Thần Minh đủ ngoan độc, vừa ra tay chính là vạn
đạo hòa minh, trong mười ngón tay trong suốt bắn ra mười vạn kiếm quang thiên
kiếm!
Những kiếm quang này thực đặc biệt, mỗi một đạo
đều có sinh mệnh của chính mình, phía sau mỗi thanh còn có một con cổ thú, phát
ra tiên quang, chúng nó ngậm kiếm quang bổ thẳng xuống, vô cùng khủng bố!
Mọi người biến sắc, đây là cổ kỹ của thời đại
thần thoại: Vạn Thú Tiên Kiếm!
- Thất truyền đã lâu, không ngờ lại xuất hiện
trên thế gian!
- Trời ạ! Kế thừa cường đại vốn tưởng rằng sớm
đã phong ấn trong năm tháng, hôm nay lại thấy ánh mặt trời!
Xa xa, truyền đến từng tràng tiếng kêu kinh sợ,
mọi người đều rất khiếp sợ! Pháp quyết của Thần Minh tu luyện quả nhiên khủng bố,
chỉ mới thức mở đầu đã nghịch thể như vậy.
Diệp Phàm biến sắc, thân thể bị Thần liên trật
tự trói chặt, hắn như là con côn trùng trong mạng nhện, hành động rất bất tiện.
Trong miệng hắn phát ra một tiếng quát, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh xoay tròn, trong
miệng cái đỉnh hỗn độn quang lấp lánh, trấn áp tới hướng Thần Minh.
Thân không thể nhúc nhích, hắn chỉ có thể sử dụng
thần thức điều khiển cái đỉnh, dùng nó để chống lại đại địch.
“Leng keng...”
Đốm lửa văng khắp nơi, mười vạn thiên kiếm kia
như là từng thác nước bạc bay múa chém loạn, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh phải thừa nhận
áp lực cực lớn, rung chuyển kịch liệt không thôi.
- Cái đỉnh thật mạnh! Còn chưa có hoàn toàn
viên mãn mà đã lợi hại như vậy, trong pháp khí Chuẩn đế coi như rất hiếm thấy!
Thần Minh tán thưởng, tuy nhiên thần sắc hắn
cũng rất lãnh liệt, ánh mắt lại lạnh thấu khung xương người ta.
Thần Minh khẽ quát một tiếng, Ô Kim Chiến Y
trên người tản ra hào quang đầy màu sắc, lóng lánh sáng lạn, mà khí tức của hắn
lại giống như mãnh thú hồng hoang, thân thể đen lại.
Đây là một loại biến hóa đáng sợ, thân thể của
hắn quỷ dị, cường đại, bùng phát ra một loại khí cơ của hung thú tiền sử, ảm đạm
xuống. Nhưng chiến y lại hình thành một vầng hào quang sáng chói.
Vạn Thú Tiên Kiếm lồng lộn run run, tiếng thú
gào rống động trời. Huyết mạch mạnh nhất ở thời đại thần thoại đều hiện ra, lộ
ra chân thân từng con cực kỳ hung mãnh, ngậm Tiên kiếm đánh tới.
Chúng thú đạp phá hư không chen chúc lao xuống,
trời sụp đất nứt. Loại khí tức này rất kinh người, mọi người đang xem cuộc chiến
đều không kiềm nổi sợ run.
Thủ đoạn của Thần Minh thật nghịch thiên! Vạn
Thú Tiên Kiếm này thi triển ra, trong thiên hạ có mấy người có thể tranh phong?
Mặc dù đều là cảnh giới Chuẩn đế cũng phải nuốt hận!
“Coong, coong, coong...”
