- Ngươi cho rằng chỉ cần thay đổi hình dáng là có thể che mắt được ta sao? Dù ngươi có lột da ra ta vẫn nhận ra được!
Ngô Trung Thiên dáng người to cao, hàm râu quai nón hơi run run, uy thế mạnh mẽ đến nỗi hùng sư cũng phải khiếp sợ, ánh mắt phát ra ánh hào quang rực rỡ
Đồ Phi đi qua đi lại xung quanh Diệp Phàm, hai mắt xoay tròn. Sau đó hắn liền cười ha ha, nói:
- Ta vẫn cảm thấy ngươi là tên đạo sĩ bất lương kia, ngươi thay hình đổi dáng cũng vì muốn che mắt bọn ta thôi. Muốn bọn ta tin ư? Trừ khi ngươi lấy được bằng chứng ra.
Diệp Phàm giật giật cái đạo bào quá khổ, nói:
- Đồ huynh ngươi thật làm khó ta quá, người khác không nhận ra cũng không sao, nhưng sao cả ngươi cũng không nhận ra? Chúng ta từng gặp nhau tại mỏ nguyên của Diêu Quang Thánh Địa mà.
- Ý, thằng nhóc này quả thật có chút mánh khoé, hình dáng bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn. Vừa nhìn đã biết là một tên đi ăn trộm chuyên nghiệp, chuyên dùng thuật pháp này để làm việc mờ ám mà.
Dám con cháu của nhóm giặc cướp lớn gào to lên.
Đồ Phì nở nụ cười gian, nói:
- Đơn giản thôi, chỉ cần ngươi lấy ra bộ y phục của Diêu Quang Thánh nữ được là đủ chứng minh rồi.
- Ngươi…làm vậy có sao không đó?
- Ngươi lấy ra cũng đâu có mất mát gì, người đáng phát điên lên là Diêu Hi, nhưng nàng ta lại không có ở đây.
Đồ Phi cười đùa, nói với đám tiểu thổ phỉ ở bên cạnh:
- Các ngươi không tin ta thật sao? Cho rằng Diêu Hi cao ngạo tại thượng không dính chút bụi trần kia không có khả năng bị người ta khi nhục sao? Vậy hôm nay ta cho các ngươi mở rộng tầm mắt một lần.
- Thật hay giả đây, nghe ý của ngươi, hắn không phải là Đoạn Đức sao?
Bọn thổ phỉ bên cạnh không thể tin được.
Thật sự thì Diệp Phàm không có ý xấu, hắn lấy bộ quần áo kia là vì muốn có một tấm bùa hộ mệnh vào những lúc nguy cấp mà thôi.
Cho nên hắn cũng không lấy ra, nhưng xương cốt toàn thân lại đột nhiên vang lên tiếng lách cách, chỉ một lát sau đã biến thành thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ bảy – Đồ Thiên, rồi giả bộ nói:
- Đồ Phi, không được càn quấy!
Đồ Phi:
- Á, ta ..không...
Một đám con cháu nhóm giặc cướp lớn trợn mắt, rồi ngoác miệng cười to, hai tay đấm rầm rầm trên bàn không ngừng.
- Không thể làm như vậy được đâu, Diệp tiểu huynh đệ làm ơn biến trở lại đi.
Đồ Phi đứng ngồi không yên.
- Bây giờ ngươi tin ta không phải là Đoạn Đức rồi chứ?
- Tin rồi, tin rồi, ta đã sớm biết ngươi không phải là hắn.
Đồ Phi buồn bực nói.
Mấy tên tiểu thổ phỉ khác cũng nhanh chóng hiểu rõ, người trước mặt không phải đạo sĩ bất lương, nhưng bọn hắn vẫn cười to đến nỗi miệng không thể ngậm lại được.
Ngô Trung Thiên lại khom người xuống, nhìn Diệp Phàm chằm chằm, nói:
- Ngươi thật sự....đốt chết một tên thái thượng trưởng lão Cơ gia?
- Cũng may mắn mà thôi.
Nhìn chung mấy tên con cháu các nhóm giặc cướp này có được nguồn tin rất nhanh, bọn họ đã sớm nghe tới điều này. Nhưng khi tận tai nghe Diệp Phàm nói, cả bọn đều hít vào một ngụm khí lạnh.
- Diệp tiểu huynh đệ, ta muốn hỏi ngươi một chút. Ngươi thật sự lấy được quần áo nào đó của Diêu Hi à?
Một tên thổ phỉ khác hỏi.
