Diệp Phàm hiệp với thiên kiếp đuổi giết mấy
người, lôi hải khổng lồ bao phủ hư không vũ trụ, cảnh tượng bực này làm cho người
ta trố mắt nhìn trân trối, mỗi người đều sờn tóc gáy.
- A...
Thủ hạ của Đế Thiên tu vi có cao có thấp, trước
tiên còn có mấy người rơi vào trong lôi quang, bị đánh thành tro tàn.
- Mau lui! Không có cách nào chống lại!
Kỳ Lân Thánh sứ kêu to.
Thiên kiếp Thánh Vương của Diệp Phàm quá mức
mênh mông, khủng bố hơn rất nhiều lần so với người khác, không phải đơn giản là
một hai tia chớp bay múa đánh xuống, mà là một mảng lôi hải bổ thẳng xuống!
Nếu không phải phân ra từng tia nhỏ, thì đó là
từng đạo điện mang cực lớn thô to như ngọn núi hợp cùng một chỗ, hóa thành mảng
lôi điện hừng hực như đại dương mênh mông, vậy làm sao có thể chống lại?
Bọn họ bay trốn thục mạng. Nếu rơi vào trong
đó, cho dù là Vương của Thánh nhân cùng phải hóa thành bụi bậm.
Đương nhiên, bọn họ còn chưa phải là bi thảm
nhất, mà là Lâm Xuyên nhị đệ tử thân truyền của Hộ đạo giả Nhân tộc Thích Thiên
mới đáng thương nhất! Hắn là người đầu tiên bị Diệp Phàm ngăn chặn.
Hiện tại, sấm rền chớp giật ở trên hư không
giáng xuống, bao phủ toàn thân hắn.
- Ô... Ngao...
Tới giờ khắc này, tiếng kêu gào của Lâm Xuyên
phát ra đã không còn là tiếng người, mà giống như một con dã thú, toàn thân hắn
cháy khét khó ngửi, bị sét đánh không còn hình dạng.
Hắn là một Vương của Thánh nhân không yếu, đã ở
vào cảnh giới Diệp Phàm sắp đạt tới này nhiều năm, nhưng ở trong lôi kiếp của
Thánh thể lại không chống lại được, chưa bao giờ hắn nhìn thấy kiếp phạt như vậy.
“Phốc!”
Gần như ngay khoảnh khắc đầu tiên, một cánh
tay hắn đã bị đánh nát, màn sương máu mới vừa bay lên, ngay sau đó liền bị
chưng khô, hóa thành tro tàn.
- Cứu... mạng!
Lâm Xuyên tuyệt vọng, hắn tin tường tràn đầy mới
đến chờ đợi trên đại lục cổ, muốn ở chỗ này giết chết Diệp Phàm, không nghĩ tới
gặp phải thất bại lớn như vậy.
Trước khi tới đây, hắn đã sớm tìm hiểu về thực
lực của Diệp Phàm. Hắn tin chắc rằng mất đi mảng pháp trận ở Thành thứ năm mươi
Nhân tộc kia, Thánh thể sẽ khó có cơ hội phát tác. Hắn muốn dùng cảnh giới cao
nghiền ép đối phương, cũng là cho sư tôn mình hả giận.
“Rắc rắc!”
Đợt lôi hải thứ hai bổ xuống, xương cốt toàn
thân Lâm Xuyên đều vờ nát, máu tươi lẫn mảnh xương trắng bắn tung tóe, nửa người
hắn trực tiếp hóa thành một mảna máu bùn, rồi biến mất trong lôi quang.
Còn nửa thân hắn cháy khét hôi thối, bộ lông
cháy thành tro tàn, ngay cả ruột gan đều bị dánh bay ra ngoài, trở thành nửa
người nửa quỷ, vô cùng thê thảm.
- Sư tôn...
Hắn nhìn về một hướng suy yếu kêu gọi. Hộ đạo
giả cổ lộ Nhân tộc Thích Thiên ở ngay tại phương vị đó.
