Gia Sư Có Vấn Đề

Chương 2: Chương 2




Nhạc Quân Lỗi lạnh lùng nhìn cha của hắn.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Tới thăm con một chút." Thấy dáng vẻ lạnh lùng của con trai, Nhạc Tĩnh Sinh khẽ thở dài ở đáy lòng.

Nhạc Quân Lỗi hừ lạnh một tiếng, lấy ra một điếu thuốc hút rồi nhả khói ở trước mặt ông.

"Bây giờ đã nhìn thấy , cha có thể đi được rồi."

Thái độ nhẫn tâm của con trai từa hồ đâm bị thương trái tim Nhạc Tĩnh Sinh , nhưng ông vẫn là lời ngon tiếng ngọt nói:

"Hút thuốc nhiều, không tốt cho sức khỏe."

"Cha nói lời này là đang quan tâm tôi sao?" Bờ môi Nhạc Quân Lỗi nhếch lên một nụ cười lạnh."Tôi không cần sự quan tâm của cha, cha hãy đem sự quan tâm đấy dành cho ‘ người nhà ’ của cha đi!"

Nhạc Tĩnh Sinh nghe hiểu được con đang châm chọc mình, con trai ông quả nhiên đến bây giờ vẫn không thể tha thứ chuyện ông cưới người khác.

"Quân Lỗi, chuyện đều đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ con không thể quên được sao?"

Nghe vậy, gương mặt Nhạc Quân Lỗi bao phủ một tầng sương lạnh buốt, nhìn thẳng vào người trước mặt.

Quên được? Bảo hắn làm thế nào quên được đây? Một người sau khi mẹ hắn chết liền quăng hắn ra nước ngoài, còn mình cùng người khác xây tổ ấm gia đình, có tư cách gì muốn hắn quên? Nếu không phải là hắn ở nước ngoài đánh nhau, gây chuyện náo loạn tới cục cảnh sát, kinh động tới cha hắn, ông ta mới nhớ lại mình còn có một đứa "con trai", thì đâu có cam chịu đón hắn về nước!

Nhạc Tĩnh Sinh từ vẻ mặt lạnh lùng của con trai nhìn thấu đáp án, ông thất vọng nói: "Hi vọng sẽ có một ngày con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cha."

Sẽ có một ngày như vậy sao? Nhạc Quân Lỗi nhả ra một hơi khói, khinh thường nghĩ.

Bật ra một tiếng thở dài, Nhạc Tĩnh Sinh mới nói: "Cha giúp con tìm một gia sư, cô ấy là bạn học đại học của chị họ con Ngọc Tiệp, buổi tối thứ Hai sẽ đến nơi này giúp con học bổ túc."

"Tôi có nói muốn mời gia sư sao?" Nhạc Quân Lỗi nhướng mày hỏi, vẻ mặt tỉnh táo có chứa tức giận.

"Sức học của con kém như vậy, không tìm gia sư dạy kèm tại nhà tới học bổ túc, thì làm sao có thể thi đậu một trường đại học tốt được?" Mặc dù Quân Lỗi không cần sự quan tâm của ông, nhưng ông làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm đây?

"Tôi thi đỗ hay không thi đỗ được, cũng không nhọc cha quan tâm!"

"Con có thể mặc kệ cha, nhưng con cũng không quản mẹ con nữa sao?"

Nhắc tới người mẹ đã qua đời, sống lưng Nhạc Quân Lỗi cương cứng một chút.

"Tâm nguyện cả đời này của mẹ con chính là hi vọng con có thể tiếp nhận nền giáo dục tốt đẹp, làm một người hữu dụng. Chẳng lẽ, con nhẫn tâm để cho nguyện vọng của bà ấy thất bại sao?" Nhạc Tĩnh Sinh ý vị sâu xa nói. Ông biết nhắc tới người vợ đã chết đi, con trai nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Hèn hạ! Thế nhưng lấy mẹ tới dọa hắn! Nhạc Quân Lỗi oán hận thầm nghĩ ở trong lòng.

Con trai im lặng không lên tiếng khiến Nhạc Tĩnh Sinh cho là hắn đã đồng ý, liền mặt mày hớn hở nói rõ ràng với hắn thời gian học bổ túc.

