Một bàn tay khổng lồ trong đó linh hoạt nhất,
bên trên tràn ngập âm khí, giống như quỷ để sống lại lao tới, chụp vào thân thể
của Diệp Đồng.
Bàn tay này dài tới mấy trăm trượng, lớn như một
ngọn núi, khiến người ta hít thở không thông, tuyệt đối là Vương giả trảm đạo,
mạnh mẽ dị thường.
Ra tay với một hậu bối như vậy là cực kỳ cực
đoan, rõ ràng là muốn diệt tuyệt, giết thiên tài từ trong trứng nước, không cho
hắn có cơ hội quật khởi.
Diệp Đồng phản ứng rất nhanh, Thái Dương tinh
hỏa dưới chân lóe lên, phát huy bí quyết chữ Hành được Diệp Phàm truyền cho tới
một trình độ nhất định, lại kết hợp với căn nguyên, giống như một con Kim Ô
ngang trời. Hắn tránh né một kích tất sát của trảm đạo giả trong tích tắc.
Hắn không giống như tấm giấy bị bàn tay này
đánh tan. Lần lượt có bốn năm vị trảm đạo giả ra tay, thân phận không rõ ràng,
đánh nát vòm trời, triển khai những đòn tấn công tuyệt sát.
Chín tầng trời mười tầng đất đều chấn động. Đại
địa cũng cộng hưởng. Thủ đoạn của mỗi người đều mang theo lực lượng của trật tự
thần liên, xuyên thủng hư không, đan thành một vùng thế giới đầy đạo tắc.
- Các ngươi dám!
Một tiếng thét từ xa xa truyền tới. Đông
Phương Dã ra tay. Hắn đứng trên ngọn núi, không di chuyển mà há mồm phun ra một
luồng huyết khí Man Vương, hóa thành một ngọn núi nện vào giữa không trung.
Một luồng tinh huyết trong thân thể của Man Thần
Vương không gì sánh nổi, long trời lở đất, giống như một viên tinh tú nổ tung,
chấn ra vạn làn sóng, thổi quét bốn phương tám hướng.
- Dám động vào cháu ta, các ngươi đều chán sống
rồi.
Man Thần Vương rống to, chân thân giáng xuống,
mái tóc tung bay nhìn giống hệt dã nhân.
Hắn vung quyền cước khiến phong vân mười
phương chấn động, mặc dù cách xa cả trăm dặm nhưng có rất nhiều ngọn núi cũng
phải nứt toác ra. Hắn giống như một Chiến Thần giáng trần vậy.
Xa xa, khéo miệng Diệp Phàm lộ ý cười. Những
người bạn cũ này của hắn ở đây, hơn phân nửa là không cần hắn ra tay.
Nếu Đồng Đồng đã dám tới nơi này thì khẳng định
đã được một số thúc bá chống lưng. Tên nhóc này đã trưởng thành, có khả năng của
người tài, cũng không phải là kẻ nông nổi không biết hành động.
- Man Thần Vương ra tay rồi. Người này là bạn
vào sinh ra tử với Diệp Phàm năm đó. Mấy vị trảm đạo giả này muốn bóp chết kỳ
tài cũng khó lắm.
- Nam Lĩnh Chiến Thần có huyết mạch gần với
Thánh thể Nhân tộc nhất, lúc này cường độ thân thể cực cao, chiến lực mạnh, khó
có thể tìm được địch thủ.
Mọi người thở dài. Hai kỳ tài trẻ tuổi quyết đấu
lại dẫn tới mấy trảm đạo giả giằng co. Không khí tại nơi này khẩn trương tới cực
điểm rồi.
Rống...
Một tiếng thét dài vang lên. Yêu khí ngập trời
từ xa xa truyền lại. Một vùng sương mù tím tràn tới, phát động công kích. Một
thân ảnh mơ hồ ẩn hiện trong sương mù, chỉ có đôi mắt sắc bén như điện, thần
quang bắn ra xuyên thấu sương mù.
- Thiên Yêu Vương cũng ra tay rồi. Hắn cũng là
bạn cũ của Thánh thể, ngày nay danh chấn thiên hạ, ai dám đấu chứ?
