Lan Thác tộc muốn đi làm một vụ cướp bóc lớn, nhưng
bọn họ cảm giác lực lượng bản thân là không đủ, cận một ít minh hữu cường đại nữa,
nếu không thì bọn họ sợ phải chôn xác tại Bắc Đẩu Tinh Vực.
Tiền cảnh tốt đẹp như vậy, nhiều thần tính
khoáng vật như vậy, rất đáng giá để cho mỗi một thế lực lớn động thủ. Bất cứ
người nào cũng không thể bình tình lại được.
- Lan Thác tộc dùng cướp bóc lập nghiệp, hiện
tại đã trở thành một cự phách, tâm địa của bọn họ cũng sẽ không tốt như vậy, nếu
là con đường phía trước nơi nơi đều là tiên dược, bọn họ còn có thể gọi tới
chúng ta nữa hay sao, không cần nghĩ cũng biết nơi đó tràn ngập nguy hiểm!
Tự nhiên sẽ có người không hưởng ứng, đặc biệt
các thế lực đối địch với Lan Thác tộc. Bọn họ cũng nhau lên tiếng, bày tỏ sự nghi
ngờ của mình.
- Phiêu lưu cao thì mới có hồi báo dày, dân bản
xứ tại địa phương kia quả thật cũng không kém, nếu không thì chúng ta còn cần
minh hữu làm gì nữa, nhưng bất kể như thế nào thì cũng không thể chống lại Vĩnh
Hằng Quốc Độ của chúng ta được!
Lan Thác Đồ nói.
Cuối cùng, hắn tung ra một quả bom nặng nhất,
khiến cho rất nhiều Vương hầu phải chấn kinh, thậm chí một số Thánh nhân âm thầm
tới đây cũng phải đứng lên, lộ ra vẻ khó tin…
- Các vị, các ngươi còn nhớ rỗ Vạn Thanh hay
không, hắn từ một gốc Hỗn Độn Thanh Liên mà chứng đạo, thứ đó chính là đến từ
viên cổ tinh kia!
- Cái gì, ngươi nói thật sự hay sao?
Mọi người đều ồ lên.
- Ta có thể nói cho chư vị, Vạn Thanh vào lúc cuối
cùng muốn quay lại viên cổ tinh kia, vào một vạn năm trước đã tọa hóa, để lại đạo
thống, còn có cả bảo tàng bất hủ!
Những tin tức này là trí mạng, ai nấy đều động
tâm, năm đó Vạn Thanh quét ngang nơi này, để lại một thần thoại không thể xóa
nhòa.
- Nếu như lời của ngươi là sự thật, vậy thì có
thể tính đến chuyện hợp tác, vượt qua tinh hệ chiến đấu mới có ý nghĩa!
Có Vương hầu đưa ra phản ứng tích cực.
Trong giác đấu trường thì chỉ có Diệp Phàm
manơ ánh mắt lạnh lẽo. Một ít Vương hầu rất tự phụ, đưa tu sĩ tại Bắc Đẩu Tinh
Vực trở thành dân bản xứ thấp hèn, nhất là Lan Thác tộc, thật sự rất đáng chết!
Nhưng mà, hắn lại không thay đổi được gì cả,
tin tức lộ ra ngoài, một cuộc va chạm mạnh giữa hai tinh hệ sẽ trở nên không thể
tránh được.
Diệp Phàm cũng không lo lắng nữa, trong lòng rất
bình tĩnh, thậm chí có chút chờ mong, hắn tin tường rằng chư Thánh tại Bắc Đẩu
Tinh Vực rất khủng bố, nếu những người này tới viễn chinh, ai sẽ phải chịu thiệt
thòi thì còn phải chờ xem mới biết được.
- Chư vị, chúng ta phải bàn bạc kỳ hơn, nếu
Vương hầu nào có hứng thú, muốn viễn chinh thì có thể tới đây, thương lượng cùng
với Thánh nhân của tộc ta!
Lan Thác Đồ nói.
