Cái sân này tuy rách nát nhưng cũng rất yên
tĩnh, chỉ có vài cây cổ thụ lay động. Đến bên giếng cổ, tiểu phá hài múc một chậu
nước trong, rửa sạch mặt mũi, lộ ra khuôn mặt non nớt, thanh tú mà nhỏ nhắn.
- Cổ thuật chuyên tu các đại bí cảnh của Thiên
Hoàng tử mất một bộ phận nhỏ rồi à?
Diệp Phàm hỏi.
Tiểu phá hài nghe vậy liền lau hết nước trên mặt,
chạy tới nghe tổ phụ và Diệp Phàm nói chuyện. Con chó vàng thè lưỡi, quẫy đuôi
đi theo hắn, lộ vẻ lấy lòng.
Ở dưới một gốc cây đào già, Diệp Phàm và Dương
Vân Đằng đều đang ngồi trên tảng đá. Ông lão Dương Vân Đằng rất giật mình nói:
- Bí pháp này từng thế hệ truyền xuống, chẳng
lẽ lại thiếu một phần sao?
Năm tháng lâu dài khó mà tra xét được, cổ thuật
quý giá nhất trong lòng bọn họ lại thiếu đi, thực là khiến người ta vô cùng khẩn
trương. Bởi vì tổ tiên từng nói đây là đạo thống của Thiên Hoàng tử, không thể
được thất truyền. Chỉ có tu loại đạo pháp này, một ngày kia mới có thể đại viên
măn, chân chính đại thành.
- Cũng không sao. Ta hoàn chỉnh lại cho các
ngươi.
Diệp Phàm tỏa ra một luồng thần thức, khắc cổ thuật
kinh thiên động địa này vào lòng họ.
Diệp Phàm ở trong này vài ngày, liên tục nói
chuyện với Dương Hi. Đứa nhỏ này có thiên phú rất tốt, hơn nữa thật sự khổ tu,
biểu hiện cực kỳ kinh diễm.
Linh khí trong thiên địa nơi này khô cạn nhưng
đối với Diệp Phàm mà nói thì cũng không có vấn đề gì. Hắn khắp một vùng Nguyên
Thiên Văn Lạc, thu nạp tinh khí mười phương.
Trên thực tế hắn còn có thể trực tiếp lấy ra
Thần Nguyên, khiến nơi này lại trở thành một chốn bồng lai tiên cảnh. Nhưng hắn
cũng không muốn ngay từ đâu khiến tiểu phá hài tiếp xúc với môi trường tu đạo
như vậy.
- Tĩnh tâm ngưng thần, sáng lập Khổ Hải.
Dưới cây cổ thụ, thần sắc Diệp Phàm nghiêm
túc, đốc thúc Dương Hi tập trung toàn bộ tinh thần, sáng lập ra Khổ Hải, thoát
khỏi gông xiềng.
Diệp Phàm giúp hắn chấn động huyết mạch, khiến
thánh huyết màu vàng đang ngủ đông thức tỉnh, sau đó đứng một bên. Hai canh giờ
sau, Khổ Hải vốn không thể lay chuyển kia lập tức sáng rực lên, giống như bùng
cháy, xuất hiện rất nhiều điểm sáng vàng.
- A... Ta tiếp dẫn được linh khí rồi, có thể
tu luyện rồi.
Tiểu phá hài khiếp sợ, mở lớn đôi mắt, vô cùng
kích động, trực tiếp nhảy dựng lên.
Nhìn thấy Diệp Phàm trừng mắt, Dương Hi chạy tới
nói:
- Sư phụ, ta chỉ kích động tí thôi. Mấy thế hệ
nhà ta gần đây đều không thể vượt qua bước này.
Diệp Phàm gật gật đầu. Điều này cùng không thể
trách họ. Bộ tộc Thánh thể xuống dốc, những đời gần đây ngay cả Khổ Hải cùng
không thể mở ra, lúc này tâm tình có thể lý giải được.
Ông lão Dương Vân Đằng đang múc nước tưới rau,
lúc này cùng rất cao hứng, nếp nhăn trên mặt dường như giảm bớt đi một ít.
Viên cổ tinh này áp chế còn lợi hại hơn cả Bắc
Đẩu, Thánh thể ngay cả Khổ Hải cũng không thể mở ra, đúng là khiến người ta bất
đắc dĩ.
Sau đó tiểu phá hài lại càng biết tu luyện đạo
kinh cổ xưa phức tạp khó hiểu, có thể nói là Cổ Kinh tốt nhất cho Luân Hải.