- Cái này…nói như thế nào nhỉ? Không cẩn thận, ngẫu nhiên lấy được một cái.
Lời này vừa nói ra, lập tức trên dưới tửu lâu có những tiếng sói tru vang lên, hai mắt những người này sáng rực. Những người khác trong quán rượu đã bị doạ chạy hết từ lâu, mọi người đều đoán được phần nào đây chính là con cháu của mười ba nhóm giặc cướp lớn, không có ai muốn đụng vào.
- Trời ơi, Diêu Hi thánh thiện thuần khiết của ta ... ông trời thật không có mắt mà!
- Diệp tiểu huynh đệ, ngươi làm ta đau lòng quá.
- Đau khổ cái gì, phải nói thật là sảng khoái! Lần trước, nàng và tên Thánh tử kia truy sát ta với Đồ Phi chạy suốt ba ngàn dặm, bây giờ nghe vậy thật là hả giận.
Máu nóng mấy tên tiểu thổ phỉ sôi trào, bàn luận liên miên, hú hét không ngừng.
- Ta nói nè Diệp tiểu huynh đệ, có thể bán bộ đồ kia cho ta được không? Ta cho ngươi một trăm cân nguyên tinh khiết. Không làm cho con nha đầu cao ngạo kia tức chết, ta nuốt không trôi cơn giận này.
Một tên thổ phỉ tỏ thái độ thấy sang bắt quàng làm họ, ngồi chúc rượu Diệp Phàm.
- Ta cho ngươi năm trăm cân nguyên, ta muốn đem bộ y phục này đến Thánh thành triển lãm.
Một tên tiểu thổ phỉ khác nói.
- Đi thánh thành rao bán làm gì, trực tiếp bán cái áo ngực đó cho tên hoàng tử Trung Châu kìa, chúng ta cứ bắt hắn phải nôn ra một khoản tiền kha khá.
- Làm như vậy vẫn chưa độc ác, hay là chúng ta bán đấu giá áo ngực Thánh nữ khắp Bắc vực nhỉ? Mời mấy tên tuấn kiệt trẻ tuổi tới, nếu được, chúng ta phát cả thiếp mời cho mấy lão già bất lương.
Đám tiểu thổ phỉ này liên miên bất tuyệt, xem điệu bộ giống như chuẩn bị muốn dìm thanh danh Diêu Hi xuống bùn mãi mãi, không cho nàng ta ngóc đầu lên được.
- Các vị cũng quá đáng đấy! Mấy ý tưởng như vậy mà cũng nghĩ ra được à?
Diệp Phàm dở khóc dở cười, đây rõ ràng là một đám vô liêm sỉ mà.
- Diêu Quang Thánh nữ và Thánh tử quả là đáng chết, ngày trước còn liên kết với rất nhiều cường giả muốn đuổi tận giết tuyệt, thiếu chút nữa là lấy mạng bọn ta. Bây giờ có cơ hội, đương nhiên phải lấy thủ đoạn độc ác trừng trị bọn họ.
- Các ngươi làm ơn đừng có hại ta được không...
Diệp Phàm tự biết mình không thể so sánh với bọn hắn, những người này đều có mười ba nhóm giặc cướp kinh khủng chống lưng, dù có chọc phải hoạ lớn ngập trời, họ vẫn có chỗ dựa vững chắc.
Còn hắn thì sao? Nếu như hắn dám bán đấu giá áo ngực của Diêu Hi, chắc chắn Diêu Quang Thánh Địa sẽ vì mặt mũi của họ mà đuổi giết hắn không ngừng, bằng mọi cách phải xóa sổ được hắn.
- Ngươi sợ cái gì? Sau này theo chúng ta ở cùng một chỗ, xem con nhóc kia làm gì được
- Nếu ở chung với các ngươi, kiếm đâu ra cổ kinh để tu luyện? Ai có thể cung cấp cho ta một vạn cân cân nguyên đây?
Diệp Phàm nhẹ giọng than thở.
- Diệp tiểu huynh đệ cũng quá tham lam rồi, cả Đông Hoang này chỉ có mấy quyển cổ kinh, lại thêm triệu cân nguyên nữa…một điều kiện to lớn như vậy, ngươi có đi hỏi Thánh Địa thì cũng chưa chắc bọn họ đáp ứng được.
- Thôi, đến đây đi. Ta giới thiệu một chút.
Ngô Trung Thiên giới thiệu mấy người xung quanh.
- Tên nhóc này tên là Liễu Khấu.