"Chuyện cũng đã nói xong rồi, cha có thể đi rồi đấy." Hắn không muốn ở cùng chỗ với ông ấy.

Từ lâu đã quen với thái độ lạnh lùng của con trai, Nhạc Tĩnh Sinh không nói gì, chỉ cần hắn tiếp nhận học bổ túc thật tốt, ông liền rời đi.

Trong phòng khách, chỉ còn lại khói thuốc mù mịt, và Nhạc Quân Lỗi với gương mặt không chút thay đổi.

***********************************

Đúng giờ Lạc Nghiên Vũ đi tới địa chỉ Nhạc Tĩnh Sinh đưa cho cô, trong lòng cô đầy thấp thỏm lo lắng , nhấn chuông cửa.

Trong chốc lát, có người đi tới cổng"Cô là ai?"

"Tôi là Lạc Nghiên Vũ gia sư dạy kèm tại nhà." Cô nói ra thân phận.

"Chào cô giáo Lạc! Mời vào!" Mở cửa là một vị phụ nữ trung niên, thân thiện kêu Lạc Nghiên Vũ đi vào ngồi xuống.

"Bác là. . . . . ." Lạc Nghiên Vũ nghi ngờ nhìn người phụ nữ ấy. Ngọc Tiệp nói mẹ của em họ cậu ấy đã qua đời, cũng không ở cùng với mẹ kế, vậy bác gái này là ai?

"Cô giáo Lạc gọi tôi là bác Dương đi! Là ông chủ Nhạc mướn tôi tới chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày cho cậu chủ Nhạc." Bác Dương rót ly nước cho Lạc Nghiên Vũ.

"Chào bác Dương! Bác cứ gọi cháu là Nghiên Vũ được rồi ." Cô thế nào không nghĩ tới đại đa số người có tiền trong nhà cũng sẽ thuê người giúp việc phục vụ.

Lạc Nghiên Vũ nhìn trái phải xung quanh tìm bóng dáng học sinh của cô ."Nhạc Quân Lỗi đâu rồi?"

Bác Dương nghe Lạc Nghiên Vũ hỏi vậy, mặt lộ vẻ lúng túng nói:

"Cậu chủ còn chưa có trở lại."

"Cậu ấy không biết chuyện nhà muốn mời gia sư tới dạy sao?" Lạc Nghiên Vũ kinh ngạc hỏi.

"Biết, ông chủ có nói qua."Bác Dương thành thật trả lời.

"Có thể cậu ấy có chuyện cần làm nên về trễ, cháu chờ cậu ấy được rồi."

"Được! Nếu nhàm chán, cháu ngồi xem TV một chút nhé." Bác Dương vội vàng đi làm việc của mình.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút , nhưng cửa chính một chút động tĩnh cũng không có.

Xem ra, hai cha con nhà họ chưa đạt tới nhận thức chung, căn bản Nhạc Quân Lỗi không muốn mời gia sư dạy kèm, cho nên mới đến thời gian học bổ túc vẫn chưa trở lại. Lạc Nghiên Vũ ngồi đợi nửa giờ , suy đoán ra cái kết luận này .

"Bác Dương, Nhạc Quân lỗi có điện thoại chứ? Bác có biết số điện thoại hay không?"

Không thể ngây ngốc chờ đợi như vậy được, cuối cùng vẫn nên chủ động tìm cách liên lạc với hắn

"Cậu chủ có điện thoại, nhưng tôi không biết số điện thoại."

"Vậy ông Nhạc có biết không?"

"Ông ấy cũng không biết."

Vậy phải làm thế nào mới phải? Lạc Nghiên Vũ khổ não mà nghĩ. Hiện tại, biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể tiếp tục chờ thôi.

Thoắt một cái, lại hai tiếng nữa trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, Lạc Nghiên Vũ từ bác Dương này biết được một số chuyện về Nhạc Quân Lỗi , cộng thêm theo lời Ngọc Tiệp nói, cô chắp vá lại đại khái có thể hiểu ra ân oán tình cừu của cha con họ.

