Diệp Phàm dựng thân ở Bắc Vực, đất đỏ sậm mờ mịt,
không thấy được bạn cũ, nơi này có rất nhiều người hắn khó có thể quên được, đó
là một đoạn năm tháng khó có thể phai mờ.
Thái cổ vạn tộc tác loạn, tiếng chuông Tử Sơn
vang liên tiếp ba tháng, Trương Lâm tổ sư sau khi chết vạn năm, linh trí bất diệt,
cùng hắn chung sức chiến với Cổ tộc, ngay buổi sáng sớm đó hóa thành điểm điểm
màn ánh sáng tiêu tán.
Một khúc tiếng đàn của Thần Vương tuyệt thế ở
Dao Trì chấn động thập phương, máu nhuộm áo bào trắng, tao nhã tài hoa...
Rất nhiều người, nhiều lắm chuyện, khó có thể
tiêu tan, không thể quên.
Diệp Phàm dựng thân ở trong một mảnh di tích,
đây là nơi năm đó Trương Lâm tổ sư chết trận, ngày nay nơi này trở thành địa
phương hóa đạo, dương Di bị Trương Lâm phong ấn vạn năm trước khi tọa hóa đã đi
tới nơi này, nước mắt rơi như mưa, hóa thành đạo quang, có thể vĩnh viễn cùng một
chỗ cùng múa với Trương Lâm.
Chết trận ở sa trường, chôn vùi xương cốt
trong đao quang là kết quả của anh hùng, dần dần già đi, đầu bạc hóa đạo trong
phàm trần, là bất đắc dĩ của anh hùng.
Ngày nay Bắc Vực, mười ba đại cường đạo đều mất
đi, tiểu cường đạo chỉ còn lại hai người, đều ở trong Thiên Đình, rất khó tìm
được người ở quá khứ.
Thân hình Diệp Phàm nhoáng lên một cái, hư
không nứt toạt ra, tạm thời chia tay với Bàng Bác và Long Mã, chính mình, một
mình đi tới một thế giới nhỏ.
Đây là tiểu thế giới của Thanh Giao Vương đại
cường đạo thứ bốn của Bắc Vực, ngày nay nơi này trở thành một chỗ Thánh địa của
Yêu tộc, đáng tiếc ngay cả Thanh Y con của Thanh Giao đều đã chết đi.
Bất Lão Điện từ lâu đã sụp đổ, bởi vì sau này
khi Yêu tộc đánh chết sinh vật Cổ tộc phong ấn ở dưới đáy điện kia, đã hủy diệt
cả tòa cung điện.
Thân thể Diệp Phàm nhoáng lên một cái, xuất hiện
ở trên một ngọn núi, xa xa từng đợt tiếng thông reo, mà nơi này lại rất u tĩnh,
một tòa phần mộ độc lập, trên tấm bia có khắc hai chữ Tần Dao.
Nhiều năm qua, phần mộ sớm đã tàn tạ, nhưng
không có mọc cây cỏ, là có người dọn dẹp.
Đáng tiếc, ngay cả Kim Yến người thân thiết với
Tần Dao đều mất đi, ngày nay không còn có người nào để chế ngạo và trách cứ Diệp
Phàm.
Diệp Phàm ngồi ở trước mộ phần, đây là một nữ
nhân tốt, thế nhưng lại mất đi quá sớm, khiến hắn buồn bã.
Kim Yến từng tiếc hận cho Tần Dao, rơi lệ nói:
“Nàng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của Diệp Phàm.”
Diệp Phàm cả đời này gặp rất nhiều người,
nhưng đối với Tần Dao, thủy chung không hề quên, dù hắn là Thiên Đế có khi cũng
cảm giác thê lương không đủ sức, có một số việc khó có thể làm được.
- Thực xin lỗi! Ta không có tìm được Thần Mệnh
Hoa!
Diệp Phàm ảm đạm, tĩnh tọa trước mộ phần, khẽ
nói với nàng.
Quá khứ, hắn nghĩ rằng chiếm được kế thừa của
Nguyên Thiên Sư, là có thể dễ dàng tìm được Thần Mệnh Hoa, nhưng hơn sáu ngàn
năm trôi qua lại không thu hoạch được gì.
