lính rút sang bên cạnh, nhìn hướng bọn họ.
Lúc này, thân ảnh màu đen chậm rãi từ phía sau bước lên, đám
người tự động lui xuống, hắc y nhân cứ như vậy dễ dàng đi tới bên cạnh
vách núi.
Mắt sắc lạnh lùng nhìn thẳng vào người bên cạnh vách núi, mím môi cười lạnh “Buông nàng ra, các ngươi sẽ được toàn thây!”
Vài tên nam tử có chút bối rối nhìn đám người vây bắt, mấy người giúp nhau trao đổi cái ánh mắt, sát khí nổi lên!
“Vậy xem các ngươi có bản lãnh hay không!” Người gác bả đao ở trên cổ nữ nhân hô lớn, hắn một tay đánh trên lưng của nàng, đấy nàng
rớt xuống vách núi!
“Giết!” Mấy người khác như không muốn sống, lao về phía đám lính.
“Đừng!” Đôi mắt trợn trừng, nhìn thân ảnh nhỏ bé kia rơi
xuống vách núi, hắc y nhân vọt tới vách đá, đang muốn cùng nhảy xuống
thì bỗng dưng, một thân ảnh hồng sắc nhanh như gió vụt qua bên người
hắn.
Hắc y nhân tập trung nhìn vào, hồng ảnh ấy lao xuống cực nhanh, đuổi theo nữ tử rơi xuống. Hồng ảnh đó lại xoay người bay vút lên đỉnh
vách núi, nhẹ nhàng hạ xuống đất, một nam tử tuấn vĩ bất phàm xuất hiện
trước mắt mọi người, cánh tay hắn gắt gao giữ chặt lưng áo người trong
ngực, ánh mắt rơi thẳng vào miếng vải trùm trên đầu.
Hắc y nhân xông lên trước, thừa dịp nam tử tuấn mĩ chưa lấy lại tinh thần thì lao tới.
“Xoạt!” một tiếng, miếng vải che trên mặt nữ nhân bị xe rách, lập tức trừng lớn hai mắt.
“Ngươi là ai?” Gương mặt này không phải Tình Dương!
Nam tử ôm nàng nhìn người trong ngực “Nàng là Hoàng Cương Trân, đúng rồi . . . . . Thê tử của ta.”
“Xoạt!”
Nguyên bản bị tấm màn đen che không thấy ánh mặt trời lại bị
người ta xốc lên, đột nhiên tiếp xúc ánh mặt trời, Tình Dương không khỏi nhắm mắt lại, lúc sau, nàng mới từ từ mở mắt ra, nghi hoặc nhìn bốn
phía.
Khói hương lượn lờ, từng đợt khói hương đốt bái tế có thể cảm nhận đang phiêu tán ở bốn phía. Tình Dương đi lên phía trước, nhìn thấy một khối đất nhô lên, một mộ bia sừng sững ở đằng trước. Mẫn Gia quỳ
gối trước mộ, nhìn chữ trên tấm bia thật lâu, vô thức theo ánh mắt của hắn nhìn về phía bia mộ, từng chữ “Lương Thị Ngọc Lộ chi mộ”.
Ngọc Lộ? Tình Dương đôi mi thanh tú nhẹ chau lại. Tên này,
vài ngày trước nàng bị bắt tới thì dường như nghe Mẫn Gia ở trong phòng
có đề cập qua, chẳng lẽ đây là mộ bia của cô gái đã nhảy núi tự vẫn kia?
Tình Dương âm thầm dò xét bốn phía, chung quanh cảnh sắc nhìn rất quen mắt. Đây là chuyện gì xảy ra? Nàng đưa mắt nhìn ra xa, nhìn kỹ tình thế địa lý ở xa. Không giống
như nàng suy nghĩ, nàng tưởng rằng Mẫn Gia mang nàng đi tới vách núi, để nàng dùng cách giống như người yêu hắn chấm dứt tính mạng, dù sao hắn
nói muốn nàng nợ máu trả bằng máu, nhưng bây giờ hắn lại mang nàng đến
trước mộ Lương cô nương. . . . . . Tâm tư suy nghĩ, Tình Dương chợt hiểu ra.
