Thiên Đoạn Sơn Mạch đổ máu, quỷ khóc thần gào,
giống như khúc ca ai oán trong Địa Ngục. Mưa máu tầm tã trút xuống, giống như
Luyện Ngục tại nhân gian vậy.
Tiếng quỷ gào liên tục, tiếng huýt gió u u
vang vọng trong dãy núi. Cũng không biết có bao nhiêu người đã chết đi. Cường
giả giờ còn chẳng bằng cây cỏ, lần lượt ngã xuống.
Tại trung tâm của Thiên Đoạn Sơn Mạch, tiếng
kêu chém giết rung trời nhưng bên ngoài lại không thấy được chút nào. Sát khí mờ
mịt và hỗn độn xen lẫn một chỗ, toở thành một vùng sát hải, phong tỏa khu vực
trung tâm, khiến lòng người kinh sợ.
Trong chiến trường, cảnh tượng đáng sợ hơn người
ta tưởng tượng rất nhiều. Nơi nơi đều hóa thành một trường Tu La. Lần lượt có
cường giả ngã xuống, xương cốt trắng như tuyết dính màu, nhìn mà ghê người.
Vô Thủy sát trận vô song, chín tòa cùng xuất
hiện, tỏa ra từng luồng sát quang, chém giết bốn phương. Lại một thi thể rơi xuống,
một gã tu sĩ bị giết chết, hóa thành huyết vụ.
Mấy ngọn núi cụt nối liền một mảnh, trên đó đều
là máu tươi và xương vỡ, tạo thành một tầng rất dày, nhìn mà ghê người, khiến
người ta nhìn mà sợ run. Chẳng có một khôi thân thể nào ở đây là còn hoàn hảo cả.
Mà tất cả vẫn còn đang tiếp diễn. Chiến đấu
còn chưa kết thúc. Giết chóc vẫn đang tiến hành. Mọi người đều giết tới đỏ con
ngươi, không có khả năng giảng hòa, chỉ có tử chiến mà thôi.
- A...
Một vị Giới chủ của Nhân Thể Gian kêu to. Hy vọng
của Thần triều viễn cổ — Thần tử bị giết, bị thần tiễn của người ta bắn nát
nguyên thần, tan tành thân thể. Chuyên này dù hắn có tức giận gầm thét thì cũng
không có biện pháp gì.
- Diễn biển ra sát trận nhân gian.
Một vị Giới chủ khác rống to, không thể chạy
trốn ra khỏi sát cục, chỉ có thể liều mạng.
Nhân Thể Gian có tổng cộng ba vị Giới chủ ở
đây, đều hiệu lệnh thủ hạ kết thành đại trận trấn giáo của bọn họ. Sát khí tràn
ngập không gian. Toàn bộ thế giới đều toở lên mông lung, muốn xé mở một góc trận
mà thoát đi.
Nhưng vẫn không có hiệu quả như cũ, chỉ phí
công mà thôi. Trước mặt chín toàn Vô Thủy sát trận thì bọn họ giống như thiêu
thân lao vào lửa, máu tươi chảy đầm đỉa, không ngừng ngã xuống, thi thể liên tục
rơi xuống từng mảng.
Diệp Phàm đứng ở trung tâm, đối lập với đại địch
mười phương, cầm Vạn Thương Cung trong tay, không ngừng bắn giết, mỗi mũi tên
giết một kẻ địch. Đây là uy hiếp đáng sợ nhất, chuyên giết cao thủ.
- A...
Một gã Giới chủ kêu to, bị bốn mươi chín mũi
tên ánh sáng bắn hạ, rốt cục cũng bị đột phá phòng ngự, bị một mũi tên xuyên thấu
qua thái dương, mang theo một tia máu bắn ra, ngã xuống mặt đất, không còn có
thể đứng lên được, hóa thành một thi thể.
