Hoang Tháp, xuất hiện trên thế gian đến giờ thời
gian lâu dài biết bao, ngược dòng năm tháng dài dòng, ngọn nguồn của nó ở nơi
nào? Kiện cổ khí này thật sự quá mức thần bí.
Tiên Chung, cũng ly kỳ, sinh ra ở Côn Lôn, ẩn
chứa vạn bí chư thiên, quỷ thần khó lường, mà cái đỉnh xanh của Đế Tôn cũng
sinh ra ở Côn Lôn, mảnh nhỏ rơi xuống thành tiên địa.
Mây mù màu trắng lưu động, trên đại lục cổ lúc
này ồn ào huyên náo, mọi người nghe đủ loại chuyện ở quá khứ đều ngạc nhiên
kinh sợ. Thời đại thần thoại quá mức lâu dài, để lại rất nhiều câu đố khó giải.
Bầu không khí đối địch trong Thiên Cung hòa
hoãn lại, Côn Lôn di tộc thu hồi Nhân Hoàng Ấn, không động thủ nữa, rất nhiều Đại
Thánh một lần nữa ngồi xuống, thương lượng các loại quy tắc trật tự ứng đối với
con đường thành tiên mở ra.
- Nếu là cả thế thành tiên thì không có gì để
nói, nhưng nếu có hạn chế thời gian, chỉ có thể có một bộ phận bước vào Tiên vực,
như vậy chỉ phải chiến một trận định ra kết quả!
- Ta đề nghị kế thừa nắm giữ binh khí Đế có thể
nhiều thêm mấy danh ngạch, cam đoan bọn họ thông suốt trên đường!
- Dựa vào cái gì?!
Lập tức có người phản đối, cũng không phải mỗi
một vị Đại Thánh đến đây đều có cổ binh Cực Đạo. Trên thực tế, mặc dù nhìn
xuyên qua vạn vực chư thiên, cũng chỉ số ít người có được mà thôi, Đại đế cổ
đâu có bao nhiêu người.
- Tự nhiên là bằng thực lực nói chuyện, bằng không
ngươi và ta cầm cổ khí đi lên Vực ngoại chiến một trận, nhìn thử xem kết thúc
như thế nào!
Lão tộc trtrởng Huyết Hoàng Sơn lạnh lùng nói
ra, tự nhiên là lão nắm giữ Cổ Hoàng khí, mà người kia thì cầm Thánh binh truyền
lại đời sau.
Quyết đấu như vậy sẽ có trì hoãn sao? Không hề
nghi ngờ, sẽ nghiêng về một bên, không thể phát sinh bất cứ kỳ tích gì!
Ở trung ương Thiên Cung, hết thảy đều là trắng
trợn như thế, liên quan đến hy vọng thành tiên, Đại Thánh ngồi xuống thương lượng,
tất cả đều đối chọi gay gắt, đều muốn suy nghĩ cho tộc mình.
Ở sự thực tàn khốc trước mặt, hết thảy đều phải
tính toán chi li, thời khắc này nếu đạo đức tốt thì chỉ có thể bị người ta cho
là đần độn, phải vì bản tộc tranh thủ được lợi ích lớn nhất mới là mấu chốt.
- Có binh khí Đế rất giỏi sao! Đến lúc đó chỉ
cần Chuẩn đế của tộc ta xuất hiện, hết thảy đều sẽ khác, binh khí Đế nói không
chừng đều phải đổi chủ!
Một vị Thôn thần thử âm u nói.
Vị Đại Thánh này thực đặc biệt, vẫn chưa hóa
sinh thân người, răng nanh sắc nhọn, mắt xanh mượt, là một con Thần thử màu bạc,
cả vật thể như là có ngọn lửa bạc bùng cháy hừng hực loá mắt, thân thể to lớn
như con voi.
- Phải không? Đen bây giờ mới chỉ thấy được
Nhân tộc xuất hiện Chuẩn đế, thật chờ mong Đại đế của tộc ngươi giá lâm!
Có người lạnh như băng đáp lại, phớt lờ không
thèm quan tâm.
