Thời gian trôi qua, năm tháng trở nên mạnh, chứng
kiến đều là đổ nát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm toàn thân lạnh như băng, rốt cuộc hắn
đã mất đi bao nhiêu năm tháng, đó chính là hắn sao. Người đầu tóc bạc tung bay
trong gương đồng, tuy rằng thân thể còn rất thẳng, nhưng trên mặt lại lưu lại rất
nhiều vết nhăn của năm tháng.
Hắn đã không còn trẻ tuổi, ngay cả Thánh thể đều
già nua, đây phải là một đoạn năm tháng đáng sợ cỡ nào? Hắn đánh mất rồi!
- Ta không tin!
Diệp Phàm cho rằng đây là một cảnh trong mơ, đều
không phải là thực cảnh, bằng không điều này thật đáng sợ. Cả đời mờ mịt, Thánh
thể thọ mệnh một vạn năm đều đã già đi, ở trên đời này hắn còn có thể nhìn thấy
ai.
Ngón tay phải xẹt qua trên cổ tay bên trái,
máu tươi chảy ra, truyền đến cảm giác đau nhức, đây cũng không phải cảnh trong
mơ, hết thảy đều là chân thật.
Diệp Phàm nguyên thần xuất khiếu, tiểu nhân
màu vàng cao bằng nắm tay trong nháy mắt đột phá ngăn cách thời không, nhìn ra
hư không vũ trụ xa thật xa, lọt vào trong tầm mắt hết thảy là hoang vắng và vỡ
nát.
Vũ trụ lạnh như băng như là chết đi rồi, cái
gì cũng không có, cái gì đều không thể nhận ra, từng mảng lớn tinh tú vĩnh viễn
ảm đạm, hoàn toàn dập tắt.
Năm tháng vạn năm đến nay không biết đã xảy ra
một hồi đại chiến đáng sợ như thế nào, mà vũ trụ lại thành cái dạng này? Diệp
Phàm lòng đau xót, hắn vẫn không thể tin tưởng kết quả này.
Tại sao có thể như vậy, có thể nào như thế?!
Điều này không thể tưởng tượng, nhìn nam nhân
già lão trên mặt có nếp nhăn trong kính kia thật tang thương, trong lòng hắn
đang rung động: nếu thật sự trôi qua nhiều năm như vậy, tất cả thân nhân, bằng
hữu đều sẽ mất hết rồi.
Ngay cả con gái đáng yêu mới sinh, chỉ một tuổi
kia, ngày nay chỉ sợ cũng sớm hồn về trong đất vàng, những điều này nếu là thật,
hắn cảm giác hít thở không thông.
Tiểu Tử trắng đẹp, mới hơn một tuổi rất thích
bám theo hắn, nhưng cũng không có ở bên cạnh bao lâu, luôn luôn cách biệt, ngày
nay lại là kết quả này.
Diệp Phàm thét dài một tiếng, hắn không thể chấp
nhận, nhìn thoáng qua Thần hải màu vàng khô cạn sắp biến mất. Thả người chìm
sâu vào vòm trời, hắn vượt qua tinh hệ chạy tới hướng từng là Thiên Đình.
Diệp Phàm không ngừng nói cho chính mình đây
là một cảnh hư ảo, không phải chân thật. Nhưng thân thể đau nhức, nguyên thần lạnh,
thí nghiệm đủ loại biện pháp đều chứng thật điều này không phải cảnh trong mơ.
Hắn hận muốn điên lên, tại sao có thể như vậy?
- Ta không chấp nhận!
Khắp vũ trụ đều vang vọng tiếng gầm gừ hùng hồn
của hắn, chấn động một số tinh tú tàn phá đều lần lượt nổ tung, làm cho vũ trụ ảm
đạm càng thêm lạnh lẽo.
Hắn vượt qua tinh không, từng bước chính là một
mảng tinh vực, biến mất ở dưới chân, loại đạo và pháp này cường đại tới mức chỉ
một ý niệm là tiêu diệt bát hoang, nhưng hắn cũng không có một chút mừng rỡ.
Dọc theo đường đi này, hắn chứng kiến đều là cảnh
đổ nát, vốn không có nhìn thấy một tinh không nào hoàn hảo, rất nhiều tinh tú đều
vỡ tan, bụi vũ trụ trôi nổi, ngẫu nhiên còn có máu và đoạn xương, cùng với mảnh
nhỏ binh khí, lạnh giá mà ác liệt.