Ngô Trung Thiên chỉ một thanh niên có chút hoang dã thô bạo, người này là cháu ruột của thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ sáu – Liễu Phong.
Diệp Phàm thật hết muốn nói, tên người này thật quá quái dị đi, tên này không phải có nghĩa là giặc cướp sao? Cùng một dạng với cái tên Đồ Phi.
- Đây là Lý Hắc Thuỷ.
Ngô Trung Thiên chỉ sang một thanh niên dáng người cao to, có khuôn mặt ngăm đen. Người này chính là cháu của thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ tám - Lý Hằng.
Cái tên này...cũng rất kỳ quái. Hắc Thủy? Sao nghe cứ giống như có một dòng nước đen bốc mùi vậy? Không biết có phải mấy lão giặc cướp kia đã thương lượng cẩn thận trước rồi không.
Đồ Phi thấy vậy liền tỏ vẻ đau khổ, nói:
- Ta biết trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì, thật không có cách nào cả. Mấy lão già kia ngồi một chỗ, rãnh rỗi rồi giở trò, đặt trước tên của chúng ta.
Khóe miệng Diệp Phàm giật giật, có gia gia như vậy quả thật là xui xẻo mà.
- Hắn tên là Khương Hoài Nhân.
Ngô Trung Thiên chỉ về một thanh niên khác, là con cháu của thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ chín – Khương Nghĩa. Lai lịch của lão giặc cướp này rất lớn, hắn vốn là người của thế gia Hoang Cổ Khương gia.
Đương nhiên mạch này của bọn họ đã sớm tách ra, phản bội lại gia tộc và trở thành nhóm giặc cướp tiếng tăm lừng lẫy. Nhớ lại năm xưa, việc này đã làm rất nhiều người kinh ngạc.
Diệp Phàm cảm thấy cái tên này còn nghe được một chút, không có gì đặc biệt. Nhưng không hiểu sao mấy người bên cạnh Khương Hoài Nhơn lại cười cười, còn hắn lại phiền muộn tự rót rượu uống.
- Gia gia hắn thanh cao, không nghĩ tới ân nghĩa trước đây, nên quyết định đặt cho hắn đặt một cái tên thật ý nghĩa, nghe cũng thật sâu sắc đó.
- Khương Hoài Nhân không phải là người xấu họ Khương sao. Ha ha, chính là Khương người xấu.
Đồ Phi ở bên cười giải thích.
Diệp Phàm thật sự không biết nói gì nữa rồi, cái này…bốn tên Đồ Phi, Liễu Khấu, Khương Hoài Nhân, Lý Hắc Thủy đi liền với nhau, mỗi khi đọc qua một lần là hắn cứ muốn cười to lên, nhưng cũng chỉ còn cách cố nén vào bụng. Tài nghệ mấy tên này không kém chút nào đâu!
Trong năm người này, chỉ có cái tên Ngô Trung Thiên còn nghe được, nhưng cả khí chất hay hình tượng đều cũng như bốn tên kia, vừa nhìn đã biết không phải là người hiền lành gì. Chỉ cần hắn nói một câu hay một lời thôi, tuyệt đối có thể làm cả cái chợ ồn ào huyên náo yên lặng lại ngay lập tức.
- Diệp tiểu huynh đệ có dự tính gì không?
Ngô Trung Thiên hỏi.
Đồ Phi cũng nói:
- Ngươi đến cổ thành Côn Vân làm gì đây? Nơi này hoang vu ít người qua lại, ngoại trừ mấy lời đồn ra thì không còn gì đặc biệt nữa cả.
- Ta muốn biết một việc: sau khi xong việc nơi đây, Dao Trì Thánh Nữ phải về lại sư môn sao?
Diệp Phàm dò hỏi bọn họ.
Lý Hắc Thuỷ đột nhiên rú lên một tiếng, nói:
- Cầm thú a cầm thú, vừa ăn cướp áo ngực của Diêu Quang Thánh nữ, giờ lại hướng ma trảo xấu xa về phía tiên nữ Dao Trì. Ta nói nè Diệp tiểu huynh đệ, làm người phải có chút lương tâm.
- Ác quá, ác quá, tên này chuẩn bị giăng lưới một lần bắt hết mấy vị thánh nữ Đông Hoang sao? Làm người không thể tham lam như vậy, đã có Diêu Quang Thánh nữ mà ngươi còn chưa thấy đủ à?