Lực lượng của Vô Thủy sát trận tiễn vào thần
tiễn khiến nó có lực sát thương vô địch, ngay cả Vương giả trảm đạo cũng đều
khó có thể ngăn trở.
Ô ô...
Hầu tử vung đại côn giống như ngàn quân đánh tới.
Hơn một ngàn sát thủ bị cây thiết côn đen nhánh nghiền thành thịt nát, phát ra
tiếng kêu thảm tiết, chết toàn bộ.
Đoạn Đức không sát sinh, chuyên tâm vận chuỵển
Thôn Thiên Ma Cái, bảo vệ trên đỉnh đầu mấy người, ngăn cản sát khí và đạo tắc
ngẫu nhiên bay tới.
Giết!
Người của Địa Ngục cũng lao lên giết chóc. Tổng
cộng bốn vị ngục chủ giá lâm, dẫn cao thủ đông như mây trên ười đánh tới, vô
cùng vô tận. Nơi nơi đều có thi hài rơi xuống.
Sau khi sát trận mở ra thì thiên đại anh hùng
tiến vào đó cũng phải chịu phục, căn bản không có cách nào. Những người này có
phản kháng cũng chỉ khiến thương vong càng nhiều hơn mà thôi.
- Năm đó đều là Sát Thủ Thần Triều, các ngươi
lại bội bạc, đánh nhốt Thiên Đình vào vực sâu, vô tỉnh chà đạp. Hành vi quá mức
âm trầm, mau trả nợ máu thôi.
Diệp Phàm thúc dục quyền trượng hoàng kim, hóa
thành một con trường long màu vàng. Xương gãy, máu tươi bắn tung ra. Máu chảy đầm
đìa, thi hài thành núi, rơi xuống dày đặc.
Đại sát khí đệ nhất của Thiên Đình sống lại,
uy lực gần như đã không thể ngăn cản nổi, giết rất nhiều sát thủ. Đây đúng là một
trận giết chóc lớn khiến máu chảy thành sông.
- Ngày này Thiên Đình sống lại từ lửa đỏ, là
Thiên Đình chân chính, không giống với các ngươi nữa. Các ngươi tới muốn diệt
trừ ta, vậy thì các ngươi đều phải tự hủy diệt chính mình rồi.
Diệp Phàm đứng ở trung tâm của đài trận, hai
tay vung lên, điều khiến quyền trượng của Thiên Đình, dưới lực lượng bổ xung của
Vô Thủy sát trận, khiến những nơi đi qua đều là máu tươi đỏ rực, không còn gì
khác.
- A...
Hai vị Giới chủ khác của Nhân Thể Gian kêu to,
da thị toàn thân nứt nẻ, lập tức hóa thành sương máu. Người bên cạnh bọn họ
cũng vỡ nát. Cảnh tượng thật vô cùng đáng sợ.
Ầm!
Quyền trượng của Thiên Đình chấn động. Nhân Thể
Gian có ba nhóm gồm vô số cao thủ đều bị đánh giết, trở thành một vùng máu huyết,
bao phủ đầm đìa núi non phía dưới.
Cuối cùng quyền trượng Thiên Đình đổi hướng
bay về, chìm sâu vào Địa Ngục. Bốn vị ngục chủ nơi đó và bộ hạ của bọn họ đã mất
đi Thánh binh truyền thừa, giống như sói xám mất đi nanh vuốt vậy.
Đây là một trận tàn sát. Kim quang đảo qua, tiếng
kêu thê lương vang lên không dứt. Khúc hát của vong hồn dưới Địa Ngục vang lên.
Đây như là tiếng ca hát trong yến tiệc của Ma Vương.
Bốn vị ngục chủ cường đại chết hết, thi thể
hài cốt nát thành mảnh vụn, không còn chút hy vọng sống sót dưới sát khí đệ nhất
của Thiên Đình.
