Áp lực cực lớn khôn cùng!
Mọi người đều cảm giác như có một ngọn núi lớn
đè nặng trong lòng, gần như hít thở không thông, nguyên thần đều sắp nổ tung.
Nhất là người có chí trên Đế lộ, đều trầm mặc!
Đây như là một ngọn núi lớn không thể lật nhào, ngăn chặn con đường phía trước
của họ, làm cho mọi người không còn nhìn thấy hy vọng.
Bất kể là Thánh Hoàng tử hay là Cơ Tử, tất cả
đều khiếp sợ, chưa bao giờ nghĩ tới kiếp này lại có người đi tới được một bước
này!
Bọn họ là con của Cổ Hoàng và Đại đế, không có
người nào biết rõ hơn so với bọn họ, chân chính đi đến một bước kia phải có
gian nan đến mức nào?!? Hoàn toàn không phải là dựa vào năm tháng tích lũy mà
lên, không phải thiên tư cái thế, không phải muôn đời kinh diễm... căn bản là đừng
nghĩ chạm đến bậc thềm bước vào lĩnh vực đó.
Thì càng đừng nói bước qua được bậc thềm, thực
muốn đẩy mở ra cánh cửa kia quả thực quá khó khăn. Từ xưa đến nay, nhiều con nối
dòng của Đại đế như vậy gần như không ai thành đạo, đều chỉ bước được tới chỗ cửa
quan đó rồi thôi!
Người này bất kể hắn có lai lịch gì, là con của
Đế cũng tốt, là phàm thể cũng thể, đều là che phủ chín tầng trời mười tầng đất,
không cần nghĩ nhiều hắn đã vượt qua chư hùng đương thế.
Người này nếu thành Đế, thế nhân đương thời đã
không có một tia hy vọng, một thời đại xuất hiện hai vị Đại đế, có thể sao?
Khi Diệp Phàm còn nhỏ yếu, hắn từng nghĩ đến đổi
tới một tinh không khác, đổi một sinh mệnh cổ địa khác, thì có thể có chư đế
cùng tồn tại. Nhưng theo càng ngày càng cường đại, trong lòng hắn dao động, đủ
loại dấu hiệu cho thấy điều đó rất khó.
Không thành đạo ở cùng một địa phương, điều đó
có thể, chỉ có điều chỉ là thành tựu Chuẩn đế, mà không phải chân chính cảnh giới
đại viên mãn Đại đế vô thượng phía trên.
Cuối cùng, chí cường giả của vạn giới chư
thiên sắp vượt qua một cây cầu độc mộc, cộng đoạt một con đường, giành lấy tư
cách duy nhất kia!
Trừ phi phát sinh ngoại lệ, trừ phi là trở lại
thời đại thần thoại của Đế Tôn quái dị đó, có lẽ mới có thể phá vỡ gông cùm xiềng
xích của thiên địa, xuất hiện mấy Đế cùng tồn tại.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một loại suy đoán
mà thôi, cũng không nhất định là thực, bởi vì cho tới bây giờ cũng không có chứng
cứ chính xác nào cho thấy thời đại Đế Tôn nhất định có mấy vị Đại đế tồn tại.
Trên mặt Đại Thánh tóc nâu mang theo một loại
lạnh lùng, không nói thêm câu nào, nhưng cái loại khí chất đó lại biếu lộ hết
thảy, đứng sừng sững ngạo thế! Có một đế giả sắp thống trị toàn vũ trụ làm chỗ
dựa phía sau, dù hắn có đi vào cấm địa Sinh Mệnh, đều không cần phải lo lắng
cho tánh mạng, sẽ không ai dám làm gì hắn.
Bởi vì, lúc này hắn đại biếu một vị chí tôn, hắn
là Đế sứ, ai cũng không dám động tới hắn.
- Diệp Phàm! Ngươi tiếp pháp chỉ hay không? Lần
này cũng không phải chuyện xấu gì: là Đế chủ rất tán thtrởng ngươi, sẽ ủy thác
cho ngươi một trọng trách!
