Nơi này là cảnh tượng quỷ dị, từng ngôi mộ nổ
tung, những cánh tay xương trắng vươn ra, chậm rài bỏ lên.
Khiến người ta không dám nhìn, dù là bộ xương
đã sớm mục trơ xương trắng, nhưng bọn họ nhanh chóng sinh ra máu thịt, sau đó
Thiên Binh giáp trụ đã sớm thành bụi bặm ở trong mộ cũng nghịch chuyển thời
không, keng keng rung động hóa thành chiến y phủ lên người bọn họ.
Các Thiên Binh sắc mặt tái nhợt, mặt không đổi
sắc, để cho giáp trụ phủ lên, tiếp đó cầm binh khí từng bước đi ra, xếp vào
phương trận đẩy mạnh tới trước.
Điều này làm cho đám người da đầu tê dại, hơi
lạnh thấu xương, bọn họ không thể hiểu được, thật sự có người trường sinh bất tử
hay sao?
Mưa to như trút, từng tia chớp máu lóe lên bầu
trời đêm, thỉnh thoảng chiếu sáng nghĩa trang tối tăm, tất cả cảnh tượng làm
người ta dựng cả tóc gáy, không thể hiểu nổi.
- Đạo gia ta đào mộ cả đời, chưa bao giờ gặp cảnh
tượng như thế, tất cả sống dậy, không đúng với lẽ thường.
Đoạn Đức dùng sức nuốt nước bọt.
Hắn gặp phải âm binh, gặp lệ quỷ, đấu thi thể
biến ma, chỉ là chưa từng thấy qua người bước ra từ quan tài sống lại, làm cho
hắn sợ hầi, nói không chừng sau này không muốn làm khảo cổ nữa.
- Thần triều Vũ Hóa quá quỷ dị, bọn họ có bí mật,
những người này sống lại là chuyện gì?
Đây là nghĩa trang các đời Thiên Binh, tích
lũy trong năm tháng vô tận, nếu sống lại hết thì có thể quét ngang thiên hạ, cổ
tộc cũng không cản được.
- Quá khủng bố, nếu như nghĩa trang Thiên Tướng
cũng vậy thì không chừng có Vương giả trảm đạo sống lại, ta thấy chúng ta mau rời
đi, nếu xâm nhập thêm thì phải chết là chắc.
Lão mù nói.
Nơi này là nghĩa trang Thiên Binh, mộ cổ trải
rộng không biết bao nhiêu, tích lũy nhiều vạn năm. Khẳng định cũng tồn tại
nghĩa trang Thiên Tướng, nhưng không phải ở đây, nghĩ tới kết quả này làm cho mọi
người da đầu phát tê.
Kẻ địch chết đi sống lại là tràng diện cỡ nào,
các đời cường giả đều sống lại cùng lúc khiến người ta dựng tóc gáy, trong lòng
xẹt qua đủ loại hậu quả.
- Ta không tin tà, các ngươi chờ ta.
Đoạn mập mạp thật là mạnh mẽ, chạy tới một chỗ
vắng chỉ có mấy ngôi mộ, hắn lặng lẽ chờ một bộ xương vừa sống lại đi ra. Khoảng
khắc vừa sống lại liền lấy túi khốn tiên bao lại ném vào trong, vác lên bỏ chạy.
Dù động tác của hắn rất nhanh, chọn nơi thật vắng,
nhưng vẫn bị một đám Thiên Binh đuổi giết.
Mọi người thấy vậy liền quay đầu bỏ chạy, tên
mập mạp bỉ ổi đáng chết này luôn dẫn tới tai họa. Nhưng mà mấy người cũng không
trách hắn, cũng muốn tìm hiểu rõ ràng, chuyện ở đây làm bọn họ rất bất an.
Mặt đất rung động, mấy trăm Thiên Binh tạo
thành phương trận xung phong như cơn lũ quét, mỗi một bước đặt xuống là tiểu thế
giới rung động, sát khí xông lên.
Lúc này, cơn mưa như thiên hà đổ xuống ngày
càng lớn, xối người không mở mắt được, đập vào mặt đất như bọc lớp bạc.