Đáng tiếc cho bọn họ tu luyện ba ngàn năm dùng
sát chứng pháp, rốt cục lại gặp phải thiên địa biển đổi tuy tắc, khó khăn khổ sở
vô cùng mới có thể trảm đạo thành công, cuối cùng không trốn thoát đại kiếp nạn
này, lúc này bị giết chết.
Mà phía sau bọn họ, những đệ tử môn đồ kia lại
càng chẳng cần nói tới, toàn bộ bị đánh nát bấy. Vô số người đồng loạt bị chặt
đứt, tử vong hoàn toàn.
Người của hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ bị
giết sạch. Lập tức số người ở nơi này mất đi hơn phân nửa. Tiếng kêu trong
không gian này cũng yểu đi rất nhiều.
Cảnh tượng trên ngọn núi cụt khiến người ta sợ
hãi, không dám nhìn lại. Xương gãy, chân tay cụt, đầu cổ văng khắp nơi. Máu
tươi thấm đẫm tất cả, âm phong gào thét.
Diệp Phàm đứng ở trung ương của trận pháp,
nhìn quét tất cả mọi người, sau đó ngửa mặt lên trời nói:
- Tới phiên các ngươi rồi.
Ở trên kia còn có con cá sấu khổng lồ tới trên
vạn trượng, còn một ma ảnh màu đen lớn hơn cả một ngọn núi. Đây là kẻ địch mà hắn
muốn giết nhất trong lần này.
- Đây là cổ tinh mà chư hiền truy tìm sao. Thật
sự là đáng ngạc nhiên. Bọn họ để lại trận văn đáng sợ tới mức này.
Ma âm chấn động như sấm sét. Thiên Đoạn Sơn Mạch
rung động ù ù. Con cá sấu màu vàng dài vạn trượng kia xoay quanh. Nó gian nan
di chuyển trong sát trận, chuẩn bị lao xuống.
Keng.
Các loại sát quang lại bùng lên. Mấy tòa sát
trận đồng thời phát uy. Diệp Phàm không dám coi thường tồn tại này chút nào. Một
đạo thần niệm theo chân bọn họ vượt qua tinh không mà tới, hai mươi mấy năm đã
có tu vi đạt tới mức này, nghĩ lại cũng khiến người ta sợ hãi.
Cách đó không xa, trên một đài trận khác, đại
hắc cẩu giật mình một cái nói:
- May mắn là một đạo nguyên thần trưởng thành
chứ nếu là bản thể thì đúng là phiền toái lớn rồi. Không hổ là Thần linh Vực
ngoại.
- Rất cường đại sao, đạt tới cấp bậc nào?
Bàng Bác hỏi.
- Bản thể của nó sợ là khó có thể đo lường được,
có pháp môn của Thần linh Vực ngoại, tuyệt đối là không đối phó nổi.
Hắc Hoàng trịnh trọng nói.
- Kệ hắn là ai, chín toàn sát trận cũng lên giết
hắn.
Bàng Bác nổi sát khí, lớn tiếng nói.
Giết!
Diệp Phàm, Bàng Bác, Hắc Hoàng cùng nhau thúc
dục chín tòa trận pháp. Từng luồng sát khí của Vô Thủy sát trận bốc lên tận trời,
đánh tan tất cả huyết vụ.
Coong coong
Sát khí tung hoành, hỗn độn trào dâng. Kiếm
khí không đếm nổi chém tới, đánh cho con cá sấu màu vàng khổng lồ kia máu huyết
đầm đìa, gần như dập nát.
Thân thể của nó nhạt đi, hóa thành cao chỉ bằng
một người, thi triển ra bí thuật không ai biết, vẽ ra một vùng tinh không, muốn
mạnh mẽ ngăn cách hư không.
- Vô dụng thôi. Đây là sát trận của Đại đế, tất
cả pháp tắc đều không có hiệu quả.
