Một nam một nữ, hai đạo đồng dáng vẻ mười một
mười hai tuổi, môi hồng răng trắng, tràn ngập linh khí, nhỏ tuổi như vậy mà lại
có vẻ giả cả.
Mọi người đều ngẩn người, trong lòng sợ hãi đứng
ngây ra. Hai tiểu tử thoạt nhìn thanh tú thế này nói thật chăng? Nếu vậy thì thật
quá đáng sợ rồi.
Đi theo Vũ Hóa Đại đế? Chuyện này khiến người
ta không thể lý giải. Nếu là sự thực thì đúng là khó tin vô cùng.
- Trộm mộ, ngươi thấy hai người này có phải là
lệ quỷ không?
Đại hắc cẩu cảm thấy không được tự nhiên, dùng
thần niệm truyền âm bé hết mức, rồi lại vươn móng ra nhéo nhéo Đoạn Đức.
- Là người sống thì phải. Nhưng trên người lại
có một loại khí tức quỷ dị khiến lông tóc ta không tự chủ được mà dựng thẳng
lên.
Đoạn Đức không kìm nổi mà run rẩy.
Hắn dùng cỏ tử linh, Diêm La Thổ, Cửu U Thai lấy
ra hết, sau đó lại dùng cả Hoàng Tuyền Thủy, giống như dốc hết vốn, miệng lại lẩm
bẩm, vung chân múa tay, ai không biết còn tưởng hắn bị động kinh.
Đáng tiếc tất cả đều vô dụng. Cuối cùng Đoạn Đức
ngồi bệt xuống đất, suy sụp lẩm bẩm:
- Cả đời quật mộ, hôm nay chỉ sợ phải gặp tổ
tông rồi.
Các Thánh địa và mấy đại Thần triều cũng sợ
hãi. Vũ Hóa Đại đế đến cùng có tồn tại hay không cũng có hai giả thiết. ít nhất
là hắn xuất hiện ba mươi vạn năm trước, đạo đồng của hắn khó có thể tồn tại.
- Chớ có không tin. Trên người hai đạo đồng
kia có lực lượng năm tháng tồn tại, ta không dám nói là tới gần ba mươi vạn năm
nhưng ta có thể nói thân thể bọn họ đã ở sống tối thiếu một vạn năm.
Một lão già Phong tộc gầy gò đi ra, thần sắc
cũng rất khó coi, vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
Lão già này lên tiếng thì các Thánh chủ và
Phong Hoàng đều đi bên cạnh, hiển nhiên là rất có lai lịch, hấp dẫn ánh mắt của
mọi người.
- Hắn còn chưa chết?
Rất nhiều người vô cùng kinh ngạc kêu lên.
- Là hắn.
Không ít người nơi này đều ngây dại. vẻ mặt
các Thánh Chủ ở nơi này tràn ngập vẻ giật mình. Một số chủ nhân của đại giáo
lúc trẻ cũng từng thấy hắn, nghe đồn hai ngàn năm trước hắn đã mất rồi.
Thánh chủ đời trước của Phong tộc.
Đây là nhân vật cùng thế hệ với Khương Thái
Hư, tuy rằng không danh chấn thiên hạ như Khương Thái Hư năm xưa nhưng cũng được
xưng là người có lực công kích mạnh nhất của Đông Hoang trong năm ngàn năm.
Nhưng hắn có thể sống tới bây giờ cũng là một loại vốn liếng. Có thể sống hơn bốn
ngàn năm không chết, bản thân đã đủ nói lên tất cả. Đây đúng là một kỳ tích
không nhỏ.
Thái thượng Thánh chủ Phong tộc còn sống, sâu
không thể lường được. Mọi người đều biến sắc. Người như vậy tất nhiên sẽ không
nói linh tinh. Chẳng lẽ hai đạo đồng này đúng là...
Mọi người đều không dám đi tới, cảm thấy sợ
run, nhìn hai đứa nhỏ môi hồng răng trắng kia, lại liếc mấy bức tranh đá trên tổ
miếu, càng nhìn càng sợ hãi.
Thân ảnh Vũ Hóa Đại đế mơ hồ trong tổ miếu, vốn
phải giống như tượng vàng nhưng hắn lại rất không rõ ràng, giống như ở trong
sương mù. Ngược lại hai đạo đồng lại rất sống động, giống như đi ra từ trong
vách đá vậy.
- Ta không tin.
