Con đường thành tiên chung kết, kết cục ra
ngoài dự liệu của mọi người, khiến người ta vừa tiếc nuối vừa siât mình.
Mà một trận chiến cuối cùng này, tình hình chiến
đấu kịch liệt cũng vượt qua tưởng tượng của mọi người, trời sụp đất nứt, quỷ
khóc thần gào, từng mảng tinh hà ảm đạm.
Bốn đại chí tôn muốn đánh chết Diệp Phàm, bởi
vì bọn họ hoàn toàn mất đi hy vọng, vả lại sớm đã thăng hoa cực hạn, rốt cuộc
không thể sống qua kiếp này, phải phát tiết và báo thù.
Mà Diệp Phàm cũng muốn giết chết bọn họ, sợ sẽ
buông xuống một hồi hắc ám náo động xưa nay chưa từng có.
Bọn họ từ một vực này đánh qua một vực khác,
không chết không ngừng. Hiện tại không có lời gì dư thừa đáng nói, chỉ có làm
cho địch nhân đổ máu, ngã xuống mới thôi.
Mọi người đều hoảng sợ, một mình Diệp Phàm có
thể độc chiến với bốn chí tôn sao? Quả thực giống như chuyện thần thoại, quá mức
không đúng thực.
- Không có khả năng, trừ phi là Đế Tôn tái
sinh, hắn sao có thể có được chiến lực này?
- Là Thành Tiên Đỉnh! Không ngờ nó sống lại, một
lần nữa luyện chế thành, tái hiện trên đời này!
Thành Tiên Đỉnh đang nổ vang, không ngừng va
chạm. Ở trong tinh hà vũ trụ chiếu rọi ra ức vạn lũ ráng màu xanh biếc, phun ra
nuốt vào tinh khí đại vũ trụ, cứng chọi cứng với bốn chí tôn.
Tới cuối cùng, nó đặc biệt bao phủ Diệp Phàm ở
bên trong nó, rồi thừa nhận tất cả công kích. Diệp Phàm chỉ cần thúc dục cái đỉnh
này, cũng không cần gần người liều mạng đọ sức và liều mạng huyết chiến với những
chí tôn kia.
Bốn nhân vật cấp Đại đế, bọn họ toàn lực ra
tay tự nhiên sẽ đánh cho tinh vực hủy diệt, nhưng cũng rất khó đánh nát Thành
Tiên Đỉnh, mặc dù là bốn người liên thu.
“Sát...”
Tới cuối cùng, truyền đến thanh âm pháp khí
Hoàng Đạo vỡ nát, máu tươi bắn ra trong tinh không.
Không có người nào biết đã xảy ra một loại thảm
chiến như thế nào, không người nào có thể đến gần biên hoang vũ trụ trong thiên
địa mờ mịt này. Năm đại cao thủ chiến đến điên cuồng.
Phốc!
Diệp Phàm phun ra một ngụm máu lớn, cái đỉnh rồi
lại cũng bị chấn nát một lần, toàn thân là thương, đạo ngân đan chéo ngang dọc
tác dụng ở trên người hắn.
“Răng rắc!
Cuối cùng, Thành Tiên Đỉnh đều không chịu nổi,
xuất hiện vết rạn nứt, một trận chiến này cứng đối cứng, nó cố gắng tìm kiếm cơ
hội cứng chọi cứng, chính là vì muốn giải thoát.
Bốn đại chí tôn cũng đều đẫm máu, hơn nữa quan
trọng nhất là... Thời gian sắp hết, bọn họ sẽ từ trong trạng thái thăng hoa ngã
xuống, từ đó không còn tồn tại nữa.
Đúng vậy, lần này không có gì trì hoãn, cho dù
bọn họ có thể cắn nuốt đến tinh khí sinh mệnh vô cùng tận cũng không được, chịu
đựng năm tháng quá lâu rồi, vả lại còn thăng hoa, trừ phi có kỳ tích phát sinh.
“Ầm!”
Trong vòm trời mênh mông, tinh vực nổ tung, vẫn
thạch bay bắn ra, một mảng hỗn loạn, tinh vực hoàn toàn bị đánh tới sôi trào.
- Một trận chiến này muốn diệt thế sao?!
Chúng sinh sợ run, một trận chiến này kịch liệt
không yếu chút nào so với hắc ám náo động đáng sợ nhất, nếu cứ tiếp tục như vậy
vũ trụ đều sẽ bị đập nát, đến lúc đó các tộc đều phải gặp tai họa.