Kiếm khí xuyên nát vũ trụ, chém loạn xuống, Vạn
Vật Mẫu Khí Đỉnh như chiếc thuyền giấy trong cơn bão tố, dường như bất cứ lúc
nào sẽ tan rã, hủy diệt. Nó lập tức hóa thành cao mười vạn trượng, che chắn cho
Diệp Phàm ở phía dưới, chống đỡ được tất cả công kích. Mặt trên nó các loại phù
văn lấp lánh làm tan biến những công kích này.
Đồng thời, trong miệng cái đỉnh buông xuống từng
đạo mẫu khí, như thác nước kinh người, rồi hóa thành thần mang chí cường chí thần
chống lại với kiếm khí.
Chặn được rồi!
Trên Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đạo văn sống lại,
làm tan biến công kích của rất nhiều kiếm khí, lực phòng ngự kinh người. Điều
này làm cho rất nhiều người thấy quen mắt, kiện bảo bối này đáng giá để dùng
tâm huyết săn sóc ân cần và tế luyện.
Thần Minh thân thể ảm đạm, nhưng chiến y lại
sáng rực loá mắt. Như là một cái hắc động được gần cả trăm viên Thái Dương Tinh
vờn quanh. Lúc này hắn càng ngày càng cường đại hơn, trong miệng hắn khẽ ngâm một
loại chú ngữ cổ xưa.
Thiên địa này rung chuyển dữ dội, lôi quang dường
như đều ngừng lại, mặt trời trăng sao ở sâu trong vũ trụ đều cố định lại, thời
không bị giam cầm.
Kiếm mang kia tuy rằng vỡ nát, nhưng vạn thú
không hề dừng lại, vả lại càng ngày càng chân thật, điên cuồng phóng tới. Đó là
phù văn đại đạo ngưng chú mà thành, tấn công Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.
“Ầm!”
Diệp Phàm liều mạng huyết chiến, mi tâm hào
quang lấp lánh, cùng lúc đó khí tức cái đỉnh mênh mông, có sinh mệnh của chính
mình, mặt trên vạn linh sống lại, đều là đồ đằng viễn cổ, một cái lại một cái từ
trên vách đỉnh bay ra.
Chu tước mang theo tiên hỏa, kéo dài qua ba
ngàn giới mà chiến; hỗn độn thần linh khai thiên lập địa, gào thét đánh lên
chín tầng trời; côn bằng vỗ cánh dập nát rất nhiều đại tinh trong vũ trụ...
Trên vách đỉnh vạn linh sống lại đi ra chống lại
vạn thú. Song phương xông vào nhau, va chạm kịch liệt, lập tức địa phương này
long ngâm hổ gầm, đại bằng xông thẳng lên trời cao, thần quang cắt qua vĩnh hằng.
- Cường đại như vậy!
Mọi người đang xem cuộc chiến đều hít một hơi
khí lạnh: chiến kỹ của Thần Minh kinh người cũng thôi đi, nhưng Diệp Phàm hiện
tại bị vây khốn còn có thủ đoạn thế này, ra ngoài dự liệu của mọi người.
Thần Minh lộ sắc mặt ác nghiệt, đối phương bị
Thần liên trật tự trói chặt, xem như miếng thịt trên thớt gỗ, vậy mà còn dựa
vào cái đỉnh ngoan cố chống lại như vậy, vả lại chân thật chặn công kích của hắn,
điều này với hắn mà nói thật không tốt.
Đột nhiên, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chìm xuống, rất
nhanh thu nhỏ lại, chỉ còn bằng nắm tay, mặc dù có chân long nhảy lên, có tiên
phượng giương cánh... các loại đồ đằng xông thẳng lên trời cao, nhưng lại thối
lui đến trước mi tâm Diệp Phàm, bảo vệ xương trán của hắn.
- Thần Minh sắp đắc thủ rồi!
Rất nhiều người mắt sáng lên.
Thần Minh như một vị Thần sai khiến vạn thú từng
bước một bức tới, khống chế các loại mãnh thú hồng hoang trấn áp xuống, mỗi một
đầu mãnh thú đều giống như kiếm ngân “keng keng” vang động.
