Diệp Phàm rốt cục cùng mở miệng nói chuyện, đứng
bên cạnh cái hố kia, nhìn xuống phía dưới, nói:
- Ta là người không thích gây chuyện, nhưng cùng
không có nghĩa là sợ phiền phức, từ xưa tới nay ta đã không có chút cừu oán gì
với ngươi, vậy mà ngươi lại xông lên muốn làm nhục ta, dùng chân đạp xuống đầu
của ta, nếu hôm nay ngươi mà không xin lỗi khiến ta vừa lòng, thì đừng có mà nghĩ
tới chuyện rời đi nữa.
Mọi người đều lộ ra dị sắc, tên này cùng thật
là không dễ chọc vào, đạp cho người ta choáng váng, không biết trời đất quay cuồng
thế nào, vậy mà vẫn còn bảo là chưa tính toán xong.
- Tuyên Mặc, còn không mau đi lên xin lỗi!
Đầu bóng lưỡng kêu lên.
Nam nhân mắt màu bạc có chút tính táo lại, trong
mắt dần dần xuất hiện hung quang, sau đó đột nhiên gầm lên giận dữ, nói:
- Ngươi thì tính là cái thá gì vậy, dám nói
cùng ta như vậy, tên tiểu tử từ bên ngoài đến kia, ta sẽ không để cho hắn yên
đâu!
Rồi sau đó, hắn giãy giụa đứng lên, vươn một
bàn tay ra tát về phía bộ mặt của đầu bóng lưỡng, phong thái rất bệ vệ, hoàn
toàn không để hắn vào trong mắt.
Diệp Phàm bước về phía trước, trực tiếp giáng
một cái tát xuống, huyết khí màu vàng lưu động, bàn tay lớn như một cái cối
xay, trực tiếp vỗ xuống, đập cho bộ xương của tên này vỡ ra thành bảy, tám trăm
miếng.
- A…
Tuyên Mặc kêu to, lần này ánh mắt hắn hoàn
toàn tan rả, thần chí không rõ, vừa khóc vừa hô.
Cuối cũng, có người tới nâng hắn lên, hắn đã
khó mà mở được miệng ra nữa, trong lúc mơ mơ màng màng xin lỗi trước mặt Diệp
Phàm, còn cúi người thi lễ, sau đó cơn sóng gió này mới kết thúc.
Sau đó, rất nhiều người còn nghe được tiếng hắn
rống giận, dọa người trên đường về nhà, bị người ta đạp tới mức si ngốc hơn một
canh giờ, hoàn toàn trở thành trò cười cho thiên hạ.
Ầm...!
Phía xa, trên một tòa Thánh sơn có linh khí bốc
lên tận trời, hóa thành ức vạn luồng sáng mờ chiếu lên trên cao, mọi người đều
rung động, Đại Thánh cổ lô mở ra, đang tinh luyện Tiến Hóa Dịch mạnh nhất, cơ
duyên cực lớn này đang chờ đợi một số ít người.
Trong nửa tháng này, cùng không biết có bao
nhiêu người đang kiễng chân lên chờ, hy vọng tiên dịch được luyện chế thành, dùng
nó để cầu mong một lần đột phá trọng đại, tinh lại huyết mạch mạnh nhất.
Diệp Phàm tĩnh tâm chờ đợi, trong khoảng thời
gian này không có người nào đến tìm hắn phiền toái nữa, dùng chân đạp một tên
Tuyên Mặc như vậy là đủ rồi, khiến cho những người khác đều mang kiêng kị trong
lòng, không dám tới trêu chọc nữa.
Luyện dược sơn nằm cách Đạo Thành hơn mười dặm,
suốt ngày đều lóe ra ánh sáng mờ, bắn ra bốn phía, các loại tinh khí thi nhau
lưu chuyển, khiến cho các loại cổ thụ trên núi được phồn thịnh thêm mấy chục lần.