Đám người Diệp Phàm chạy như điên, nhanh chóng
chạy vào đồi núi, biến mất trong núi rừng, cuối cùng thoát khỏi đám người chết
sống lại kia.
Đoạn Đức mở túi thả tù binh ra, ném vào trong
đống bùn, Thiên Binh vừa định giãy dụa đã bị Hắc Hoàng vỗ một cái đánh ngã.
Mấy người cùng xông lên phong ấn hắn, tiếp đó
thăm dò thức hải, muốn làm rõ mọi thứ.
- Tà môn quá, trong thức hải trống rỗng không
có gì hết, à không, có rồi, chỉ là ý muốn giết chóc đơn giản.
Đông Phương Dã khó hiểu, lộ ra thần sắc quái dị.
Những người khác lục tục tới gần, cũng là hiện
trạng quái dị này. Đoạn Đức rất cảnh giác, đột nhiên biến sắc hô lên:
- Không hay, mau lui ra.
Bọn họ vừa lui ra, Thiên Binh này liền nổ tung
muốn làm bọn họ bị thương, thịt nát xương cốt bắn tung tóe, sinh cơ thoáng cái
biến mất, trở về với tử vong.
Đoạn Đức nhặt lên một khối xương, cân nhắc nửa
ngày, nói:
- Chúng ta quay lại, xem những Thiên Binh bị
chúng ta giết rồi thế nào.
Bọn họ quay lại đường cũ, tiềm hành ẩn nấp,
trên đường gặp không ít người chết, đều là những tu sĩ vừa đi vào bị phương trận
Thiên Binh giết, xác nằm khắp nơi cực kỳ thê thảm, máu loăng lân trong nước mưa
đỏ rực.
- Kỳ quái, rõ ràng là chỗ này, chúng ta diệt bảy
tám tên Thiên Binh, thi thể đi đâu rồi.
Mấy người rất kinh ngạc, không tìm được thi thể.
- Không cần tìm, đều ở đây, chẳng qua thành bụi
bặm rồi.
Đoạn Đức trầm giọng nói, hắn vạch nước bùn tìm
ra một khối xương mục nát, có trăm ngàn lỗ thủng, sớm mục nát không thành hình
dạng.
Đoạn Đức lấy ra Đại Thánh đạo cốt kính, vận
chuyển pháp lực chiếu rọi dưới đất, mấy người lập tức thấy được những hình ảnh
yêu tà. Bảy tám bộ thi thể trong thời gian ngắn hư thối hóa thành tro như đã trải
qua hai mươi mấy vạn năm, xương cốt biến chất, sau đó hoàn toàn mục nát chỉ còn
một chút mảnh vụn, về phần giáp trụ Thiên Binh thì vỡ vụn thành bùn đất.
- Vừa rồi là còn sống thật, tuyệt đối không
sai, không thể tưởng được lập tức trở thành như thế.
Mấy người cân nhắc thật lâu, cũng không thể hiểu
thấu.
Thần triều Vũ Hóa quá quỷ dị, mục đích cuối
cùng của bọn họ là thành tiên, có lẽ đây là pháp môn quỷ dị mà bọn họ mò mẫm ra
ngày trước, không phải chân chính sống lại.
- Đã chết không ít người, nhưng cũng có không
ít người lao ra, chúng ta cũng mau đi thôi, đừng để ý tới mấy chuyện kỳ dị này,
sau này mới suy nghĩ.
Ngôi đền hào quang sáng chói, cực kỳ bắt mắt
trong đêm mưa, như một tòa tiên khuyết thần thánh, mở ra con đường lên thiên giới,
chiếu rọi khắp nơi, mấy người nhanh chóng tới gần, không muốn bỏ qua cơ hội.
Đột nhiên, trong cơn mưa hiện lên một đạo ánh
sáng đen, phun nuốt tinh khí thiên địa thẳng về phía Diệp Phàm, muốn hòa tan,
đó là một cái bảo bình lớn có lực thôn thiên.
Keng!
Diệp Phàm dùng ngón tay đánh văng, nháy mắt thấy
được Hoa Vân Phi, trong đêm mưa như tiên giáng trần, áo lam xuất trần không
dính một giọt mưa.
Xẹt!