Khi Nhạc Quân Lỗi lên trung học mẹ hắn ngã bệnh qua đời, Nhạc Tĩnh Sinh chỉ sợ ông ấy bận rộn với sự nghiệp không cách nào chăm sóc cho con trai bảo bối, vì vậy sau khi vợ qua đời được một năm đã tái giá lấy một vợ kế vào cửa, hi vọng vợ kế có thể thay ông ấy chăm sóc con trai thật tốt.

Đáng tiếc, ý tốt của ông ấy một chút cũng không được con trai tiếp nhận. Từ đấy về sau, Nhạc Quân Lỗi bắt đầu thay đổi tựa như con nhím, luôn châm chọc khiêu khích cha và mẹ kế.

Nhạc Tĩnh Sinh không có cách nào, đành phải đưa con trai ra nước ngoài du học, hi vọng cho hắn một khoảng thời gian ngắn để tâm tình lắng đọng lại. Không ngờ tới, Nhạc Quân Lỗi chẳng những không cảm kích, còn tệ hại hơn học đủ thói hư, kết quả gây ra chuyện, Nhạc Tĩnh Sinh đành phải đem hắn trở về nước.

Mà Nhạc Tĩnh Sinh thấy được con trai để ý tới chuyện ông tái giá, nên ông sợ hắn không hòa hợp với mẹ kế, vì vậy mua căn nhà khác cho con trai ở, cũng mời người giúp việc tới chăm sóc cho hắn.

Chỉ là, Nhạc Quân Lỗi bị đưa trở về cũng không có bớt đi một chút hành vi phóng túng của mình, vẫn không thay đổi, căn bản bất luận ai khuyên giải đều không nghe vào. Nhạc Tĩnh Sinh không nhìn nổi, không thể làm gì khác hơn là mời gia sư, hi vọng dựa vào việc học có thể chuyển hóa được tâm tính của hắn.

"Nghiên Vũ, cũng đã mười giờ rồi, bác nghĩ hôm nay cậu ấy lại rất khuya mới trở về, cháu hãy trở về trước đi. Một cô gái trở về nhà quá muộn là không an toàn đâu." Bác Dương nói lên đề nghị.

"Lại?" Đôi mày thanh tú của Lạc Nghiên Vũ nhíu lại."Cậu ấy thường thường rất khuya mới về nhà sao?"

"Đúng vậy" Bác Dương gật đầu.

Lạc Nghiên Vũ suy tư một lát, quyết định hôm nay đành buông tha, dù sao thời gian cô và hắn dây dưa với nhau còn nhiều mà. Vì vậy, cô đứng dậy chào tạm biệt bác Dương, rồi giao phó lại: "Bác Dương, bác giúp cháu nói cho cậu ấy, xin cậu ấy lần sau đừng chạy loạn nữa, phải vào học đúng giờ."

"Bác nhớ rồi."

Theo kim chỉ giờ, kim chỉ phút di chuyển từng chút một, lửa giận trong người Lạc Nghiên Vũ cũng gia tăng từng phần.

Nhạc Quân Lỗi này lại dám để cô leo cây nhiều lần như vậy! Tức chết cô! Không được, hôm nay nói gì cô cũng phải đợi Nhạc Quân Lỗi. Nhưng mà, cô thật sự rất buồn ngủ a!

"Oa! Trời đã rạng sáng rồi, không hiểu được bác Dương cũng đã đi chơi cờ với chu công rồi, vậy mà sao Nhạc Quân Lỗi - con chim hoang dã kia còn chưa quay về ?" Lạc Nghiên Vũ cực kì mệt mỏi lảo đảo đi đến ghế sa lon. . . . . .

Không biết đã trải qua bao lâu, con chim hoang dã kia kia trong miệng Lạc Nghiên Vũ rốt cuộc cũng về tổ.

Nhạc Quân Lỗi được bạn đưa trở về, đang đi tới cửa chính, thì phát hiện đèn của phòng khách trong nhà vẫn sáng, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hắn không nghĩ là bác Dương cho đến giờ vẫn chưa đi ngủ, càng không thể nào là vì chờ cửa hắn. Hắn suy đoán có thể là bác Dương quên tắt hết đèn.