Hắc Hoàng yên lòng, sau đó cất tiếng sủa, bắt
đầu ra sức thu phục con man ngưu kia, dùng trật tự thần liên ưói buộc Vương giả
của Đại Lực Ngưu Ma tộc, kêu gào:
- Chiến sủng của ta, thần phục đi. Đi theo cạnh
Hắc Hoàng vĩ đại, tiền đồ của ngươi tràn ngập hào quang tươi sáng.
Man ngưu rống to, không chịu khuất phục. Nó giận
dữ lớn tiếng mắng:
- Nếu không có trận văn này thì một chân của
ta cũng đẫm chết con chó đen ngươi.
Ầm!
Cá sấu vạn trượng hóa thành hình người, ánh
sáng bừng lên. Xung quang nó vang lên tiếng xướng làn, giống như có ba ngàn kim
thân la hán tụng kinh vậy.
Một toàn Cổ Miếu màu vàng chìm nổi, bảo vệ nó
trong đó, chặn rất nhiều sát quang. Các loại phù văn cổ xưa xuất hiện, trải rộng
ra khắp miếu thờ, chống đỡ đòn tất công.
- Đây là một cấm khí thuộc Phật giáo.
Hắc Hoàng không thể không chú ý một lần nữa.
Cái gọi là cấm khí chỉ có thể sử dụng vài lần
sẽ bị hủy diệt nhưng lại có uy lực vô cùng cường đại, là thần trân mà dù là đại
giáo phái kinh thể cũng khó có thể tế luyện ra.
Cái cấm khí này cũng thực đặc biệt, là một cổ
tự màu vàng, dày đặc đạo văn
lực phòng ngự kinh người, tỏa ra khí tức thần thánh
trang nghiêm.
Tiếng xướng lành vang lên khắp thiên địa, giống
như trong cổ tự này có Phật Đã giảng đạo, rất nhiều phật đồ hành hương, vừa đi
vừa tụng kinh tuần.
Không thể không nói con cá sấu màu vàng khổng
lồ này rất cường đại. Lúc này nó hóa thân thành thân linh, thân trong chùa cổ,
dưới chân có thi thể Bồ Tát, La Hán đầy đất, máu tươi năm màu chảy khắp nơi.
Đây là một loại kỳ cảnh, đại biểu cho chuyện xảy
ra năm xưa, khiến Diệp Phàm giật mình. Đại chiến với Lý Tiểu Mạn và Hoa Vân Phi
hắn cũng từng nhìn thấy cảnh này, nghĩ tới năm đó do cá sấu chúa gây ra, quả thực
là quá cường đại.
- Khó lường. Con cá sấu to lớn này dù bị Thích
Ca Mâu Ni trấn áp nhưng kết hợp phật hiệu ngộ ra đạo rất không tầm thường.
Đoạn Đức cả kinh nói.
- Đây cũng không phải bản thể của nó mà hôm
nay đã đáng sợ thế này rồi.
Diệp Phàm nói. Chín sát trận thức giấc, thúc dục
quyền trượng của Thiên Đình đánh tới muốn giết đối phương.
Ầm!
Tiếng va chạm kịch liệt vang lên. cấm khí của
Phật giáo cũng khó chắn nổi. Cá sấu khổng lồ màu vàng gầm to một tiếng. Tòa cổ
Miếu kia từ từ nứt ra, sắp sửa sụp đổ tới nơi rồi.
- Bàng Bác và hầu ca ra ngoài trận tìm Lý Tiểu
Mạn và Hoa Vân Phi xem. Bọn họ hơn phân nửa chưa tiến vào đâu.
Diệp Phàm truyền âm, lại đưa thần kiếm của Địa
Ngục cho Bàng Bác, sau đó để Tề La đi cùng đuổi giết.
- Graoo...
Thần Chi Niệm của Thánh thể đại thành rốt cục
cũng ra tay. Bên thân thể hắn có một trăm lẻ tám tảng đá đỏ thẫm như máu vờn
quanh, giống như Thánh binh ngăn cản sát quang, đối phó với Vô Thủy sát trận.