Mấy vị đệ tử của Diệp Phàm từ Diệp Đồng đến Tiểu
Tùng, rồi Hoa Hoa đều đã được đọc qua. Diệp Phàm khiến bọn họ nghiên cứu kỹ, có
lẽ có thể ảnh hưởng cả đời. Ngay cả tiểu phá hài ngày này cũng vẫn được xây dựng
trên bộ Cổ Kinh này.
Diệp Phàm khai sáng ra đạo thuật nhưng còn
chưa tu tới đại viên mãn, không muốn truyền thụ sớm. Đồng thời hắn cũng không
muốn đệ tử rập khuôn con đường của mình.
Tiểu phá hài không biết Đạo Kinh nhưng Dương
Vân Đằng lại đã từng nghe qua, trong lòng chấn động. Dùng kinh này mà tu luyện
thì cơ sở sẽ vững chắc vô cùng.
Dương Hi nhắm mắt, tuy rằng còn non nớt như ngồi
vững như đá tảng, không hề nhúc nhích, niềm tin kiên định, toàn tâm toàn ý học
tập.
Sáng lập ra Khổ Hải không có khả năng một lần
đã xong. Vừa rồi tuy rằng máu vàng trong cơ thể hắn sôi trào ngắn ngủi nhưng
lúc này lại đã bình tĩnh xuống.
Diệp Phàm gật đầụ. Như thế là được rồi. Tiểu
phá hài đang lĩnh ngộ con đường tu luyện, Khổ Hải xuất hiện một chút ánh sáng
như hạt gạo, cần không ngừng khai thác.
- Tiểu phá hài ra đây.
Trong ngố nhỏ, có đứa nhỏ kêu la.
- Thánh thể rác rười ra đây. Tổ tiên mạnh nhất,
trong cơ thể chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết tới trấn áp ngươi đây.
Một số đứa nhỏ la hét ầm ĩ.
Dương Hi mờ mắt, trên khuôn mặt non nớt hơi tức
giận, nhìn Diệp Phàm rồi lại bình tĩnh lại rất nhanh, không nghe không thấy, dụng
tâm tu luyện, bài trừ tạp niệm.
Diệp Phàm gật đầu. Một đứa nhỏ bảy tuổi lại có
thể tĩnh tâm nhanh như vậy, khiến lửa giận trong lòng biến mất, đúng là không dễ
dàng.
- Người chuyên giết Thánh thể tới rồi. Thương
Thiên Bá Huyết quét ngang hết thảy. Tiểu phá hài đi ra đây xem thử xem người có
huyết mạch đánh bại tổ tiên ngươi cường đại bao nhiêu.
Một đám nhỏ kêu gào.
Dương Vân Đằng thờ dài, lắc lắc đầu, rất bất đắc
dĩ.
Dương Hi im lặng, không hề nói một một câu, ngồi
xếp bằng trên tảng đá, tranh thủ tu luyện từng giây phút, phi thường quý trọng
cơ hội khó có được này.
Rất lâu sau, bên ngoài vẫn còn đứa nhỏ réo gọi,
bám riết không tha, không chịu rời đi, cuối cùng còn loảng xoảng đá văng cả cửa.
Dương Vân Đằng thấy một đám nhỏ này thì thần sắc
liền trầm xuống, trên mặt xuất hiện vẻ lạnh như băng, vô cùng phức tạp, sau đó
quay đầu đi.
- Đám nhỏ của Thương gia?
Diệp Phàm hỏi.
- Phải.
Dương Vân Đằng gật đầu, dường như rất không muốn
nói tới gia tộc này, có một loại khúc mắc khó có thể hóa giải được.
- Dương Hi, đi thôi.
Diệp Phàm liên tiếng, cho phép tiểu phá hài ngừng
tu luyện, cho phép hắn đi ra ngoài.
Bên trong ngõ tắt, một đám nhỏ kêu gào với
Dương Hi, trong đó có một đứa mặc bảo y. Thấy nó khoát tay chặn lại, tất cả những
đứa khác đều ngừng lại, không dám nhiều lời.
Tại viên cổ tinh này rất khó tu đạo, chỉ ở khu vực này mới miễn
cưỡng làm được. Mà đạo thổ trong thành này hơn phân nửa đều là môn đồ của các cổ
phái tu đạo.
Những đứa nhỏ này đến từ các phái lớn nhỏ, rất
sợ hãi đối với đứa nhỏ kia, giống như đều là thiên lôi sai đâu đánh đó của nó vậy.
Hắn tên là Thương Vân, cứ mười ngày nửa tháng
lại xuất hiện một lần, mỗi lần đi ra đều muốn tìm tiểu phá hài, đánh cho hắn đầu
rơi máu chảy. Lúc này hắn cũng định thế.
