“Ngươi chậm một chút ······”
Tạ Quỳnh khẽ nói.
Không biết là gió đêm quá vội hay là hoàn toàn không nghe được.
Tạ Trọng Sơn bỗng nhiên nhảy khỏi bức tường cao, Tạ Quỳnh không nắm vững, đôi gò bồng trước người va mạnh vào trên lưng chàng.
Cơn đau bất ngờ khiến Tạ Quỳnh nhíu mày.
“Ây da!”
Nàng đau kêu thành tiếng.
“Đã đến phủ Thôi ······ làm sao vậy?”
Tạ Trọng Sơn nghiêng đầu dò hỏi. Mềm mại khác thường sau lưng khiến chàng hơi có cảm giác, người trên lưng kêu đau tất nhiên có liên quan đến sự mềm mại khác thường đó, chỉ là ·······
“Không sao! Ngươi đi kêu cửa, cứ nói ta tìm Thôi Lãnh. Đừng nói chúng ta là người nhà họ Tạ, đem cái vòng tay này cho huynh ấy, huynh ấy nhất định biết là ta.”
Tạ Quỳnh cởi chiếc vòng ngọc xanh biếc ra khỏi cổ tay rồi đưa cho Tạ Trọng Sơn.
Vòng ngọc kia là vào sinh nhật năm trước chị họ Tạ Chương đưa cho Tạ Quỳnh làm quà sinh nhật.
Nàng cực kỳ thích nên luôn mang trên cổ tay, bởi vậy Thôi Lãnh còn từng trêu ghẹo nàng rất nhiều lần. Hiện giờ chỉ cần thấy vòng tay, y tất nhiên sẽ biết là nàng tới tìm y.
Trong lòng Tạ Trọng Sơn thầm hừ một tiếng, nhận lấy vòng tay rồi tiến đến kêu cửa.
Vì sợ bị cấm quân phát hiện, chàng mang Tạ Quỳnh tới đến cửa sau của phủ Thôi- nơi người hầu ra vào.
Cửa sau tất nhiên sẽ không đường hoàng như cửa chính của phủ Thôi, nó chỉ đối diện với một con hẻm nhỏ u tối và hẹp.
Trên người Tạ Quỳnh còn đau, đầu lại bắt đầu mơ màng lâng lâng, co rụt một bên chờ Tạ Trọng Sơn.
Nàng tới tìm Thôi Lãnh, không chỉ bởi vì tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên giữa nàng và y. Nguyên nhân quan trọng hơn là chị họ của nàng Tạ Chương và anh ba của Thôi Lãnh Thôi Diễm là vợ chồng. Tuy rằng mấy tháng trước hai người náo loạn xích mích, Tạ Chương trở về phủ Tạ, nhưng bất luận như thế nào, Tạ Quỳnh vẫn phải kêu Thôi Diễm một tiếng “Anh rể“.
Người anh rể này của nàng lại là gia chủ nhà họ Thôi, chỉ cần thông qua Thôi Lãnh tìm được hắn ta, vậy nàng nhất định có thể tìm được người giúp nhà họ Tạ.
Tiếng đập cửa nặng nề vang lên một hồi lâu trong gió đêm, phía sau cửa mới có người lên tiếng.
Tạ Trọng Sơn nhắn nhủ xong với người hầu mở cửa, lại đưa vòng tay qua đó mới trở lại bên cạnh Tạ Quỳnh.
“Bảo chúng ta chờ. Người thật sự không sao chứ?”
Tạ Trọng Sơn đứng bên cạnh Tạ Quỳnh. Chàng khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn Tạ Quỳnh.
Người con gái hồn bay phách lạc cau mày, trên má lại đỏ ửng bất thường, thấy chàng nhìn qua, nàng lại không kiên nhẫn trừng chàng một cái.
“Không sao, chuyện chính quan trọng.”
Tạ Quỳnh ôm ngực đáp.
Nhưng nói không sao là giả.
Đầu óc vừa mơ màng vừa căng, cả người lúc nóng lúc lạnh, trước ngực còn ướt đẫm, mùi sữa sầu người kia còn như có như không, cũng không biết Tạ Trọng Sơn có thể ngửi được hay không.
“Không sao ư? Vậy hồi nãy ở bên cạnh phường Nhiên Hương, người nói có kẻ bắt nạt người. Bọn họ bắt nạt người thế nào? Là đánh người hay là mắng người?”
Tạ Trọng Sơn đuổi tận cùng không bỏ, một hai phải hỏi ra cái tốt cái xấu.
“Ta nói không có chính là không có.”
Màn đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Tạ Quỳnh chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của nàng và tiếng nói chuyện của Tạ Trọng Sơn.
Chàng trai không tin, thế nhưng còn dám cúi người tới sờ trán của nàng.
Tạ Quỳnh e sợ chàng ngửi ra điều bất thường, vội vàng lui về phía sau, muốn kéo ra khoảng cách với chàng. Nhưng lúc đứng động tác quá mạnh, áo choàng quấn quanh ở trước ngực thế nhưng rớt xuống dưới... cả mùi hương con gái trước ngực nàng lẫn mùi sữa không nên xuất hiện trên người người con gái đều cùng nhau bay tới chóp mũi của Tạ Trọng Sơn.
Cái này còn không phải là khó khăn nhất.
Mất đi áo choàng bảo hộ, vải dệt mỏng manh bị sữa tẩm ướt dính sát trước ngực. Chỗ hấp dẫn nguyên thủy trên người người con gái sắp trưởng thành nửa che nửa lộ mà bị nhìn sạch sẽ.
Mềm mại trên lưng chàng vừa nãy hóa ra là nơi đó ······
Chàng trai cầm đao cách đó vài bước bỗng nhiên đỏ mặt, đứng tại chỗ, ngay cả cử động cũng chẳng dám.
“Không được nhìn!”
Tạ Quỳnh che ngực quay lưng lại, gấp đến độ ở trong lòng cho Tạ Trọng Sơn mười cái vả miệng.