Nếu như nàng là Kỳ Cách, cũng sẽ cho rằng như vậy. Nhưng mà
Mẫn Gia. . . . . . Một người bày ra kế hoạch báo thù nhiều năm như vậy,
khẳng định không được phép sai lầm. Hiện tại sườn đồi bên cạnh nhất định che kín trọng binh, bởi vì người người đều cho rằng Mẫn Gia sẽ mang
nàng đi chỗ đó, kết quả hắn không có, hắn muốn nàng chết trước mộ phần
Lương cô nương!
Giờ đây, Tình Dương thật không biết nên khóc hay nên
cười. Nơi này mai táng ân oán, thoạt nhìn đúng là nhìn quen mắt. Đúng
vậy, lúc này nàng đã nhận ra, đây chính là ngọn núi phía sau chùa Bạch
Mã! Thật buồn cười, phật môn tịnh địa, cũng là chỗ chết của nàng.
“Ngọc Lộ, ta đã đem người hại chết nàng tới, nàng có thể nghỉ ngơi chứ?” Yêu thương vuốt bia mộ, Mẫn Gia hai mắt đỏ lên, nước mắt từ
khóe mắt chảy xuống.
“Thiếu gia.” Gã sai vặt của Mẫn Gia quỳ gối, một bên đốt tiền giấy. Thấy chủ tử bộ dạng thế này, hắn cũng khó chịu.
Lạnh lùng nhìn màn này Tình Dương đột nhiên cười lớn, “Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Cười đến nước mắt đều chảy ra.
“Cười cái gì?” Mạnh mẽ túm lấy nàng, một chưởng vung xuống, đem nàng đánh ngã, tức giận quát.
Sợi tóc tán loạn trên khuôn mặt, nàng cười lạnh “Cười hắn ngu muội, cười các ngươi trung thành ngu ngốc. Ta chết đi, ngươi cho rằng
chủ tử các ngươi sẽ có kết cục gì? Huống chi ta không có giết người!”
Bọn ta sắp chết, vì cái gì không thể cười? Chẳng lẽ lại muốn nàng tự
thương cảm rồi khóc rống sao?
“Im miệng!” Một tên to lớn nói.
“Mang nàng tới.” Mẫn Gia nói khẽ.
Đem hai tay Tình Dương trói dây thừng, tên to lớn kia đưa nàng tới trước mộ, nàng giơ chân đạp cho một cước vào bụng.
“A!” Kêu đau một tiếng, chân xụi lơ quỳ trên mặt đất, Tình
Dương ngẩng đầu, nàng quỳ gối bên cạnh Mẫn Gia, căm giận cắn răng “Lương Ngọc Lộ! Ta Chương Giai Tình Dương, ngẩng mặt không thẹn với trời, cúi
mặt không thẹn với đất, chưa từng làm viếc mất đi lương tâm, hôm nay
người yêu của ngươi muốn ta đền mạng, ngươi trơ mắt xem ta bị oan, được! Nếu thật máu tươi của ta chảy trước mộ ngươi, ta đây cũng muốn xuống
địa phủ đòi công bằng với ngươi!”
Đôi mắt đẹp quét qua, hung hăng nhìn Mẫn Gia “Mà ngươi. . . . . . Còn các ngươi nữa!” Nhìn tất cả mọi người vây quanh nàng, cặp môi
đỏ mọng của nàng nhếch lên, lạnh lùng nói: “Sau này ta cũng muốn máu
tươi của các ngươi đem tưới mộ ta, an ủi ta trên trời có linh thiêng!”
Lời nói nàng giống như lời ngyền, lời vừa nói ra, mấy tên xung quanh kinh sợ, không tự chủ được lui một bước.
Tình Dương lòng tràn đầy phẫn nộ. Ông trời vô tình! Nàng có tội gì? Nàng vô tội!
Mẫn Gia thần sắc đờ đẫn nhìn nàng, tuyệt không để ý nàng nói
gì đó. Chậm rãi đưa mắt, vươn tay ra. Mấy tên to lớn bên cạnh hắn thần
sắc có chút chần chờ, nhưng vẫn là rút ra chủy thủ bên hông, đặt trên
lòng bàn tay hắn.
