Giả Ngoan

Chương 19: Chương 19




Sau khi câu nói vừa dứt, Hạ Húc dường như ý thức lời nói của mình có chút là lạ, giọng có hơi ngập ngừng ——

“Được rồi, không có việc gì.”

Vốn dĩ Nguyễn Tinh Loan còn muốn hỏi anh làm sao vậy, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của thiếu niên, cô suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, thêm một chuyện chi bằng bằng bớt một chuyện.

Đến ngã ba nơi chiếc xe đang đứng đợi, Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan một trước một sau bước lên xe. Ban đêm giờ tan học có rất nhiều người, trời lại tối đen, hẳn sẽ không có ai có thể nhận ra hai người bọn họ.

Rất nhanh lại đến cuối tuần.

Sáng sớm ngày thứ bảy, trong phòng học, Kỷ Tu Trạch nhưu sắp được gải thoát đến nơi liền gào thét om sòm.

“Húc ca, tớ nghe nói phố bên kia có mở một căn nhà ma, nghe đồn rằng rất đáng sợ nha, tớ có một vài bạn bè đã chơi qua, nói có các nữ sinh vào đó đều bị dọa đến phát khóc, ngày mai cậu có muốn cùng đi hay không?”

Hạ Húc gục xuống bàn, không nhẹ không nặng “Ừ” một tiếng.

Dù sao cuối tuần anh cũng không có chuyện gì làm.

Kỷ Tu Trạch thành công đem Hạ Húc lừa gạt, tiếp theo đó quay sang bắt đầu dụ dỗ bạn cùng bàn của chính mình.

“Bà chủ, đi không?”

Hạ Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn cậu một chút: “Cậu gọi lại một câu thử xem?”

Kỷ Tu Trạch cười hì: “Lớp phó đại nhân, đi cùng nhé?”

Hạ Tuyết ưỡn thẳng người, có chút hưởng thụ, sau đó trả lời: “Không đi.” Cô không muốn bị mấy thứ đó dọa phát khóc đâu, đến lúc đó thế nào Kỷ Tu Trạch cũng chế giễu cô một phen.

“Hạ Tuyết, đi mà đi mà, dù sao ngày mai cậu cũng không có việc gì làm. Nếu cậu sợ hãi, tớ có thể bảo vệ cậu.”

Hạ Tuyết mười phần kiên định: “Không đi, nếu như tớ sợ quá đến phát khóc, chắc chắn cậu sẽ cười tớ cả một học kì.”

Kỷ Tu Trạch thề cam đoan: “Không cười cậu, nếu tớ cười, sẽ tùy ý để cậu xử lý tớ như thế nào cũng được, thế nào được không?”

Kỷ Tu Trạch từ trước đến nay da mặt rất dày, Hạ Tuyết bị cậu làm phiền đến đau cả đầu, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Sau đó lại đến Nguyễn Tinh Loan, Kỷ Tu Trạch từng bước từng bước chiến đấu.

Không đợi cậu ra tay, Nguyễn Tinh Loan đã thản nhiên nói: “Tớ đi.” Lúc trước Tống Tự đã nói qua, bảo cô nên tiếp xúc với nhiều người một chút, chính cô cũng có thể hiểu được điều này, cô cũng không thể cứ mãi tự tách biệt chính mình với thế giới bên ngoài được, cho nên chưa cần cậu mở lời cô đã đồng ý.

Kỷ Tu Trạch vui vẻ búng tay một cái, tán dương: “Vẫn là tiểu tiên nữ dễ tính.”

Hạ Tuyết quay đầu lại hỏi cô: “Tinh Loan, cậu không sợ sao? Lúc trước tớ cũng có nghe nói, tuy rằng đều là nhân viên giả trang thành, nhưng hiệu quả đặc biệt rất chân thực. Hơn nữa những người kia còn thỉnh thoảng sẽ đột nhiên nắm lấy tay hoặc chân của cậu, thật rất đáng sợ.”

“Không có việc gì, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Nhìn thấy Tinh Loan bình tĩnh như thế, trong lòng Hạ Tuyết cũng an tâm không ít.

Tống Sơ Dương tuy cách xa, hắn ngồi tại hàng thứ nhất, nhưng vẫn có thể nghe thấy được đối thoại của bọn họ, hắn quay đầu, ai oán mà nói: “Vì cái gì lại không gọi tớ?”

Kỷ Tu Trạch nói: “Cậu không có quyền nói, đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, không cần hỏi.”

Tống Sơ Dương: “...”

Tiểu tử này càng ngày càng to gan.

Tống Sơ Dương lại bồi thêm một câu: “Ngày mai tớ sẽ mang theo một người bạn.”