Bất kể thời điểm nào cũng không thiếu những kẻ
to gan, suy nghĩ không giống mọi người.
Có mấy người lắc đầu cười lạnh, trong đó có một
Giáo chủ nói:
- Chỉ sợ là một thế lực lớn muốn một tay che
trời, dọa sợ chúng ta, độc chiếm nơi này, cố ý đưa ra hai đứa nhỏ này thôi.
- Hắc hắc hắc...
Trong tổ miếu, hai đạo đồng đồng thời đi tới,
nhìn từ trên cao xuống, trong đó nam đồng cười khiến người ta sởn tóc gáy, giọng
nói thật già cả, nói:
- Khoác loác. Tới đây mà còn dám làm càn. Ai
dám một tay che trời, độc chiếm nơi này.
Hắn vươn một bàn tay mũm mĩm nhỏ bé ra, trong
khoảng khắc bỗng phóng đại lên, trước khi mọi người kịp phản ứng thì hắn đã điểm
về phía trước một chỉ. Ánh sáng thần thánh lóe lên nhưng lại thật âm lãnh.
- A...
Một tiếng hét thảm phát ra.
Phụt!
Một vùng hoa máu nở rộ, sau đó là sự yên tĩnh
của tử vong.
Mọi người đều ngây dại, trong lòng sợ hãi.
Tình hình trước mắt khiến bọn họ lạnh khắp toàn thân. Đạo đồng mười một mười
hai tuổi kia điểm ra một chỉ đã đánh chết tươi một vị Giáo chủ.
- Ngươi có thể làm được không?
Diệp Phàm hòi Tề La.
- Hai đạo đồng này là Thánh nhân viễn cổ,
chúng ta không thể đối địch nổi.
Tề La trầm giọng nói.
- Hai đứa nhóc nàỵ là Thánh nhân viễn cổ sao?
Thế thì xong rồi, khẳng định là đi theo Vũ Hóa Đại đế, nếu không thì cũng không
thể mạnh mẽ như vậy được.
Bàng Bác và Đông Phương Dã nhìn nhau, không
rét mà run.
Thần triều Vũ Hóa rốt cục là thế nào? Hai đạo
đồng của thủy tổ của thần triều này tới nay vẫn còn sống. Vị Đại đế thần bí này
thực sự là chưa thể chết.
Năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ
là bọn họ quy ẩn, chủ động từ bỏ thống trị sao? Rất nhiều người đều cảm thấy bất
an. Tổ mạch đệ nhất Trung Châu này không giống địa phương tầm thường, chẳng lẽ
suy đoán vừa rồi của bọn họ đều không đúng sao?
Đoạn Đức run rẩy nói:
- Bọn họ muốn dẫn động hoàn chỉnh long khí và
tổ mạch của Trung Châu, muốn cử giáo phi thăng như trong truyền thuyết.
Vũ Hóa Phi Tiên, đây là mục tiêu cuối cùng của
Thần triều, vì thực hiện nó mà từng đi tới cả tinh vực khác. Thực lực của bọn họ
đã mạnh mẽ tới cực điểm rồi, năm đó khẳng định đã chuẩn bị rất nhiều.
Đám người Diệp Phàm sợ hãi. Vừa ở tiểu thế giới
tại điện thờ tầng thứ ba mươi tư gặp phải nhiều lệ quỷ như vậy. Mà ngọn núi màu
đen kia lại nối với cả tổ mạch đệ nhất Trung Châu ngày xưa.
Ai nghĩ lại cũng đều cảm thấy có lý. Hành động
của bọn họ phải rất nhiều, nhưng tại sao lại khiến cả tổ mạch đệ nhất hóa thành
quỷ mạch?
Ngày nay long khí cũng chuyển hóa thành quỷ
khí, bốc lên ngập trời. Tiếng quỷ khóc thần gào truyền ra, khác xa năm xưa.
Hai mươi mấy vạn năm trước, tổ mạch đệ nhất của
Trung Châu, ánh sáng đẹp đẽ bốc lên, chiếu sáng cùng với nhật nguyệt, đẹp đẽ
tuyệt vời, giống như phủ đệ của tiên nhân vậy.
- Các ngươi có ý gì?
Có người hỏi.
- Các ngươi xâm nhập nơi Đại đế ngủ say, còn
hòi chúng ta có ý gì sao?
Hai đạo đồng giống như Thánh nhân viễn cổ lạnh
lùng nói.