- Năm đó Thiên Yêu thể vốn sinh ra đã kém cỏi,
còn chưa sinh thì ở trong cơ thể mẹ đã bị người ầm toán, mất mấy chục năm khổ
công mới khôi phục được tư chất, ngày nay trảm đạo, quả thực là giống như Yêu
Thần chuyển kiếp.
Yêu Nguyệt Không ra tay, đánh ra một chiêu
Thiên Yêu đồ thần thức, toàn thân hóa thành một thanh yêu đạo, chém ngang thiên
hạ.
Phụt!
Một luồng máu tươi bắn ra. Hắn chém một bàn
tay to thành hai nửa, hoa máu tung tóe. Bàn tay nọ bị chặt đứt giữa trời cao.
Tiếng gầm dữ dội truyền ra. Cánh tay kia nhanh
chóng lui lại, biến mất trong hư không, bị thiệt thòi lớn, máu tươi nhuốm thiên
địa.
Vút!
Thần quang ngũ sắc lóe lên. Khổng Tước Vương
xuất hiện, ánh sáng ngập trời tràn ra, đánh bay thân thể của chủ nhân mấy bàn
tay to kia đi.
Mọi người ở phía xa xa đều hít một hơi khí lạnh.
Thiên Yêu thể năm đó tung hoàng thiên hạ cùng với mấy người Đông Phương Dã đều
là Vương giả một phương, cộng thêm Khổng Tước Vương là Yêu Vương lâu đời bảo vệ
thế này thì
ai dám động tới Đồng Đồng chứ?
- Dù Thánh thể đã rời đi thì đệ tử của hắn
cũng không hề dễ bắt nạt. Mấy cố nhân của hắn ngày nay đều là trảm đạo giả đứng
đầu một phương.
Không nói tới những người khác, chỉ riêng ba
người đứng sừng sững tại đây cũng đều khiến phần đông cường giả đau đầu rồi. Ai
nấy đều là những người hùng cứ một phương.
- Uy phong lớn thật. Tam vương lâm thế, cùng nhau ra mặt vì một
tiểu bối. Tuy nhiên đó chỉ là đệ tử của Thánh thể mà thôi, có đáng không chứ?
Từ khoảng không xa xa truyền tới một tiếng hừ
lạnh, giọng điệu không tốt. Có hai người đang bay về hướng này.
Yêu Nguyệt Không lạnh lùng nói:
- Vốn là do một số người không biết tự trọng,
chỉ là quyết đấu của tiểu bối mà lại cố tỉnh ra tay sát hại, bóp chết kỳ tài,
cũng không thể trách người khác không biết xấu hổ được.
- Trên đời vẫn luôn có một số kẻ chẳng biết xấu
hổ. Chuyên tiểu bối mà cũng dám nhúng tay vào, khiến chúng ta không thể không
ra tay.
Đông Phương Dã nói rất trực tiếp, phi thường
không khách khí.
- Đồng Đồng, ngươi đi trước đi. Để các thúc bá
ôn chuyên với bọn họ.
Khổng Tước Vương nói.
- Đa tạ Khổng Tước Vương gia gia. Không có sao
đâu. Ta đứng một bên xem là được.
Đông Đông cười ngại ngùng nói.
Hắn vào lúc không tỏa ra chiến lực trông rất
thanh tú, trông vô cùng vô hại, khác một trời một vực với khí phách cuồng dã vừa
rồi.
- Hắc, trảm đạo giả ôn chuyện, một đứa trẻ con
cũng dám tiến gần vào, không biết sống chết rồi.
Người tới cười lạnh nói.
Đây là một nam nhân thoạt nhìn rất thần võ,
tinh khí thần dư thừa, ở mi tâm có thần diễm bừng bừng bốc cháy. Mà một người
trong đó xương trán lại có một cái sừng, giống như một vị thần linh đứng đó vậy.
- Bọn họ là hai đại chiến tướng của Thiên
Hoàng tử, ở thời đại Thánh nhân không xuất hiện cũng được các tộc tôn kính,
thiên hạ khó có thể tìm được địch thủ.
- Đúng là hai người này. Bọn họ đại biểu cho ý
chí của Thiên Hoàng tử, thực lực mạnh mẽ, những năm gần đây quét ngang chư
hùng, cũng không biết đã giết bao nhiêu bá chủ rồi.
Tất cả mọi người nơi này đều biển sắc. Đây là
hai người rất có lai lịch, từng là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trong cổ tộc, tìm
tới nương tựa chỗ Thiên Hoàng tử, ngày này gần nhưng không ai dám chọc tới.