Đại Thánh tóc nâu lại lên tiếng.
Người này phải cường đại cỡ nào, mới dám tới
đây mời chào Thánh thể Nhân tộc. Nên biết rằng Diệp Phàm chính là một vị Đại
Thánh, tương lai thành tựu không thể đo lường, có ai có thể sai khiến?
Ngày nay, lại thật sự xuất hiện người như vậy,
trực tiếp nói rõ muốn giao cho hắn một trọng trách. Trên thực tế chính là muốn
thu về làm thủ hạ, căn bản là không sợ hắn phản phệ, điều này đại biếu cho một
loại tự tin và tự phụ chí cường!
- Cái gì Đế chủ? Có lợi hại bằng bản Thiên Đế
sao?
Đứa nhỏ thở phì phì kêu lên, tiểu mập mạp này
mặc dù tuổi còn nhỏ xíu, nhưng lòng tự tin lại to bằng trời.
Diệp Phàm bước từng bước một đi tới phía trước,
sắc mặt vô cùng lãnh đạm, có người muốn thu hắn làm thủ hạ, mặc dù người kia sắp
thành Đế, hắn cũng khó mà tiếp nhận.
- Tự cho là đúng! Đừng quên, hắn còn chưa có
bước qua cửa quan kia! Hãy nhớ kỹ: một ngày chưa chân chính thành Đế, là một
ngày có rất nhiều chuyện xấu! Trong thiên địa này chưa hẳn không có người có thể
thu thập hắn!
Hắc Hoàng lạnh giọng nói, nhưng lúc này sắc mặt
của nó cũng rất ngưng trọng.
Một sinh vật từng đi theo Vô Thủy Đại đế nói
như vậy, tự nhiên làm cho sắc mặt mọi người đều chấn động.
- Còn có người như vậy sao, ta thật không biết
trên thế gian này còn có ai có thể thu thập Đế chủ. Tới một bước này rồi, ai
cũng không thể làm gì được!
Đại Thánh tóc nâu rất tự tin.
Hắn chỉ lên tiên kim tháp màu lam ba mươi ba tầng
trên đầu, khóe miệng nhếch lên lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Ngay cả có người có thể tạm thời thu đi tiên
tháp này đều vô dụng. Chí tôn
thần thông thông thiên ngay lập tức sẽ vượt
qua lục hợp bát hoang, không ai có thể làm rơi một sợi lông tơ của chí tôn!
Có lẽ cái gọi là Đế chủ muốn chiêu mộ Diệp
Phàm là có phần thành ý nào đó, nhưng người này tuyệt đối có tư tâm, có địch ý,
bằng không sẽ không lựa chọn ngay vào ngày đặc biệt này tới đây chuyển giao tờ
pháp chỉ.
Thánh Hoàng tử cười lạnh nói:
- Ngươi quá tự tin rồi! Phụ thân ta năm đó sau
khi thành đạo cũng không có giống như người phía sau ngươi kia, làm ra phô
trương lớn như vậy! Một đạo pháp chỉ đã muốn cho một người tương lai có thể
khiêu chiến Đại đế trở thành thủ hạ? Ta xem ra hắn là không thành tâm rồi, muốn
cưỡng ép giữ lại ở bên mình!
Bất kể là hắn, hay là Cơ Tử đều có tư cách nói
ra loại chuyện này, phụ thân họ đều là Đại đế chân chính, cuối cùng có quyền
lên tiếng.
- Đế chủ Thần Đình rất coi trọng ngươi, định
phong cho ngươi làm Thiên Vương chủ một vực của Bắc Đẩu Tinh Vực, hy vọng ngươi
không nên cự tuyệt, không nên tự sai lầm!
Đại Thánh tóc nâu nhìn chằm chằm vào Diệp
Phàm, nói như vậy.