“Được.”

-

Buổi sáng ngày chủ nhật, Mai di biết được hai người bọn họ muốn cùng ra ngoài chơi, cho nên cố ý làm nhiều hơn một phần điểm tâm nhỏ.

Vốn dĩ Nguyễn Tinh Loan định sẽ ra ngoài với tay không, nhưng nghĩ đến việc Mai di chuẩn bị nhiều đồ như vậy, cô quay trở lại phòng đem túi sách cầm xuống lầu.

Lúc Hạ Húc xuống lầu, liền thấy Mai di không ngừng nhét đồ vào trong túi xách của Tinh Loan.

Anh khẽ nhíu mày, lên tiếng nói: “Mai di, lát nữa chúng cháu muốn ăn gì có thể tự mình mua, không cần phải mang nhiều như vậy đâu.”

Mai di sẵn giọng: “Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ.”

Nguyễn Tinh Loan ngược lại rất ngoan ngoãn, đến một chữ “Không” cũng không nói ra, cô đều tùy theo ý của Mai di.

Lúc chuẩn bị xong, Nguyễn Tinh Loan đi tới cửa, đột nhiên Hạ Húc từ phía sau cướp đi túi sách của cô.

Cô ngơ ngác một chút, chỉ thấy Hạ Húc kiêu ngạo dửng dưng xách túi ra ngoài cửa như không có việc gì.

Anh đây là muốn giúp đỡ cô, nhưng mà muốn giúp đỡ cũng đâu cần phải kiêu ngạo như thế làm gì.

Ở phía dưới chú Lý đã đợi sẵn sau đó liền đưa họ đến phố nhà ma, trên đường đi chú nói với Hạ Húc: “Thiếu gia, lúc các cô cậu về, nhớ gọi điện báo cho chú, chú sẽ lập tức đến đón các cậu.”

“Biết rồi.”

Bây giờ còn chưa tới mười giờ, nhưng ánh mặt trời đã như muốn bốc cháy.

Hôm nay Nguyễn Tinh Loan mặc một chiếc váy màu xanh nhạt xếp tầng, Hạ Húc từng nhìn thấy cô mặc đồng phục, hôm nay ngược lại là trông cô có chút xinh xắn, đáng yêu.

Tiểu cô nương vốn lớn lên dễ nhìn, môi hồng răng trắng, làn da non phảng phất nhẹ nhàng như thể bấm vào là có thể ửng hồng, bất quá bình thường cô luôn mang trên mình khí chất lạnh lẽo khiến người khác không thể gần.

Hôm nay mái tóc Nguyễn Tinh Loan buộc thành đuôi ngựa, thoạt nhìn tựa như bé hàng xóm xinh đẹp.

Hạ Húc không khỏi nhìn cô nhiều thêm mấy lần, khi Nguyễn Tinh Loan cảm nhận được ánh mắt, quay đầu nhìn anh, Hạ Húc đã nhanh chóng tranh thủ thời gian chuyển dời ánh mắt, còn tỏ ra vẻ anh không biết việc gì.

“Nhìn tôi làm gì? Tôi tự biết tôi rất đẹp trai, nhưng cô đừng yêu tôi, không có kết quả đâu.”

Nguyễn Tinh Loan: “...”

Không bao lâu, Kỷ Tu Trạch và Hạ Tuyết cùng nhau đến nơi.

Hai người bọn họ vừa vặn đi trên đường gặp nhau, lúc Kỷ Tu Trạch đang ngồi xe đi tới, trùng hợp nhìn thấy Hạ Tuyết cũng từ trên xe buýt bước xuống, cho nên cùng cậu cùng cô đến nơi hẹn.

Kỷ Tu Trạch vừa đến đã tán dương: “ Tiểu tiên nữ hôm nay cậu thật xinh đẹp.”

Hạ Tuyết khó được phụ họa cậu: “Tinh Loan, hôm nay cậu thật là dễ thương.”

Khuôn mặt Nguyễn Tinh Loan thoáng phiếm hồng, thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Kỷ Tu Trạch nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, chửi bậy: “Sơ Dương thế nào đến bây giờ còn chưa tới, gia hỏa này, từ trước đến nay chưa bao giờ đến đúng hẹn cả.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, lúc Tống Sơ Dương chạy tới, bên người còn mang theo một cô gái.

Kỷ Tu Trạch cùng Hạ Húc đều khẽ giật mình.

Hạ Húc mở miệng nói: “Đây không phải là, ban nhất Tần, Tần cái gì ấy.”

