Editor: Mứt Chanh
Tạ Trọng Sơn một mực nhìn Tạ Quỳnh.
Người con gái lòng chàng tràn đầy nhớ mong rốt cuộc chịu giãn mày ra, cho dù chỉ nở một nụ cười nhạt nhưng chàng cũng cảm thấy mỹ mãn. Hài lòng tràn ra từ bên trong xương cốt, quả thực còn khiến chàng cảm thấy vui sướng hơn lúc nàng chịu để chàng hầu hạ đêm qua.
Nếu chàng nói vài lời nói ngu xuẩn là có thể chọc nàng vui vẻ, vậy kiếp trước chàng làm kẻ ngu ngốc cũng không sao.
Xe ngựa chợt dừng lại, tiếng bước chân nặng nề ngay sau đó tới gần.
Tạ Trọng Sơn nén nụ cười trên khóe môi, nhẹ nhàng vén lên một góc màn trúc cỏ tranh nhìn trộm.
Là thủ vệ Uyển Thành.
Người đánh xe gầy ốm vội vàng nhảy xuống từ trên xe, tiến lên vài bước đón lấy thủ vệ. Hai người giao thiệp vài câu, thủ vệ đoạt lấy giấy tờ của người đánh xe kiểm tra thực hư một phen, cuối cùng vẫn đi nhanh về phía xe ngựa.
“Đại nhân, đại nhân! Trên xe chỉ có hai đứa cháu gái của tiểu nhân, đứa cháu lớn mới góa chồng, nếu tùy tiện gặp đàn ông khác, bảo nó làm sao......”
Người đánh xe vội vàng đuổi theo.
“Ít nói nhảm. Trong thành tróc nã nghi phạm, phàm là có người ra khỏi thành, cần phải để bọn ta tự mình kiểm tra thực hư.”
Thủ vệ cao lớn xụ mặt, một tay đã đẩy người đánh xe lảo đảo, lại lạnh lùng nói: “Người trong xe đều xuống dưới.”
Tạ Quỳnh nghe thấy thì run người, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tạ Trọng Sơn.
Tuy rằng chàng ăn mặc như phụ nữ, trên mặt cũng thoa son phấn, nhưng cơ thể ở đây, đứng ra ngoài chỉ sợ còn muốn cao lớn hơn thủ vệ cửa thành, như thế nào có thể giấu giếm được đây?
“Ra ngoài!”
Thủ vệ thấy người trong xe chậm chạp chưa ra, nâng trường kích trong tay lên muốn bổ mở cửa xe.
“Tạ...... Tỷ”
Tạ Quỳnh luống cuống, nàng trừng to mắt nhìn về phía Tạ Trọng Sơn.
Giờ này khắc này trong đầu nàng trống rỗng, bên trong lo sợ nghi hoặc chỉ còn lại tiếng đàn sáo của phường Nhiên Hương và ngọn lửa lớn ở nhà chính nhà họ Tạ.
Chẳng lẽ nàng thoát được khỏi phường Nhiên Hương, thoát được khỏi phố Hoa Quế, có thể thoát thân khỏi vòng vây của cấm quân nhưng vẫn chạy không khỏi Uyển Thành ư? Nếu hôm nay bị bắt đi ở cửa thành thì kết cục của nàng sẽ là gì?
“Đại nhân.”
Tạ Trọng Sơn ăn mặc trang điểm như con gái lại mềm mại dịu dàng gọi một tiếng.
Chàng nhẹ nhàng đẩy ra màn trúc bên cạnh, lộ gương mặt sau khi trang điểm cũng xưng được với tuyệt sắc ra ngoài.
Sau màn trúc cỏ tranh là người đẹp yểu điệu nhíu mày rưng rưng, bi bi thương thương cúi đầu kể: “Thiếp thân mới góa chồng, chỉ mang theo đứa em gái nhỏ ra khỏi thành đến cậy nhờ thân thích. Hai người phụ nữ yếu đuối bọn thiếp, lại có thể nào là nghi phạm gì cơ chứ.”
Chàng cụp mắt, tiếp tục nói: “Chân cẳng thiếp thân không tiện, em gái lại yếu người. Hiện giờ chỉ còn hai chị em bọn thiếp sống nương tựa lẫn nhau. Đại nhân ngài cần gì phải làm khó bọn thiếp?”
Người đẹp rưng rưng cúi đầu nói, bị dỗ dành đến mức sửng sốt không chỉ có thủ vệ ngoài xe.
Tạ Quỳnh cũng hoảng hốt cảm thấy mình quả thật nhiều thêm một người chị gái mới góa chồng.
“Phu nhân, người......”
Khuôn mặt nghiêm nghị của người thủ vệ hơi dao động, trường kích giơ lên không bổ xuống nổi nữa.
“Sao lại thế này? Vương Ngũ? Còn chưa kiểm tra thực hư xong sao? Muốn mấy anh em đến hỗ trợ hay không?”
Nơi xa tốp năm tốp ba thủ vệ nhàn rỗi nhìn thấy sự bất thường ở nơi này thì lên tiếng hỏi thăm.
“Không cần! Lập tức xong việc!”
Thủ vệ rút trường kích về, không dám đối diện với Tạ Trọng Sơn nữa, chỉ ôm quyền nói: “Phu nhân, thất lễ. Chỉ là ta vẫn đến kiểm tra theo lệ một phen.”
Thủ vệ một tay cầm kích, một tay đẩy cửa xe ra.
Gió lạnh lùa vào thổi đến khiến Tạ Quỳnh giật mình, theo bản năng trốn phía sau Tạ Trọng Sơn.
“Tỷ... tỷ tỷ...”
Nàng suýt nữa gọi sai tên, cuống quít cúi đầu, kéo lấy tay áo Tạ Trọng Sơn, ý đồ né tránh ánh mắt dò xét bên ngoài xe ngựa.
“Không sao, chẳng qua đại nhân điều tra nghi phạm, muội lại không phạm tội, sợ hãi cái gì mà sợ?”
Mặt Tạ Trọng Sơn không đổi sắc, nghiêng người che ở trước người Tạ Quỳnh.
Chàng vừa trở tay nắm lấy Tạ Quỳnh, vừa nắm chặt cán dao trong tay.