Thần Đình, Thần triều này lần đầu tiên truyền
ra ở Bắc Đẩu Tinh Vực, làm cho các thánh giả tới từ vạn vực chư thiên đều kinh
dị một hồi, sau đó bàn tán rầm rĩ.
- Chủ nhân của Thần Đình công tham tạo hóa,
pháp lực quán thế, nếu thật muốn xuất động sẽ vô địch thiên hạ! Ở chỗ sâu trong
vũ trụ một số Đại Thánh đều chủ động tới bái làm môn hạ hắn, mở rộng lãnh thổ của
hắn!
- Đây là một thế lực lớn không gì sánh nổi, sắp
thổi quét lục hợp bát hoang, có chí lớn thống nhất trên trời dưới đất!
Một số người từng nghe nói tới Thần Đình, bởi
vì lực ảnh htrởng của họ thật sự quá lớn, đã thống trị một số cổ vực, uy chấn
trong vũ trụ!
Trong lòng Diệp Phàm chợt ngưng trọng, trong
lòng giật mình kinh sợ! Đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe nói tới, mà đã
từng giao đấu với bọn chúng. Thời điếm hắn đi Tử Vi Tinh Vực tìm kiếm cô bé, gần
như đã nhổ sạch tổ chức Thần Đình ở nơi đó.
Ngày xưa Tử Vi Thần triều chính là bị tổ chức
Vực ngoại này hủy diệt, lại biến trở thành kẻ thống ngự nơi đó.
Chủ nhân của Thần Đình, noi theo cổ nhân muốn
gầy dựng lại Thiên Đình cổ của thời đại thần thoại, tái hiện thời kì huy hoàng
của Đế Tôn. Từ lúc ở Tử Vi Tinh Vực, Diệp Phàm đã suy đoán, sau lưng Thần Đình
tất nhiên có một Chuẩn đế chí cường, nhưng không nghĩ tới còn cường đại hơn so
với tưởng tượng của hắn!
- Là cái gọi là Đế chủ trong miệng ngươi sai
ngươi ở ngày hôm nay truyền tin phải không?
Diệp Phàm lãnh đạm hỏi, rồi sau đó tự mình lên
tiếng, nói:
- Ta nghĩ cũng không phải như vậy đâu! Nếu ta
không có đoán sai, ngươi cùng Đại Thánh bị ta tiêu diệt ở Tử Vi cổ Tinh Vực kia
quan hệ không phải là ít thì phải? Hôm nay cố ý như thế, muốn chọc giận ta để
sau đó Đế chủ phía sau ngươi ra tay!
- Ngươi cũng biết tội đã từng giết một Đại
Thánh như vậy sao?
Đại Thánh tóc nâu rốt cục bạo phát lên rồi,
không còn che giấu cừu hận trong lòng, ở sâu trong đáy mắt hắn là vô tận lạnh lẽo
âm trầm.
- Người không chọc ta, ta không phạm người! Là
hắn gieo gió nên gặt bảo!
Diệp Phàm nói.
Đế tháp ba mươi ba tầng treo trên cao buông xuống
từng đạo mẫu khí, Vĩnh Hằng Lam Kim lấp lánh hào quang chiếu sáng tinh hà vũ trụ,
Đại Thánh tóc nâu đứng phía dưới, sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Hắn ý vào phía
sau có một người sắp thành Đế, ở trong này cũng không e ngại gì, thậm chí không
sợ Cơ gia từng xuất ra Đại đế có thể làm gì hắn.
- Vậy ngươi tiếp pháp chỉ đi!
Hắn nói giọng lạnh như băng, sự tình đã tới nước
này rồi, làm cho hắn từng bước một đi theo hướng cực đoan. Đúng lúc này bảo Diệp
Phàm tiếp nhận phong thư, chẳng khác nào bảo hắn cúi đầu, hơn nữa là cưỡng chế
hắn thần phục.
Điều này hiển nhiên là có chút khinh người, hắn
chính là sử dụng cơ hội lần này chọc giận Diệp Phàm, muốn mượn đao giết người,
để cho người chủ Thần Đình diệt trừ đại địch trong mắt hắn.