Tình Dương cắn chặt răng, không lên tiếng, nhắm mắt lại. Nàng tuyệt không cầu xin tha thứ! Nàng tuyệt không hướng loại người máu lạnh này cầu xin tha thứ, tâm đau xót, hốc mắt nóng lên, trong óc nàng hiện
ra hình ảnh Kỳ Cách, nước mắt sắp sửa tràn mi.
Nàng không muốn, thật sự không muốn. Nàng không dám nghĩ, lúc Kỳ Cách phát hiện thi thế nàng thì sẽ có bao nhiêu bi thống? Loại chuy
tâm thống khổ này, có hủy hoại hắn hay không? Nàng hứa hẹn muốn cùng hắn cả đời, chỉ là, nàng không làm được. . . . . .
Chủy thủ lạnh như băng đặt lên cổ, một giọt nước mắt đồng
thời chảy ra. Tình Dương dưới đáy lòng thầm nói: tạm biệt, kiếp sau gặp
lại, Kỳ Cách.
Mẫn Gia đem chủy thủ để trên cổ nàng, đang muốn ra tay thì
một hồi âm thanh kì lạ vang lên bên tai, hắn nghiêng đầu xem xét, lại
thấy bia mộ bỗng nhiên có vết nứt nhỏ, lòng bàn tay run lên, động tác
chợt ngừng.
“Ngọc Lộ!” Hắn quay người lại hai tay để lên mộ, tay vuốt vết nứt, đau lòng như bị người ta đào bới, con mắt đỏ đậm kích động nhìn mộ bia
Trong nháy mắt, “hưu hưu hưu” tiếng xé gió sắc bén vang lên,
một cái bóng đen hướng tới Tình Dương, mấy tên xung quanh nàng đều bị
khí gió thổi mạnh lùi hết ra phía xa. Thế công roi dài sắc bén vừa
chuyển, phá tan phòng thủ, sợi roi đen nhẹ nhàng linh hoạt như xà, ôm
lấy lưng áo Tình Dương, bay lên!
“A” Tình Dương phát hiện mình cả người đều ở giữa không trung, bên hông truyền đến một cỗ kình lực, dễ dàng đem nàng bay lên.
“Đuổi theo!” Mẫn Gia cầm chủy thủ từ dưới đất đứng lên .
Vài người vừa định đuổi theo, nhưng một đám nha dịch lao ra, hai bên nhân mã lập tức đánh chiến.
Bị dây roi quấn lấy, bay thành đường vòng cung rồi từ từ hạ
xuống, Tình Dương kinh hoảng ở giữa không trung giãy dụa, bỗng dưng, sợi roi dài được thay thế bởi đôi tay rắn chắc, nàng cũng rơi vào lồng ngực quen thuộc.
Tình Dương hoang mang, đôi mắt mở lớn, môi run run, từ từ quay đầu, nhìn thấy đôi mắt nóng bỏng, mắt cũng tràn ngập ánh sáng.
Nước mắt vui mừng, Tình Dương ôm chặt cổ hắn, nước mắt chảy xuống, nàng kích động vùi mặt bên cổ hắn khóc nức nở.
“Kỳ Cách. . . . . . Kỳ Cách. . . . . .” Tiếng khóc cùng với tiếng gọi rời rạc. Hắn tới, hắn tới!
Kỳ Cách ôm thật chặt mà khóc theo, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt đầy nước mắt, trong mắt lưu quang chớp động, đau xót khó nén, tâm tình kích động, hô hấp hỗn loạn.
“Gia!” Bác Hách nóng vội từ trong đám người hỗn chiến chạy
ra, rồi sau đó trông thấy binh lính bao quanh phía sau chủ tử cùng cách
cách.
“Bảo vệ cách cách!” Kỳ Cách tay nắm chặt roi đen, trên cánh
tay gân xanh hiển hiện. Thấy trên người nàng, trên mặt bi thảm, hắn đè
nén lửa giận không để bộc phát, mắt nhắm lại. Hắn muốn tự tay giết tên
hỗn trướng kia!
“Dạ!” Bác Hách trông thấy bộ dạng Tình Dương cách cách, cũng cảm thấy tức giận.
