Tinh vực mênh mông, ánh sáng lấp lánh, không
có ai có thể đi tới điểm cuối. Tinh không xinh đẹp cũng ẩn chứa biết bao bí mật.
Từ xưa tới nay, trên tinh không cổ lộ này luôn
có một đám thanh niên mang giấc mộng, đạp bước phương xa, hướng tới mục tiêu của
chính mình, dùng nhiệt huyết mà phấn đấu, dùng sinh mệnh giao tranh, thuyết
minh lý tưởng, tỏa ra những đóa hoa sinh mệnh diễm lệ.
Trên đường quần hùng cạnh tranh, Bá vương tuyệt
đại sắp sửa quyết đấu với Thánh thể đến từ Táng Đế Tinh, tạo thành tiếng vang rất
lớn, phong ba ngập trời, tác động tới trái tim của phần đông tu sĩ.
Một trận chiến này là không thể tránh khỏi, mọi
người đều đang chờ đợi.
Thành thứ năm mươi Nhân tộc tọa lạc trong vũ
trụ, không phải ở trên hành tinh, phía trên có ánh sáng lấp lánh, từ trong vũ
trụ trút xuống đạo ngân như thác, xinh đẹp phi thường.
Nhưng có ai ngờ nơi này cũng đã chôn cất rất
nhiều xương cốt và máu tươi, chịu tang thương muôn đời. Bất kể là hiện tại hay
là Thiên Đình cổ, nơi này đều là trọng địa.
Diệp Phàm thở dài khẽ một hơi, nhìn vào vũ trụ
vô ngần, rực rỡ tinh hà, lẩm bẩm:
- Bao nhiêu anh kiệt chinh chiến trên thiên lộ,
lòng mong giấc mộng, tràn ngập nhiệt huyết, cuối cùng máu rơi tại dị vực, trở
thành xương cốt lạnh như băng.
Những năm gần đây hắn đạp cổ lộ mà đi, thấy được
rất nhiều sinh tử, không ít nhân hùng kinh diễm thây chất đầy đất. Từ xưa tới
nay hắn lại cảm thấy có một tia chán ghét.
- Như vậy có phải tốt không, cần có chiến ý đầy
đủ mới tốt!
Dương Vân Đằng nói. Ông lão này rất lo lắng
chuyện Bá vương sắp tới, cất lời nhắc nhở.
- Ta chỉ cảm khái mà thôi. Khi chống lại hắn
thì ý chí chiến đấu sẽ sôi sục.
Diệp Phàm nói.
Trong tinh không chôn rất nhiều anh kiệt, nhiều
năm sau người duy nhất bước lên được đỉnh cao sẽ phát hiện phía sau mình là một
con đường rất nhiều máu tươi, thi thể và hài cốt vô số.
Đây là sự huy hoàng sao? Đó là yên tĩnh thưởng
thức sự tàn khốc một mình.
- Thật ra đây cũng không phải là một con đường
máu. Chẳng qua cạnh tranh quá kịch liệt, ai nấy đều phấn khởi, quần hùng tranh
đấu mới diễn biến tới mức này.
Tiếp dẫn sứ nói.
Đây là con đường đã tồn tại từ thời Thiên Đình
cổ, vốn là một di tích tối cổ, là con đường thông thiên để cho hậu nhân quật khởi,
kết quả ngày nay lại trở nên tàn khốc như vậy.
Tiếp dẫn sứ lại nói:
- Thật ra vì trường sinh bất hủ, vì có thể bước
tới bước kia thì dù là máu tươi ngập trời, chết đi bao nhiêu cũng đáng.
Mọi người đều tranh đấu trên con đường này, thất
bại đến chết mới thôi. Dù là Đại đế cổ cùng khó trường sinh, thua bởi năm tháng
vô tình.
Thành tiên, từ xưa tới nay đã là giấc mộng của
anh kiệt từ thế hệ, nhưng cuối cùng vẫn không thể cầu.
Lời nói của Tiếp dẫn sứ có lẽ là vô tình nhưng
cũng không phải là không chân thật. Nếu có người bước được tới bước đó thì hy
sinh cả một thế ệ, mấy thế hệ cũng có làm sao? Vì hắn đã vạch ra một tiên lộ
chân thật cho hậu nhân.
