Thẳng đến tkhi tiết thứ hai sắp kết thúc, Lê Tử San vẫn chưa trở lại, các bạn học bắt đầu nhao nhao suy đoán, không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Tiết thứ ba là tiết của lão Hà, lúc này lão Hà trầm mặt, cách một lớp mắt kính dày, nhưng lửa giận trong mắt ông vẫn có thể nhìn ra một cách rõ ràng.
Vào lớp đã vài phút, trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, cả lớp như sắp đón một loại cảm giác là trong lúc trời yên bình sẽ có bão giông nổi lên.
Cuối cùng, lão Hà giật giật cổ họng, nghiêm túc mở miệng nói: “Từ khi tôi tiếp quản lớp (tám) đến nay, tôi đối với lớp các em đặt ra yêu cầu thế nào các em đều rõ ràng, nhưng là...”
Lão Hà đột nhiên nâng cao âm điệu: “Thành tích không tốt tôi có thể hiểu, thế nhưng nếu như nhân phẩm cũng xảy ra vấn đề, dù cho là chủ nhiệm của lớp đối với việc này tôi hoàn toàn không thể bỏ qua.”
Nếu như lúc trước phạm phải sai lầm gì, mọi người khẳng định sẽ nũng nịu trước mặt lão Hà giúp ông giảm bớt cơn giận, thế nhưng hôm nay không biết như thế nào, lại không ai dám mở miệng.
Lão Hà nói đến đó thì ngừng lại, bắt đầu vào tiết học.
Tiết học này cực kì ngột ngạt, không ai dám nói chuyện, cũng không ai dám giở trò, trong phòng học chỉ có thanh âm của lão Hà lẻ loi trơ trọi vang lên.
Tiết thứ tư kết thúc.
Hạ Húc như trước dặn dò Nguyễn Tinh Loan trong phòng học nghỉ ngơi, anh cùng Kỷ Tu Trạch Tống Sơ Dương sẽ ra ngoài mua cơm mang vào.
Lúc sau lục tục có vài học sinh trở về, các bạn học quan tâm đến gần hỏi thăm Nguyễn Tinh Loan thương thế như thế nào, vẻ mặt bọn họ có chút khác thường.
Thẳng đến lúc Trương Tử Hạo tiến đến, giọng nói giống như là mở loa phóng đại, âm thanh vang vọng.
“Lần này Lê Tử San cũng thật là quá đáng, cô ta vậy mà dám đẩy người, nhân phẩm tồi như vậy, khó trách lão Hà tức giận đến thế, nếu là tớ dạy phải kiểu học trò đó, tớ khẳng định tức đến ngất xỉu mất thôi.
Hạ Tuyết hỏi hắn: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trương Tử Hạo nói: “ Mấy cậu chưa biết gì sao, phía dưới đại sảnh đưa ra thông cáo xử lý, nói khuya ngày hôm trước Lê Tử San đẩy tiểu tiên nữ, làm hại cậu ấy bị thương. Tớ còn tưởng rằng vết thương của cậu ấy là việc ngoài ý muốn, không nghĩ tới là bị người ta hại.”
Trương Tử Hạo như cũ tức giận bất bình: “Dạng người này không nên học ở trường của chúng ta tốt nhất là đuổi học đi, ấy vậy mà trường học chỉ đình chỉ cậu ta một tuần lễ bảo rằng cho cậu ta về nhà tự suy xét hành vi của mình, khi nào hiểu rõ lỗi lầm của mình sẽ được trở lại.”
Vân Nguyệt cùng Trâu oánh oánh vừa vặn tiến đến, nghe hắn nói như thế, thờ ơ đi lướt qua, giả vờ giống như vừa rồi không nghe thấy.
Trương Tử Hạo lại cố ý nói ra: “Có ít người, ỷ trong nhà mình có tiền cho nên liền làm xằng làm bậy, thật đúng là người không có đạo đức.”
Trong lớp học ngoại trừ Lê Tử San, Trâu oánh oánh ai cũng đều cảm thán. Vân Nguyệt, trogn tưởng tượng của các bạn học cứ ngỡ đâu là nữ thần trong snags, Trương Tử Hạo nào biết được cô ta vụng trộm làm không ít việc khiến người khác chịu thiệt, thêm vào đó còn làm rất nhiều chuyện xấu.
Cho nên lúc nhìn ba đóa hoa tỷ muội này, hắn càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt.
Hạ Tuyết ra hiệu hắn: “Hiểu rồi, cậu đừng nói nữa.”