Cô bé bên cạnh Tống Sơ Dương ngượng ngùng lên tiếng nói: “Tần Miên, miên là hoa bông vải.”

Kỷ Tu Trạch vỗ đầu một cái: “Đúng đúng đúng, hai người các cậu quen biết nhau sao?”

Tống Sơ Dương giải thích: “Ừ, hai nhà chúng tớ là đối tác.”

Trông thấy Kỷ Tu Trạch còn muốn tiếp tục bát quái, Tống Sơ Dương chột dạ nói: “Được rồi, đi nhanh lên đi, hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Người đều đã đến đủ, Kỷ Tu Trạch cũng không tiện ngay trước mặt đứa nhỏ ngoan hiền này hỏi nhiều, cho nên không thể làm gì khác là tạm thời bỏ qua cho hắn.

“Được rồi, đi vào đi.”

Nhà ma tại lầu một.

Kỷ Tu Trạch mang theo bọn họ tiến vào, lễ tân nói mấy câu, lễ tân đứng dậy hướng dẫn bọn hắn đến khu nghỉ ngơi ngồi trước một lát.

Lúc trước khi chưa bước vào còn không có cảm giác gì, lúc này khi đã vào tòa nhà ở tầng một, Hạ Tuyết đột nhiên có chút khẩn trương, bờ môi cũng trắng bệch.

Tần Miên so với Hạ Tuyết cũng không tốt hơn bao nhiêu, cô bé yếu ớt từ đứng phía sau giật giật góc áo Tống Sơ Dương, cắn chặt bờ môi nói: “Anh Sơ Dương, nếu không các anh chị đi chơi, em không đi có được không?”

Tống Sơ Dương cưng chiều sờ lên đầu của cô bé, ôn nhu nói: “Không có việc gì đừng sợ, có anh ở đây.”

Tần Miên muốn nói lại thôi, không thể làm gì khác hơn là nói: “Dạ.”

Toàn thân Kỷ Tu Trạch đều muốn nổi lên cảm giác ứa lạnh, quen biết Tống Sơ Dương lâu như vậy, cậu chỉ biết là gia hỏa này tính tình rất tốt, lại chưa từng nhìn thấy hắn đối xử với một cô nhóc nào ôn nhu đến như vậy.

Thật sự là gặp quỷ mà.

Hạ Húc rảnh đến nhàm chán, ánh mắt liền rơi vào người cô gái bên cạnh.

Nguyễn Tinh Loan an tĩnh buông lỏng mắt, cô không giống hai cô gái khuôn mặt hoảng sợ kia.

Tâm tư tiểu cô nương rất khó đoán, Hạ Húc nghĩ rằng cô ngượng ngùng mở miệng, cho nên liền an ủi vài câu: “Nếu cô sợ hãi, đợi tí nữa liền đi sát vào tôi.”

Nguyễn Tinh Loan quay đầu, liếc nhìn dáng vẻ của khuôn mặt thanh tú lại ngạo kiều của người kia, thấp giọng trả lời một câu: “Ừm.”

Kỳ thật cô một chút cũng không sợ hãi, vừa rồi cô chỉ là đang trầm ngâm suy nghĩ, việc tháng sau Tống Tự trở về, đến lúc đó anh lại còn mang theo bạn gái.

Nguyễn Tinh Loan luôn luôn sẽ không cùng người lạ ở chung, cô có chút lo lắng bạn gái Tống Tự sẽ không thích mình.

Một lát sau, nhân viên lễ tân bước tới nói với bọn họ: “Hiện tại đã có thể tiến vào.”

Kỷ Tu Trạch xung phong đi đầu, đi ở phía trước, Hạ Tuyết chặt chẽ đi ở phía sau cậu.

Tống Sơ Dương cùng Tần Miên đi ở giữa.

Hạ Húc đi cuối cùng, trước mặt của anh là Nguyễn Tinh Loan.

Lúc đi vào, đầu tiên đột nhiên xuất hiện một trận chấn động, đem phía trước hai tiểu cô nương dọa đến hoảng sợ.

Kỷ Tu Trạch lớn tiếng cảm thán một câu: “Cảnh tượng này cũng quá chân thực đi chứ.”

Đi vào sâu hơn, đầu tiên là một cái lối đi nhỏ thật dài, hai bên là một số người hóa trang thành khủng bố.

Đều là người thật, không phải đạo cụ.

Bóng người giao thoa, có cảm giác những người khủng bố đứng hai bên đang có ý định tiến lại nơi này, Hạ Tuyết cùng Tần Miên thét lên liên tục.

Nguyễn Tinh Loan từ đầu đến cuối đều nhàn nhạt, không có biểu lộ gì.