Giác đấu trường biến thành một cuộc hội nghị,
đa số các thế lực lớn đều đang bàn luận, rất nhiều người tranh cãi tới mức đỏ mặt
tía tai, trước mặt các lợi ích tuyệt đối, ai cũng không chịu nhường người khác
chút nào.
Lan Thác Đồ nói:
- Chư vị đều biết, viễn chinh tiêu hao quá lớn,
cần tiêu phí cái giá rất lớn, tộc của ta nguyện ý cũng mười tộc đi đến nơi đó,
ai muốn kết minh có thể tới bàn bạc lại cụ thể.
Rất nhiều người đều bắt đầu nguyền rùa, đây là
đang trắng trợn nâng giá, Lan Thác tộc muốn tìm người hợp tác, lại còn đưa ra số
lượng minh hữu cụ thể, cũng không phải là đồng ý cho tất cả mọi người đi theo.
Mọi người hiểu được, bọn họ muốn có một suất tại
đây, thì ai đưa ra giá cao, ai bỏ được mà đưa ra các loại tài nguyên, thì bọn họ
sẽ lựa chọn kẻ đó.
Các Đại vương hầu đều không thèm quản nữa, nơi
này trở thành một mảnh hỗn loạn.
Cách đó không xa, Triệu Tình Xuyên đi tới, nói
chuyện với Tề Manh, vậy mà lại bàn về chuyện Kim thân bất diệt, hắn có phong
thái tao nhã, muốn hỏi xem tên khổ tu sĩ này có phải là đến từ Bắc Đẩu Tinh Vực
hay không.
Tề Manh tất nhiên sẽ không nói gì, Tề tộc sớm đã
tỏ rõ thái độ, không cũng Diệp Phàm là địch, người như vậy làm bằng hữu thì sẽ
có giá trị hơn xa việc coi thành địch nhân.
Lúc này, ngay cả Tề Diệu Quang với thân phận cỡ
này thì cũng đã đi lên trên đài đá, muốn tìm hiểu kỳ càng tỉ mỉ về tình huống tại
Bắc Đẩu Tinh Vực, bên trong trường lại một vùng ầm ĩ hỗn loạn.
Cũng đi với Triệu Tình Xuyên còn có mấy người
nữa, một người trong đó khẽ liếc Diệp Phàm, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi là ai, Triệu huynh muốn đổi
chỗ ngồi với ngươi mà ngươi cũng dám từ chối, có phải mới từ trong sư môn ra
ngoài đời phải không, đúng là không biết gì cả!
- Quan hệ gì tới ngươi hả?
Diệp Phàm nhìn hắn một cái.
- Cho ngươi hai lựa chọn, một là lập tức xéo
đi cho ta, hai là ở đây chờ chết cho ta!
Tên nam nhân trẻ tuổi này kiêu ngạo tới mức
không ai bì nổi, lập tức ép tới gần Diệp Phàm.
Tề Manh âm thầm truyền âm:
- Đây là một tên tán tu, tên là Từ Hải, có uy
danh không nhỏ tại Nguyên Thành, sớm đã trảm đạo nhiều năm, quan hệ rất thân cận
với một ít con cháu quý tộc. Hắn là một thanh đao rất sắc đấy!
- Triệu Tình Xuyên nhanh nhạy như vậy hay sao,
mới chỉ là lần đầu gặp mặt mà đã tỏ vẻ như vậy với ta, chảng lẽ đã nhìn ra thân
phận của ta, muốn mượn tay Từ Hải để thử hay sao?
Diệp Phàm trong lòng vừa động.
- Từ Hải, ngươi đang làm gì vậy, còn không trở
lại đây!
Triệu Tình Xuyên nói.
- Từ huynh trở về đi. Kẻ không biết còn tưởng
rằng Triệu huynh đang khi dễ người khác đấy!
Vài tên con cháu quý tộc cũng khuyên nhủ.