- Đây là Hồn Huyết Thạch, cực kỳ hiếm thấy,
tương truyền chỉ có đi tới tinh không Vực ngoại mới có thể tìm thấy.
Đoạn Đức giật mình. Loại đá này là thứ được Quỷ
Thánh thích nhất, có thể trợ giúp bọn họ kéo dài hồn lực, luyện thành binh khí
khủng bố.
Lệ quỷ khổng lồ vô cùng, còn cao hơn cả một ngọn
núi. Lưu Vân Chí và Vương Diễm đứng trên đầu vai nó, đều tự thúc dục cấm pháp,
hóa thành một làn mưa ánh sáng rơi lên trên Hồn Huyết Thạch.
- Không sao.
Diệp Phàm vung tay lên, tế ra ba tòa sát trận
thu được ở Nam Vực, cùng dùng mười hai tòa sát trận đánh tới.
Ầm!
Sát khí tăng vọt, bao phủ hoàn toàn cả Thiên
Đoạn Sơn Mạch, giống như thời khai thiên lập địa vậy. Thác nước hỗn độn giáng
xuống càng nhiều hơn.
Hắc Hoàng lộ vẻ cuồng nhiệt nói:
- Thế mới có một tia của Vô Thủy sát trận chân
chính đó.
- Graoo...
Cổ tự bảo vệ cá sấu màu vàng khổng lồ sụp đổ,
rốt cục vỡ thành mảnh nhỏ. Hóa thân của ngạc tổ bị chém thành từng khúc một, bị
thương nghiêm trọng.
Đồng thời một trăm lẻ tám viên Hồn Huyết Thạch
của lệ quỷ cũng bị dập nát hơn phân nửa, trở thành bột mịn. Thân thể hắn chấn động
mãnh liệt, liên tục gầm thét.
Trên đầu vai hắn, Lưu Vân Chí và Vương diễm
thét lên chói tai, tràn ngập thù hận với Diệp Phàm. Không ngờ tự thân lệ quỷ tới
rồi cũng gặp phải nguy hiểm thế này.
Toàn bộ địch nhân tại Thiên Đoạn Sơn Mạch đều
liên tục kêu thảm thiết. Các mảnh vỡ xương cốt và máu tươi văng tung tóe, rơi
xuống mấy ngọn núi, chảy khắp sườn núi, khủng bố khôn cùng giống như Luyện Ngục
vậy.
Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng, cầm Vạn Thương
Cung trong tay, nhắm hai người trên đầu vai của lệ quỷ nói:
- Hiện giờ các ngươi còn chưa nói ra suy nghĩ
của mình đi?
- Ngươi... Không sống được bao lâu đâu.
Vút.
Vút.
Diệp Phàm trực tiếp giương cung. Hai luồng
sáng rực rỡ bắn ra, chiếu rọi khắp bầu trời, bắn nát thân thể của hai người, chỉ
còn lại hai cái đầu lâu lăn xuống.
- Ngươi vẫn còn non lắm!
Cá sấu màu vàng khổng lồ gầm thét, tạo thành
trận thể không hiểu nổi với lệ quỷ. Cũng không biết chúng dùng bí pháp gì mà nuốt
sát quang, dù thân thể bị thương tới dập nát nhưng cũng vẫn tiến tới gần được
Diệp Phàm.
- Thân thể của ngươi rốt cục đã trưởng thành rồi,
nên thuộc về ta đi!
Giọng nói của lệ quỷ khiến da đầu người ta tê
dại.
- Thật không?
Diệp Phàm cười lạnh. Từ mi tâm có một tiểu đỉnh
bay ra, lộn nhào một cái liền trút ra lửa lớn. Cửu sắc Hỏa Diễm lập tức bao phủ
phía trước.
- A...
Tiếng kêu thê lương truyền khắp thiên địa.