Hạ Húc từ phía sau nhìn dáng vẻ tiểu nha đầu rất bình tĩnh, anh đoán không ra cô thật sự là không sợ sao.

Đi đến một nửa, theo sát lối đi nhỏ hai bên khe hở, đột nhiên phía dưới nhô ra mấy cái tay với tới.

Khung cảnh này có chút doạ người, tựa như lúc trước khi xem phim kinh dị, thường xuyên sẽ tưởng tượng đến cảnh bên trong nhà vệ sinh sẽ chui ra một cái tay, chỉ số khủng bố không thua gì nơi đây.

Thẳng đến lúc này, Nguyễn Tinh Loan mới có chút cảm giác sợ hãi.

Cô xoay người sang chỗ khác, ánh mắt của hai người giao thoa nhau tại không gian.

Hạ Húc hỏi cô: “Sợ hãi sao?”

Nguyễn Tinh Loan không trả lời, chỉ cắn cắn môi.

Hạ Tuyết bị dọa đến trực tiếp nắm lấy cánh tay Kỷ Tu Trạch, Tần Miên cũng chặt chẽ ôm sát bên Tống Sơ Dương, chỉ có Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc khoảng cách hai người còn cách nhanh một mét.

Hạ Húc hiểu ý, hướng phía trước đi tới mấy bước, cách cô gần thêm một ít.

Phía dưới đột nhiên có một cánh tay bắt lấy mắt cá chân Nguyễn Tinh Loan, Nguyễn Tinh Loan bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cánh môi phấn nộn sắp bị cô cắn nát, thế nhưng lại không có lên tiếng.

Hạ Húc tiến lên giúp cô đem cái tay kia đuổi đi, năm ngón tay thon ấm áp của thiếu niên trực tiếp nắm tay cô.

Khoảng cách rất gần, Nguyễn Tinh Loan còn có thể cảm giác được khí tức lạnh nhạt trên người Hạ Húc.

Hạ Húc nhỏ giọng trách cứ cô một câu: “Nhất định phải tự mình chịu đựng như vậy sao?”

Phía trước Kỷ Tu Trạch cùng Tống Sơ Dương bọn họ đã đi xa, kết cấu của nhà ma cong cong lượn quanh lượn quanh, theo lối đi nhỏ sau khi đi vào, chính là một gian phòng.

Hiện tại bên trong căn phòng thứ nhất chỉ còn lại hai người Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc.

Tay Nguyễn Tinh Loan bị anh cầm lấy, tư thế có chút không dễ chịu, cô vùng vẫy một hồi, Hạ Húc trực tiếp buông ra, sau đó thừa dịp lúc cô không chú ý, anh trực tiếp nắm lấy tay cô.

Nguyễn Tinh Loan: “?”

Hạ Húc giải thích: “Tôi không phải là chiếm tiện nghi của cô đâu, tôi chỉ lo lắng có người sợ hãi mà thôi.”

Trông thấy anh không có dự định buông ra, Nguyễn Tinh Loan mím môi không nói.

Hạ Húc mang theo cô ở bên trong lượn quanh tầm mười phút, sau đó mới đi ra ngoài.

“Húc ca, các cậu sao bây giờ mới ra ngoài, tớ còn tưởng rằng các cậu gặp chuyện đấy?” Ánh mắt Kỷ Tu Trạch liếc về tay của hai người, bát quái nói: “Hai người các cậu?”

Hạ Húc lập tức buông tay cô ra.

Kỷ Tu Trạch hắc hắc cười hai tiếng.

Từ nhà ma ra tới, bên cạnh có một tiệm nước giải khát.

Kỷ Tu Trạch lấy ra danh sách gọi món, mỗi người đều gọi một ly nước, Kỷ Tu Trạch hỏi: “Đợi chút nữa chúng ta đi ăn chút gì nhé?”

Nguyễn Tinh Loan nhớ tới trong túi xách mình vừa vặn mang theo một cặp điểm tâm, lúc muốn đi lấy, cô mới phát hiện ra túi sách của mình vừa mới rơi ở bàn nghỉ ngơi ở gần đó.

Hạ Húc nhìn thấy cô xoắn xuýt, đứng lên nói: “Tôi cùng đi với cô.”

Kỷ Tu Trạch hỏi: “Húc ca, các cậu muốn đi đâu?”

“Túi sách của cậu ấy rơi ở lễ tân.”

“A, vậy các cậu mau đi đi.”

Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan đến quầy lễ tân, đang muốn đến khu nghỉ ngơi lấy túi, Nguyễn Tinh Loan liền nhìn thấy có vài người quen mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.