- Dừng tay!
Thích Thiên giận dữ, vừa đau lòng vừa uất ức,
trong mắt như sắp phun ra lửa. Đây là đệ tử thân truyền của lão lại bị đánh cho
thành cái dạng này.
“Ầm!”
Lão giơ tay lên điểm một cái, một luồng hào
quang sắc bén bắn vào trong thiên kiếp, muốn làm tan rã khốn cục. Nhưng mà, một
tiếng nổ kinh thiên động địa, xé rách vũ trụ, rồi lôi hải càng cuồng bạo hơn
giáng xuống, bổ về phía lão.
Giờ khắc này, đừng nói là lão, chính là Thánh
linh thạch nhân, cùng với hai Âm Thần sớm đã chạy trốn tới chỗ sâu trong vũ trụ
đều kinh hồn khiếp vía, dao động thiên kiếp đó rất kịch liệt là nhằm vào Đại
Thánh.
Một người độ kiếp, ngoại nhân dứt khoát không
thể can thiệp, không thể tương trợ hoặc trêu chọc, bằng không sẽ dẫn lửa thiêu
thân, gặp phải lôi kiếp tương xứng với cảnh giới của tu sĩ.
Dựa theo quy mô thiên phạt của Diệp Phàm mà
còn thêm vào tới cảnh giới Đại Thánh, thì dù Thần đến đây đều phải niệm Phật tụng
đạo. Loại thiên kiếp chồng lên này đương thời không có mấy người có thể chịu đựng
nổi.
Hộ đạo giả Nhân tộc Thích Thiên tự nhiên là sờn
tóc gáy. Lăọ mới vừa ra tay liền biết loại lôi kiếp này không thể trêu vào, so
với Đại Thánh kiếp hiểm tử nhưng vẫn còn sống của lão năm đó lợi hại hơn cũng
không biết bao nhiêu lần.
Đây là Thánh thể kiếp sau khi bị Thích Thiên
can thiệp chồng lên trở thành Đại Thánh kiếp đánh xuống, ai có thể chịu được?
- Con bà nó! Không có thiên lý mà!
Thích Thiên nguyền rủa, không một chút do dự,
tế ra một khối hóa thân vọt tới. Trong nó ẩn chứa tinh khí thần, cũng có một bộ
phận thần thức của lão.
“Ầm!”
Đại Thánh kiếp bị dẫn tới kia quá mức mênh
mông, vô cùng vô tận đè ép khắp
vũ trụ, làm cho rất nhiều tinh tú chung quanh
đều vỡ nát!
Hóa thân của Thích Thiên rơi vào liền bị đánh
cho da tróc thịt bong, máu tươi nhiễm đỏ tinh vực. toàn thân xương trắng lộ ra
dày đặc. Gần như chỉ trong nháy mắt liền gãy đoạn, phát ra mùi cháy khét.
Tuy nhiên, không thể không nói người có thể trở
thành Đại Thánh đều phi phàm! Mặc dù rơi vào trong Thánh thể kiếp vì bị can thiệp
mà chồng lên thành Đại Thánh kiếp, mà vẫn kiên trì trong chốc lát cũng không có
lập tức ngã xuống.
Đây là một sự kiện rất khủng bố, có thể có biểu
hiện như vậy xưng được với siêu phàm thoát tục, làm cho chúng sinh đều phải
nhìn lên và sợ run.
Dù sao, người bình thường không có khả năng tấn
chức thành Đại Thánh, loại thành tựu này trong vũ trụ có thể có bao nhiêu người?
Là từ trong ức vạn sinh linh quật khởi, tất nhiên có chỗ thiên tư hơn người.
Đáng tiếc, dù có thiên tư và cường đại cách mấy
đi nữa cũng khó có thể vượt qua Thánh thể kiếp diễn biến thành Đại Thánh kiếp.