- Không tốt!
Hắc Hoàng trầm mặt xuống.
Lĩnh vực cấm kỵ của Vạn Thú Tiên Kiếm thể hiện
ra rồi, mỗi một đầu cổ thú đều là một thanh Tiên kiếm, nhưng không có hình thể
kiếm, chúng nó đang gào rống, giống như trường kiếm xé toạt trời cao.
Kiếm ý vô cùng tận hóa thành phù văn đại đạo
trực tiếp tác dụng ở trên thân thể nguyên thần của Diệp Phàm, loại kiếm ý này
có muốn ngăn chặn đều không ngăn được, không có chỗ nào không xâm nhập.
Có thể nói, loại kiếm ý vô địch này không phải
binh khí thực thể có khả năng ngăn chặn, động niệm một cái là tới lục hợp bát
hoang!
Có thể nhìn thấy, thân thể Diệp Phàm bị Thần
liên trật tự trói chặt đang run rẩy, cả vật thể sáng lên ngàn vạn ký hiệu, đó
là sát ý của Vạn Thú Tiên Kiếm, thông qua vạn thú gào rống tác dụng ở trên người
hắn.
- Diệp Phàm!
Lý Hắc Thủy đầy mặt kinh sợ kêu lên.
- Sư phụ!
Hoa Hoa sắc mặt tái nhợt, đã không còn vẻ cợt
nhả mà đổi là tràn ngập sợ hãi.
- Vạn Thú Tiên Kiếm quá cường đại!
Hắc Hoàng vẻ mặt âm trầm.
Hết thảy biến hóa quá nhanh, không ngăn cản được.
Đó chính là một vị Chuẩn đế đang thi triển bí
thuật cấm kỵ của chủ nhân vùng cấm. Một kích như vậy rơi xuống trên người Diệp
Phàm đang bị trói chặt, hắn không có cách nào ứng biến, không đủ sức ngăn cản,
kết quả có thể đoán trước được.
“Ông!”
Trong lúc đang giao chiến, Thánh Hoàng tử trợn
hoả nhãn kim tinh, nửa thanh Tiên thiết côn trong tay ô quang sáng rực, bổ xéo
ra nhắm ngay Thần Minh, muốn ngăn cản hết thảy.
Nhưng giờ khắc này, Thần hổ nổi điên, thân thể
đá và máu thịt giao hòa bùng phát hào quang chói mắt, thân hổ vằn vện loang lổ,
trên đầu thạch khí chiếu rọi ra tiên quang bất hủ, công kích tới Thánh Hoàng tử.
Đồng thời ngay lúc đó, trong bóng tối có người
ra tay, một con chân Long Mãu tím lao xuống, chặn hắc kim thiết côn, há mồm định
nuốt vào.
Long nữ ra tay, con ngươi âm lạnh sắc bén như
mũi tên lạnh. Nàng ta ngăn cản Thánh Hoàng tử cứu viện, muốn nhìn thấy kết quả
Diệp Phàm bị Thần minh giết chết.
- Trở thành cái đỉnh lô của ta, không phải một
lựa chọn xấu, cùng trường sinh, cùng bất hủ với ta, sớm muộn gì có một ngày sẽ
quân lâm Tiên vực!
Thần Minh âm trầm nói, từng bước tới phía trước
vươn tay điếm vào mi tâm Diệp Phàm, định giết bỏ nguyên thần hắn, chỉ để lại khối
thân thể cường đại này.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh rung chuyển, “ầm” một tiếng,
Thần Minh phát ra một tiếng thét kinh hãi. Không ngờ hắn lại bị tống bay ra
ngoài, không thể dời cái đỉnh che trước xương trán Diệp Phàm.
Sao lại thế này? Hắn lộ ra dị sắc.