Mỗi một ngày, cổ lô trên Thánh sơn đều phát ra
tiếng nổ vang, bị ức vạn luồng tiên quang lượn lờ xuns quanh, đây là dùng cổ
pháp để tinh luyện Tiến Hóa Dịch, tốc độ có thể nhanh hơn rất nhiều lần.
Tục truyền, đây vốn là diệu pháp luyện tiên
đan của Thần minh thời cổ đại, bị vài thế lực siêu cấp lớn của Vĩnh Hằng Quốc Độ
chiếm được, dùng để luyện chế Tiến Hóa Dịch, có diệu dụng rất lớn.
Oanh...!
Hai tháng sau, trên luyện dược sơn phát ra một
tiếng chấn động mãnh liệt, thánh lô chìm nổi, bắn ra các luồng sáng còn chói mắt
hơn cả mặt trời, cái nắp lô loảng xoảng một tiếng, được bắn lên, lộ ra một góc.
Chỉ trong khoảng nửa khắc ngắn ngủi này, cả ngọn
núi đều được tiên khí bao phủ, trở thành một mảnh mông luna mờ ảo, một mùi
hương thoang thoảns bay ra, lả lướt trôi qua, ngay cả quầng sáng bảo hộ bên
ngoài cùng đều không ngăn cản được.
- Thành công rồi, nhanh như vậy sao, thật sự
là một kỳ tích!
Dưới chân núi đã tụ tập đây người, mọi người đều
đang rất chờ mong, trong lòng kích động tới mức cực điểm, dán mắt nhìn chằm chằm
lên trên đỉnh núi.
Loảng... xoảng...!
Đáng tiếc, sau một tiếng chấn động mãnh liệt,
cái nắp lô lại khép lại, che đậy rất kín, các luồng tiên khí đang lượn lờ cũng
biến mất.
Mọi người không khỏi thất vọng, tuy nhiên vẫn
không rời đi, mọi người đều biết, trong một thời gian không xa nữa, Tiến Hóa Dịch
mạnh nhất sắp sửa được tinh luyện thành công.
Trong một tháng tiếp theo, Thánh sơn hoàn toàn
bị một màn sương mù bao phủ, các luồng sáng kỳ dị thi nhau hiện ra, đủ loại dị
tượng xuất hiện.
Trong màn tiên vân này, một tòa thánh lô đang
chìm nổi, trên mặt có khắc các loại hoa cỏ, chim chóc, cá nhảy, các luồng hỏa
diễm trong long mạch dưới lòng đất đang chìm sâu vào trong lô, từng luồng đạo
văn kỳ dị không ngừng lóe ra trên thân lô bằng đồng này.
Tới lúc cuối cùng, mấy con chân long phá vách
tường bằng đồng mà bay ra, mấy con kỳ lân cũng giãy khỏi trói buộc, quay xung
quanh bếp lò, phun ra thiên hỏa, đang rèn luyện Cổ Thánh lô, các luồng tiên vụ
mờ ảo lượn lờ xung quanh.
- Sắp thành công rồi, trong một vài ngày gần
đây có lẽ có thể mở lô ra được!
Bắt đầu từ ngày hôm đó, dưới chân luyện dược
sơn có vô số người tấp nập tới, tất cả đều ngửa mặt lên nhìn, chậm rãi chờ đợi mở
lô, đón chào tiên dịch sắp xuất thế.
Một tiếng kêu to trong trẻo phát ra, mấy con
thần điểu màu lửa đỏ xuất hiện, bay múa xung quanh thánh lô, phun ra từng luồng
xích hỏa. không ngừng thiêu đốt cái lô này.
- Ngao... rống...!
Không tới năm ngày sau, ba con Bạch Hổ lại
xuyên qua vách lô bằng đồng này mà nhảy ra, rống to xung quanh thân lô, trong
miệng phun ra từng luồng Bạch Hổ Chân Diễm, khiến cho cái cổ lô này càng ngày
càng trở nên trong suốt.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy Thiên Mệnh Nham
Thạch ở bên trong, Thái Sơ Mệnh Thạch đang biến hóa, luyện hóa dung nhập với
nhau, từ trong khe hở của nham thạch sinh ra một ít chất lỏng, chậm rãi chảy ra
ngoài.