“Kỳ Cách!” Tình Dương thấy hắn vung roi lên, thân ảnh màu
trắng như lưu tinh từ trong đám người nhanh bắn ra, hướng thẳng tới Mẫn
Gia đang ở trước mộ kia. Nàng nóng lòng như lửa đốt. Kỳ Cách nhất định là muốn tự tay giết hắn rồi!
Trong lúc đánh nhau Mẫn Gia cảm nhận được sát khí rõ ràng,
nghiêng đầu xem xét, liền nhìn thấy dây roi đen đang cấp tốc hướng vè
phía hắn, thân ảnh tung bay, hắn có chút khó khăn mà né tránh được.
Kỳ Cách đuổi theo, vung roi lên, thanh âm xé rách không khí
khiến người ta run sợ, mỗi một roi, mỗi một đòn, đều thẳng đến chổ hiểm
Mẫn Gia !
Hai bên nhân lực kém xa, chỉ chốc lát sau, ngoại trừ Mẫn Gia còn đang cùng Kỳ Cách đấu bên ngoài, người khác đều bị bắt.
Tình Dương lo lắng nhìn hai người kịch kiệt đánh nhau, không tự giác bước lên trước, Bác Hách đứng ở bên cạnh nàng lập tức giữ chặt cánh tay nàng.
“Cách cách, đừng lên phía trước.” Hắn tuy rằng cũng muốn nhảy vào giúp gia nhân một tay, nhưng cao thủ so chiêu không dung người thứ
ba, hắn nếu như làm như vậy, chỉ là quấy rầy cuộc chiến .
Tình Dương nhìn hắn một cái, lập tức lại nhớ tới hai bóng
trắng kia. Nàng không tập võ, căn bản không nhìn ra ai với ai trong trận đánh, chỉ có thể dựa vào binh khí, miễn cưỡng nhận là hai người đánh
nhau. Khóe mắt dư quang đảo qua, nàng thấy trên cỏ có vết máu, khẽ giật
mình, theo vết máu từ từ nhìn bốn phía, trong nội tâm chợt cảm thấy
không đành lòng, lại nhìn thấy máu chảy đầy cả một mảng đất chỗ mộ bia
kia.
Nhẹ nhàng thở dài. Mẫn Gia điên cuồng, cũng chỉ là vì một
người, tình thâm đến cực điểm, lại đau đớn không thể sống yên, thực làm
cho người phát điên, mất thần trí. Nhưng mặc dù hắn có đáng thương, hắn
cũng không nên hành động như vậy.
Qua không dưới trăm chiêu, trường đao Mấn Gia cầm ngày càng yếu đi, roi cùng đao cuối cùng đã phân ra cao thấp!
Trường tiên (roi dài) cùng trường đao giao kích
“Ba!” một tiếng, dây roi cuốn lấy đao, Kỳ Cách vận công rút roi về; Mẫn Gia hai tay nắm ở chuôi đao, đẩy lên chân khí trong cơ thể, hai người
nội lực xuyên qua vũ khí giao tranh, hướng đến đối phương.
Kỳ Cách vận đủ mười phần công lực, roi dài trong tay trở
thành trường kiếm cứng rắn, nội lực cường đại giao kích, đất bên cạnh
hai người nứt ra, cát bụi bay lên.
“Oa!” Đoàn lính bốn phía bị sức lực không lồ này quét qua, đều ngã, rơi xuống phía sau vài thước.
“Ba ba ba!” Trên mặt đất phát ra dị thanh, chịu không nổi nội lực hai người, nứt toác ra, vết rách theo hai bên thẳng tuốt mà đi.
Mẫn Gia đang tập trung phân cao thấp, trông thấy hướng chạy
của vết nứt thì cả kinh, bất luận hậu quả gì, đem nội lực đang thi triển gấp rút thu về, không có bất kỳ hòa hoãn, nội lực phản lại, làm cho hắn bị trọng thương, trong cổ ngòn ngọt, hắn há miệng phun ra một ngụm máu
tươi.
“Phụt!” Ngăn không được nội lực trong người phát ra, trường đao vừa xoay, cả người vô lực quỳ rạp trên đất.
Kỳ Cách không hiểu hắn vì cái gì đột nhiên thu hồi nội lực,
cũng không có tâm tình tìm hiểu, thân roi trong tay vừa chuyển, hung
hăng đánh về phía ngực Mẫn Gia!