- Trảm đạo giả, Hắc Hoàng nói sớm muộn gì cũng
bắt các ngươi làm chiến sủng.
Diệp Đồng chế nhạo, đối chọi gay gắt, đối mặt
với hai trảm đạo giả cũng không sợ hãi gì.
Nhắc tới đại hắc cẩu, cả đám người đều nổi gân
đen đầy trán. Ánh mắt của hai gã cường giả cổ tộc cũng lóe sáng vẻ ác nghiệt,
ánh mắt như muốn giết người vậy.
- Sớm muộn gì chúng ta cũng làm thịt nó.
Một người trong số đó lạnh lùng nói.
Hai người này vừa hiện thân, mấy người vừa rồi
ra tay lại đi tới. Tình thế ác liệt song phương đã bắt đầu giương cung bạt kiếm.
- Hắc, vài năm nay quá bình tĩnh rồi, cũng không
có cảm thấy chiến ý, chán cảnh phong hoa tuyết nguyệt. Đúng là tới hôm nay mới
có chuyện thú vị.
Một người mặc chiến y trắng như bạc, lưng đeo
Phương Thiên Họa Kích đi tới, thoạt nhìn trông rất văn tĩnh nhưng đôi mắt ngẫu
nhiên lại bắn ra ánh sáng khiếp người.
- Đây là tiểu vương gia của Ma Thần tộc, mấy
năm gần đây nổi bật trong số người trảm đạo, từ khi xuất đạo tới nay còn chưa
bao giờ gặp thất bại, hiếm có ai sánh nổi.
Không chỉ có cường giả Nhân tộc biển sắc mà rất
nhiều người của cổ tộc cũng thay đổi sắc mặt, không ngờ lại gặp được vị trảm đạo
giả này ra tay.
Ma Thần tộc là một tộc vô cùng huy hoàng,
không ai dám chọc vào tộc này. Tuy rằng bọn họ đã từng suy sụp nhưng cuối cùng
cũng lại nổi dậy một lần nữa. Trảm đạo giả của tộc này chẳng ai dám khinh nhờn.
Cộng thêm với hai gã tay sai đắc lực của Thiên
Hoàng tử, tổng cộng là ba người kéo tới trước mặt Đông Phương Dã và Yêu Nguyệt
Không.
Bốn người phía sau vội vàng ở trong sương mù
mông lung đi tới, muốn chém giết Diệp Đồng, bóp chết thiên tài.
- Cháu mau đi đi.
Đông Phương Dã nói. Tiếp sau đây khẳng định là
một trận quyết đấu giữa trảm đạo giả, chẳng may có người tế ra Thánh khí thì đại
sự không ổn rồi.
- Được, ta đi trước vậy.
Diệp Đồng nói.
Đám người Yêu Nguyệt Không cũng không lo lắng
cho Diệp Đồng. Bởi vì đứa nhỏ này được đại hắc cẩu nuôi lớn, trên người có rất
nhiều thứ kỳ quái, tùy tiện lôi ra một đài trận cũng phá vây ra ngoài được, nói
không chừng còn có thể giết một đám người.
Bọn họ rất hiểu tính chất của con chó mực kia.
Dám động tới một sợi lông của nó thì nó sẽ cắn đứt một miếng thịt của ngươi,
tuyệt đối không để Đồng Đồng chịu thiệt thòi.
- Ai cũng nói Thánh thể rất mạnh mẽ. Ta thấy
cũng chỉ là hư danh mà thôi. Đáng tiếc là hắn đã ra đi mười mấy năm rồi, bằng
không Thần Thành đã chém hắn ra tro rồi.
Hai gã trảm đạo giả cường đại cười nói. Lời lẽ
của bọn chúng rất ngông cuồng, trong mắt chỉ có một Thiên Hoàng tử, những năm gần
đây trung thành đi theo hắn.
Bọn họ biết rõ ngày xưa Thiên Hoàng tử có oán
hận rất sâu với Thánh thể Nhân tộc, hôm nay chỉ muốn khiêu khích, tìm cơ hội
đánh chết đệ tử của Diệp Phàm.
Hai người này như vậy, ngoại trừ một số ít người
phụ họa ra thì đại đa số mọi người đều chọn cách trầm mặc. Ai dám nói như vậy
chứ?