Hóa thân của lão cuối cùng kiên trì một thời gian ngắn, vẫn là bị đánh thành
xương vụn trộn lẫn máu tươi, uổng mạng tại đương trường.
Thích Thiên phẫn nộ chửi ầm lên! Làm cho một vị
Đại Thánh thất thố như thế, là chuyện không thể tưởng tượng. Bởi vì, tuy rằng
đó là hóa thân, nhưng bên trong ẩn chứa một cổ tinh huyết, cùng với một đoạn
tinh thần ý chí của lão, làm cho chân thân lão tổn thương nguyên khí.
Cái gọi là “dẫn lửa thiêu thân”, đây là một ví
dụ tốt nhất, xúc phạm tới thiên kiếp phải nghênh đón kiếp phạt tương ứng làm
cho lão bị tổn thương nghiêm trọng.
Nếu không nhờ thời khắc mấu chốt lão kịp thời
xuất ra hóa thân, không có dùng chân thân đón nhận, nói không chừng lúc này lão
đã ngã xuống rồi! Cái này giống như là cắt xương nạo thịt để chết thay, bảo vệ
bản thể.
Bên kia, Diệp Phàm vẫn như cũ đang độ Thánh
Vương kiếp của chính mình, Đại Thánh kiếp cùng hắn không quan hệ. Tuy rằng là
tương ứng với thiên phạt của hắn mà chồng lên thành, nhưng chỉ nhằm vào Thích
Thiên.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Hộ đạo giả cổ lộ
Nhân tộc Thích Thiên tức đến hộc máu, uổng mạng một khối hóa thân!
Hơn nữa, càng làm cho lão phẫn nộ hơn chính
là, mắt thấy nhị đệ tử của mình không sống nổi, tan xương nát thịt ở trong
Thánh Vương kiếp, thân mình rách nát trôi nổi trong máu.
“Phốc!”
Một đạo lôi quang hiện lên, cái đầu không trọn
vẹn kia cũng nát bấy, tất cả máu bị đốt cháy khô.
- Sư phụ!
Nguyên thần của Lâm Xuyên ảm đạm, lơ lửng như
một lũ ma trơi, hoảng sợ kêu to.
- Không!
Thích Thiên cái trán nổi vồng gân xanh, nhưng
lại không có cách nào. Đối mặt với loại thiên kiếp thần bí nhất và đáng sợ thế
này, lão hoàn toàn không can thiệp được.
Diệp Phàm chộp một cái, nắm nguyên thần của hắn
trong lòng bàn tay, ở trong lôi quang mười vạn trượng nhìn chòng chọc vào Thích
Thiên, con ngươi vô tình lạnh như băng.
- Ngươi... buông ra hắn, có gì nói sau!
Thích Thiên run giọng nói.
- Thật sự... Không có gì đáng nói!
Diệp Phàm lắc đầu, nắm tay bóp nhẹ, đạo nguyên
thần kia trong nháy mắt ở trong lôi quang hóa thành tro tàn.
Thích Thiên trước kia thiên vị Bá thể, thiếu
chút nữa trấn chết hắn, ngày nay đệ tử của lão lại phục sẵn ở trong này, chờ đợi
hắn xuất hiện tiến hành tuyệt sát. Điều này làm cho Diệp Phàm không thể nhịn được
nữa, nếu đã muốn diệt trừ hắn, như vậy cứ đối chọi gay gắt là được, không cần
nhiều lời làm gì!
- A...
Thích Thiên rống to một tiếng, phẫn nộ đến
toàn thân run run, ở xa xa chỉ vào Diệp Phàm, nói:
- Chỉ cần ngươi còn một ngày trên cổ lộ Nhân tộc,
thì phải chịu ước thúc của ta!
Đây là uy hiếp và đe doạ trắng trợn, còn kém
phải lấy máu tanh trấn áp và trả thù.
“Ầm!”