Nếu chân chính thành công, ý nghĩa sẽ là sâu
xa không thể đánh giá, công cao chấn muôn đời, hơn cả Đại đế nhiều.
Diệp Phàm một mình đi tới cửa thành, từ nơi
này tiến vào trong tinh không. Hiện giờ đàm luận tiên đạo còn quá sớm, không phải
là thứ cảnh giới của hắn có khả năng chạm tới, còn việc khác cần phải làm.
- Đạo hữu muốn đi đâu?
Bỗng nhiên có một lão già chưa bao giờ gặp mặt
tiến tới.
- Tiến tinh không.
Diệp Phàm đáp.
- Hả, lão hủ nghe nói ngươi sắp tranh hùng với
Bá thể, tại sao lại chọn rời đi vào lúc này?
Lão già hỏi.
- Phàm là nơi ta đứng đều là chiến trường. Hắn
bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới. Ta không có thời gian chờ hắn.
Diệp Phàm cảm thấy có gì đó, cố ý nói như vậy.
- Thế thì không tốt lắm đâu. Nếu đã hẹn chiến
đấu thì tất nhiên phải chọn nơi mọi người chú ý, sao có thể sai hẹn được?
Lão già nói.
Diệp Phàm cười lạnh nói:
- Ta đã từng nói là nhất định quyết đấu ở đây,
ngươi quan tâm làm gì?
Nói xong hắn bước ra cửa thành, từng bước đi
vào tinh không. Bởi vì Thành thứ năm mươi Nhân tộc xây dựng trong tinh không
nên thoạt nhìn rất yên bình thần thánh.
- Lý quân Tín sư ngươi tại sao lại ở đây? Tiếp
dẫn sứ đang đợi ngươi đó.
Một trưởng binh bảo vệ cửa thành tiến lên nói
với lão già này.
- Được, ta đi đây.
Lão già gật đầu.
Ánh sáng bạc chiếu rọi. Cả phiến tinh không
này đã bố trí Pháp trận, có thể tụ tập tinh hà, bao phủ cổ thành, đứng tại khu
vực này toàn thân đều có ánh sáng bao phủ, có vẻ mông lung mà thánh khiết.
Diệp Phàm đứng bên ngoài cổ thành trong chốc
lát, bị ánh sáng trắng bạc bao phủ, cảm nhận sự an lành và yên lặng. Trong mắt
phàm nhân bọn họ đã là tiên. Những tu sĩ không cho là như vậy.
Nếu là tiên thì bọn họ còn gì để theo đuổi
không?
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa
thành đã đóng. Hắn nói khẽ:
- Trên cổ lộ, các đại Tiếp dẫn sứ, Hộ đạo giả
cũng không phải đồng lòng rồi.
Tiếp dẫn sứ Triệu Công Nghĩa của Thành thứ năm
mươi Nhân tộc cùng với một số Hộ đạo giả chí cường không hy vọng hai thể chất
chí tôn va chạm vào lúc này. Nhưng trên con đường phía trước lại có người hy vọng
có một trận chiến khuynh thể. Từ trên người Tín sứ cũng có thể nhìn ra chút
manh mối rồi.
Thậm chí trên tinh không cổ lộ có một số người
bảo vệ còn thể hiện một loại địch ý.
Diệp Phàm tiến vào trong tinh không tất nhiên
không phải muốn rời đi. Việc gấp gáp nhất trước mắt là chuẩn bị cho chiến
tranh, phân cao thấp với Bá vương, liều mạng huyết chiến trong tinh không,
tranh đoạt vị trí chí tôn.
Trong vũ trụ, ánh sáng lấp lánh. Diệp Phàm
nhìn về phía Thần Đồ rất lợn do Thiên Đình cổ lưu lại. Hai viên Sinh Mệnh cổ
Tinh lớn tới cực điểm, vô số vẫn thạch tạo thành đường phân chia âm dương. Nơi
này chôn dấu rất nhiều bí mật.
- Nơi này sẽ là chiến trường của ta!
Diệp Phàm cất bước, nhật nguyệt đảo ngược,
tinh quang bay múa. Hắn đã tu bí quyết chừ Hành tới cảnh giới xuất thần nhập
hóa, thăm dò trong này, chính thức tiến hành kiếm tra một phen.