Một đạo ánh sáng vàng bay tới Lý Tiểu Mạn xuất
hiện từ hướng khác đánh ra bóng cá sấu vàng xé rách bầu trời đêm.
Diệp Phàm đánh tới một quyền, nắm tay vàng đập
nát cá sấu kia, nổ ra một mảnh dao động năng lượng ngập trời tan biến giữa
không trung.
- Còn dám xuất hiện?
Bàng Bác trừng mắt, dù là người đi tới cùng
không gian nhưng vẫn lộ rõ sát khí, bởi vì đã từng bị đuổi giết suýt chết.
Diệp Phàm không nói một câu, nhảy thẳng tới
Hoa Vân Phi, còn Bàng Bác đánh về phía Lý Tiểu Mạn, lập tức nổ ra trận chiến
kinh thiên, từng đạo thần quang chiếu sáng trời đêm.
Xoạt!
Hào quang chợt lóe, Hoa Vân Phi cùng Lý Tiểu Mạn
hợp lại, cùng bỏ chạy không ham chiến.
Diệp Phàm, Bàng Bác, hầu tử nhanh chóng đuổi
theo, nhất là Diệp Phàm có bí quyết chữ Hành nhanh đến cực hạn, mấy lần đuổi kịp
một mình đấu hai người, nắm đấm vàng hòa lẫn với tia chớp trên trời.
- Dừng!
Đột nhiên, Diệp Phàm ngừng lại, bởi vì hắn
nghe được tiếng ầm ầm, cảm ứng được mặt đất rung lên.
- Đi mau!
Tề La kêu to, lão thấy được phương trận xung
quanh, mỗi cái đều có năm trăm Thiên Binh, có tất cả hai ngàn đại năng khủng bố
quá đáng.
- Hai người kia muốn dẫn chúng ta vào loạn
binh.
Bọn họ không thể không bỏ đi, lao thẳng ra
nhanh chóng bỏ chạy, tránh né bốn cái phương trận khủng bố, ai dám độc chiến
nhiều Thiên Binh như vậy? Rõ ràng là tìm chết mà.
Bọn họ lao đi trong màn mưa về phía ngôi đền
sáng chói, nơi này có rất đông Thiên Binh, nhưng tu sĩ bên ngoài xông vào ngày
càng nhiều, dần dần chiếm cứ ưu thế, đông người đánh vào trong.
Xác chết rải rác, bọn họ đại chiến thẳng một
đường, nhìn nguồn sáng trên đài cao, bọn họ chấn động. Ngôi đền thờ có một người
đá cao nửa thước ngồi ở đó.
Mọi người đều sớm biết được phù văn xung quanh
nó có thể hòa tan người, cũng không có ai đi xem, ngược lại xung quanh nó tản
ra lực lượng thần thánh, từng đợt nhập vào hư không, nhảy múa cùng tia chớp biến
mất ở xa xa.
- Là hướng nghĩa trang!
Diệp Phàm kinh dị.
- Đúng vậy, đó là loại lực lượng làm hài cốt sống
lại.
Tề La khẳng định, lão cảm ứng được khí cơ quen
thuộc, giống y như trên người Thiên Binh.
- Ta nhớ, vũ hóa người khác, thành tựu bản
thân, trong điển tịch có ghi chép chút ít.
Cơ Tử Nguyệt nói, làm vậy có chỗ hại rất lớn,
kết quả cuối cùng rất không xong.
Còn những gì trước mắt tự nhiên là căn cứ vào
cấm pháp này, có thể tưởng tượng tiến vào cổ miếu chết đi bao nhiêu, mỗi một
Thiên Binh đều tương ứng một sinh mệnh.
- Thiên Binh không đáng lo, bọn họ tồn tại vài
ngày vẫn sẽ trở về với cát bụi. Chi là tổ miếu này rất đáng sợ, có lẽ thật sự
có người sống khống chế.
Bọn họ tìm được cửa đá, nhanh chóng chạy vào
tiểu thế giới tầng ba mươi hai, đây là một mảnh địa vực u ầm, đã không còn mưa
to, mặt đất khô ráo, nhưng càng nguy hiểm hơn.
Vừa tiến vào, trong bóng đêm liền có bóng ma
xoay người lại, lộ ra ánh mắt lạnh băng vô tình như hai ngọn lửa ma trơi.