Diệp Phàm luôn miệng không thừa nhận, nhưng
trong lòng lại sớm đau xót xé rách tim gan. Đây không phải là ảo cảnh! Mấy ngàn
năm, hay cả vạn năm trước từng phát sinh một hồi đại chiến đáng sợ, cả vũ trụ
này đều bị đánh cho điêu tàn, mà hắn lại bỏ qua!
Dọc theo đường đi này hắn không có nhìn thấy một
sinh linh nào còn sống, nơi nơi đều là tĩnh mịch... rốt cục tới gần, tới chỗ
tinh vực tổng bộ Thiên Đình.
Trong lòng hắn liền phát lạnh, địa phương này
là một mảng đổ nát. Tinh tú đều vỡ tan, về phần những Thần đảo treo lơ lửng giữa
trời kia đều đã thành bụi bậm.
Diệp Phàm nổi điên vọt vào trong chỗ sâu, người
nào cũng không còn lại, không phát hiện, địa phương này đã sớm trở thành di
tích, chỉ có dấu máu và gạch ngói vụn.
- Không!
Diệp Phàm bi thương gào rống. Khi chân chính
nhìn thấy kết quả, toàn thân hắn đều run rẩy, nắm chặt nắm tay, sấc mặt tái nhợt.
Tất cả hy vọng đều tan biến, Thiên Đình không
còn tồn tại nữa, hắn muốn tìm mọi thứ, kết quả lại phát hiện không có một chút
dấu vết.
- Truy về nguồn gốc!
Diệp Phàm giống như nổi điên rống to, vừa kêu
lên tinh không vỡ ra, địa
phương này lập tức bị hỗn độn khí bao phủ, hắn
thấy được rất nhiều hình ảnh tàn phá, tiếng hô sát rung trời.
Thiên binh thiên tướng đang xung phong liều chết,
phá vây, đại quân Âm Linh đang tiến công, máu chảy thành sông, còn có một tòa
Hoàng Sào thật lớn treo ở phía trên, quét xuống chùm tia sáng làm cho từng mảng
Thiên Tướng ngã xuống.
- Lão Tử liều mạng với các ngươi!
Một tiếng thét dài, Bàng Bác nhảy vọt lên trời
cao, tóc tai bù xù, uy áp Chuẩn đế cường đại đánh rách tả tơi tinh không.
Thế nhưng chờ đợi hắn lại là một bàn tay to vô
tình, từ phương hướng Địa phủ kia, một tồn tại toàn thân đều bị sương mù bao phủ,
như Cổ Hoàng vô thượng dùng sức vỗ tới.
“Phốc!”
Trên bầu trời chỉ còn lại một mảnh màu đỏ tươi
đẹp mà thê lương, mưa máu bay vãi ra, Bàng Bác vĩnh viễn biến mất không thấy nữa.
- Thúc thúc! Bàng Bác thúc thúc cũng mất rồi!
Hu hu... Người xấu các ngươi trả mạng thúc thúc ta đây!
Tiểu Tử khóc lớn, bất lực đứng trên một tòa Thần
đảo.
Bé thoạt nhìn chỉ có mấy tuổi, căn bản là chưa
từng lớn lên, còn nhỏ như vậy, trên mặt đều là nước mắt.
- Ngay lúc ta rời đi không tới mấy năm đã phát
sinh rồi sao?
Trên mặt Diệp Phàm đã tràn đầy nước mắt! Bàng
Bác a, cứ như vậy mất đi sao? Thân thể hắn đều run run.
- A...
Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch hét lên giận dữ, bay
ngược lên cao, Thần Nữ Lô trong tay tản phát ra hào quang hừng hực, mặt trên
bay ra một vầng mặt trời, múa động ra chín con Thần Hoàng, hóa thành ngọn lửa
ngập trời, nhằm về phía bầu trời.
Bọn họ liều mạng, không cam lòng chấp nhận loại
kết cục này, dùng hết khả năng đọ sức một lần, vứt bỏ sống chết.
Thế nhưng, hoàn toàn không có mảy may tác dụng.
Thân ảnh bao phủ trong sương mù ở xa xa kia, tung một quyền đánh lại đây, bàn
tay đen nhánh trực tiếp vỗ vào trên Thần lô.
“Rắc rắc...”
Thần Nữ Lô vỡ ra, mặc dù là Đại đế tự tay luyện
chế cũng không được, lúc này hóa thành mấy trăm mảnh nhỏ bay đi khắp bốn phương
tám hướng... không đả thương được người kia chút nào.