Liễu Khấu cũng kêu gào không ngừng
- Diệp sắc ma, nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng coi như là người cùng nghề với chúng ta, làm người phải biết điểm dừng chứ, quá đáng như thế thì ngươi muốn chặn đường sống các huynh đệ đây sao?
Đồ Phi tỏ vẻ đường đường chính chính, nói ra.
Khương Hoài Nhân thì bình tĩnh hơn một chút, nói:
- Diệp Phàm, làm người không thể quá phận đấy.
- Các ngươi nói ít thôi được không? Thật sự ta không chỉ muốn bắt đi mấy vị Thánh nữ của Đông Hoang, mà còn muốn cướp nốt mấy “viên ngọc quý” của các thế gia Hoang Cổ, lại càng muốn bắt luôn công chúa của hoàng triều Trung Châu đã tồn tại mười mấy vạn năm. Ta muốn xây một hậu cung thật lớn đấy.
- Cầm thú a cầm thú!
Sau hơn nửa canh giờ cơm nước no nê, bọn họ vừa cười nói vừa bước ra khỏi tửu lâu
Cơ thể Diệp Phàm đùng đùng một tiếng lại biến thành hình dáng thủ lĩnh nhóm giặc cướp thứ bảy – Đồ Thiên.
Đồ Phi thấy thế bực mình nói:
- Thấy ta hiền lại lấn tới là sao, thật tức chết mà.
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, cảm thấy giả mạo đạo sĩ bất lương để hành sự quá nguy hiểm, tên khốn kiếp này làm nhiều việc xấu xa, biến thành hình dạng của hắn có khi lại vô duyên vô cớ làm đại nạn lâm đầu.
Suy đi nghĩ lại, khớp xương hắn lại xoạt xoạt thay đổi, trở thành một tên đạo sĩ thân khoác áo choàng, phong thái phiêu dật, khuôn mặt thanh tú linh động, có một tư thái xuất trần.
Cổ thành Côn Vân có lịch sử lâu đời, từng phiến đá trên đường phố bị người người đi qua nên đã mài mòn không ít, không biết đã tồn tại từ năm tháng nào.
Người trong thành này đều thờ phụng thần linh Thái cổ, ai cũng cho rằng ở đây có thần linh đang thủ hộ. Có người nói rằng Dao Trì Thánh nữ ở lại đây hơn nửa tháng mà vẫn chưa đi, chắc chắn có liên quan tới truyền thuyết này.
Bọn hắn cùng bước đến tiên thạch phường Dao Trì.
Mấy tên tiểu thổ phỉ này không phải là hạng tầm thường, nơi nào có bọn họ đều nổi lên phong ba. Diệp Phàm biết mấy tên này đang âm mưu chuyện gì đó, rất có thể sẽ làm náo động lên. Nhưng hắn cũng không cảm thấy lo lắng, hình dáng hiện tại của hắn đã hoàn toàn đổi khác, không sợ bị người ta nhận ra.
- Chỉ còn mấy ngày nữa là Dao Trì Thánh Nữ rời khỏi đây rồi.
Ngô Trung Thiên giải thích.
- Thật muốn nhanh chóng giết chết tên Diêu Quang Thánh tử cho rồi!
Lý Hắc Thuỷ lộ quyết tâm.
- Tên khốn đó rất mạnh! Hắn thi triển Thánh Quang thuật thì gần như vô địch trong cùng thế hệ, Thần thể cũng chưa chắc ngăn cản được hắn. Trước mắt chỉ có thể làm cho hắn tức chết, còn việc giết chết hắn thì…chắc để mấy ông già ra tay thôi.
Tuy tiên thạch phường Dao Trì nằm ở trong thành, nhưng cách bày trí ở đây thanh nhã mà yên tĩnh, có rất nhiều đại thụ ở chung quanh, lá rụng bay theo làn gió. Ngay ở bên cạnh một gốc đại thụ còn có một con suối chảy róc rách, phía trên là một cái cầu nhỏ vắt ngang qua. Những tảng đá hình thù khác nhau được đặt ở nhiều nơi, tạo thành một nơi có cảnh có núi có sông, thật là hài hòa.
Vì chỉ còn mấy ngày nữa là Dao Trì Thánh Nữ rời đi, nên mấy ngày này số người đến tiên thạch phường bái phỏng rất nhiều, nhưng không hề mất trật tự, ai ai cũng nhỏ giọng bàn luận.
- Người của Diêu Quang Thánh Địa đồng hành cùng Dao Trì Thánh nữ, hình như họ muốn đi tới khu vực bên ngoài mỏ cổ Thá Sơ thật.