- Lão hủ cũng nghĩ rằng: dựa vào nắm giữ binh
khí Đế hay không để phân chia danh ngạch trên con đường thành tiên có vẻ không ổn,
hãy dựa vào chủng tộc để phân chia!
Một con Tỳ hưu lên tiếng, phun ra nuốt vào mây
mù, tiến hóa thành hình tổ long, thoạt nhìn rất khủng bố.
- Chư vị hay là trước đừng tranh luận những thứ
này, đại hội ký kết quy tắc cũng không phải phân chia, tốt hơn là trước nói một
chút tình thế ác liệt trước mắt đi!
Có người khác lên tiếng.
- Không sai! Trước mắt Bắc Đẩu nổi phong ba
chưa yên ổn. Theo ta nghĩ còn chưa đợi cho con đường thành tiên mở ra, cũng sắp
nhấn chìm phiến đại lục này rồi! Vì vậy chúng ta phải cần một điều lệ, lau đi một
ít nhân tố không an phận. Tỷ như nói Thánh thể Nhân tộc giếtt Kim Ô tộc, diệt
Tu Di Sơn, loại phần tử nguy hiểm này luôn dẫn tới phân tranh, có nên hay không
phải trấn áp một chút? Chư vị cảm thấy như thế nào, ta cho rằng rất cần thiết!
Một vị lão ẩu được gọi là Phong Mỗ Mỗ lên tiếng,
trên mặt đầy nếp nhăn, mỗi cái đều có thể kẹp lấy hạt gạo. Tiếng nói phát ra âm
thanh ồ ồ, vừa thấy liền biết là hạng người không dễ trêu chọc.
Sau khi bà ta nói xong, nhìn thoáng qua Đại Khổng
Tước Minh Vương, lại nhìn thoáng qua Đại Thánh Kim Ô tộc, rõ ràng đây là muốn
thống nhất trận tuyến.
Lòng người khó dò, có khi thực hiếm ác, cũng
có khi dễ dàng dao động. Nhiều Đại Thánh ở đây như vậy, nếu như thật có thể nói
động vài người, nhất là đại tộc nắm giữ Cổ Hoàng khí, nói không chừng thật có
thể tiêu diệt Thánh thể Nhân tộc.
Đáng tiếc, Đại Khổng Tước Minh Vương không một
chút đổi sắc, không nói một lời.
Trên thực tế, nàng rất muốn siêu độ Diệp Phàm,
nhưng thông qua trận chiến ấy nàng hiểu được, nếu muốn lay chuyển mấy kiện binh
khí Đế nói dễ hơn làm, đó là một liên minh cường đại!
Vả lại, ngày nay lão tăng Ma Kha bị Hoa hòa
thượng kia lôi kéo đi, trở thành Hộ Pháp Vương của hắn, có chuyện hay không có
chuyện đều sẽ trợ giúp hắn, vì nghĩ rằng đó là thần tích chuyển thế của Phật
môn.
Đại Thánh Kim Ô tộc thần sắc âm trầm, tự nhiên
hắn phải tỏ thái độ, giọng trầm trầm nói:
- Thánh thể Nhân tộc ngang ngược kiêu ngạo,
rành rành trước mắt mọi người. Tên này hành động ương ngạnh, thủ đoạn lợi hại
mà tàn nhẫn: giết Kim Ô nhất mạch ta, còn đi công kích kế thừa đạo chính thống
của A Di Đà Phật Đại đế... loại cuồng đồ này lưu lại hắn làm gì, chúng ta cùng
nhau thảo phạt giết chết là xong!
- Bộ tộc các ngươi này lặp đi lặp lại khiêu
khích nhiều lần, thật muốn bị diệt tộc hay sao?
Đúng lúc này, Cổ Kim Bằng xuất hiện. “Ầm” một tiếng,
hai cánh vỗ động quạt vào hai cỗ quan tài đá, dừng ở trước mặt Phong Mỗ Mỗ và Đại
Thánh Kim Ô tộc.
Long Mã cũng xuất hiện, lưng đeo một thanh sát
kiếm, tuy rằng chưa ra khỏi vỏ, nhưng sát khí bừng bừng như là có thể sát tiên!