- Đây là đứa nhỏ có huyết mạch Thương Thiên Bá
Huyết trên viên Sinh Mệnh Cổ Tinh sao?
Diệp Phàm hỏi.
Dương Vân Đằng gật gật đầu, thần sắc rất lạnh
lùng, phẫn hận đối với gia tộc này. Những năm gần đây bọn họ càng ngày càng quá
đáng, không ngừng giẫm lên tôn nghiêm của Thánh thể nhất mạch.
- Bọn họ là hậu duệ của Bá thể, đại đa số huyết
mạch đều đã rất loãng nhưng lại không bị ảnh hưởng tới tu luyện, vì muốn tạo niềm
tin nên chuyên môn đưa một số đứa nhỏ tới viên tinh tú này.
Đã bao nhiêu năm nay đều như vậy, Dương Vân Đằng
càng nghĩ càng thấy đau xót. Thánh thể Nhân tộc nhất mạch đã trở thành người để
kẻ khác luyện tập, bị người ta bắt nạt như vậy.
Khi bái tế trước mộ phần tại thánh thổ của
Thánh thể, Diệp Phàm cũng đã từng được hai Thánh nhân kia nói nhỏ cho biết, người
có huyết mạch Thương Thiên Bá Huyết cũng được chôn ở một viên cổ tinh khác. Bộ
tộc này có người đời sau tìm tới, thủ hộ ở đó, vẫn chưa rời đi.
Nói một cách tương đối thì bộ tộc kia và bộ tộc
bên này khác xa. Tuy rằng năm tháng trôi qua, huyết mạch loãng đi, không sinh
ra được Bá thể chân chính nhưng cũng vẫn cường đại như trước.
Thương tộc vì muốn bồi dưỡng đời tiếp theo mà
sẽ đưa mấy đứa nhỏ tới viên cổ tinh khó có thể tu đạo này sống vài năm, để bọn
họ hiểu được đạo biến hóa, khốn khổ tu luyện giãy giụa rèn luyện, tiến hành thể
ngộ.
Đây là tổ quy, không thể sửa đổi. Diệp Phàm
nghe thế trong lòng chấn động, cảm giác tộc này bất phàm.
Nhưng từ cổ tới nay, hậu dệu của Thương Thiên
Bá Huyết đều rất quá đáng, nhằm vào những đứa nhỏ Thánh thể nhất mạch mà thường
xuyên bắt nạt, mỗi lần đều đánh cho đầu rơi máu chảy.
- Bá thể trời sinh mạnh hơn Thánh thể, thiên hạ
vô địch, các ngươi từ nhỏ thắng bọn họ thì sẽ tạo thành tín niệm vô địch.
Đây là lời nói của người trong Thương Thiên Bá
Huyết, dạy bảo đám nhỏ như vậy, khiến Dương Vân Đằng mỗi khi nhắc tới đều rất
bi phẫn.
- Thằng nhăi Thánh thể ngươi không phải là đối
thủ của Bá thể, hôm nay sẽ bị đánh cho đầu rơi máu chảy.
Rất nhiều đứa nhỏ kêu la.
Dương Hi mới vừa sáng lập ra Khổ Hải, mới chỉ
nhập môn mà thôi, tuy rằng thần lực trời sinh nhưng cũng không phải là đối thủ
của đứa nhỏ đã được xây dựng từ lâu, hiểu được đạo pháp kia.
Thương Vân tuổi không lớn nhưng đã có một loại
lạnh lùng không xứng với tuổi tác, một cước đá bay tiểu phá hài, sau đó đạp lên
ngực hắn.
- Tổ tiên của ta thắng, Thương Thiên Bá Huyết
vĩnh viễn mạnh hơn Thánh thể. Ngày hôm nay mỗi đời chúng ta đều đạp lên bộ tộc
của các ngươi, các ngươi vĩnh viễn đều không địch lại.
Dương Vân Đằng tuy rằng tuổi đã cao nhưng bị một
đứa nhỏ kích thích khiến nổi giận, vác cái búa lao ra từ trong phòng. Một chân
của hắn bị thọt, vì một trận chiến năm xưa mà bị đánh gãy.
Ngày nay con cháu lại bị người đối xử như vậy,
thường xuyên bị bắt nạt khiến trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, sắc mặt ừng hồng.
Diệp Phàm kéo hắn lại, một luồng kim quang lóe
lên trong lòng đất, chìm sâu vào cơ thể của Thương Vân, khiến hắn mất đi khí lực.