- Thật sự sắp thành công rồi, thiên địa dị tượng
đều xuất hiện, chân long, hỏa hoàng, bạch hổ, kỳ lân và các loại thụy thú đều
hiện ra, tiên dịch trời ban sắp sửa được tinh luyện thành công rồi!
Không chỉ những người trẻ tuổi, cho dù là một
số đầu sỏ vốn rất trầm ổn cũng đều đứng ngồi không yên, đích thân tới hiện trường,
vô cùng kích động chờ đợi.
Oanh...!
Cuối cùng, một luồng sáng mờ hình người đầu
xuyên thấu qua vách tường bằng đồng của chiếc cổ lô mà hiện ra, đây là một cái
người tí hon màu trắng bạc, mang theo thái sơ khí, hô hấp ra thiên mệnh thần
quang.
Mọi người đều mở to hai mắt, nhìn chằm chàm
không chớp mắt về nơi đó, cả tòa Đại Thánh lô và Cửu sắc Thần Ly đều trở nên gần
như trong suốt, các luồng sáng nhiều màu bắn ra hàng vạn tia, có thể thấy được
các cảnh tượng bên trong.
Thiên Mệnh Nham Thạch, vẫn Tinh Khô Đằng Tâm,
Thái Sơ Mệnh Thạch và các loại chủ tài liều đều hợp lại cùng một chỗ, giữa những
lỗ hổng kia, các chất lỏng thần bí đua nhau chảy xuống, nhỏ giọt xuống duối.
Loảng... xoảng...!
Nửa tháng sau, một tiếng va chạm kim loại
trong trẻo vang lên, cái nắp lô bằng đồng thau bay lên, chân long, hỏa hoàng, bạch
hổ, kỳ lân, người tí hon màu trắng bạc đều cùng nhau chìm sâu vào trong thân lô
rồi biến mất.
Cùng lúc đó, tiên khí dòng nước chảy về chỗ
trùng, mùi thơm ngát bốc ra bốn phía, dưới chân luyện dược sơn trở nên sôi
trào.
Chiếc cổ lô trên núi dường như có sinh mệnh,
đang phun ra nuốt vào tinh hoa thiên địa, giống như đang hô hấp, tiến hóa tiên
dịch mạnh nhất bên trong nó cũng đang rung động lên.
- Thành công rồi, Tiến Hóa Dịch mạnh nhất
thành công rồi!
- Ha ha! Rốt cục cũng có thể phá cảnh, được nó
thanh tẩy, huyết mạch sống lại, thể chất đem trở nên cường đại tới mức chưa từng
có!
Mọi người kêu to, từng người đều kích động tới
mức tột đỉnh.
- Không hổ là cổ pháp luyện tiên đan của Thần
minh cổ đại, trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể lấy ra bảo dịch rồi, tỏa
mùi hương tràn ngập, khiến cho dược hiệu của nó sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Phạm Trụ bước đến, giống như một con thiên
lang, đôi mắt chớp động ánh sáng yêu dị, nhìn quét qua mỗi người, ngầm có ý cảnh
cáo.
Phạm Tiên cùng đã ở đây, đôi chân thon dài trắng
nõn, cao vút mà đứng, sóng mắt lưu chuyển, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Tào Thanh đứng ở cách đó không xa, mái tóc màu
bạc như thác nước buông xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng xuất hiện gợn
sóng, được một đám cao thủ của gia tộc vây vào giữa.
Trong lòng Diệp Phàm cũng không bình tĩnh, hắn
đang chờ mong, Tiến Hóa Dịch mạnh nhất nếu như có được, thì có thể khiến cho hắn
đột phá tới mức độ nào, có thể thành Thánh được không?