Móc cái chìa khóa ra mở cửa đi vào, ánh mắt của hắn dò xét một phen, đang suy nghĩ mình suy đoán có lầm hay không, thì trên ghế sa lon phía trước phát ra một tiếng ưm khiến cho hắn trong nháy mắt nheo lại con ngươi.

Hắn liền bước nhanh lên trước ngó nhìn, ngoài ý muốn nhìn thấy một cô gái ngủ ở trên ghế sa lon.

Hắn từ trên cao nhìn xuống gương mặt đang ngủ say sưa của cô gái ấy, phán định cô ấy không phải là ăn trộm. Nào có ăn trộm biết bật đèn gây án, mà còn đang ngủ thiếp đi ở trong nhà mục tiêu?

"Thức dậy đi!" Nhạc Quân Lỗi đưa tay đẩy cô."Nhanh lên một chút!"

Lạc Nghiên Vũ nửa mê nửa tỉnh mở hai mắt, dụi dụi con mắt, bóng dáng người trước mắt từ mơ hồ chuyển thành rõ ràng. . . . . .

Oa! Ở đâu ra anh chàng đẹp trai như vậy? Dáng dấp cũng thật anh tuấn a! Tim của cô đập thình thịch.

"Cô là ai? Tại sao ở nhà tôi?" Nhạc Quân Lỗi đưa tay lên ôm trước ngực, lạnh lùng nhìn cô.

Nhà hắn? Hắn chẳng lẽ là . . . . . . Sau khi tỉnh táo Lạc Nghiên Vũ đã đoán ra hắn là ai.

Không muốn nói chuyện với hắn, cô đứng lên, nào có thể đoán được hắn lại cao hơn cô rất nhiều!

"Cho phép tôi xin tự giới thiệu về mình, tôi là Lạc Nghiên Vũ gia sư dạy kèm tại nhà của cậu." Chiều cao đã thua hắn, thì khí thế cũng không thể thua được.

"Chính là cô sao!" Nhạc Quân Lỗi cười lạnh, cũng nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô. Ừ. . . . . .Bộ dáng không tính là xinh đẹp, nhưng nhìn cũng rất tốt thanh tú. Không ngờ tới cô lại ở lại chỗ này chờ hắn! Hắn cho rằng để cho cô chờ vô ích mấy lần, cô sẽ tự động nửa đường bỏ cuộc; xem ra, cô rất có kiên nhẫn.

"Không sai, chính là tôi!" Lạc Nghiên Vũ nghe ra trong lời nói của hắn có ý xem thường, hung hăng nhìn chằm chằm hắn: "Nói! Cậu tại sao không ngoan ngoãn đợi tại nhà chờ tôi đến dạy học?"

Giọng điệu của cô có ý gì đây? Coi hắn như đứa trẻ trong vườn trẻ sao? Khóe môi Nhạc Quân Lỗi nhếch lên một nụ cười thú vị.

"Tôi không cần gia sư!" Hắn lạnh nhạt nói.

Lời nói của hắn khiến Lạc Nghiên Vũ chê cười nói."Thành tích của cậu quá kém, sao lại không cần đến gia sư chứ? Cho dù không thi đỗ đại học cậu cũng không thấy đáng tiếc sao?"

"Không tiếc." Hắn căn bản cũng không suy nghĩ đến.

"Cậu!" Lạc Nghiên Vũ nhìn vẻ mặt tựa như không sao cả của hắn, bộ dáng rất không vừa mắt.

"Còn chuyện gì không? Tôi muốn đi ngủ." Nhạc Quân Lỗi xoay người đi lên lầu.

"Tôi thật sự cảm thấy đáng thương thay cho mẹ cậu!" Khi hắn bước lên bậc thang thì Lạc Nghiên Vũ lạnh lùng mở miệng nói.

Nghe được những lời này của cô, Nhạc Quân Lỗi nhất thời dừng bước, trên khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng bỗng chốc phủ lên một tầng lo lắng.

"Cô nói cái gì?"

Trong phút chốc, Lạc Nghiên Vũ bị ánh mắt thâm trầm cao ngạo kia của hắn hấp dẫn, một lát sau cô mới phục hồi lại tinh thần.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Không sợ sắc mặt âm trầm của hắn, cô chậm rãi bĩnh tĩnh tiếp cận hắn."Tôi biết rõ mẹ cậu đã qua đời, cũng hiểu được tình cảm giữa cha con cậu không hòa thuận. . . . . ."