Cảm giác thực rõ ràng, phạm vi chiến trường
càng lúc càng lớn, đến cuối cùng chung quy sẽ có không ít sinh mệnh tinh tú bị
lan đến gần.
- A...
Rốt cục, một vị chí tôn rống to, cực hạn mà diệt,
từ đỉnh phong giảm hạ xuống, toàn thân hào quang vạn trượng tất cả đều hóa
thành u ám, hắn bị Thành Tiên Đỉnh va chạm vỡ nát ở trên bầu trời.
“Rắc!”
Mà khe nứt trên cái đỉnh đồng xanh càng lúc
càng lớn, mắt thấy sắp giải thể, mặt khác ba vị chí tôn điên cuồng công kích,
chính là dù chết cũng phải lôi kéo theo Diệp Phàm.
Ở trong mắt bọn họ, Diệp Phàm tội đáng chết vạn
lần, dập tắt hy vọng thành tiên của họ, nếu không tự tay đâm chết hắn chính là
có chết đi hơi giận củng khó tiêu tan.
“Ầm!”
Cuối cùng, đốm sáng sáng lạn bay đầy trời,
Thành Tiên Đính nổ tung! Rốt cục
ở dưới tình huống cố ý cứng chọi cứng nó giải
thể, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay bắn ra phía phương xa.
Thần niệm giày giụa, thét dài một tiếng, nó
thăng hoa cực hạn, đem một đạo lạc ấn đưa cho Diệp Phàm, rồi sau đó tự thân nứt
nẻ, khí tức khủng bố kia nhanh chóng hạ thấp.
Một đạo lại một đạo Thần tắc vô thượng bay đi,
hóa thành lưu quang biến mất ở trong vũ trụ.
Một tiểu mập mạp trần truồng giãy thoát đi ra,
bộ dáng chỉ chừng hai ba tuổi, đầy vẻ mơ hồ, nó hóa thành thân người, trở thành
một sinh linh chân chính.
Đây là một vòng luân hồi, kết quả, nó chung
quy lại từ trong cái đỉnh vượt thoát ra. Đế Tôn bày ra chuẩn bị ở sau cũng vô dụng.
Diệp Phàm một tay xách lấy nó lại đây, rồi sau
đó thu vào Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh vỡ nát không chịu nổi, rồi thu vào Tiên Thai
trong mi tâm, dùng hết khả năng bảo hộ nó.
Hôm nay nếu không nhờ có Thành Tiên Đỉnh, khẳng
định hắn không thể chống lại bốn chí tôn, hắn vẫn là một hậu bối, không có
thành Đế chân chính, còn không có khả năng chống lại bốn vị cao thủ Hoàng Đạo
cùng bắt tay nhau đuổi giết.
Thế nhưng, chính là nhờ có Thành Tiên Đỉnh làm
cho hết thảy đã xảy ra thay đổi, một người Diệp Phàm trấn áp được loạn động lần
này, làm cho bọn họ nuốt hận.
- A...
Lại có người gào rống, rời khỏi trạng thái
thăng hoa, toàn thân ảm đạm, bị Diệp Phàm tung một quyền đánh chết, hóa thành
màn sương máu, không còn tồn tại nữa.
Đương nhiên, huyết tinh của hai người chết đi
cũng bị hắn thu đi, không lưu lại cho hai người kia, miễn cho bọn họ kéo dài thời
gian tử vong.
Đại thế đã mất, hai người còn lại thở dài, bốn
người rồi lại không có đánh chết Diệp Phàm, cái này còn có mặt mũi gì nữa? Bọn
họ đều từng là Hoàng thái cổ, vô địch thiên hạ, lại có một ngày như vậy.
Tiên lộ kết thúc, một trận chiến chung cực,
không có người nào biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hào quang khuếch
tán, biên hoang vũ trụ bị hủy diệt phần lớn!
Một vài đại tộc chí cường thì thông qua pháp
trận cổ xưa thấy được một ít quang ảnh, nghe được tiếng thét dài và cuồng ca bi
thương.
Một trận chiến này kết thúc, thời gian rất lâu
cũng không có người nào dám đặt chân nhìn kết quả.