Thực hiển nhiên, Diệp Phàm bị kiếm ý của Vạn
Thú Tiên Kiếm bổ trúng, vạn thú gào rống, trên người hắn có cả vạn loại ký hiệu
đại đạo sáng lên, đang chịu đựng đau đớn sắp sửa Thần hình đều hủy diệt.
Thế mà hắn làm thế nào còn có thể phản kích?
Nên biết rằng, bị pháp liên trói chặt giống như mất đi sức chống cự, khẳng định
sẽ bị kiếm ý hủy diệt.
- Ta không có không chịu nổi như ngươi tưởng
tượng vậy!
Diệp Phàm lạnh lùng nói ra.
Chẳng những không phải không chịu nổi, mà còn
cường đại quá phận, làm cho Thần Minh đều khiếp sợ: không nghĩ tới Diệp Phàm lại
đang mượn thế của hắn, cố ý cho Vạn Vật Mẩu Khí Đỉnh tránh lui, chờ kiếm ý vạn
thú đâm vào thân thể.
Hiện tại cả vạn loại phù văn đại đạo toàn bộ
hóa thành ngọn lửa đang rèn luyện thân thể hắn, đang chiến đấu với tàn tích của
chí tôn trong cơ thể hắn.
Dùng lực lượng của địch nhân tôi luyện bản
thân mình? Có mấy người dám làm như vậy. Nên biết rằng, đây chính là chiến đấu
cấp Chuẩn đế, chỉ sai lầm một ý niệm chính là kết cục hình thần câu diệt.
Hơn nữa. Diệp Phàm cũng không phải là đang quyết
đấu công bình, hiện tại hắn bị giam cầm trói buộc mà còn dám làm như vậy, quả
nhiên là cường hãn không thể tưởng được.
Thần Minh sắc mặt lạnh băng, hắn không thích
loại cảm giác vượt ra khỏi bản thân nắm giữ này, với phong cách hành sự của hắn
mà nói, hết thảy hẳn đều phải nắm trong tay.
- Rống...
Thần Minh há mồm phun ra, ngọn lửa màu đen ngập
trời, một cái ma lô màu đen xuất hiện, nhanh chóng phóng lớn định thu Diệp Phàm
vào trong đó, hoàn toàn luyện hóa sạch sẽ.
“Ầm!”
Thế nhưng, lúc này một uy áp cực lớn giáng xuống,
vượt qua hắn nắm trong tay. Vốn thiên kiếp kia bị ngăn chặn cảm ứng lại xuất hiện,
trên người hắn có bí khí cũng không được.
Đây là một mảng thế giới bàng bạc giống như
Tiên giới nối thông với nhân gian, bên trong là cảnh tượng các loại thụy thú, hồng
hoang khiếp người.
“Ẩm” một tiếng, hỏa lò màu đen của Thần Minh
liên quan hắn đang bị thế giới này hút thu vào, rất có thể sẽ ở trong đó độ kiếp.
Ai cũng không nghĩ tới, Diệp Phàm nghịch thiên
như vậy, không chỉ có chống lại thiên kiếp, bây giờ còn chủ đạo nó, sử dụng hư ảnh
Tiên vực này vây khốn địch nhân.
Hiển nhiên, trong khoảng thời gian ngắn Thần
Minh không thoát ra được, hắn rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm sắp sửa độ kiếp, đối
mặt với Tiên thú chân long, chu tước các thứ tấn công, hắn thực cố hết sức.
Biến cố này ra ngoài dự liệu của mọi người, ai
nấy đều nghĩ rằng Diệp Phàm nguy rồi, không nghĩ tới trong nháy mắt lật ngược
tình thế, Thần minh cường đại ngược lại bị vây khốn.
“Xoạt!”
Một đạo hào quang hoàng kim chém vỡ lôi quang,
xuất hiện một nữ nhân đầu tóc màu vàng bay múa, bay thẳng vào trong lôi hải,
đánh tới hướng Diệp Phàm, vừa tới chíũh là tuyệt sát.