Ở phía sau cũng có cao nhân khác cảm ứng được
là mặc dù hai đạo đồng này thu liễm khí tức nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy
giống như mãnh thú thời hồng hoang. Đây đúng là Thánh nhân viễn cổ chứ không
còn nghi ngờ gì nữa.
Cổ tộc cũng có không ít người tới nơi này, sắc
mặt tất cả đều trắng bệch. Mọi người bọn họ chỗ này đều là cao thủ siêu cấp, có
cả nửa bước Thánh nhân, đối mặt với Thánh nhân viễn cổ khiến bọn họ nơm nớp lo
sợ.
Mọi người đều trầm mặc. Nơi này không phải vô
chủ, căn bản không thể coi là di tích được, vẫn còn hai Thánh nhân còn sống bảo
vệ ở nơi này.
Không ít người sinh ra sự sợ hãi. Hang ổ của
Thánh nhân, tiến vào rõ ràng là tìm chết.
- Các ngươi tiến vào nơi này chúng ta cũng
không trách tội. Dù sao nơi này phủ bụi đã nhiều năm. Nhưng các ngươi phải nhận
tội với Đại đế.
Hai đạo đồng nói.
Rất nhiều người cũng không nói, cảm thấy trong
lòng bất ổn. Hai vị Thánh nhân viễn cổ thật sự muốn bỏ qua cho bọn họ sao? Ngoại
trừ vài Thánh địa có Đế binh ra thì những người khác đều lo sợ bất an.
Hai đạo đồng gật đầu bảo:
- Vũ Hóa Đại đế ngủ say trong tiểu thế giớ
phía trước, phải tạ lỗi với người đi.
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ. Không có
ai bước tới một bước. Tất cả đều không hiểu được tâm tư của bọn họ, trong lòng
chấn động.
Vũ Hóa Đại đế, hắn rốt cục có thật sự ở bên
trong tiểu thế giới của thánh miếu này không? Không ai dám hành động.
Hai đạo đồng này điểm ra một chỉ. Một cổ lộ thẳng
tắp thông về hướng nơi cao nhất của thánh miếu. Cánh cửa đá nơi đó đóng chặt.
Ai nấy đều sợ hãi. Nếu Vũ Hóa Đại đế thực sự ngủ say ở bên trong thì hành vi của
bọn họ thật đáng buồn cười. Sau đây năm địa vực sẽ phát sinh đại biến nghịch
thiên rồi.
Rất lâu sau đó nơi này mới tĩnh mịch lại.
Không ai đi tới nữa. Rất lâu sau mới có người động đậy, thật sự tiến về phía
trước, muốn nhìn thử một cái xem tột cùng là thế nào.
Phạch phạch.
Khi một đám người đi tới sâu trong điện thờ
thì rất nhiều ác ma có cánh bay qua, đậu dưới mái hiên.
- Hậu duệ của Âm Thần.
Đoạn Đức lúc này kêu lên, lập tức nhớ ra.
Rất nhiều người cũng đều ngây ra. Khi bọn họ
tiến vào tầng thứ nhất thì đã tổn thất thảm trọng. Cảnh tượng rất nhiều âm thần
dưới mái hiên hút khô tinh huyết của không ít cao thủ, chỉ để lại mỗi tấm da lại
hiện ra một lần nữa.
- Bọn họ... Là Âm Thần.
Đoạn Đức kêu to, rốt cục cũng hiểu rõ thân phận
của đạo đồng, chính là tổ tông chi gặp trong truyền thuyết sống.
Tiếng cánh ma vỗ phành phạch vang lên không ngừng.
Âm nhân cuồn cuộn mãnh liệt, tuy chưa công kích mọi người nhưng trông rất dày đặc
dữ tợn.
- Âm Thần chưa chết. Bọn họ còn tồn tại, trời ạ...
Đoạn Đức lạnh ngắt toàn thân, trực tiếp nói
ra. Hiện giờ đừng nói tới Diêm La Tổ, Hoàng Tuyền Thủy, Cửu U Thai, dù có đưa tới
cả một tòa Minh Vương cung cũng chưa chắc trấn áp nổi.
Hai đạo đồng này đích xác không phải âm linh.
Năm đó bọn họ khẳng định được chôn vào một nơi rất ảo diệu, nguyên thần đã chết
nhưng thân thể bất diệt, trải qua mấy chục vạn năm tẩm bổ, thân thể tái sinh,
sinh ra linh thức mới.
Tử cực lại chuyển sang tân sinh.