Thẳng đến nửa tháng sau, có người ý vào lá gan
đi tới, đi vào trong đó thấy được một cảnh tượng thê lương, vô số tinh tú vỡ
nát, máu nhiễm đỏ vũ trụ.
Những máu đó đều là của chí tôn, bọn họ sau
khi nổ tung, thân thể có thể sẽ hóa thành tinh hệ lớn như vậy, nhưng ngày nay lại
không có một khối xương với thịt đầy đủ, tất cả một màu đỏ thẫm, thảm trạng
không nhẫn tâm nhìn thấy.
- Chúng ta tìm được máu thịt của chí tôn, có
thể luyện hóa thành thần đan sao?
Người tới đây nơm nớp lo sợ, trong lòng tràn
ngập hy vọng và sợ hãi.
- Thánh thể Diệp Phàm đâu, chẳng lẽ chết trận
rồi sao? Thật đáng tiếc!
Có người khác nói nhỏ.
Sau khi một số cường giả tới nơi, sự yên lặng
bị phá vỡ, rất nhiều người đều muốn thu thập máu Đế, để luyện Thần Đan trường
sinh.
- Ô! Nơi đó có một cỗ thi thể có một người...
Đột nhiên, mọi người hoảng sợ, ở trong vô tận
tinh tú tàn phá, có một thi thể rách nát nhích động, chậm rãi ngồi dậy, toàn
thân đều là miệng vết thương khủng bố.
Hắn vốn thiếu sinh cơ giống như một người chết,
nhưng ngồi xuống chỉ khoảnh khắc, tiếng tim đập cường đại tự nhiên mà chấn động
ra, dọa khiếp mọi người ở xa xa hoảng sợ rút lui.
“Phốc!”
Rất nhiều người phun ra một ngụm máu lớn, cực
nhanh đi xa.
Bởi vì, người kia quá mức khủng bố, khí tức
phóng ra ngoài tự nhiên mà thôi, bọn họ cũng đã không chịu nổi, mọi người đều
khiếp sợ, đây là uy thế của Đại đế co.
- Thánh thể Nhân tộc không có chết, hắn thắng
trận quyết chiến này!
Tin tức này như là sóng thủy triều cuốn đi khắp
các nơi vũ trụ, kinh động thế nhân. Chiến tích này quá huy hoàng, quả thực huyền
ảo có chút không đúng thực.
Diệp Phàm sinh cơ chậm rãi sống lại, thân thể
mang đầy thương tích đứng ở trong tinh không. Đợi nửa tháng, cuối cùng không
người nào xuất hiện nữa. Hắn nhìn ra phiến chiến trường đáng sợ xa xa này, bốn
vị chí tôn đã chết nhưng trong lòng hắn lại trống không.
- Trời có mắt! Thánh thể thẳng, hắc ám náo động
không có phát sinh!
- Diệp Thiên Đế vô địch!
Các nơi truyền đến tiếng hoan hô, mà bên ngoài
phiến chiến trường này có một số cường giả đang quan sát, tràn ngập kính sợ,
thân thể run rẩy.
Diệp Phàm yên lặng nhìn hết thảy, rồi sau đó
giơ tay chộp tới phiến vũ trụ phía trước, huyết khí còn sót lại đều bị thu nạp
tới, bị hắn nhét vào trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.
Chiến trường vỡ nát, không hề ít mảnh vỡ binh
khí, nhưng phần lớn đều hoàn toàn phế đi, ngay cả Thần Kim Tiên trên mặt đều bị
đánh thành phế liệu, bị mất Thần tính vốn có.
Bởi vì phút cuối cùng trong một trận chiến
này, chí tôn điên cuồng hợp nhất với binh khí, hao hết tất cả, làm tan biến Thần
tính.
Có thể dùng làm tài liệu binh khí cùng không
nhiều lắm, rất có hạn.
về phần mảnh vờ của cái đỉnh xanh nhưng thật
ra linh tính không giảm, chúng nó không có mất đi đặc tính tiên kim. Đáng tiếc
lần này nổ tung, lại không như trước, cường đại như Diệp Phàm cũng chỉ thu được hơn một nửa mà
thôi, phần còn dư rơi vãi ở khắp nơi vũ trụ.
- Ha ha... Ha ha ha khụ khụ...
Diệp Phàm cười to, cười kịch liệt tới ho khan,
máu từ trong miệng chảy ra, hai mắt cũng bị hơi nước làm mờ đi, đến cuối cùng
dĩ nhiên là một kết quả như vậy.