Ánh mắt nàng mang theo sát khí, toàn thân ngọn
lửa hoàng kim bùng cháy bừng bừng, đúng là Hoàng Kim thiên nữ, vừa ra tay chính
là Hoàng Kim Thần Tàng, đủ các loại đạo binh cùng với pháp khí bay múa, kim
quang hừng hực, làm người ta không mở mắt ra được.
Hiện tại không có công bình quái gì đáng nói,
mà nàng cũng không phải đến quyết chiến, mà chỉ đến để giết người, không cho Diệp
Phàm thuận lợi độ kiếp, phải thừa dịp hắn nguy cấp mà lấy đi tánh mạng của hắn.
Trong lòng mọi người rúng động, đây là vị Chuẩn
đế thứ ba, trong đó hai người là con của chí tôn cổ đại, cường đại khiến người
ta sợ run. Diệp Phàm độ kiếp, có thể nói nhiều tai lắm nạn. Sau khi bị bại lộ
liền bị rất nhiều người cản trở, không cho phép hắn thành công.
“Keng!”
Ngay mi tâm Diệp Phàm phát ra hào quang mãnh
liệt, dùng bí quyết chữ “Binh” khống chế các loại hoàng kim pháp khí, làm cho
các loại binh khí hoàng kim sắp chém đến thân thể đảo ngược bay về, trấn sát
Hoàng Kim thiên nữ.
Thế nhưng, Hoàng Kim thiên nữ hiếu biết về hắn
cũng đủ nhiều, trong thời gian ngắn, tất cả pháp khí hóa thành không, tại chỗ
xuất hiện một vầng thái dương rực rỡ, rồi đồng loạt nổ tung.
“Phốc!”
Cường đại như thân thể của Diệp Phàm, lại
không thể nhích động, dưới tỉnh huống bị động bị đánh, cũng phải bắn ra từng
đóa từng đóa máu tươi tung toé, hắn gần như bị loại lực lượng bùng nổ này làm đập
nát.
- Thực ngoan độc mà!
Mọi người cảm thán.
Cái loại pháp khí hoàng kim này đều là phù văn
đại đạo của bản thân nàng rèn luyện ra, khoảnh khắc kíp nổ như vậy cũng làm cho
chính nàng phải kêu rên, khóe miệng tràn ra từng đợt từng đợt vết máu, mà hết
thảy chỉ là để nhanh chóng giết chết Diệp Phàm, miễn cho phát sinh biến cố.
Phía trước phía sau thân thể Diệp Phàm sáng
lên, nếu không có Thần liên trật tự trói hắn, phỏng chừng đều nứt ra thành mảnh
nhỏ, nơi đó rất nhiều máu tươi rơi vãi.
- Thánh thể Diệp Phàm! Hôm nay là ngày chết của
ngươi tới rồi, tộc nhân của ta chết đi, tất cả ân oán giữa ngươi và ta đều thanh
toán tại đây!
Hoàng Kim thiên nữ lạnh giọng nói.
- Dám chờ huynh đệ ta độ kiếp xong rồi chiến một
trận với hắn không?
Thánh Hoàng tử rống to, toàn thân bộ lông màu
vàng đều phát sáng, lửa giận
xông lên tận trời.
Đáng tiếc, hắn không thoát thân ra được, vừa bị
Thần hổ ngự thạch khí công sát, vừa bị Long nữ ở một bên cầm Vạn Long Linh cuốn
lấy hắn, cắt đứt con đường cứu viện phía trước.
- Ha ha...
Hoàng Kim thiên nữ cười to, đầu đầy sợi tóc
bay múa, ra tay linh hoạt sắc bén, nói:
- Còn muốn trở thành Chuẩn đế, nằm mơ đi! Ta sẽ
không cho hắn cơ hội này, một cước đạp nát tan cơ hội phá kiến thành điệp của hắn!