Xa xa, đại lục cổ vang lên một tiếng nổ, loạn
thạch bắn lên không, các khối đá thật lớn bay vèo trong vũ trụ.
Lối vào nơi đó mở ra lôi quang nhấp nháy, lao
ra một thân ảnh.
Khi Thích Thiên nhìn thấy một màn này, liền trực
tiếp phun ra hai ngụm máu tươi. Người trong phần mộ có thể thoát vây, cũng
không thể thiếu phần “công lớn” của lão.
Lão dẫn tới thiên kiếp cấp Đại Thánh có một
không hai, thế gian hiếm thấy, toàn bộ giáng xuống lối vào phần mộ giả ở nơi đó
mạnh mẽ đánh phá ra rất nhiều khe nứt lớn.
Nhiều năm qua như vậy, năm tháng sớm đã làm
tan biến bớt một phần lực phong ấn của phần mộ giả, vả lại Diệp Phàm mượn lực
lượng của chư thánh, rồi cộng thêm thiên kiếp của Đại Thánh, rốt cục đục thủng
một cái thông đạo.
Thích Thiên thân mình lảo đảo, khóe miệng vết
máu loang lổ, vạt áo đều bị ướt đẫm máu... lão cực kỳ phẫn nộ, thân thể run
run, lão nhưng lại trở thành người tương trợ.
- Đa tạ tiền bối!
Bàng Bác cười ha hả, mang theo một cổ yêu khí
tuyệt thế phóng lên cao, như là một Cổ Yêu vạn năm đột phá phong ấn của Đại đế,
tái hiện thế gian, khiến cho người ta khiếp sợ.
Yêu khí chấn động vũ trụ, chư tinh đều lay động...
ở nơi đó có một thân ảnh cao lớn hùng vĩ, cao hơn một cái đầu so với người thường,
như một tòa thiết tháp.
Cơ bắp toàn thân hắn nổi vồng lên, giống như từng
con rắn nhỏ quấn quanh trên người. Cơ thể lóe ra màu đồng cổ óng ánh, tóc đen
chảy xuống thắt lưng, dày đặc như thác nước.
Một đôi con ngươi sắc bén, lóe sáng trong vũ
trụ hư không, rực rỡ khiếp người, cực kỳ kinh người.
Bàng Bác thoát vây, hiệp với lôi kiếp vô cùng
phóng vọt ra. Thiên phạt của hắn cũng cực kỳ khủng bố, ù ù mà động, cùng với
yêu khí như đại dương mênh mông thổi quét khắp gầm trời.
Hắn cách rất xa đối diện cùng Diệp Phàm, cười
ha hả... BỊ nhốt nhiều năm như vậy, ngày nay rốt cục xuất thế gặp lại cố nhân.
- Hai huynh đệ chúng ta liên thủ, giết bọn
chúng một cái người ngã ngựa đổ, hết thảy chém sạch!
Bàng Bác bay ra, sau đó mang theo thiên kiếp,
thi triển Yêu Đế Cửu Trảm, chủ động công phạt, đánh giết về hướng đám người vừa
rồi từng ở đây ra tay với Diệp Phàm.
Diệp Phàm gật đầu, hiện tại huynh đệ đã thoát
vây, hắn hoàn toàn yên lòng, không còn có gì cố kỵ, không còn bó tay bó chân,
liền phóng tới phía bên kia.
Đây là hai con chân long, dời sông lấp biển, đảo
lộn vòm trời, máu văi tứ phương, tung hoành dưới tinh không, đánh đâu thắng đó,
không gì cản nổi.
- A... Không!
Chu Tước Thánh sứ kêu to chạy trốn nhưng vô dụng,
sao có thể nhanh hơn bí quyết chữ “Hành” của Diệp Phàm. Ngay từ đầu vốn đã
không thể bỏ chạy, bị Diệp Phàm chặn lại ở trong này.