Đám người Thánh Hoàng tử, Đông Phương Dã, Hắc
Hoàng... tất cả đều khó chịu. Trong lòng vô cùng phẫn nộ! Ngay cả Cơ Tử là người
ít nói như vậy, sắc mặt cũng lạnh xuống, có ý muốn ra tay.
Quả thực có thể nói là khinh người quá đáng, người
chủ Thần Đình có ý mời chào Diệp Phàm, nhưng quyết không có khả năng thất lễ
như vậy! Thật sự là khinh người quá đáng!
Ở ngay lễ đính hôn bức bách người ta, tất cả đều
là do Đại Thánh tóc nâu này từng bước một dẫn động ra, muốn làm cho Diệp Phàm
sượng mặt trước mắt thế nhân. Chính là muốn dẫn tới hắn chống đối lại Đế chủ.
- Ngươi ý lại phía sau có một vị sắp thành Đế
rồi nghĩ rằng ta không dám động tới ngươi sao?!
Diệp Phàm lộ sắc mặt vô cùng lạnh lẽo, từng bước
một đi tới phía trước, tràn ngập sát khí.
Đại Thánh tóc nâu nhảy dựng trong lòng, sau đó
càng thêm cẩn thận thúc động
Đế tháp trên đỉnh đầu, nói:
- Ta chỉ là một người đưa thư mà thôi, nếu
ngươi muốn nghịch lại ý của của Đế chủ, tự nhiên có thể!
“Ầm” một tiếng, Diệp Phàm trực tiếp lấy ra cái
đỉnh đồng xanh, bộc phát ra một cổ uy áp Đại đế, trực tiếp ra tay trấn áp tới phía
trước.
Mọi người cả kinh kêu lên, đây là binh khí của
Đế Tôn, ẩn chứa bí mật thành tiên. Là từ Côn Lôn dựng dục mà thành, từng dẫn
phát rung chuyển thiên địa, từng làm cho tình thế hỗn loạn.
Các tộc ai cũng muốn thu được, mọi người đều
vô cùng nóng mắt nhìn cái đỉnh xanh, giờ phút này nó phát ra hào quang lấp lánh
rực rỡ buông xuống. Mặt trên vạn linh đều hiện lên, Thái Sơ khí bốc hơi.
- Ngươi muốn làm gì, muốn chống lại Đế chủ hay
sao? Không sợ có đại họa diệt tộc sao?!
Đại Thánh tóc nâu quát to, Đế tháp ba mươi ba
tầng trên đầu hắn chớp động ra ngàn vạn tia hào quang màu lam kim cực kỳ chói mắt,
khiến mọi người không mở mắt ra được. Đây là kiệt tác hoàn mỹ của trời cao.
- Ngươi chỉ là một Tín sứ mà thôi, ta tự nhiên
sẽ không chấp nhặt với hạng người sai vặt như ngươi!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Đại Thánh tóc nâu nghe vậy cực kỳ phẫn nộ, hắn
là thân phận loại nào, làm Giáo tổ một vực, nhưng đối phương lại xem hắn trở
thành một Tín sứ. Cái loại giọng điệu đầy khinh thường này, thật sự xem hắn như
là một kẻ sai vặt hạ cấp, cực kỳ khinh miệt, khinh thường không thèm để ý tới.
- Tuy nhiên, tôi tớ đi truyền tin cũng phải hiểu
được lễ tiết chứ! Mạo phạm ta như vậy, tuy rằng ta sẽ không giết ngươi, nhưng tội
làm sai thì không thể tha thứ!
Diệp Phàm ác nghiệt nói.
Mọi người ồ lên, Diệp Phàm chính miệng nói như
vậy, chính là thật sự xem vị Đại Thánh này trở thành một tên nô bộc, không có đối
xử với hắn là cùng một hạng người hay là cường giả cùng cấp.
