- không!
Không đời nào! tại sao? tại sao? tại sao lại ra thế này!_Cậu ôm trái tim bỏng
rát như xát muối chạy ra khỏi nhà nó! Cậu đang bị sao thế này và cái cảm giác
đau đớn còn hơn vết thương thể xác này là ở đâu! nó có từ bao giờ! Ôi! sao thế
này! tâm trí cậu quay cuồng, mơ hồ, đau đớn lan tỏa! Nhưng có thấm gì với nó!
nó còn đau hơn cậu nhiều. Nhín về phía nơi có con người đang chạy mà lòng nó quặn
đau! Nó muốn chạy theo, nắm lây tay cậu lại và ôm cậu vào lòng rồi nói "Tớ
xin lỗi! thật sự là tớ iu cậu nhiều lắm" nhưng không được rồi, điều đó quá
xa vời, quá xa vời min nhỉ.
Nó đi vào
phòng! khóa chặt cửa! và giải tỏa cảm xúc đã kiềm nén!
Thật nực cười!
nực cười quá! Thái tử lì lợm, xất xược giờ còn đâu. Cô gia sư dễ thương, trong
sáng, hậu đậu và lắm chiêu đã mất tăm hơi nơi chốn nào sao giờ chỉ con 2 con
người ôm vết thương sầu nơi trái tim, vết nức qá lớn, lm sao để hàn gắn lại với
nhau đây.
______________
**tít tít**
"tin mới
nhất xảy ra 1 việc vô cùng quan trọng và tổn hại vô cùng sâu sắc với quốc gia
hàn quốc"
Nó vừa bật
tivi và xem 1 ít tin tức.
-chuyện gì
vậy nhỉ!_đột nhiên tim nó thót lại, có linh cảm gì đó làm nó có vẻ hơi tai nhợt.
"Thái
tử Park ji woo đang trong tình trạng bất tỉnh tại bệnh viện quốc gia
choi-seen-ji , thái tử đang trong cơn nguy kịch khi vừa bị 1 chiếc xe tải của
CTTH jun-young trên đường đi........."...phụt....Nó tắt ngay tivi.
*tách....tách*
Mặt nó đen
lại, nó run, run mạnh lên, *lạnh quá, lạnh quá mình đang làm gì thế này?vì mình
mà woo ra thế này ư? không! không! thật tồi tệ! mình là 1 con khôn! con chết tiệc!
khốn nnj thật! mình là 1 đưa chẳng ra gì!"
Những giọt
nước mắt ướt đãm gương mặt hốc hác, hao mòn của nó.
- Min à! cậu
đừng xem tivi nhé!_tiếng của jun vang lên hốt hoảng, nhưng có vẻ đã quá trễ rồi!
- Min! tớ!
- Hức....hức!
tất cả là tại tớ! là tại tớ! nếu tớ không đồng ý cậu! nếu tớ để woo bị tước vị
và ở bên tớ thì biết đâu...biết đâu tớ vẫn còn gặp lại cậu ấy! là tại tớ! là tại
cái con khốn nạn như tớ!_nó giày xé danh dự của mình, nó tụ cào cấu trên gương
mặt đãm nước mắt.
- Đừng! là
tớ! min à! đừng làm thế! là do tớ ép cậu! à do tớ ép cậu! tớ xin lỗi! tớ xin lỗi!
vì vậy cậu làm ơn đừng làm nhưng việc hại mình! đừng! làm ơn!_jun ôm nó.
- Buông tớ
ra!tớ sẽ đến gặp cậu ấy!
- Tớ sẽ đưa
cậu đy!