"Cô biết thật đúng là nhiều!" Nhạc Quân Lỗi châm chọc nói.

"Câm miệng! Hãy nghe tôi nói hết!" Dám chen miệng? ! Mặc dù không để ý chuyện cô lớn tuổi hơn hắn, nhưng cũng phải tôn trọng cô một chút chứ!

"Chưa nói tới chuyện của cậu và cha cậu, mà hãy suy nghĩ một chút về mẹ cậu thôi. Mặc dù bà ấy không ở bên cạnh cậu, nhưng tôi tin tưởng ở trên thiên đường nhất định bà ấy cũng đang nhìn cậu trưởng thành, nếu bà ấy thấy cậu sa đọa như vậy, không tự trọng như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng. Trên đời này cha mẹ nào không vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng?(1) Chắc hẳn mẹ cậu cũng không ngoại lệ, cậu không thể bởi vì bà ấy không có ở đây, liền gạt bỏ những mong đợi của bà ấy đối với cậu!"

(1): hi vọng con trai thành rồng, con gái thành chim phượng hoàng

Chết tiệt! Cô nghĩ thế nào mà lại nghĩ đến cha của mình rồi. . . . . .

Lạc Nghiên Vũ nói một phen đến ấm áp cảm động người, khiến cõi lòng lạnh lẽo của Nhạc Quân Lỗi có chút xao động. Hắn nghĩ đến sự yêu thương của mẹ dành cho hắn, thì đường cong cứng ngắc trên mặt cũng trở nên nhu hòa.

Cô nói không sai! Từ nhỏ mẹ đã ân cần dạy bảo hắn, quan tâm tới bài vở và bài tập của hắn học, muốn hắn học tập kiến thức, đạo lý làm người, tất cả đều là vì hi vọng hắn có thể làm một người có ích. Mà như hắn bây giờ, chắc chẳn sẽ khiến cho mẹ rất đau lòng và thất vọng! Chỉ là. . . . . .

"Cô khóc cái gì chứ?" Nhạc Quân Lỗi tức giận nhìn cô gái đang rơi nước mắt trước mặt.

"Tôi nghĩ đến cha tôi thôi! Ông ấy với mẹ cậu giống nhau đều đã đi tới thiên đường." Lạc Nghiên Vũ khóc đỏ mắt.

Hắn sửng sốt một chút, không ngờ cô cũng là gia đình đơn thân (2) như hắn

(2): mồ côi cha hoặc mẹ.

"Thật là mất mặt! Cô lại có thể khóc ở trước mặt người nhỏ tuổi hơn mình, hơn nữa dáng vẻ khóc còn rất xấu!" Nhạc Quân Lỗi cười nhạo tướng khóc của cô.

Cô gái này thật là một người kỳ quái lại có chút thú vị, trong lần đầu tiên gặp mặt, lại khóc đến đỏ cả mắt ở trước mặt một người xa lạ. Chỉ là, cô như vậy khiến cho hắn thấy hứng thú.

Đứng trước mặt hắn! Tại sao cô có thể khóc thành ra như vậy?

Cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, trấn định nói: "Nghĩ thông suốt chưa? Có muốn chăm chăm chỉ học tập thật tốt hay không?"

Nhạc Quân Lỗi với vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn cô, chậm chạp không mở miệng.

"Ách…. Rốt cuộc là như thế nào? Cậu nói mau đi!" Lạc Nghiên Vũ thấy rất mất tự nhiên khi bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chòng chọc, cho nên không thể làm gì khác hơn là thúc giục hắn trả lời.

"Ngày mai đúng giờ cô tới sẽ nhìn thấy tôi." Sau khi bỏ lại những lời này, hắn lên lầu.

Nghe được câu này, Lạc Nghiên Vũ cao hứng cười. Ngay sau đó, cô nghĩ đến ──

"Này! Cậu đi ngủ, vậy còn tôi phải làm thế nào?" Đã trễ thế này, cô không thể trở về được!

Trên lầu truyền tới: "Tự mình tìm một căn phòng mà ngủ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.