Lúc này, Diệp Phàm tung một bàn tay to vỗ xuống,
dùng lôi hải trấn áp hắn.
Hư không sinh thần, lôi quang luyện chế thành
một bàn tay to, Diệp Phàm một tay chụp lấy hắn nắm trong lòng bàn tay, lạnh
lùng nhìn.
Chu Tước Thánh sứ rất cường đại, nhưng sớm bị
sét đánh vỡ nát thân mình, lúc này càng tuyệt vọng, nói cái gì đều chậm rồi, chỉ
có một đường chết.
“Phốc!”
Diệp Phàm dùng một chút lực, hắn hóa thành một
bãi máu, hình thần câu diệt trong lôi quang.
Bên kia, Bàng Bác rống to. Đạt tới cảnh giới
Thánh Vương, uy thế hiển lộ ra hết tàn sát một đám người từng ra tay, lại làm
cho rất nhiều Âm Linh hóa thành tro tàn.
- Không! Ngươi không thể như vậy!
Kỳ Lân Thánh sứ kêu lên sợ hãi, tâm đều phát
run, sắc mặt trắng bệch, nửa người dưới hóa thành tro bụi.
Diệp Phàm cũng một tay chụp nắm lấy hắn, còn
tay kia thì bắt lấy Bạch Hổ Thánh sứ, làm cho bọn hắn không còn đường độn
thoát, sống hay chết đều nằm trong một ý niệm của hắn.
- Chủ thượng!
Bạch Hổ Thánh sứ thét lên lanh lãnh, nàng là một
nữ nhân cơ thể trắng nốn, dung mạo động lòng người. Lúc này lại bị dọa đến sắc
mặt trắng bệch, mà thân thể còn bị sét đánh rách tả tơi... nàng đang nhìn xung
quanh kêu cứu.
Diệp Phàm ngoái đầu nhìn lại thấy được một
thân ảnh mơ hồ, đang hờ hừng trông về hướng nơi này, cả người như là dung nhập
trong thiên địa vũ trụ, hóa thành một thể, trở thành vật dẫn của đại đạo tối
cao!
- Chủ thượng cứu ta!
Bạch Hổ Thánh sứ run giọng kêu lên, trong đôi
mắt đẹp tỏa ra sáng rọi kinh người.
- Chủ thượng! Thanh Thi tiên tử! Các người đến
đây rồi sao? Cứu ta!
Kỳ Lân Thánh sứ hoảng sợ kêu to.
Xa xa, thân ảnh mơ hồ kia hóa thân là đạo,
thiên nhân hợp nhất, như một vị Đế cổ từ viễn cổ vượt qua thời không đi tới.
Hắn động rồi! Cực nhanh chạy tới hướng nơi
này. Không ngờ lại muốn xông vào thiên kiếp Thánh thể của Diệp Phàm.
Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng, vô tình nói:
- Ai tới cùng không thể cứu được hai người các
ngươi! Bất kể là ai, nếu đã ra tay với ta, như vậy cứ làm tốt chuẩn bị ngã xuống
đi!
“Phốc!”
Huyết quang nhoáng lên một cái, Bạch Hổ Thánh
sứ tuyệt đẹp kia ở trong lòng bàn tạy Diệp Phàm hóa thành máu lẫn xương... Kỳ
Lân Thánh sứ lại thê thảm kêu to, biến thành một đống thịt vụn. Rồi sau đó, kiếp
quang chợt lóe sáng một cái, bọn họ bị hủy diệt nát tan thành bụi, cái gì cùng
không còn lại. Trước mắt Đế Thiên, Diệp Phàm giết chết hai thủ hạ của hắn.
- Người không chạm ta, ta không chạm người. Nếu
muốn loại trừ ta, như vậy ta cũng không tiếc hóa thân thành Ma Chủ, một tay che
phủ bầu trời, bóp chết kỳ tài!
Diệp Phàm nói với thân ảnh mơ hồ đang cực
nhanh mà đến kia.