Người mộng thành tiên chưa thành tất cả đều đã
chết, người không muốn lại tiến vào trong Tiên vực thành tiên.
Đây là một loại kết cục như thế nào, thật sự
là đại sự phi thường châm chọc mà!
- Tử Nguyệt...
Hắn nhẹ nhàng kêu gọi. Không ngờ cứ như vậy biệt
ly! Con đường thành tiên mở ra lần sau chính là trăm vạn năm sau, còn làm thế
nào để gặp lại?
Nghĩ đến nàng, nghĩ đến dung nhan của nàng, Diệp
Phàm thở dài một tiếng thê lương, cứ như vậy tiên trần vĩnh viễn cách biệt, sao
hắn có thể tiếp nhận?
Còn nhớ rõ đủ loại mới gặp nhau năm đó, nàng
là hoạt bát như vậy, đôi mắt to linh động, hàm răng nhỏ nhắn sáng trong suốt,
luôn lạc quan, cười khẽ, đáng yêu như vậy.
Tiếp theo sau đó cùng có ly biệt, cách tinh
không nhìn từ xa, nàng ở dưới bầu trời đêm nguyện hứa chờ hắn trở về.
Từng tiếng cười đùa, giọng nói và dáng điệu
xinh đẹp ngày xưa dường như ngay ngày hôm qua, nhưng rốt cuộc lại khó có thể xuất
hiện chân thật.
Còn có Tiểu Tử chung đụng thì ít mà xa cách
thì nhiều! Diệp Phàm thường xuyên bế quan, hoặc là ra ngoài du lịch cảm ngộ, rất
ít ở bên nàng, từ nay về sau cùng khó mà nhìn thấy đứa con gái hoạt bát đáng
yêu này.
Vợ con đã thành tiên, khai sáng thần tích muôn
đời chưa từng có, đây là chuyện đáng để ăn mừng, nhưng với Diệp Phàm lại bi
thương thê lương, hắn nghiêng ngả lảo đảo ở trong vũ trụ không biết đi về đâu.
- Tiên lộ mất hồn, một hồi mộng ảo mà! Tới hiện
tại các ngươi còn tranh sao?!
Diệp Phàm cười to khóc lớn rống to, chấn động
bát hoang, truyền tới cấm địa
Sinh Mệnh.
- Tạ ơn Thánh thể trấn áp hắc ám náo động,
tránh khỏi một trường hạo kiếp!
Tu sĩ bình thường không nghe được tiếng quát của
hắn, đó chính là nhằm vào chí tôn, bọn họ đều ăn mừng, mọi người tin tưởng chiến
dịch này qua đi vũ trụ sẽ yên tĩnh một thời gian rất lâu, không cần lo lắng nữa.
Diệp Phàm toàn thân chảy máu, ôm bi thương mà
về, phá giải ra phong ấn của chín thế giới hỗn độn, bộ chúng Thiên Đình đều tái
hiện thế gian.
Hắn từng lưu lại mệnh lệnh, hắn không trở về,
mọi người vạn lần không thể xuất thế, bởi vì ai cũng không biết trong trận chiến
thành tiên sẽ phát sinh cái gì, khi nào mới chấm dứt.
- Sư phụ bị thương rồi!
- Diệp Phàm! Ngươi làm sao vậy, không có việc
gì chứ?!
Một đám người vọt tới.
- Ta không sao, tu dường vài năm thì tốt rồi,
các ngươi không cần lo lắng!
Diệp Phàm nói. Hắn sớm đã áp chế huyết khí và
dao động thần lực của bản thân.
- Sư nương và Tiểu Tử đâu, họ như thế nào
không trở về?
Mấy đệ tử của hắn đều sinh ra dự cảm không tốt.
Mọi người nghe nói cùng nhau trông lại.
- Họ thành tiên rồi!
Diệp Phàm muốn cười, nhưng khóe miệng lại tràn
ra một dòng máu.
- Cái gì, thành tiên?!
Mọi người đều khiếp sợ.
- Diệp Phàm! Ngươi không sao chứ?
Các huynh đệ tốt đều rất lo lắng.
- Ta không sao! Chưa diệt vùng cấm, ta liền bất
hủ, cuộc đời này ta phải chiến đấu đến cùng!
Diệp Phàm nói vang vang hữu lực, ánh mắt sáng
rực, lây lan tới mỗi người.