Cùng lúc đó, Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch đều rên
lên, bàn tay to màu đen áp chế, bọn họ từ đầu đến chân tấc tấc vỡ ra, thịt và
xương đều hóa thành màn sương máu, từ đó xoá tên trên thế gian.
- Các ngươi đừng giết thúc thúc... lại mất đi
hai người rồi!
Tiểu Tử quỳ trên mặt đất khóc lớn.
Đây là một loại hình ảnh bi thảm, Diệp Phàm thấy
mà tim như bị đao cắt. Hắn nắm chặt nắm tay, cả người đều run rẩy, từng là
huynh đệ thật tốt, cứ như vậy chết trận sao?
Đây là hình ảnh của bao nhiêu năm trước, đại
khái đã qua một vạn năm rồi. Hắn không ngừng bi thương gào rống, hận không thể
xé rách hư không, trở lại thời đại năm đó để tham chiến!
Diệp Phàm cắn môi đến miệng đầy máu, ngón tay
đều giết chặt kêu rốp rốp, toàn thân run run, huynh đệ từng vào sinh ra tử,
cách xa nhau vạn năm nhìn bọn họ chết đi, trong lòng đau khổ và tuyệt vọng tới
cực điểm.
- Hu hu...
Tiểu Tử quỳ ở nơi đó, khóc lớn, vừa kêu lên những
cái tên quen thuộc trong Thiên Đình, vừa dùng bàn tay nhỏ bé cào đống đổ nát
trên đảo.
Trong lòng Diệp Phàm run lên, ở bên cạnh Tiểu
Tử có một đống đổ nát, nơi đó không có bóng dáng Cơ Tử Nguyệt, nhưng trong đống
đổ nát lại có nhiều điếm vết máu cùng với một góc áo tím.
Thân thể Diệp Phàm lảo đảo kịch liệt, tuy rằng
sớm đoán được kết cục nhưng vẫn không kiềm nổi hai tai nổ ầm ầm, trong lòng đau
nhói, hắn thất tha thất thểu bước tới, trong miệng phát ra tiếng kêu bi thương.
- Tử Nguyệt...
Tại sao có thể như vậy? Nữ nhân từng tươi cười
đáng yêu, nữ nhân ở dưới tinh không thật lâu chờ hắn trở về... cứ như vậy rời
đi.
Không hề nhìn thấy hình ảnh điêu linh của
nàng, chỉ có một góc áo tím, nhiều vết máu, điều này so với nhìn thấy nàng còn
tàn nhẫn hơn, đây là một loại kết cục thảm thiết khó có thể chịu đựng.
- Bổn hoàng cũng liều mạng với các ngươi!
Là Đại hắc cẩu, con mắt ngay mi tâm nó dựng thẳng
nhỏ máu, nó tản phát ra một loại khí tức khủng bố, phóng về phía Địa phủ.
Mà lần này, không chỉ có thân ảnh bao phủ
trong sương mù kia thò bàn tay to đánh tới, mà trong Hoàng Sào màu máu treo ở
phía trên Thiên Đình cũng có một bàn tay mềm mại trong suốt thò ra phóng lớn,
chụp lấy Hắc Hoàng.
Hắc Hoàng tửng đi theo Vô Thủy Đại đế, Địa phủ
với Hoàng triều đều muốn tranh đoạt nó, bắt giữ bắt sống là lựa chọn lý tưởng
nhất. Có lẽ sẽ tìm được bí mật về Vô Thủy Đại đế.
Hắc Hoàng cười to bi tráng, nhưng ứong mắt lại
tràn ngập quyết liệt. Bên cạnh vô số trận thai toàn bộ sáng lên, cùng theo thân
thể của nó cùng nhau thiêu đốt, cháy lên hừng hực.
- Tiểu tử! Ngươi thiếu ta một cái Tiên Thiên
Thánh Thể Đạo Thai, bằng không đám ngưu quỷ xà thần này đều đã bị đánh thành mảnh
vụn!
Nó rống to, sau đó liền nổ tung ở giữa hai bàn
tay to kia, từ đó kết thúc.
- Con của Thánh thể sao, ta muốn!
Trong Hoàng Sào truyền đến thanh âm nữ nhân
giòn tan động lòng người, bàn tay trắng mịn thò ra, chụp xuống Tiểu Tử chỉ có mấy
tuổi, định đoạt bắt bé vào tay.