Thời gian xa lâu lắm, hơn sáu ngàn năm, ngay cả
thật sự có Thần Mệnh Hoa cũng khó mà nghịch thiên.
Biết đến càng nhiều, hiểu biết càng rõ, càng cảm
thấy mình không đủ sức, Thần Mệnh Hoa căn bản là không ở nhất giới này, chỉ
sinh trưởng ở trong Tiên giới.
Quá khứ, bao gồm tổ sư Nguyên Thiên Sư đời thứ
tư và tất cả người tìm Thận Mệnh Hoa, kỳ thật cũng không phải từng thu được thực
sự, người đời sau truyền thuyết làm.
Nhân Nguyên Quả, Địa Mệnh Quả, Thiên Thần Quả,
đây là Thần phẩm trong đá dựng dục sinh ra, là kết quả ba thời kỳ trong quá
trình tiến hóa của cùng một loại thần vật, hai loại quả trước thế gian có thể
thấy được, trong đó Địa Mệnh Quả sẽ không kém hơn bao nhiêu so với Bất tử dược.
về phần Thiên Thần Quả, chưa bao giờ có thể thấy
được, bởi vì nó chỉ sinh trưởng trong Tiên giới, nghe nói Địa Mệnh Quả tiến hóa
là Thiên Thần Quả tình hình đặc biệt lúc ấy phối hợp có một loại hoa, tên là Thần
Mệnh Hoa.
Chỉ có Tiên giới mới có thể gặp, nhưng nếu vào
Tiên vực, Bất tử dược bên cạnh hắn tác dụng đều sẽ tăng vọt rất nhiều lần, lại
như thế nào cần dùng tới Thần Mệnh Hoa nữa chứ?
Một tòa phần mộ cô độc, chôn vùi một người khó
quên, cũng chôn xuống một đoạn cảm tình trong năm tháng hắn còn trẻ, diệp Phàm
nói nhỏ, ở trong này kể lể rất nhiều với cổ mộ.
Cuối cùng, hắn đứng dậy, đi xuống chân núi.
- Diệp Phàm!
Nhan Như Ngọc xuất hiện.
- Công chúa!
Diệp Phàm quay đầu lại, không có lập tức rời
đi, hắn cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, rất là trực tiếp, nói:
- Ta muốn hỏi về chuyện Thanh Đế!
- Ngài... có khả năng táng ở trong Hoang Tháp,
ở trong nếm thử pháp trường sinh, mất đi!
Nhan Như Ngọc xinh đẹp giống như xưa, những điều
này chỉ là phỏng đoán của nàng.
Đây tự nhiên là tin tức kinh thiên, nhưng Diệp
Phàm cũng rất bình tĩnh, tới cảnh giới này rồi còn có cái gì có thể làm hắn thất
sắc chứ! Dù là Thanh Đế xuaất hiện ngay trước mắt hắn cũng như thế.
Diệp Phàm rời đi, hội hợp với Bàng Bác bọn họ.
Thái cổ vạn tộc đều rời đi, ngày nay ở Bắc Vực
rất vắng lặng, hết thảy năm đó rốt cuộc không quay lại được.
Năm tháng ở Thần Thành để lại ấn tượng rất sâu
cho Diệp Phàm: nào là đổ thạch, nào là Thần Vương đại chiến... từng chuyện cũ
như mới xảy ra hôm qua.
Ngày nay Thần Thành tiếp tục hưng thịnh, nhưng
đi vào trong đó cả thế gian mờ mịt, rốt cuộc cũng không biết một người nào.
- Diệp Thiên Đế!
Có người cả kinh kêu lên, bị dọa đến sợ run.
Ngày nay, bức họa của hắn tự nhiên các tộc sớm
đều nắm giữ, có người nhận ra hắn chẳng có gì lạ.
Tin tức truyền ra, Đông Hoang chấn động, thập
phương đều kinh sợ, cố nhân còn sống đều chạy tới, như trước là tòa thành trì
này, như trước là một ít người ngày xưa.
- Diệp huynh...
Đại Hạ Hoàng tử năm đó, người chủ Đại Hạ ngày
nay đã rất già rồi, đã không còn phong thái huyết khí phương cương của năm xưa.