Năm đó Diệp Phàm đúng là đánh giết mà có được
uy danh, trước khi rời đi còn đánh một trận tại Thiên Đoạn Sơn Mạch khiến máu
tươi nhuốm đỏ cả đất đai, giết tới nhật nguyệt không còn ánh sáng.
Ngay cả Nguyên cổ có huyết mạch cổ Hoàng, Hoa
Vân Phi giống như thần tiên cũng còn bị giết chết, uy danh hiển hách của Diệp
Phàm đều là từ thực chiến mà thành.
Diệp Đồng cười lạnh nói:
- Sư phụ ta rời đi mười mấy năm rồi các ngươi
mới dám nói những lời này. Năm đó mà dám thò mặt ra thì đã bị giết sạch rồi còn
gì.
Hai người này liên tục cười lạnh, cũng không
muốn đấu võ mồm với hắn, tiến nhanh về phía trước, sắc mặt đám người Đông
Phương Dã trầm xuống, lập tức chắn đường bọn họ.
- Chỉ cần năm năm ta liền có thể thay sư phụ
ta đánh khắp thiên hạ. Bất luận kẻ nào trong các ngươi ta đều tiếp hết.
Diệp Đồng nói, lời lẽ vô cùng chói tai.
Cả đám người kia đều biến sắc, ánh mắt nhìn chằm
chằm vào Diệp Đồng lại càng có nhiều sát khí, muốn thi triển thủ đoạn độc ác
bóp chết hắn.
Mọi người ở phía xa xa đưa mắt nhìn nhau, ai
cũng giật mình. Thay mặt sư phụ đánh khắp thiên hạ, khiến tâm thần ai nấy đều
chấn động mãnh liệt.
- Thánh thể dù đã đi rồi nhưng lại bồi dưỡng
được một đệ tử rất tốt, kéo dài uy thế của hắn.
Rất nhiều người thở dài.
Ầm!
Khí tức kinh người tản ra, giống như có từng
luồng thánh uy viễn cổ tràn ra. Ai nấy đều giật mình. Song phương có thể sẽ vận
dụng Thánh khí.
Đông Phương Dã, Yêu Nguỵệt Không và hai tên
tay sai của Thiên Hoàng tử cùng tiểu vương gia của Ma Thần tộc giằng co. Ai
cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Nếu tế ra Thánh khí thật thì lúc đó lớn chuyện rồi.
Nhưng bốn người bên cạnh kia lại không dừng lại,
đồng loạt lao về phía Đồng Đồng.
- Thúc bá, gia gia, ta đi trước. Hôm nay cám
ơn các ngươi.
Diệp Đồng cáo từ đám người Đông Phương Dã và
Khổng Tước Vương, chuẩn bị mở Tể Đàn vượt qua cánh cửa không gian.
Ánh mắt Diệp Phàm ở phía xa xa lóe lên thần
quang. Mấy vị trảm đạo giả này khinh người quá đáng, lấy lớn hiếp nhỏ, khiến đệ
tử của hắn phải bỏ chạy.
Lúc này mấy người Đông Phương Dã và Yêu Nguyệt
Không đang giằng co với bọn họ, đề phòng Thánh khí công kích, không dám hành động
lỗ mãng.
Trong lòng bàn tay Diệp Phàm lóe lên một cây
thương màu đen. Hắn bước nhanh về phía trước, đi tới trung ương của chiến trường.
Đột nhiên xuất hiện một người như vậy khiến rất
nhiều tu sĩ kinh ngạc, không biết hắn ở phương nào, sẽ ra tay đối với ai.
- Các ngươi đều để mạng lại đi.
Diệp Phàm bỉnh thản nói, lời nói mang theo sự
uy hiếp cường đại, nhìn quét qua bốn vị trảm đạo giả phía trước.
Mọi người kinh hãi. Rõ ràng đây là một người
ra mặt vì Đồng Đồng nhưng sao chưa ai gặp bao giờ, không ngờ không ai có thể nhận
ra.
- Người này là ai, lại dám khoác lác như vậy?
- Dù là Diệp Phàm thì hắn cũng chưa chắc dám
nói vậy.