Hai mắt Đồ Phi sáng lên.
- Diệp tiểu huynh đệ à, ta cầu xin ngươi bán áo ngực cho ta đi, ta thật muốn lấy ra bán trước mặt mọi người ở đây đó.
Lý Hắc Thủy Cắn răng cắn lợi.
Mái tóc Diêu Hi bồng bềnh, đen tuyền xinh đẹp, dung nhan nàng ta thật làm người khác phải than thở không thôi. Trông nàng như một vầng trăng sáng đứng ở phía trước, tản phát từng làn sương mù làm cho thân thể nàng trở nên phiêu miểu. Bộ y phục xinh đẹp trên người nàng càng làm tôn thêm sức gợi cảm thân thể động lòng người của nàng, dáng ngọc yêu kiều.
Diêu Quang thánh tử cũng đứng đó, phảng phất như một vầng mặt trời nhỏ cao ngạo, xung quanh cơ thể có từng tầng ánh sáng óng ánh chầm chậm lưu chuyển, mỗi một cử động dù nhỏ nhất cũng khiến người khác phải chú ý, tựa như con của thần linh. Hai tên Lý Hắc Thuỷ và Đồ Phi đã từng nếm quả đắng dưới tay hắn, xém chút nữa bị giết chết, cuối cùng phải tìm đường sống trong cõi chết mà sống được tới giờ.
- Diêu Quang Thánh tử thật sự rất mạnh! Hắn vừa sử dụng Thánh Quang thuật là vạn pháp bất xâm, không thể nào tấn công tới được…gần như là vô địch rồi.
Đồ Phi thở dài, nói:
- Công kích mạnh mẽ nhất cũng khó có hiệu quả.
- Hay là chúng ta mời Thiên ca ra tay luôn, nhất định có thể áp chế hắn.
Lý Hắc Thủy trở nên lạnh lùng, nói ra.
- Áp chế? Chỉ sợ ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Ngày hôm nay đến đây chỉ để tung hoả mù, tuyệt đối không được hành động theo cảm tính.
Ngô Trung Thiên trầm giọng nhắc nhở.
- Yên tâm đi, bọn đệ sẽ không tự rước lấy phiền phức đâu.
- Diệp tiểu huynh đệ đi đâu rồi, sao tự dưng biến mất?
Khương Hoài Nhân thắc mắc.
- Cầm thú a cầm thú, tên này còn nhỏ tuổi mà đã như vậy, thật sự là quá cầm thú rồi! Các ngươi nhìn kìa, hắn đang đi tới gần công chúa của hoàng triều Đại Hạ ở Trung Châu ...thật không oan mà, cũng không biết tên biến thái này từ đâu chui ra nữa.
Liễu Khâu than thở.
- Hắn tuyệt đối không được gây sự đó, hoàng triều Đại Hạ truyền thừa hàng vạn năm bất hủ, thực lực ẩn sâu bên trong rất khủng khiếp, không cách nào tưởng tượng được, lại có cả tên hoàng tử vô cùng mạnh mẽ kia ở dây nữa.
Lý Hoắc Thuỷ nhẹ giọng nói.
Phía trước có một nam tử thanh niên, phong thái của hắn như một mặt trăng được muôn ngàn ánh sao vây lại, được bảo vệ ngay ở trung tâm. Giáp trụ màu vàng kim bao phủ cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, hắn chính là hoàng tử hoàng triều Đại Hạ: anh tư bộc phát, long khí lưu chuyển xung quanh, tu vi sâu không lường được.
Thật ra Diệp Phàm cũng không đi tới chỗ người này, mà là đang quan sát một nữ tử bên cạnh hắn. Đó là nữ tử mặc một bộ y phục màu trắng, dáng vẻ xuất trần, hồn nhiên xinh đẹp, từ trên người toát lên một cỗ khí chất đặc biệt.
Diệp Phàm không có ý gì nhưng vẫn cảm thấy kích động, dù cô gái này thơ ngây thánh thiện, xinh đẹp động lòng người nhưng nguyên nhân thực sự hấp dẫn hắn chính là vì, đây là một ni cô.
Đương nhiên hắn cũng không phải thực sự quan tâm đến điều này, mà vì thân phận của đối phương làm hắn không thể không phấn chấn, khó bình tĩnh được!
Đây là môn đồ của Phật giáo thật sao? Hắn rất muốn hỏi nàng một câu: thế giới này có Phật Đà hay không?