Diệp Phàm nở nụ cười, có thể nhìn thấy cố nhân
cảm giác thật tốt, nhất là gặp lại tiểu ni cô năm đó, chính là ngày nay sớm đã
hoàn tục, và cũng già đi.
- Huynh muội các ngươi có thể nói tình cảm
thâm hậu!
Diệp Phàm cười nói.
- Người già cả rồi, có thể gặp lại nhau, thật
sự tốt lắm!
Yêu Nguyệt Không cũng tới rồi, ngày nay là lão
chủ nhân của Thiên Yêu Cung.
Tiếp theo sau, Khương Dật Phi người chủ Khương
gia Bắc Vực, còn có Khương Thải Huyên muội muội hắn cũng tới, mọi người hơn sáu
ngàn năm trăm tuổi gặp lại, đều trong lòng có cảm thán.
- Chúng ta tụ tập được một chỗ thật tốt!
Khương Dật Phi nói.
Hắn huyết khí sung túc, rồi lại đã thành đạo
loại khác, cực kỳ cường đại, tuyệt đối là cường giả tuyệt thế một cấp số với
Nam Yêu, Diệp Đồng.
- Khương huynh thực sự là nhân kiệt rồi!
Diệp Phàm nói.
Khương Dật Phi nói:
- Ta biết Diệp huynh vẫn có điều hoài nghi với
ta! Chuyện cho tới bây giờ không có gì để giấu giếm: xác thực ta cũng chiếm được
một phần kế thừa của Độc Nhân Đại đế!
Những lời này vừa ra, mọi người đều vô cùng
kinh hãi, chỉ có Diệp Phàm thở dài, năm đó hắn thủy chung cảm thấy được Hoa Vân
Phi, Diêu Quang, Khương Dật Phi khí chất thực đặc biệt, có một loại tính chất đặc
biệt tương tự, từng có điều hoài nghi.
Nhưng tới hôm nay, hắn không cần hoài nghi,
thân là Thiên Đế liếc mắt nhìn một cái liền có thể hiểu rõ hết thảy.
- Bọn họ trong bóng tối tuyển chọn Diêu Quang,
cũng đi tới Khương gia ta chọn môn đồ, kết quả ta chiếm được Bất Diệt Thiên
Công, thế nhưng bọn họ dã tâm quá lớn, cuối cùng bị cao thủ trong tộc ta đánh
chết cường giả tiềm ẩn trong Khương gia ta!
Khương Dật Phi nói.
Diệp Phàm giật mình, đây có lẽ là nguyên nhân
chưởng khống giả của Diêu Quang Thánh Địa trong bóng tối cho mượn Long Văn Hắc
Kim Đỉnh muốn giết Khương Thái Hư, thì ra sớm đã kết thù với Khương gia.
Sau đó không lâu, Dao Trì Thánh nữ, Đạo Nhất
Thánh nữ... mấy vị giai nhân tuyệt đại ngày xưa đều đến đây.
Năm tháng không buông tha người nào, tuy rằng
họ rất cường đại, nhưng cũng đều nhiễm phong sương của năm tháng, tuy rằng xinh
đẹp như trước nhưng trên đầu cũng đã có sợi tóc bạc.
- Hơn sáu ngàn năm trôi qua Thần thai của Dao
Trì vẫn chưa từng xuất thể nha!
Bàng Bác lẩm bẩm.
Dao Trì Thánh nữ nhìn về phía Diệp Phàm thở
dài một tiếng, nói:
- Có Diệp huynh là Thiên Đế đương kim, dù là
Thần thai cũng không muốn đối mặt, lựa chọn một đời ở tương lai!
Nàng năm đó là một trong nữ nhân xinh đẹp nhất
Đông Hoang, ngày nay đã đệ tử thành đàn, ít nhất đã có mấy chục đời truyền
nhân.
Khi Tiên Thiên Đạo Thai Tử Hà đi tới, Long Mã
không kiềm nổi quái kêu một tiếng nhưng bị Diệp Phàm vô hình trung trấn áp, làm
cho Long Mã đầu đổ đầy mồ hôi, động cũng không thể động, thầm nghĩ: “Hắc Hoàng
huynh! Ta muốn giúp ngươi rống một tiếng trong cổ họng đều không được.”