- Ta chỉ là không quen nhìn loại bình tĩnh này
của hắn mà thôi, muốn nhìn xem rốt cuộc thì hắn là thần thánh phương nào!
Từ Hải rất khoa trương, bước lên muốn xé cánh
tay Diệp Phàm xuống.
- Cút!
Diệp Phàm vẫn đứng im không nhúc nhích, thiên
công chữ úm xen lẫn trong âm thanh, tụ lại thành một chùm sóng, vọt vào Tiên
Thai của Từ Hải.
- Phốc...!
Thất khiếu của Từ Hải tóe máu ra, xương trán vỡ
nát, lập tức văng ra ngoài, vừa đúng rơi xuống chỗ ngỗi lúc nãy của hắn, toàn
thân co rút, thân thể không ngừng run rẩy, khó có thể nhúc nhích được.
Một vài người xung quanh biến sắc, nhưng không
có người nào nói thêm gì cả, hiển nhiên loại sự tình này thường xuyên xảy ra, một
vài con nối dõi của các Vương hầu chính là những kẻ ham thích giác đấu, bọn họ
đưa chiến sủng, nô lệ tới đây tham chiến, đôi khi cũng nảy sinh xung đột.
Triệu Tình Xuyên cổ tình nhìn thoáng qua Diệp
Phàm, dẫn theo mấy người rời đi, chỉ là khi xoay người, nói với Tề Manh:
- Tào gia rất tức giận, nếu Tề tộc muốn đi Bắc
Đẩu Tinh Vực, thì phải cẩn thận một ít!
Trong giác đấu trường là một mảnh đại loạn, mọi
người rất bất mãn, chỉ có mười gia tộc có thể kết minh cũng Lan Thác tộc. Thật
sự là quá ít, rất nhiều Vương hầu đều muốn được chia một chén canh ngọt này.
Một lão già của Lan Thác tộc ra mặt, trấn an mọi
người, đồng ý những người này chính là nhóm quân tiền trạm đầu tiên, lấy dò đường
làm việc chính. Đợi sau khi dò xét trở về, có được kết quả thì sẽ có thể đưa đại
quân đi tới.
- Chư vị, có lẽ các ngươi còn không biết, có một
tin tức trọng yếu ta còn chưa nói, giá trị của viên cổ tinh kia còn lớn hơn nhiều
so với tường tượng của chúng ta. Các ngươi còn nhớ rõ người tên là Vô Thủy kia
hay không, mười mấy vạn năm trước thì thiếu chút nữa đã đánh tan cả Vĩnh Hằng
chủ tinh của chúng ta, mà lúc hắn tuổi già thì cũng hàng lâm xuống viên cổ tinh
kia, tọa hóa tại nơi đó!
- Cái gì?
Những người trong giác đấu trường đều hoàn
toàn rung động, việc này rất xa xôi, nhưng các Đại vương hầu tuyệt đối sẽ không
quên.
Năm đó, trận chiến ấy quả thực chính là một hồi
ác mộng, có cao thủ cái thế khống chế chiến aiáp do cổ đại Thần minh lưu lại,
nhưng vẫn bị đánh cho thảm bại!
Hơn nữa, có một bộ Thần minh chiến y đã vinh
viễn bị đập nát, bị hủy ở trong cuộc chiến kia, Vô Thủy quét ngang Vĩnh Hằng
tinh vực, để lại truyền thuyết khiến người ta phải rùng mình khi nghe lại.
Cái miệng của Diệp Phàm đã há to tới mức không
há thêm được nữa, vậy mà Vô Thủy Đại đế đã từng lưu lại dấu tích tại nơi này, lại
còn cường thế tới mức đó, khiến cho người ta phải kinh sợ.
Hắn từng nghe Hắc Hoàng đã từng nói qua, Vô Thủy
cũng không phải đi từ trong Kỳ Sĩ Phủ mà ra, mà rất nhiều năm sau khi thành
Thánh thì hắn mới rời đi tới những địa phương khác.