Chiến đấu cùng giai thì hắn không sợ bất luận
kẻ nào. Nhưng người đó vi phạm ước định của cổ lộ, đánh ngược trở về, dùng cảnh
giới cao hơn áp chế vậy thì hắn nguy rồi.
- Nguyên Thiên cổ trận sống lại đi, tái hiện
phong thái ngày xưa.
Diệp Phàm di chuyển trong đám vẫn thạch, còn
chữa trị từng tòa Pháp trận cổ, rất nhiều trận vốn đã tan biến được hắn phục hồi,
lóe lên ánh sáng.
Cổ trận sống lại cần tập trung toàn tâm toàn ý
vào đó, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì cần dùng tinh khí thần khắc vào, vì thế
Pháp trận mới thông linh.
Hắn cùng không phải muốn khôi phục hoàn toàn
thần trận của khối tinh vực này. Hiển nhiên điều đó là không có khả năng. Công
trình này quá lớn, hắn chỉ cần bày ra một chiến trường là đủ.
Trong đó có một tòa Pháp trận mà hắn coi trọng
nhất, là quảng trường do tổ sư Nguyên Thiên đời thứ tư, Ngô Dịch dựng lên tại Tử
Thành Địa phủ. Cả vùng đạo văn huyền ảo phức tạp, có rất nhiều trận đồ tràn ngập
vết máu, gia tăng thần năng, khí thế to lớn mênh mông.
Có thể nói, trận chiến ấy Ngô Dịch gần như có
thế tiên thiên bất bại, liều mạng huyết chiến với Diệp Phàm. Mà trận đồ kia phát
huy tác dụng rất lớn, không ngừng tăng cường chiến lực cho hắn.
- Diệp đạo hữu dừng bước.
Trong tinh không truyền tới thần niệm dao động.
Một đoàn người hướng về phía này, rõ ràng là lão già vừa gặp ở cửa thành, lên
tiếng ngăn cản hắn.
Diệp Phàm dừng lại nhìn bọn họ. Đám người này
tổng cộng có sáu người, ngoại trừ lão già này ra thì còn có Liễu Vân, lại có một
nữ nhân rất xinh đẹp.
Những người khác tuy không phải xuất chúng, tướng
mạo bình thường, dáng người bậc trung nhưng tu vi lại khiến người ta không thể
khinh thường, là một Vương của Thánh nhân rất cường đại.
- Các ngươi có việc gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói Diệp Phàm muốn rời khỏi vùng tinh
không này nên chúng ta cố ý tới khuyên bảo. Nếu đã ước chiến với Bá vương thì
không nên im lặng rời đi như vậy.
Nữ nhân kia thản nhiên nói.
Diệp Phàm biết những người này đều đứng về
phái Bá vương, tưởng hắn bỏ chạy nên đuổi theo ngăn cản.
- Ngươi là ai?
- Từ Lỵ tiên tử là ấu nữ của Tiếp dẫn sứ thành
thứ tám mươi mốt của Nhân tộc.
Liễu Vân đứng một bên giới thiệu.
Diệp Phàm nghe vậy gật đầu nói:
- Chuyển của ta có liên quan tới thành thứ tám
mươi mốt không?
Chín chín tám mươi mốt, hiển nhiên thành đó vô
cùng trọng yếu. Thân là Tiếp dân sứ của thành này tất nhiên không phải là hạng
phàm tục. Ngày này con gái của hắn tới đây rồi, đại biểu cho khuynh hướng của một
số người.
- Sao lại không có quan hệ với chúng ta? Chuyện
Thánh thể và Bá vương quyết đấu đã sớm lan truyền khắp cổ lộ. Ta cùng là một
người xem cuộc chiến, tất nhiên có tư cách giám sát.
Mày ngài của Từ Lỵ nhướng lên, hất chiếc cằm
trắng nốn, giống như một con khổng tước cao ngạo vậy.
- Không có đầu óc.
Diệp Phàm bình luận.
- Ngươi nói ai không có đầu óc. Chính mình
không đánh mà chạy, không dám chiến với Bá vương lại còn dám nói lung tung với
ta.
Vẻ mặt Từ Lỵ tràn ngập khinh thường.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn nàng một cái nói:
- Các ngươi tới đây khiêu khích, cảm thấy có
thể thay Bá vương đánh gục ta sao?