- Chúng ta cần huyết mạch của Thánh thể. Đứa
nhỏ này chỉ có thể về với Địa phủ!
Người của Địa phủ lạnh lùng nói.
- Ta cần nó!
Nữ nhân bên trong Hoàng Sào kiên trì không bỏ.
- Vì để kiềm chế nữ nhân đạo quả vô thượng
kia, ngay cả Minh Hoàng ngủ say đều bị bức sống lại, Địa phủ trả giá nhiều như
vậy, như thế nào cho phép người khác lựa lấy chiến quả!
Người trong màn sương mù lạnh lùng đáp lại.
- Không phải có một Thánh thể bị các ngươi trấn
áp rồi sao, còn chưa đủ ư?
- Không đủ!
Hai đại đầu sỏ tranh chấp.
Trên Thần đảo, Tiểu Tử mặt đầy nước mắt, “hu
hu” khóc lớn, cố hết sức móc gạch ngói vụn trong đống đổ nát, bàn tay nhỏ bé đều
chảy đầy máu, trong miệng không ngừng gọi:
- Nương... nương trở về đi!
Tim Diệp Phàm ri máu, rít gào trầm thấp, trên
mặt chảy xuống nước mắt nóng bỏng. Không biết đã bao nhiêu năm hắn chưa từng
khóc, hiện tại hắn là cực kỳ bi ai như vậy, thân nhân, bằng hữu, cùng bọn họ xa
cách một vạn năm!
Hắn muốn ra tay, nhưng không phải ở thời không
đó! Hắn bi thương điên cuồng gào rống, nhưng không thể trở lại quá khứ, chỉ có
thể cách một đoạn năm tháng mà xem, hận mà không đủ sức.
“Ầm!”
Thiên địa nổ tung, Thiên Hậu trong Hoàng Sào với
đầu sỏ Địa phủ tranh đoạt Tiểu Tử, tất cả đều muốn bắt bé vào tay.
Loại dao động này vô cùng to lớn, làm vỡ nát
vô số Thần đảo, một số tinh tú lại rời khỏi quỹ tích, hoặc vỡ nát, hoặc nứt ra.
Trong đống phế tích kia, hai người thân thể
không trọn vẹn đi ra.
Một người toàn thân phát ra ánh sáng mặt trời
chiếu rọi muôn đời, nửa thân thể phía dưới đã sớm mất đi, máu đang chảy ồ ồ. Hắn
đúng là Diệp Đồng, vừa đi ra liền che chắn bảo hộ Tiểu Tử ở phía sau, phẫn nộ
nhằm lên phía bầu trời.
Người kia mặc dù mất đi cánh tay phải, tuy rằng
trong lòng chua xót, nhưng trên mặt vẫn như cũ điềm tĩnh, với một tay cụt ôm lấy
Tiểu Tử, dỗ bé đừng khóc phóng vọt đi phương xa.
Thái dương nổ tung, màn ánh sáng màu vàng bay
vãi ra, Diệp Đồng phát ra một tiếng kêu không cam lòng, chấn động núi sông
thiên địa, không còn tồn tại nữa.
Mà Tiểu Tùng toàn thân thiêu đốt, muốn xé mở
không gian, đưa Tiểu Tử còn nhỏ đi vào cho bé chạy trốn, đó dĩ nhiên là lực lượng
thời gian.
Thiếu niên trong sáng giờ khắc này tài hoa tao
nhã, nhưng lại cười thực khổ sở, bản thân chìm sâu trong ánh lửa, cùng tồn tại
với thiên địa này, dần dần tiêu tán đi, bi thương!
Thế nhưng hai đại đầu sỏ trên bầu trời kia sao
có thể dễ dàng cho phép Tiểu Tử chạy trốn.
Diệp Phàm gào rống, nước mắt tuôn chảy, nhìn
thấy hai đệ tử yêu quý nhất, chưa từng nở rộ ra hào quang rực rỡ bản thân hẳn
phải có, mà cứ như vậy điêu linh, nước mắt làm mờ mắt hắn.
Còn có Tiểu Tử kia, từng nghịch ngợm đáng yêu
như vậy, lúc này lại bất lực giơ đôi tay nhỏ bé như là đang vẫy gọi hắn sao?
Thế nhưng hiện tại hẳn lại chỉ có thể đứng
nhìn, cách xa nhau một vạn năm lòng có áy náy, vô cùng thống khổ, lúc này hắn đầy
ngập bi thương, căm hận, điên cuồng!