- Cậu làm gì ở đây vậy ?? Cả Quỳnh và Vũ cùng đồng thanh.
- Đây là tiệm của anh họ mình. - Vũ lên tiếng trước. Cậu mới vô làm hôm nay hả ?
- Ừ. Vui quá !! Không ngờ lại được làm chung với cậu thế này. - Quỳnh cười tươi như hoa.
- Ừ. À, Kia không phải là em họ cậu sao ?
- Hả ? - Quỳnh nhìn theo hướng Vũ đang nhìn - À.. Vũ này !!
- Sao thế ??
- Thật ra thì.. Cậu ta…
- Quỳnh ơi đem bánh ra cho khách kìa - Tiếng của chị Sun thu ngân vang lên làm ngắt quãng cuộc nói chuyện của Quỳnh.
- Cậu làm đi. Tí nữa nói chuyện sau.
- Ừ.
“ Đang định nói cho Vũ chuyện Huy không phải là em họ mình, vậy mà.. Thôi để tí nữa nói cũng chưa muộn.” - Quỳnh nghĩ.
Cả buổi chiều hôm đó, Quỳnh và Vũ cùng nhau làm việc rất vui vẻ, Còn Huy thì vẫn ngồi đó, không đụng vô miếng bánh nào chỉ ngồi uống nước và nhìn Quỳnh mà thôi. Tới khoảng hơn 5h thì khách bắt đầu đông hơn. Đa số là học sinh mới đi học về, tụ tập nhau lại nói chuyện ăn uống. Hình như đa số họ là khách quen của tiệm. Và chắc hẳn họ chọn tiệm bánh này có lẽ một phần là do Vũ. Híc. Cứ thấy cách nói chuyện và gọi bánh của họ là biết rồi. Quỳnh hơi chạnh lòng. Dù biết bạn trai của mình đẹp trai ngời ngời như thế , thể nào cũng có rất nhiều người thích nhưng mà thấy họ vui vẻ nói chuyện trước mặt mình thế này, Quỳnh không thể không buồn được. Nhưng mà lại không thể nào giận Vũ được vì dù sao đây là công việc mà !!
Nhưng về sau hình như ánh mắt của mấy nữ khách hàng đã chuyển hướng sang một người khác. Chắc các bạn cũng biết là ai rồi đấy. Đúng vậy. Huy vẫn ngồi đấy, chưa chịu về, lúc này khuôn mặt suy tư, có chút lạnh lùng nhưng vẫn toát lên một nét thu hút lạ lùng. Bất chợt Huy quay mặt sang một bàn có 4 nữ sinh đang nhìn Huy chăm chú không ngừng suýt xoa về khuôn mặt trời phú của cậu ta. Huy nhìn họ mỉm cười. Khiến mấy trái tim mấy cô gái tan chảy.
- Này anh chưa chịu về à ?? - Quỳnh khó chịu nói với Huy.
- Em kì ghê, anh trả tiền thì anh có quyền làm gì kệ anh chứ.
- Đúng là nhà giàu mà. À. Còn mấy cái bánh anh liệu hồn mà ăn cho hết đi, nếu tôi thấy anh mà phung phí cái nào thì biết tay tôi.
- Em làm gì mà hung dữ vậy. Anh không ăn mấy cái bánh này đâu. Anh không thích đồ ngọt.
- Cái gì không thích mà lại mua hả ? Anh định mua rồi quăng đi hả ?
- Em tưởng tượng phong phú ghê ha.
- Vậy anh định làm gì với số bánh này.
- Không liên quan đến em.
- Sao không liên quan, bánh của tiệm chúng tôi, tôi phải có trách nhiệm chứ .
- Wow.. Một nhân viên thật xuất sắc đó nha.
- Kệ tôi !!
- Thôi không đùa với em nữa. Gói mấy cái bánh này lại cho anh mang về.
- Mang về làm gì ?
- Em hay nhỉ, bánh anh mua rồi thì anh muốn làm gì thì làm, miễn là anh không quăng nó đi là được chứ gì.
- Được rồi. – Nói rồi, Quỳnh, đem mớ bánh trên bàn Huy đi gói lại.
Trong lúc đó Vũ tới bàn Huy.
- Chào cậu !! Cậu là em họ của Quỳnh đúng không ? - Vũ cười lịch sự.
- À. Anh là người yêu của Quỳnh đây mà.
- Cậu vẫn nhớ tôi à.
- Đương nhiên. Nhưng mà tôi không phải là em họ của Quỳnh đâu.
- Hửm ?? - Vũ ngạc nhiên.
- Cô ấy là vị hôn thê của tôi, hai gia đình đã có hôn ước từ trước rồi - Huy cười đểu - Chờ cô ấy đủ tuổi chúng tôi sẽ kết hôn, vì thế tôi khuyên hai người nên chấm dứt cái mối tình trẻ con tại đây đi, nêu không sau này câu sẽ hối hận đó - Thôi tôi đi đây. Huy nhết môi.
Vũ như không tin vào tai mình " Chuyện này là sao ?" - Vũ nhìn theo Huy. Huy đang tới chỗ Quỳnh, lấy bị bánh từ trên tay Quỳnh, nói với Quỳnh cái gì đó, Vũ thấy Huy cuối người xuống hình như là đang hôn Quỳnh, Vũ định chạy tới nhưng Huy đã đứng thẳng người dậy và bỏ đi, còn Quỳnh thì mỉm cười có vẻ là rất vui. Vũ như chết lặng không nói lời nào.
- Này cậu sao vậy ? - Quỳnh bước tới chỗ Vũ cười vui vẻ.
- Không có gì. - Rồi Vũ bỏ đi không nói lời nào vẻ là rất giận.
- Có chuyện gì sao ? - Quỳnh tự hỏi mình khi Vũ bỏ đi..