Trương Tử Hạo tuy là bất mãn, nhưng hắn cũng không muốn làm việc gì huyên náo quá lớn, dù sao Nguyễn Tinh Loan mới là người bị hại, hắn cũng không nên nói thêm cái gì.
Hạ Húc trở về, đem đống đồ ăn mua xong từng cái đều mở ra.
Nguyễn Tinh Loan nghi hoặc hỏi: “Ba người các cậu cũng không ăn sao?”
“Ừ, hôm nay đồ ăn làm tương đối nhanh, sợ cô chờ lâu đồ ăn sẽ nguội mất, cho nên bọn tôi liền mang tất cả về cùng nhau ăn.”
Nguyễn Tinh Loan nhìn lướt qua, ba món ăn một món canh.
Hơn nữa trong thức ăn của ba phần cơm này, tất cả đều là thịt.
Hạ Húc nhìn ra tia nghi hoặc trong mắt cô, nói bổ sung thêm: “Cô quá gầy, nên ăn nhiều một chút.”
Nguyễn Tinh Loan: “...”
Trong lớp học mọi người đều cảm thấy dường như Hạ Húc Đại Ma Vương sắp biến thành người khác, giống như, giống như ôn nhu hơn rất nhiều?
Không đúng, hẳn là chỉ ôn nhu với Nguyễn Tinh Loan, còn đối với người khác anh vẫn như trước làm mặt lạnh.
Tỉ như --
Kỷ Tu Trạch quay đầu, cười nói: “Húc ca, cho tớ nếm thử thức ăn của hai ngươi đi.”
Hạ Húc: “Lăn đi.”
Kỷ Tu Trạch: “...”
Húc ca vì sắc mà quên bạn nha, thời gian này thực sự không có chút mặt mũi nào.
Hạ Tuyết thấy cậu vô cùng đáng thương, hỏi: “Nếu không thì nếm thử của tớ đi?”
Kỷ Tu Trạch hấp tấp lại cọ Hạ Tuyết ăn ké cơm, Hạ Tuyết mặt mày ủ rũ nhìn cậu một chút, thật giống như đứa bé mãi không chịu lớn.
-
Buổi chiều tiết 1 là tiết Lê Trinh, Lê Trinh cũng đã nhận được thông báo, tâm tình cũng không tốt hơn là mấy.
Đầu tiên là cô cùng cả lớp giảng giải đạo lý một phen, khuyên tất cả mọi người nên làm người thiện lương, sau đó mới bắt đầu giảng bài.
Sau khi tan học, trên bục giảng Lê Trinh bước xuống, đi đến bên người Nguyễn Tinh Loan hỏi: “Em có khá hơn chút nào không?”
Nguyễn Tinh Loan vẻ mặt ngoan ngoãn, gật gật đầu đáp: “Cám ơn lão sư, tốt hơn nhiều rồi.”
Lê Trinh cưng chiều sờ lên đầu cô, an ủi: “Chuyện gì đã qua liền cho qua, em không cần để trong lòng, sẽ khiến mình không vui.”
“Vâng.”
Lê Trinh đặc biệt thích Nguyễn Tinh Loan, đứa nhỏ này vừa thông minh lại quật cường, tâm tư cũng sạch sẽ.
Quan sát cô từ trước cho đến nay, Lê Trinh nhìn thấy cô biến hóa rất nhiều, với phát hiện này, từ tận đáy lòng của lão sư cô cũng cảm thấy mừng rỡ thay cho Tinh Loan.
Trước khi đi, Lê Trinh nhắc nhở Kỷ Tu Trạch cùng Hạ Húc.
“Hai người các em ngồi cùng bàn, phải học hỏi Tinh Loan nhiều một chút biết không.”
Kỷ Tu Trạch nghe tai này lại lọt sang tai kia, ngược lại Hạ Húc nghiêm túc nói: “Đã biết.”
Lê Trinh lấy làm kinh hãi, sau đó miệng khẽ cười rời khỏi phòng học.
Đến ban đêm, Hạ Húc bọn họ lại phải bắt đầu huấn luyện, vì giải đấu bóng rổ rất nhanh sắp bắt đầu.
Sau khi tan học.
Nguyễn Tinh Loan vẫn ngồi trong phòng học, cô muốn đọc xong cuốn sách này, sau đó mới đến sân huấn luyện chờ Hạ Húc cùng nhau về nhà.
Hôm nay Hạ Tuyết cũng có ý định muốn đến đó, Hạ Tuyết quay đầu nói ra: “Tinh Loan, đợi tí nữa tớ cùng đi với cậu, chờ tớ với.”