Đại Thánh tóc nâu phẫn nộ, trong mắt càng ngày
càng âm trầm lạnh lẽo. Ngày hôm nay hắn muốn dựa thế chủ nhân của Thần Đình, giẫm
đạp lên tôn nghiêm của Diệp Phàm, không nghĩ tới đối phương còn cường thế hơn rất
nhiều so với tưởng tượng của hắn. Mặc dù Đế chủ nhất định sẽ thành đạo, đối
phương vẫn như cũ không chịu khuất phục.
- Ngươi không phải là tới truyền tin sao, ý tốt
của Đế chủ thật ra ta cũng muốn nghe một chút! Ngươi mau quỳ xuống đọc pháp chỉ
đi!
Diệp Phàm thần sắc lạnh nhạt, nói lẽ đương
nhiên phải vậy.
Mọi người giật mình, sau đó từng người đều lộ
ra dị sắc, Diệp Phàm đây là dùng đạo lý cường thế để hóa giải nguy cơ, không chống
đối, cũng không cúi đầu, cũng không có đắc tội với Đế chủ.
Đám người Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã... tất cả
đều lộ ra vẻ tươi cười. Mỗi người đều nhìn tới phía trước, nhìn chằm chằm vào Đại
Thánh tóc nâu.
Đại Thánh tóc nâu nhảy dựng trong lòng, sau đó
cơ thể phát lạnh, cảm giác đại sự không ổn! Diệp Phàm làm như vậy đối với hắn
mà nói dụng tâm rất là hiếm ác, bảo hắn quỳ xuống đọc thư, hoàn toàn phá hủy kế
hoạch của hắn.
Làm như vậy, Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không đánh
mất tôn nghiêm, cũng không đến mức lập tức quyết liệt với Để chủ. Tóm lại chỉ
là khổ cho Đại Thánh tóc nâu, tất cả khuất nhục đều để hắn gánh chịu.
Trên thực tế, chuyện lần này cũng là Đại Thánh
tóc nâu tự mình làm ra, muốn dựa thế áp bức Diệp Phàm, muốn cho hắn đi lên tuyệt
lộ.
Ngày nay Diệp Phàm làm như vậy, dù có truyền
lan ra tới tai Đế chủ, cũng không nói gì được hắn. Còn Đại Thánh tóc nâu sẽ toi
công gánh chịu khuất nhục. Có lẽ, Đế chủ còn càng thêm tán thtrởng Thánh thể
Nhân tộc cũng không chừng.
Vẻ mặt Đại Thánh tóc nâu lập tức sa sầm xuống,
hắn không thể cho phép phát sinh chuyện như vậy, tốt hơn là lập tức rời khỏi
nơi này trước rồi tính sau.
Đáng tiếc đến thì dễ, đi thì khó!
Cái đỉnh đồng xanh của Diệp Phàm trấn áp xuống.
Cùng lúc đó, hầu tử vung Tiên thiết côn màu đen cũng đập thẳng lại đây, Đế uy
cuồn cuộn ập xuống. Hắn đã sớm nhìn không vừa mắt! Mà Cơ Tử cũng cầm Hư Không
Kính công tới, không nói hắn có quan hệ tốt với Diệp Phàm, chỉ riêng đây là nhà
của hắn, nhất định phải làm cái “lễ” của chủ nhân!
Đế tháp Lam kim chấn động, bùng phát ra mẫu
khí cực kỳ bất phàm, gần giống như binh khí Đế. Hơn nữa vì chủ nhân còn sống,
còn tồn tại ở kiếp này, sẽ gia tăng uy lực vô lượng cho nó, vì thế kiện binh
khí này thủy chung còn sống sống lại!
Nhưng, ở dưới áp bức của ba kiện binh khí Đế,
nó vẫn như cũ không được, bị mạnh mẽ trấn áp xuống, cuối cùng kiện binh khí này
lập tức xé rách hư không, muốn lao đi.
- Ngươi quỳ xuống đọc thư đi!
Diệp Phàm bức đi tới phía trước quát to.