- Bá vương tư thế oai hùng, giết ngươi tất
nhiên không tốn nhiều sức, cần gì chúng ta động thủ. Chỉ muốn ngăn cản ngươi bỏ
chạy mà thôi.
Từ Lỵ nói tới Bá vương thì thần thái tỏa sáng,
đôi mắt đẹp lấp lánh kinh người, lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
- Mê muội.
Diệp Phàm liền phun hai chữ này.
Từ Lỵ tức nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi,
giống như một con báo cái, muốn lập tức lao lên.
- Diệp huynh, đại trượng phu sinh ra trên thế
gian phải sống cho oanh liệt, sao lại sợ chiến đấu chứ.
Lão già Tín sứ kia nói. Chính là hắn mật báo
cho mấy người này đuổi tới.
- Quan hệ gì tới ngươi?
Diệp Phàm liếc hắn.
- Ta nghĩ Diệp huynh cùng không phải muốn rời
đi mà đang thăm dò chiến trường phải không?
Nam nhân cầm đầu nhìn như bình thường kia lên
tiếng.
- Hừ, hắn muốn chạy trốn khỏi cổ lộ thôi. Bá
vương không thể tranh hùng. Hẳn sợ hãi rồi.
Từ Lỵ không bỏ qua, thật sự bị lời nói cua Diệp
Phàm vừa rồi chọc tức.
Diệp Phàm không để ý tới nàng mà nhìn nam nhân
cầm đầu, hỏi:
- Ngươi là ai?
- Thích Chinh!
Đối phương đáp.
- Đây là cháu lớn của Hộ đạo giả Nhân tộc
Thích Thiên tiền bối.
Liễu Vân lại nói, không hề che dấu thân phận
phi phàm của nam nhân kia.
- Lai lịch thật lớn.
Diệp Phàm nói.
Những người này quả nhiên không ai là hạng người
đơn giản. Con gái của Tiếp dẫn sứ thành thứ tám mươi mốt của Nhân tộc, cháu lớn
của Hộ đạo giả trên cổ lộ cũng tới đây. Có thể thấy ý đồ của những người trên
con đường phía trước rất nghiêm trọng. Bọn họ trước sau tới đây đã thuyết minh
một số vấn đề.
Diệp Phàm than nhẹ. Triệu Công Nghĩa tại Thành
thứ năm mươi Nhân tộc chiếu cố tới hắn một chút tất nhiên con đường phía trước
cùng có người đứng về phía Bá vương. Đó là chuyện không thể tránh khỏi.
- Ý đồ của các ngươi ta đã rõ ràng. Ta nếu thật
sự muốn rời khỏi phiến tinh không này các ngươi sẽ làm sao?
Diệp Phàm bình thản nói.
- Diệp đạo huynh thật sự sợ sao?
Lão Tín sứ nói.
- Ta biết hắn muốn trốn mà. Trên cổ lộ ai dám
tranh hùng với Bá vương. Ngay cả Đế Thiên, Đại Ma Thần, Nhân Vương đều phải sợ
lui!
Từ Lỵ hất chiếc cằm trắng nốn, lộ nụ cười lạnh.
Thích Chinh bình tĩnh nói:
- Chúng ta đều biết Diệp huynh nói đùa, không
có khả năng rời đi. Nhưng ta vẫn phải nhắc nhờ Diệp huynh một chút. Nếu ngươi
thực sự muốn chạy thì chúng ta sẽ ngăn cản ngươi, không cho phép ngươi rời khỏi
phiến tinh không này. Bởi vì Bá vương nói nhất định phải quyết chiến tại đây.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói:
- Các ngươi nói đùa đấy à. Ai không biết còn
tường Bá vương là Đại đế Nhân tộc. Các ngươi có thể quỳ lạy và ngường mộ hắn
nhưng đừng có áp đặt ý chí của hắn lên ta. Pháp chỉ trong mắt các ngươi đối với
ta chỉ là phế chỉ. Kẻ mà các ngươi nói tới đối với ta chỉ là một đối thủ, không
hơn không kém.
Sắc mặt đám người lập tức âm trầm hẳn.
- À, các ngươi cùng tiến tới ngăn chặn ta, muốn
khống chế ta, có chịu phạt, ngoan ngoãn đào quặng cho ta không?
Diệp Phàm nhìn về phía bọn họ, lời nói tuy rất
nhẹ nhàng nhưng lại có sự uy nghiêm vô hình.