Nguyễn Tinh Loan ngước mắt nhìn cô một cái, thoáng nhìn, đáy mắt khẽ sáng lên, đáp: “Được.”
Lúc xuống lầu, Nguyễn Tinh Loan vừa vặn bắt gặp được Tần Miên.
Lầu dạy học đến chín giờ liền tắt đèn, muốn làm đề cũng chỉ có thể nhanh tay một chút.
Tần Miên nhìn về phía các cô cười cười.
“Em đi tìm anh Sơ Dương, các chị cũng là đi tìm bọn họ sao?” Âm thanh Tần Miên mềm mềm nhu nhu ngượng ngùng hỏi thăm.
Nguyễn Tinh Loan gật gật đầu.
Tần Miên vui vẻ tiến lên kéo tay cô, khuôn mặt lộ ra một nụ cười như tiểu mạch nha, ngọt ngào nói ra: “Vậy chúng ta cùng nhau đi.”
Hạ Tuyết nắm một cánh tay khác của Nguyễn Tinh Loan, không biết vì cái gì, Hạ Tuyết vẫn có cảm giác, đi bên cạnh Tinh Loan, cô luôn có một loại cảm giác an toàn đến quái lạ.
Trên bãi tập.
Mấy dáng người ra sức luyện tập, thấy không rõ mặt của bọn họ.
Cảm nhận được động tĩnh bên này, Trương Tử Hạo đẩy vai bạn bè của mình một lần, ai oán nói: “Lúc nào thì tớ mới có thể có được một bạn gái dễ thương như vậy a.”
Đồng đảng nói: “Khả năng kiếp sau đi.”
Trương Tử Hạo: “...”
Chạy đủ mười vòng chạy, Tống Sơ Dương bọn họ đều chạy về phía bọn cô.
Tần Miên từ trong túi xách lấy ra một bình nước cho hắn, Tống Sơ Dương uống một ngụm cô bé mới phát hiện, mọi người hình như đều không có.
Cô bé liền đỏ mặt giải thích: “Cái kia, thật ngượng ngùng, em chỉ đem theo một bình.”
Trương Tử Hạo bọn họ khoát khoát tay, biểu hiện không không có việc gì.
Nhưng Tần Miên vẫn còn có chút ngượng ngùng, Tống Sơ Dương đem tiểu cô nương kéo lại, quay đầu nói câu: “Tiểu cô nương thẹn thùng, tớ mang cô bé đi trước.”
Kỷ Tu Trạch vẻ mặt đầy khinh bỉ, một ngụm cẩu lương này ăn đến thật nhiều, cái bụng cũng nhanh muốn căng nứt.
Mấy người còn lại cũng lần lượt rời đi, Nguyễn Tinh Loan lặng yên không một tiếng động đi bên người Hạ Húc, Kỷ Tu Trạch cùng Trương Tử Hạo bọn họ ở phía trước nói chuyện, cô liền an tĩnh nghe.
Ở độ tuổi thiếu niên này, nhiệt huyết rất tràn đầy, cho dù có dùng đến đâu cũng không thể hết tinh thần phấn chấn kia.
Nguyễn Tinh Loan đung đưa tay nhỏ, đột nhiên chạm tới một bàn tay ấm áp.
Mu bàn tay Hạ Húc ẩm ướt, mang theo vết mồ hôi chưa khô.
Cô bối rối lùi lại hai bước, Hạ Húc khàn giọng hỏi: “Trốn cái gì? Tôi cũng không có ăn cô.”
Vừa mới chạy xong, cổ họng có chút khô khốc, thanh âm phát ra khàn khàn, phảng phất có chứa đựng một tia mê mị khiến lòng người cuồng loạn.
Nguyễn Tinh Loan nhẹ giơ lên ánh mắt, cùng người nam sinh bên cạnh bốn mắt chạm vào nhau.
Hạ Húc không biết nghĩ đang đến cái gì, anh câu môi cười một tiếng, dáng vẻ tươi sáng hoàn toàn lan tỏa, từng chút từng chút tiến vào tâm trí của tiểu cô nương bên cạnh.
Bất chợt tim Nguyễn Tinh Loan đập đến loạn nhịn, cô liều mạng đè nén lại, dường như cô cảm giác có thứ gì đó đang đâm chồi nảy nở tận sâu trong lòng mình.
Lúc đến cửa trường học, Kỷ Tu Trạch bọn họ theo một con đường khác rời đi, chỉ còn lại hai người, Nguyễn Tinh Loan càng thêm cảm thấy bầu không khí hiện tại thật không thích hợp.