Trên luyện dược sơn có các luồng tiên khí tràn
ngập ra, tòa thánh lô kia đang chìm nổi, trời quang mây tạnh, muôn hình vạn trạng.
Chỉ trong nháy mắt, tật cả cây cối trên ngọn núi đều trở nên um tùm hơn mấy chục
lần, đan vào các khối đá trên sườn núi, ngàn vạn tia thụy quang bắn ra, giống
như các dòng tiên thủy, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như nhưng cơn
sóng nước trong vắt.
Tiến Hóa Dịch thể chất mạnh nhất được luyện
thành, cái nắp lô sớm đã được mở ra, tiên dịch trong thánh lô bằng đồng đọng lại,
phát ra mùi thơm ngát tận bốn phía, khắp luyện dược sơn đều tràn ngập trong mùi
thơm này.
Thứ này khác với thần dịch mà Diệp Phàm gặp phải
nữ nhân mắt màu tím ở bên ngoài Bất Tử Sơn lấy ra, hương khí nồng đậm hơn rất
nhiều, bởi vì thứ này là dựa theo phương pháp luyện đan để tinh luyện.
Mấy con chân long màu xanh bay quanh trong lô,
sau đó mấy con Hỏa Hồng Thần Điểu cũng đâu trên Thiên Mệnh Nham Thạch mà giương
cánh, mấy con Bạch Hổ cũng nhảy lên mà giương oai.
Ở trong thánh lô, tiếng long ngâm, phượng
minh, hổ gầm, kỳ lân rống lần lượt vang lên, vài loại tiên linh thụỵ thú phát
ra ánh sáng mợ, đứng trên các khoáng vật luyện chế này mà ngẩng đầu, rất lâu
sau thì mới biến mất.
Một vài đầu sỏ của Thiên Đường bay lên trời,
trước hết xuất hiện trên đỉnh của luyện dược sơn, đồng thời vài món Thánh khí
cùng xuất hiện, thủ hộ vùng đất này, chiến thuyền Thánh cấp hạ xuống từng đợt đạo
ngân, các sợi trật tự thần liên đã bao phủ toàn bộ địa phương này.
Bọn họ không thể không cẩn thận, trong hai
tháng gần nhất này, bọn họ đã không ngừng xung đột với Tiên Vũ gia tộc và Mặc
gia tại Thủy Ma Hải, đã xảy ra rất nhiều cuộc chiến đấu.
Nếu không có lén đạt thành hiệp nghị, phong ba
tạm dừng, thì rất có thể sẽ phát sinh một hồi đại quyết chiến đáng sợ. Dù vậy,
Phạm tộc cũng không dám phớt lờ, ngày nay Tiến Hóa Dịch mới hình thành, nếu như
bị người ta cướp sạch đi, vậy thì đúng thật là may áo cho người, không công bận
rộn một hồi.
Oanh...!
Đột nhiên, từ Vực ngoại truyền đến dao động của
Thánh khí, vậy mà lại thật sự xảy ra chuyện, có từng con thuyền và các thánh hạm
đột kích khổng lồ xuất hiện, đứng ở thiên ngoại.
Viên tiểu hành tinh này cùng không lớn. Thiên
Đường tịnh thổ chỉ là một khối đại lục, bị màn hào quang bao phủ, ngày nay các
cao thủ bên trong cùng tự cảm giác được, có hung hiểm tuyệt thế đang sắp sửa
buông xuống.
Diệp Phàm có linh giác rất mẫn cảm, ngoại trừ Cổ
Thánh, tại địa phương này mà hắn xưng thứ hai thì không có người nào dám tự
xưng là đệ nhất. Toàn thân hắn nổi da gà, lông tóc dựng đứng, cảm giác như đang
bị một con thái cổ hung thú nhìn chằm chằm vào, xuất hiện trực giác đáng sợ là
mình sẽ phải chết tại đây.