Ầm!
Trong tay hắn cầm kiếm bảng to lập tức bổ xuống,
cắt thiên địa thành hai nửa, khí phách tuyệt thế.
Hầu tử vung thiết côn đón đỡ, đang một tiếng vang
đinh tai nhức óc chấn động trời đất. một cái thần liên pháp tắc đỏ đậm như máu
vọt lên.
- Vương giả trảm đạo, thực lực cực mạnh, đó là
một Thiên Tướng!
Đại chiến kịch liệt bắt đầu, tuy rằng cuối
cùng hầu tử một gậy đập nát đầu tên Vương giả, nhưng cũng hao không ít nguyên
khí, rõ ràng không phải Vương giả bình thường.
Hai ngày sau, bọn họ gặp phải phiền phức lớn,
mãi không đi ra được, tiểu thế giới tầng ba mươi hai không có Thiên Binh, toàn
là Thiên Tướng.
Đây là chuyện làm người ta hoảng sợ, đều là
Vương giả trảm đạo, người thường tiến vào là chết chắc, căn bản không có đường
sống.
Điều duy nhất làm người ta may mắn là Thiên Tướng
trảm đạo không nhiều như vậy, hơn nữa đều đi một mình, không tạo thành phương
trận, để cho bọn họ có thể thừa cơ đi qua.
Dù vậy, những Thiên Tướng sống lại không ít,
khu vực này khó đi nửa bước, đoàn người Diệp Phàm bị nhốt hai ngày, gần như tắm
trong máu.
Còn những người khác không phải chết thảm trọng
thì là bị vây khốn, một số ít đi qua, lực sát thương của Thiên Tướng rất lớn.
Trong quá trình này, Thiên Hoàng tử từng bố cục, hắn một lòng muốn giết hầu tử
cùng Diệp Phàm, có mấy tồn tại sắp thành Thánh tiến vào suýt nữa thành công.
Tiểu thế giới tầng ba mươi hai tràn ngập sát
khí, rất đông đại giáo bị diệt, ngay cả mấy hóa thạch Đại Diễn Thánh địa cũng
toàn diệt, hơn nữa bọn họ cũng không phải đoàn Thánh địa bị diệt duy nhất.
Ở trong tiểu thế giới miếu thờ này ngoại trừ
phải đối phó Thiên Binh ra, còn phải phòng ngừa các loại tập kích, đoàn người
Diệp Phàm bước đi khó khăn, Sát Thủ Thần Triều, Thiên Hoàng tử, cổ tộc... đều
làm khó trước sau.
Làm cho Diệp Phàm giật mình là người hộ đạo của
Hoa Vân Phi từng liều mạng với Tề La một lần, tuy rằng bị thương nhưng vẫn rút
lui bình an. Trước đó chưa bao giờ gặp qua người này, hơn nữa Hoa Vân Phi rất lạnh
nhạt với chuyện này, cũng không quá tình nguyện đi cùng với hắn.
- Tên hộ đạo kia rất khủng bố, có lẽ hắn tiếp
xúc với Đế binh quanh năm, trên người có khí tức binh khí Cực Đạo ngấm vào.
Đoạn Đức nhíu mày.
Vừa nói ra tin này, mấy người liền kinh hãi,
chỉ là không hoài nghi đạo sĩ vô lương, hắn quanh năm làm bạn với Thôn Thiên Ma
Cái, hơn nữa đủ loại thủ đoạn quỷ dị, phán đoán không sai được.
Người hộ đạo người thừa kế Độc Nhân có thể ở
cùng một kiện Đế binh Cực Đạo, đây là chuyện to bằng trời, đúng là làm người ta
phát lạnh, càng nghĩ càng khủng bố.
- Cuối cùng là người Thánh địa nào, hay là Độc
Nhân còn lưu truyền Đế binh khác tới nay?
Một ngày sau, càng có nhiều tu sĩ xông vào, mọi
người hợp lực cùng công chiếm, đại chiến Thiên Tướng, hơn nữa có người tế ra
Thánh binh truyền thừa, rốt cuộc xông vào tiểu thế giới miếu thờ tầng ba mươi
ba.