Trong lúc đó, còn có một người đi đến khiến Diệp
Phàm kinh ngạc, dĩ nhiên là Âm Minh Nhăn Lý Đức Sinh từng cùng nhau tiến vào
vùng cấm Thái Sơ.
- Đoạn Đức đạo trưởng vài lần tìm tới cửa, bảo
ta cùng hắn đi thăm dò lăng mộ cổ xưa trong lòng đất, từng tặng cho ta một ít
Thần Tủy, ta có thể sống đến bây giờ, tạ ơn Đoạn đạo trưởng nhiều lắm!
Tiệc tàn người tan, Diệp Phàm kính mọi người một
chén rượu cuối cùng, đứng dậy cáo từ, mọi người cảm khái từ đó từ biệt, cuộc đời
này có thể sẽ không còn gặp lại được nữa.
Diệp Phàm đi ở trong Thần Thành, ảm đạm nói nhỏ:
- Muội nói một vạn năm sau còn có thể có một
đóa hoa nở rộ tương tự gặp lại ta, ngày nay đã trôi qua hơn sáu ngàn năm!
Đêm khuya, hắn một người quanh quẩn một chỗ ở
trong thành, nhớ tới một nữ nhân chết đi rất nhiều năm, năm đó bọn họ chính là
quen biết ở trong tòa thành này.
Đáng tiếc, Diệu Dục Am sớm đã không còn tồn tại
nữa.
Sau đó không lâu, Bắc Nguyên cũng để lại dấu
chân của Diệp Phàm, hắn muốn đi tìm lão hạc sư phụ của Vương Đằng kia, đáng tiếc
nó sớm đã tọa hóa, tuy nhiên lại để lại kế thừa, Loạn cổ Đại đế có người kế tục.
Diệp Phàm ở trong này lưu lại một nơi chờ đón
Để được chữa trị, lại truyền xuống bí quyết chữ “Tiền”, rồi ung dung rời đi.
Hắn đi Tây Mạc, vào Trung Châu, vừa xem lại chốn
cũ quá khứ, nhìn lại Tu Di yên tĩnh, thấy lại Trung Châu long khí bốc hơi.
Ở Tần Lĩnh mảnh đất phía tây Trung Châu, hắn gặp
một người quen, một thiên kiêu tuyệt đại hơn một vạn năm ngàn năm trước, từng bị
phong ấn chín ngàn năm, hắn là Trung Hoàng Hướng Vũ Phi.
Quả nhiên là anh kiệt một thế hệ, cực kỳ cường
đại, diệp Phàm từng nghe nói, hắn đã khiêu chiến với Kim Ô Đại đế, kết quả như
thế nào vẫn chưa truyền ra, nhưng lường được chiến tích rất huy hoàng.
Đơn giản là hắn từng được đề cập chung với Cái
Cửu U, từng là người cùng một thời đại.
Ngày nay Trung Hoàng thực cô đơn, canh giữ bên
một bờ hồ, xây nhà cư ngụ, trong ánh mắt có một loại buồn bã khó tả khôn xiết.
Diệp Phàm mời hắn vào Thiên Đình, Trung Hoàng uyển
chuyển từ chối, nói:
- Ta đã từng chết một lần, sau bị phong ấn
chín ngàn năm, bỏ lỡ quá nhiều rồi! Nữ nhân yêu quý trong lòng ta nhảy xuống hồ
này tự tử vì ta, hiện giờ ta chỉ muốn giữ chỗ này bên nàng!
Diệp Phàm nhớ tới quá khứ, năm đó khi cùng với
bệnh lão nhân đi lại ở trong Tần Lĩnh, từng nhìn thấy Trung Hoàng đang ngây ngốc
đứng ở bên hồ này, Cái Cửu U từng nói qua đoạn chuyện cũ của Trung Hoàng.
Hai vị thiên kiêu, hai con đường khác nhau,
nhưng cùng cô đơn như nhau.
Diệp Phàm rời đi, gặp được hậu nhân của Vũ Điệp
công chúa, đồng thời cũng được biết Nguyệt Linh Công chúa một vị danh chấn
Trung Châu khác ở một năm trước tọa hóa, rồi sau đó, hắn tìm được một vị cố
nhân Diệp Tuệ Linh, năm đó khi đi cấm địa Thái cổ ngắt lấy Bất tử dược từng được
nàng này tương trợ.