Đột nhiên cô ngừng một chút.
Hạ Húc hỏi cô: “Thế nào?”
“Chờ tớ một chút, tớ đi qua quầy bán quà vặt một lát sẽ trở lại ngay.”
Hạ Húc nghĩ có lẽ cô muốn mua một ít đồ lặt vặt, cho nên liền đứng tại chỗ chờ đợi.
Một lát sau, bước chân tiểu cô nương loạng choạng hướng về phía anh chạy tới, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, phun ra một luồng khói mỏng.
Trên tay cầm theo một bình nước khoáng.
Hạ Húc có bất ngờ hỏi cô --
“Cho tôi sao?”
Nguyễn Tinh Loan gật đầu: “Ừm.”
Hạ Húc tiếp nhận, vặn ra nắp bình, ùng ục uống một hơi.
Dưới đèn đường, ánh đèn mờ nhạt hắt vào trên mặt anh. Môi mỏng nhấp nháy, hầu kết bởi vì uống nước mà lúc lên lúc xuống nhấp nhô.
Ngũ quan tinh xảo làm cho người nhìn đến không thể chuyển dời ánh mắt.
Tại thời điểm Hạ Húc cúi đầu, Nguyễn Tinh Loan cấp tốc thu hồi ánh mắt của mình.
Hạ Húc uống một hơi cạn một bình, đem cái chai hướng trong thùng rác ném tới, nhẹ nhàng trúng đích, trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ mặt tươi cười đầy đắc ý.
Hạ Húc ngâm nga bài hát đi trên đường, Nguyễn Tinh Loan an tĩnh nghe.
Thẳng đến khi về đến nhà, tâm tình Hạ Húc rất tốt. Vui vẻ đến mức đầu muốn hất lên tận trời.
Dì Mai nhìn thấy hai đứa bé này quan hệ càng ngày càng tốt, trong lòng cũng cảm thấy mừng thầm.
Hai người ăn xong bữa ăn khuya, sau đó cùng lên lầu, Hạ Nhân gọi điện thoại đến cho dì Mai, hỏi tình huống hai tiểu gia hỏa như thế nào.
Mai di vui vẻ nói: “Thiếu gia đã đem tiểu thư xem như người nhà của mình, tối hôm qua hai đứa nhỏ còn cùng nhau xem tivi, vừa nói vừa cười.”
Điều này, ngược lại là làm cho Hạ Nhân có chút giật mình, ông biết tính cách con mình xấu như thế nào, hẳn sẽ khó chịu một hồi lâu, thế nhưng khi đã quen thuộc thì liền tốt.
Bất quá đối với đứa nhỏ Tinh Loan này Hạ cha có chút giật mình, cô bé này rất quật cường, lúc trước ông tìm cô khuyên bảo, tiểu cô nương một điểm suy nghĩ về lời nói của ông đều không có, cô bé đã lập tức từ chối.
Lúc đó Hạ Nhân cho là, nha đầu này ít nhất phải trải qua một đoạn thời gian rất dài mới có thể tiếp nhận được ngôi nhà này đi.
Nắm được rõ tình hình, Hạ Nhân thoáng an tâm hơn hẳn.
Hai đứa bé ở chung vui vẻ như vậy, ông cũng yên lòng.
-
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Húc vừa đến phòng học, liền phát hiện trên bàn Nguyễn Tinh Loan hiều hơn một phần đồ vật.
Anh đi đến bên cạnh bàn, lạnh lùng hỏi: “Ai tặng?”
Kỷ Tu Trạch cười hắc hắc: “Vừa rồi có một nam sinh lớp bảy đến tặng quà cho tiểu tiên nữ.”
Hạ Húc cầm lấy liền muốn quăng đến thùng rác, Kỷ Tu Trạch vội vàng ngăn lại, hét lên: “Ôi chao, Húc ca, đây cũng không phải là tặng cậu, cậu không thể ném.”
Nguyễn Tinh Loan vừa từ nhà vệ sinh trở về, vào lớp, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
Hạ Húc chột dạ ngồi xuống, tiểu thiếu gia ngạo kiều cũng quay đầu đi, vẻ mặt viết đầy vẻ không vui.
Kỷ Tu Trạch đang muốn giải thích món quà này thế nào lại xuất hiện ở đây, cậu chưa kịp mở lời đã nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan mặt không thay đổi đem món quà ngay ngắn ném vào thùng rác.
Kỷ Tu Trạch: “???”
Tính tình tiểu tiên nữ cùng Húc ca thật giống nhau xấu xa như vậy a?