Tuy rằng đối phó với một đứa nhỏ như vậy có
hơi ác nhưng trước mắt đúng là phải là như vậy.
Khí lực của tiểu phá hài rất lớn, lập tức ném
bay Thương Vân, vung nắm tay đấm vài cái đã đập gãy sống mũi của đối phương, nước
mắt chảy dài, máu me không ngừng nhỏ xuống.
- Đừng nói trong cơ thể ngươi không có Thương
Thiên Bá Huyết, dù là có cùng chẳng ra gì. Nếu tu luyện cùng một thời gian thì
ta đánh cả trăm người như ngươi. Tổ tiên của ta so với Bá thể cường đại hơn nhiều.
Những đứa trẻ khác đều bị dọa cho ngây người,
không biết làm sao.
- Tại thời đại kia, Thánh thể ngã xuống, người
có Thương Thiên Bá Huyết không lâu sau cùng chết đúng không?
Diệp Phàm hỏi, căn bản cũng không muốn động tới
nỗi đau của Dương Vân Đằng, những vẫn phải hỏi tới chỗ căn bản nhất.
Dương Vân Đằng gật đầu, nói:
- Trận chiến đó qua đi, hắn vốn không thể rời
khỏi quan ải thứ năm mươi của Nhân tộc, sau đó chết đi ở một Sinh Mệnh cổ Tinh.
Nghe nói cuối cùng hắn cũng lộ ra từng đợt đế uy nhưng vết thương ngầm phát
tác, cuối cùng vỡ tan thân thể, khiến cả viên cổ tinh kia biến thành một nơi kỳ
dị, hoàn toàn bất đồng với nơi này.
Diệp Phàm gật dầu nói:
- Xem ra ta cần đi tới đó nhìn một lần.
- A...
Thương Vân trên mặt đất la to, nước mắt chảy
dài. Dương Hi giống như một con hổ con cưỡi lên người hắn, không ngừng đấm tới,
hoàn toàn giải phóng uất ức trong lòng.
- Thương Vân ngươi đúng là một đầu đất, ngay cả
rác rưởi Thánh thể cũng không đánh lại. Hắn cũng chưa tu luyện, ngươi lại bị hắn
ngồi lên thế kia. Bộ mặt của cả tộc ta bị ngươi làm mất hết rồi.
Xa xa có mấy đứa lớn hơn đi tới, tuổi chừng mười
hai mười ba. Chúng nhỏ tuổi như vậy như tu vi cùng không coi là yếu.
Mặc dù chỉ còn lại huyết mạch rất loãng nhưng
vẫn có thể tu luyện như cũ, khiến hậu nhân của bộ tộc này vẫn chưa bị xóa nhòa
trong lịch sử.
Mấy đứa nhỏ này vừa đi tới, giờ tay nhấc chân
đều có thần quang lóe lên, muốn trấn áp tiểu phá hài, mang theo sự tự phụ và cảm
giác ưu việt trời sinh.
Vài tia kim quang từ lòng đất chui lên vào cơ
thể bọn chúng. Lúc này có Diệp Phàm ở đây thì làm sao có chuyện tiểu phá hài bị
bắt nạt như quá khứ nữa. Tuy rằng có hơi quá đáng như tạo thành niềm tin cho
Dương Hi, để hắn phát hết uất ức trong lòng thì cùng đáng.
- A...
Mấy đứa nhỏ vừa tới lần lượt kêu thảm thiết, đều
bị tiểu phá hài đánh tới, từng bước tung quyền, đập cho phụt máu mũi.
Nhiều năm qua đi như vậy, ông lão Dương Vân Đằng
đều cảm thấy sống thật nhục nẫ, nếu không phải muốn chăm sóc con cháu thì đã chết
lâu rồi. Ngày này con cháu lại bị bắt nạt, dù chỉ bị mấy đứa choai choai dánh
nhưng hắn cũng vẫn cảm thấy vô cùng áy náy.
- Tôn nhi của ta... Đúng thật là phản tổ, có
được thánh huyết vô cùng sao?
Hắn run giọng hỏi Diệp Phàm, giống như có quyết
định gì đó.
- Đúng vậy. Chỉ cần hắn chịu cố gắng thì sẽ
không kém hơn tổ tiên Thánh thể đâu.
Diệp Phàm nói.
- Tổ tiên có lưu lại gì đó nhờ Tiếp dẫn sứ bảo
quản, có lẽ... Có thế có tác dụng với với ngươi và tôn nhi của ta.
Ông lão nói xong những lời này thì như đã giải
được một khúc mắc lớn, thở phào một hơi.