Diệp Tuệ Linh huyết khí coi như sung túc, bởi
vì nếm qua quả Bất tử dược, tuy rằng đó không phải quả của Bất Tử Thụ đầy đủ kết
xuất, nay lại nhìn thấy Diệp Phàm, cảm giác sâu sắc không ngờ và ngạc nhiên vui
mừng.
- Đây là cái gì?
Nàng thấy Diệp Phàm đưa cho nàng một giọt lệ
tinh.
- Đây là cô bé tặng cho cô!
Diệp Phàm nói.
- Cô bé luôn quên đi quá khứ, còn nhớ ta sao?
Diệp Tuệ Linh than nhẹ.
- Đa tạ cô năm đó chăm sóc cô bé, phàm là người
đối xử tốt với mình, tiểu tử kia mặc dù quên đi, qua một đoạn thời gian cũng sẽ
nhớ tới!
Diệp Phàm mỉm cười.
Sau khi từ biệt, hắn hội hợp với Bàng Bác và
Long Mã, cùng đi vào Kỳ Sĩ Phủ Trung Châu, đáng tiếc lão Phủ chủ đã chết đi nhiều
năm.
Hắn ở trong này tu bổ lại trận đàn đi thông tới
Vực ngoại, từ đó một đường nam hạ, tiến vào Nam Lĩnh.
Yêu Hoàng Điện huy hoàng như trước, nhưng
không gặp huynh muội Nam Yêu, họ vẫn chưa trở về, từ biệt lần trước xem như một
lần gặp lại cuối cùng của đời này.
Trong Nam Lĩnh, Man tộc rất nhiều người từ Vực
ngoại trở về, cuộc sống lúc này, Đông Phương Man đệ đệ của Đông Phương Dã trở
thành tộc trưởng, bởi vì Đông Phương Dã thường trú ở Thiên Đình.
- Huyền Vũ tiền bối ngủ yên đi!
Diệp Phàm ở trước một tòa phần mộ tể bái, huyền
Quy là Thần thủ hộ của Man tộc, năm đó trên Dao Trì đại hội lão đại phát thần
uy, bảo hộ Nhân tộc, được người tôn kính.
Sau đó, hắn lại tế bái lão Man Vương, lão nhân
khả kính từ lâu đã rời thế gian mấy ngàn năm.
- Là cô...
Diệp Phàm không ngờ ở Nam Lĩnh gặp được một vị
cố nhân, hồng nhan tóc bạc, năm tháng mái tóc của nàng đã nhuộm trắng, cũng
không hề mất đi dung nhan của nàng, đúng là Diêu Hi.
Diêu Quang Thánh nữ của năm xưa, ngày nay
nhưng lại sinh sống ở Nam Lĩnh.
Diêu Hi nhìn thấy hắn, thần sắc phức tạp, nhớ
tới ân oán giằng co năm đó, cuối cùng hóa thành một tiếng quát khẽ:
- Thiên Đế cái gì, năm đó cũng chỉ là một tên
tiểu tặc vô sỉ!
Sau khi nói xong những lời này, chính nàng đều
đỏ mặt, có chút hối hận, quá khứ nhiều năm như vậy, nhắc lại chuyên xưa làm
chi?
Từ khi Diêu Quang Thánh Địa bị người trong
bóng tối nắm trong tay, nàng liền lựa chọn rời đi, sau lại Vi Vi lôi đình quét
sạch, phủ định hết thảy trật tự cũ, Diêu Hi cũng không có trở về, lựa chọn ẩn
cư.
Chuỵện xưa năm đó khiến Diệp Phàm xấu hổ, dù
là Thiên Đế cũng không có lời gì để nói.
- Ta mời cô vào Thiên Đình...
Diệp Phàm không nghĩ tới, Diêu Hi nhưng lại
đáp ứng ngay.
Duy nhất khiến Diệp Phàm cảm thấy may mắn
chính là, Bàng Bác, Long Mã còn đang uống rượu ở Man tộc, không có nhìn thấy
toàn cảnh này, bằng không “một đời anh danh” của Thiên Đế chú định sẽ bị hủy diệt
ở trong miệng bọn họ.
Cuối cùng, bọn họ rời đi, về lại Thiên Đình.