“Đừng!” Tình Dương nóng vội đẩy tay Bác Hách ra, xông lên phía trước.
Thanh âm của nàng truyền vào tai Kỳ Cách, chỉ là thế công đã
phát ra không kịp thu hồi, hắn chỉ có thể miễn cưỡng tránh đi chỗ hiểm,
nhưng roi này cũng như kiếm, đâm thẳng bả vai Mẫn Gia.
“A! A” Ôm lấy vai bên trái, Mẫn Gia thống khổ khóc thét.
“Kỳ Cách, không cần phải giết hắn!” Tình Dương bắt lấy cánh tay của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Kỳ Cách vừa thấy được hắn bị thương, liền hận không thể dùng
roi lấy tính mạng Mẫn Gia, nhưng là Tình Dương lại cầm chặt lấy tay hắn, cầu khẩn nhìn hắn.
“Hắn muốn giết nàng.” Lưu lại hắn, nàng sẽ lại lâm vào nguy
hiểm. Vừa nghĩ như vậy, Kỳ Cách tay nắm roi thu xuống. Nàng có lòng dạ
đàn bà, hắn không có!
“Đừng!” Từ ánh mắt của hắn, Tình Dương nhìn ra hắn muốn hạ
thủ, nhào vào trong ngực hắn, nàng kịch liệt lắc đầu. ”Đừng, ít nhất. . . . . . Không nên ở chỗ này, dẫn hắn trở về, để Hình bộ phán quyết.” Ánh
mắt đồng tình nhìn người đang quỳ dưới đất.
Mẫn Gia loạn phát, máu ồ ồ chảy ra bên miệng, trên vai trái máu sớm nhuộm đỏ áo trắng của hắn, ánh mắt hắn sốt ruột cuồng loạn nhìn mộ bia, thân thể suy yếu, hắn từ từ đứng lên, loạng choạng đi đến trước mộ, buồn bã cười.
“Ngọc Lộ.” Thật tốt, thật tốt, không có quấy rầy đến nơi nàng an nghỉ. Mẫn Gia tựa trên tấm bia lạnh như băng, an tâm nở nụ cười.
“Đừng giết hắn ở đây.” Nàng rất giận Mẫn Gia làm nàng gặp
những tai bay vạ gió, nhưng nàng thật sự không đành lòng trông thấy hắn
chết thảm trước mộ phần của Ngọc Lộ, kết cục như vậy, quá mức bi thương .
Kỳ Cách nhếch môi, trong lòng mâu thuẫn. Hắn rất muốn giết
Mẫn Gia ngay lúc này, nhưng, cúi đầu nhìn về phía người đang cầu xin hắn kia, không đành lòng làm trái tâm ý của nàng “Bắt lại!” Dù sao mang về
giao cho Hình bộ, Mẫn Gia vẫn phải chết, chỉ là thay đổi nơi chết mà
thôi.
“Đừng tới đây!” Mẫn Gia đem trường đao gác ở trên cổ mình gào thét lớn, thần sắc thống khổ “Ngọc Lộ, là ta vô dụng, không thể tự tay
giết hung thủ hại chết nàng, ta thực xin lỗi nàng. . . . . .” Hắn oán
hận ngước mắt, nhìn Tình Dương dựa trong ngực Kỳ Cách, “Ngươi hại chết
người ta yêu, ta lại không thể báo thù, thiên lý ở đâu? Thiên lý ở đâu?” Hắn bi thống nhìn lên trời, rống giận rít gào.
Tình Dương lắc đầu “Ta thật sự không giết nàng. Ta nói cho
ngươi, lúc ấy ta đến vách núi đó sớm hơn nàng, tận mắt thấy chính nàng
từ trên vách nhảy xuống, ta không kịp phản ứng, huống chi ta cũng không
có giết động cơ nàng.” Nàng giải thích như thế nào mới có thể rửa sạch
oan khuất cho mình? Nàng không muốn cả đời này đều bị oan.