- Thánh thể Nhân tộc đã thành hại bụi trong lịch
sử. Ngươi lại mạnh mẽ ra mặt cho đệ tử của hắn, đúng là không biết sống chết.
Thần sắc bốn vị trảm đạo giả ác nghiệt, khuôn
mặt tràn ngập vẻ lanh lùng và vô tỉnh.
Diệp Phàm không muốn nói nhiều, đâm tới một
thương. Một thương này giản dị tự nhiên giống như trở về nguyên bản, không có cộng
minh với đại đạo nhưng lại khiến bốn người ở nơi này biển sắc.
Bọn họ gặp phải một cao thủ khủng bố rồi.
Bốn người này đem hết khả năng hợp lực lại, muốn
hợp sức giết Diệp Phàm nhưng tỉnh thế biến
hóa cực nhanh, nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Chỉ một thương.
Vẻn vẹn chỉ một thương mà thôi.
Tiếng leng keng vang lên rung trời. Máu tươi bắn
ra. Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, khiến mọi người đều sợ hãi.
Cây thương màu đen trong tay Diệp Phàm xuyên
qua một vị trảm đạo giả, ghim hắn giữa không trung, máu tươi chảy đầm đỉa. Vị
Vương giả này đã đề phòng nhưng lại không thể thoát được.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều kinh sợ. Tu
sĩ nào cũng đều sợ trận thần chiến này. Đây là nhân vật thế nào chứ?
Đánh ra một thương, lúc đầu thì bỉnh thản tự
nhiên nhưng trong nháy mắt cuối cùng lại khiến núi sông thất sắc, nhật nguyệt ảm
đạm. vẻn vẹn chỉ một thương đã giết chết một vị Vương giả trảm đạo mạnh mẽ.
Diệp Phàm giống như Ma Thần tiến vào nơi này,
khiến lông tóc các trảm đạo giả khác đều lạnh ngắt, sợ hãi rút lui, thật sự bị
hắn dọa.
- Là hắn, dĩ nhiên lại là vị sắp chầu trời của
Vạn Sơ Thánh Địa kia, ngày nay đã trảm đạo, thăng cấp thành một vị Vương giả
chân chính.
Có người kinh ngạc kêu lên, nhận ra người bị
thương xuyên qua ngực này. Kẻ này đã lộ ra vẻ mặt thật.
Mặt Diệp Phàm không chút thay đổi, một tay cầm
thương, chọn vị trảm đạo giả gần nhất mà tấn công. Người nọ chạy về phía Vạn Sơ
Thánh Địa, khiến những người khác cảm thấy thân thể lạnh ngắt.
Thương cũng hắn nặng tựa ngàn cân, đặt trong
lòng mỗi người của Thánh địa này. Mỗi một bước chân hắn tiến tới đều khiến tâm
thần mọi người nổ tung.
Diệp Phàm giống như đi vào chỗ không người,
vác thương đi tới, thần sắc lạnh lùng tới cực điểm, nhìn chằm chằm vào mấy người
nọ.
Giờ khắc này cả nơi đây đều lạnh ngắt như tờ.
Mọi người của Vạn Sơ Thánh Địa toát mồ hôi hột, không ngờ một vị nguyên lão của
bọn họ lại gặp phải kết cục như vậy.
Diệp Phàm cất cao cây thương, gim vị Vương giả
kia, rồi sau đó chỉ xéo về phía trước, gần như để trước người Thánh chủ của
giáo này.
Hắn không nói gì, con ngươi lạnh lùng. Hành động
chính là lời đáp trả tốt nhất. Trước mặt những nhân vật cường giả khắp thiên hạ,
bọn họ Vương giả của bọn họ. Đây là một cái bạt tai tràn ngập sát ý.
Mọi người câm như hển. Thậm chí không ai dám
thở mạnh một cái. Tất cả đều khẩn trương chú ý.
Đây là chuyện dùng thực lực bản thân chấn nhiếp
cả một Thánh địa.
Ầm!
Cây thương màu đen trong tay Diệp Phàm run
lên. Vị trảm đạo giả khắp chầu trời này liền văng tung tóe tại chỗ, máu tươi bắn
ra, hóa thành một vùng xương vụn thịt nát nhuốm đỏ bầu trời.
Đây là sự uy hiếp trắng trợn. Chọn Vương giả của
một Thánh địa, giết chết ngay trước mặt Giáo chủ của bọn họ.