- Không biết người kia muốn đi theo bước chân
của Vô Thủy Đại đế, vị nữ Thánh nhìn lên bóng lưng của hắn suốt một đời đó, có
phải đến từ nơi đó hay không, đáng tiếc truy tìm cả đời, cuối cùng đành chết ở trong
tinh không!
Bắc Đẩu trở nên nổi danh!
Hội nahị trong aiác đấu trường chấm dứt, các tộc
lần lượt rời đi, nhưng; cơn phong ba lại như một cơn lốc lan tràn ra ngoài,
toàn bộ viên Vĩnh Hằng chủ tinh đều trở nên bạo động.
Thời đại khai hoang đã đến, rất nhiều thế lực
lớn đều đang xoa tay, đều muốn làm lớn một hồi, tiến vào Bắc Đẩu, mang đi những
tài nguyên quý hiếm kia.
Trong vài ngày tiếp theo, các đầu sỏ bắt đầu mật
nghị, chuẩn bị chuyến chinh phạt xuyên tinh hệ, tất cả đều được tiến hành rất rầm
rộ.
Rất nhiều tán tu đều trở nên sôi trào, bởi vì
các đại tộc đều đang chiêu mộ, sắp sửa tiến hành cuộc viễn chinh, tất nhiên sẽ
có các cường giả không rời khỏi gia tộc, có đại tộc còn trực tiếp đi tìm lính
đánh thuê.
Trong mắt rất nhiều người, đây là một cơi hội
to lớn, có các nauồn tài phú vô tận đang đợi bọn họ, đó là một viên cổ tinh thần
bí tràn ngập ảo mộng và bảo tàng của Thần minh.
về phần Diệp Phàm đang làm cái gì? Đương nhiên
là muốn tiến vào số người bị chiêu mộ, hắn muốn mượn cơ hội lần này để trở về
nhìn một chút, trong lòng còn âm thầm có một loại chờ mong, mẫu thuyền và chư
Thánh đối kháng với nhau sắp sửa nổ ra.
- Nhiều năm như vậy trôi qua, phần mộ của Vô
Thủy không ngờ vẫn còn tồn tại, tên là Tử Sơn, đám dân bản xứ kia thật đúng là đáng
thương, nếu bọn họ luyến tiếc, không dám động thủ, vậy thì hày để cho chúng ta
phá nó ra đi!
Khi biết đại mộ của Vô Thủy còn tồn tại, những
đại tộc đã từng nếm qua đau khổ trong năm đó lập tức trở nên hưng phận, bọn họ
tin chắc ràng, nhân loại chí cao vô thượng kia, nhất định sẽ lưu lại vô số Thần
Tàng.
- Ta cũng rất chờ mong các ngươi đi mở nó ra đấy!
Sau khi Diệp Phàm nghe xong, liền phát ra một tiếng
cười lạnh.
Chủ tinh Vĩnh Hằng chìm ngập ti'0112 một mảnh ồn
ào, hôm nay các mạch nước ngầm bắt đầu được khởi động, khắp nơi đều trở nên sôi
sục, thời kỳ đại khai hoang đã tới, kỳ ngộ trước nay chưa có bắt đầu hiện ra
trước mắt.
Hễ là đại tộc thì đều đang ra sức chiêu binh mãi
mã, chỉ cần thực lực đủ yêu cầu, thì tuyệt đối sẽ được thu nạp, đều muốn đoạt
được miếng ngon trong cuộc chiến tranh sắp tới.
- Cổ Quáng Thái Sơ thật sự là khiến người ta
phải chờ mong, vậy mà lại có một chỗ như vậy, tin chắc ràng có thể đào ra một số
Thái Sơ Mệnh Thạch nhất định. Nếu như đã có loại chủ tài liệu mang thần tính
này, vậy thì có lẽ những thứ khác cũng có thể được tìm thấy, thật sự là khiến
cho người ta phải kích động. Có thể tinh luyện ra tiến hóa tiên dịch giai đoạn
thứ năm, thậm chí giai đoạn thứ sáu cũng không chừng!