Đây là biến hóa nghịch thiên, tránh được trời
xanh. Sinh linh khủng bố như vậy không thể lý giải nổi. Bọn họ học gì cũng
nhanh tới kinh người, từng bước trưởng thành, sớm muộn gì cũng sẽ vô địch thiên
hạ, có thể chống lại tồn tại vĩ đại nhất.
- Không đúng. Ngươi không phải nói bọn họ dù
có sinh ra lần nữa cũng sẽ cắt đứt với quá khứ sao? Là một sinh mạng mới, không
nhớ được quá khứ kiếp trước mới đúng chứ, chỉ có thể nhớ kiếp này thôi mới phải.
Diệp Phàm nói.
- Nhất định là bọn họ từ một con đường khác mà
chiếm được truyền thừa, tuyệt đối là thoát thai tái sinh, tử cực hóa thành tân
sinh.
Thần sắc Đoạn Đức tái nhợt. Lần đầu tiên mập mạp
lo sợ như vậy. Hàng năm hắn giao tiếp với mộ táng, tất nhiên biết có những tồn
tại cực kỳ đáng sợ. Mà hai đạo đồng trước mắt chính là như vậy.
Âm Thần.
Mọi người phía sau gần như nổ tung, da đầu tê
dại. Đây chính là việc đoạt số mệnh từ thiên địa mà. Đúng là một loại tạo hóa
không thể đo lường được.
Từ xưa tới nay, qua bao đời có ai có thể sau
khi chết lại sinh ra một sinh mạng bất đồng chứ?
Mọi người đều thấy ruột gan lạnh ngắt, nghĩ tới
rất nhiều chuyện. Đệ nhất tổ mạch của Trung Châu năm đó xem ra đích xác xảy ra
nhiều chuyện rồi. Hai đạo đồng này chỉ có được chôn ở nơi như vậy mới có thể
phát sinh chuyện lột xác gần như thần tích thế này.
Nam đạo đồng cười cười lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ không làm khó các
ngươi đâu. Mời vào tổ miếu cao nhất đi.
- Các ngươi là ... Thi Thần, còn nhớ rõ kiếp
trước sao?
- Tất nhiên là Đại đế thức tỉnh chúng ta, ban
cho trí nhớ kiếp trước.
Nữ đạo đồng nói.
- Hắn...còn sống thực sao?
- Các vị vào đi thôi!
Mặt nam đạo đồng không chút thay đổi nói. Nữ đồng
phất ống tay áo. Cửa đá xa xa ầm ầm mở rộng ra, lộ rõ tiểu thế giới ở tầng cuối
cùng của điện thờ.
Ầm!
Ánh sáng an lành vô tận dâng lên. Bên trong vô
cùng thần thành, màu sắc tươi đẹp. Vạn đạo cầu vồng xuyên qua tinh tú nhật nguyệt
mà tới.
Tổ mạch đệ nhất Trung Châu có tinh hoa long
khí hội tụ như vậy. Ngàn vạn luồng tiên quang bốc lên, chiếu khắp thiên địa,
ánh sáng rực rỡ, mãnh liệt mênh mông.
Một Cổ Miếu nằm giữa dãy núi, thần thánh mà an
lành. Có điện thờ giao hòa với đại đạo, bao phủ bởi trật tự thần liên không đếm
nổi. Mọi người nhìn lại liền nhận ra đó là cảm ngộ của Thánh hiền.
Có điện thờ tỏa ra thần quang, chiếu sáng vòm
trời. Ánh sáng an lành bay múa, không cần suy nghĩ cũng biết đều có hiệu quả thần
kỳ.
Còn có cổ điện truyền ra từng đợt tiếng xướng
lành, giống như có người ngâm tụng cổ kinh vô thượng, cổ tự dày đặc không đếm nổi
in trên hư không, tỏa ra thần quang vô lượng.
Mọi người đều muốn điên cuồng. Đây tuyệt đối
là cổ kinh chấn thế.
Khiến người ta rung động chính là một thạch
thai chìm nổi giữa động khẩu duy nhất của Trung Châu đệ nhất tổ mạch, tràn ngập
ánh sáng an lành. Ánh sáng lành từ tổ mạch dâng lên và tinh hoa mười phương đều
được nó hấp thu.
- Kia... Là?
Mọi người đều ngây dại.
- Vũ Hóa Đại đế.
Sắc mặt hai đạo đồng không chút thay đổi nói.