“Ngươi nói láo! Nếu ngươi không có đẩy nàng, vậy tại sao trên đất lại có dấu vết chống cự? Ngọc bội của ngươi tại sao lại rớt ở chỗ
đó?” Từ trong người móc ra ngọc bội, Mẫn Gia hướng trên mặt đất ném thật mạnh, ngọc bội vỡ thành hai mảnh!
Tình Dương ngạc nhiên nhìn ngọc bội kia vỡ ra, thần sắc chấn
động. Ngọc vỡ thành hai mảnh, trở thành rồng bay bên trái, phượng bay
bên phải. Khối ngọc phượng . . . . . . Ngoại trừ chỗ đứt gãy có chút khác biệt bên ngoài, nhưng lại giống y đúc miếng ngọc nàng nhặt được ở thế kỉ hai mốt!
Nàng rốt cuộc đã biết, vì sao lúc trước nhặt được một nửa
mảnh ngọc rồi, thì ra. . . . . . Xuất thần nhìn khuôn mặt Mẫn Gia, xoay
chuyển ánh mắt, vừa nhìn về phía mộ bia sau hắn, trong lòng một hồi run
rẩy, toàn thân nổi da gà. Trước kia hoang mang khó hiểu nay đã hiểu rõ
ràng!
“Tình Dương?” Kỳ Cách không hiểu nhìn nàng. Vì cái gì không
giải thích? Hắn tin tưởng nàng, nàng tuyệt đối sẽ không thể nào giết
người, huống chi, nàng cùng Lương Ngọc Lộ kia không thù không oán, không có lý do gì phải giết nàng?
Đôi môi Tình Dương run rẩy, trong cổ khô khốc, nuốt nước
miếng, mới chậm rãi nói: “Ngọc bội rớt tại bên vách núi, bởi vì Lương cô nương chạy bên cạnh, đụng vào ta, ta bị hành động của nàng hù dọa, cũng không chú ý tới ngọc bội mất. Về phần dấu vết chống cự, ta thật không
rõ, sau đó ta lập tức rời khỏi hiện trường thông báo quan phủ việc này,
nếu như ngươi còn chưa tin, đến Hình bộ, cũng có thể yêu cầu phúc thẩm
án này.”
Tình Dương nhắm mắt hồi tưởng. Nàng nghĩ tới, tại thế kỷ hai
mươi mốt nhặt khối ngọc mà bị té rớt xuống khe nước, thần trí mê man thì nàng nghe thấy một thanh âm rất ai oán thống khổ, một mực năn nỉ nàng,
muốn nàng cứu một người, khi đó nàng không hiểu gì hết, hiện tại nàng đã hiểu.
Nữ tử kia, nhất định là Lương Ngọc Lộ, mà nàng năn nỉ nàng
cứu, chính là Mẫn Gia! Nàng đi tới nơi này. . . . . . Chính là vì giờ
khắc hôm nay!
Trời ạ, Lương Ngọc Lộ dùng bao nhiêu nguyên lực để đưa nàng
tới nơi này? Nếu hôm nay nàng không có xuất hiện, mà nguyên bản là Tình
Dương, sẽ như thế nào? Nàng cùng Tình Dương có quan hệ có lẽ chính là
kiếp trước và kiếp này, nàng là đời sau, thay đổi số mạng kiếp trước,
lưu lại mạng của Mẫn Gia này. . . . . .
Tình Dương kinh ngạc nhìn mộ bia kia, đáy lòng lạnh lẽo, chua xót. Nữ nhân này. . . . . . hao phí bao nhiêu sức lực, chỉ vì cứu
người yêu. . . . . .
“Không phải nàng. . . . . . Là ta!” Không gian yên tĩnh, một thanh âm già nua bi thương xé tan bầu không khí truyền đến.
Mọi người đồng thời quay đầu, kinh ngạc nhìn người lên tiếng, người nọ dĩ nhiên là Ba Thái Ni đại nhân!
Ba Thái Ni nước mắt tuôn đầy mặt, cực kỳ bi thương nhìn nhi
tử toàn thân đẫm máu, ân hận với việc đã làm. Hắn tự trách đánh vào ngực chính mình. “Là lỗi của ta! Là ta, là ta!”
Mẫn Gia không dám tin nhìn phụ thân, “A… A ma, người nói cái gì?”
Ba Thái Ni quỳ rạp trên đất, khóc rống “Là ta giết, là ta đẩy nàng xuống vách núi. A ma thực xin lỗi ngươi. . . . . . A ma thực xin
lỗi ngươi!” Hắn làm sai đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Rõ ràng làm cho nhi tử phạm phải sai lầm lớn khó bù đắp được, là hắn tạo nghiệt!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Tình Dương nắm lấy vạt áo Kỳ Cách, nàng lo lắng, không muốn nghe lời nói Ba Thái Ni.
Cảm nhận được sự bất an của nàng, Kỳ Cách vòng tay qua bên
hông nàng ôm chặt “Lui ra.” Hắn kín đáo tâm tư, cân nhắc xuống dưới, đại khái đoán ra chân tướng sự thật. Trong lòng của hắn phát lạnh, thở dài
trong lòng.
“Nàng là người Hán, chỉ dựa vào nghề hát rong để sinh sống. . . . . . Ta sao có thể cho ngươi bị hủy trong tay nàng, cho nên. . . . . .” Ba Thái Ni từ từ nói ra quá khứ.
Nguyên lai lúc trước Mẫn Gia tìm được Lương Ngọc Lộ thì tin tức cũng đồng thời được thám tử bẩm báo đến tai Ba Thái Ni.
Tuy nhiên bởi vì nhi tử có bệnh làm cho hắn có chút chần chờ
quyết định việc muốn chia rẽ bọn hắn, nhưng nghĩ đến bọn họ sẽ khiến cả
gia tộc Diệp Hách vì việc này mà hổ thẹn, thậm chí đưa tới mầm tai vạ,
hắn phải quyết tâm, vì vậy hắn muốn phu nhân giả bệnh để ngăn chặn nhi
tử, đến Lạc Dương trước, đem cái hại của quan hệ hai người phân tích cho Lương Ngọc Lộ nghe, cũng muốn cầu nàng lần này hãy đi thật xa, đừng để
cho Mẫn Gia tìm được, không nghĩ tới nàng.. . . . .
Cùng là nữ nhân, Tình Dương có thể hiểu được tâm tư Lương
Ngọc Lộ, nàng khẳng định sẽ càng đau khổ nếu không thể cùng người yêu ở
bên nhau, cũng không muốn Mẫn Gia vì nàng mà vứt bỏ tất cả, cho nên
trong đầu mới nảy sinh ý nghĩ coi thường mạng sống của mình. Dấu vết
chống cự trên mặt đất đều là dấu chân do dự bất định của nàng, nàng gặp
được nàng ngày đó, nói không chừng cũng không phải nàng lần đầu tiên tới vách núi đó tìm đến cái chết, mà nàng nhảy xuống vực, mang theo bao
nhiêu bi thống, nàng hoàn toàn có thể hiểu rõ.
Nàng không đành lòng nhìn bộ dạng Mẫn Gia “Kỳ Cách, chúng ta đi thôi.” Nàng không muốn biết tiếp theo ra sao.
Nhưng Kỳ Cách lại tinh tường trông thấy, thở dài một
tiếng. Giờ khắc này, hắn nhiều ít có chút đồng tình với cảnh ngộ Mẫn
Gia. Ôm người trong ngực, hắn hướng Bác Hách sai khiến bằng ánh mắt,
xoay người rời đi.
Rất nhiều binh lính áp đi những tử sĩ của Mẫn Gia, chỉ để lại Ba Thái Ni cùng Mẫn Gia, hai cha con, ân oán của bọn hắn, còn cần thời
gian để hóa giải.
Trước khi rời khỏi, Tình Dương quay đầu nhìn về phía mộ Lương Ngọc Lộ, dưới đáy lòng lặng yên nói: Lương Ngọc Lộ, ta đã hoàn thành
khẩn cầu của cô, sau này chúng ta không ai nợ ai.
Đoàn người rời khỏi ngọn núi sau chùa Bạch Mã, từ trong khe
núi truyền đến một hồi tiếng khóc thê lương, làm cho tất cả mọi người
tâm đều xoắn lại.
Tình Dương từ từ nhắm hai mắt, dựa vào trong ngực Kỳ Cách. Bây giờ tất cả đều không còn liên quan tới nàng nữa.