Diệp Phàm kinh ngạc, chúng nó biến mất một đoạn
thời gian rất dài, nhưng lại đi luyện sát kiếm hay sao? Kiếm bên trong vỏ kia
phảng phất như thực sự là binh khí đại hung, mọi người ở đây bị dọa cho hoảng sợ.
- Vậy cứ ra bên ngoài chiến một trận như thế
nào?
Một Kim Ô tộc tuổi còn trẻ đứng lên, vừa rồi hắn
không nói một lời, mà lúc này lại trấn định tự nhiên.
Người này khí độ bất phàm, mặc áo lông màu
vàng, mạnh mẽ như rồng, thân mình cao ngất, có một mái tóc dài hoàng kim, con
ngươi chớp động phát ra tia sáng rực.
Mọi người đều chấn động trong lòng, đối mặt với
binh khí Đế đều không sợ hãi, hắn có cái gì cậy vào? Xem ra thân phận không phải
là nhỏ.
- Đây là Hoài Tôn Thái tử điện hạ một thế hệ của
tộc ta!
Lão thánh giới thiệu.
- Thương thảo mà thôi, mỗi người phát biếu ý kiến
của mình, hôm nay tốt nhất chớ nên động võ, đều ngồi xuống nói chuyện!
Có Đại Thánh ba phải, khuyên can song phương.
- Cũng chỉ là một kiện binh khí Đế có thiếu
sót mà thôi, chờ Đại đế tộc ta đến đây, ngoại vật gì đều sẽ vô dụng!
Lão Kim Ô tộc sắc mặt âm trầm như nước, âm u
sâu kín nói.
Kim Ô tộc có Chuẩn đế!
Trước nay đều có truyền thuyết này, hiện tại hắn
tỏ thái độ như vậy hẳn là không giả. Điều này làm cho sau lưng mọi người dâng
lên một luồng hơi lạnh. Một khi leo lên tới cảnh giới Chuẩn đế, điều đó sẽ hoàn
toàn khác hẳn, sẽ triệt để vô địch!
Dính một cái chữ Đế so với Đại Thánh là cách
biệt giữa trời và đất, đạo lạch trời này không thể vượt qua, nếu muốn đi ngược
chiều phạt Đế, đó là không có khả năng!
Nhân vật như vậy nếu như nảy sinh lòng ác độc,
ngay cả người có binh khí Đế nơi tay cũng không được, dù sao không có khả năng
luôn không ngừng vận dụng, nếu hắn muốn giết người sẽ có rất nhiều cơ hội.
Nên biết rằng, năm đó Cái Cửu U huyết khí khô
kiệt, tuổi già sức yếu cũng có thể không cậy vào binh khí Đế quyết đấu cùng Đại
Thánh đỉnh phong Cổ tộc cầm Hoàng Kim Giản, đây là sự kiện kinh người và chấn
nhiếp thế gian đến mức nào?
Vì vậy, lời nói của lão thánh Kim Ô tộc vừa dứt,
khiến mọi người đều trái tim đập liên hồi. Ngày nay nếu đắc tội với Kim Ô nhất
mạch, tương lai khẳng định có tai họa động trời.
Tuy nhiên, Cổ Kim Bằng, Long Mã vẫn như cũ
không sợ, lập tức tìm bàn trống hóa thành thân người ngồi xuống, các Đại Thánh
đối với sát kiếm đeo trên lưng bọn họ đều kiêng kị không thôi.
Không lâu sau, bầu không khí khác thường biến
mất, trong Thiên Cung lại bắt đầu tranh luận không ngớt. Tất cả cường giả các tộc
đều xuất phát từ lợi ích bản thân, định chế điều lệ.
Trung tâm Thiên Khuyết, tất cả đều là chủ nhân
các bộ tộc, hoặc là Đại Thánh, kém cõi nhất cũng là Vương của Thánh nhân, Thánh
nhân bình thường chỉ có thể ở bên ngoài điện nghe và phát biếu ý kiến, bởi vì người
của vạn vực chư thiên tới quá đông.
Sau đó không lâu, Khương Dật Phi đi ra, giao lại
chuyện định lập pháp tắc trật tự cho một lão Thánh nhân Khương tộc, để người
kia ở trong này đàm phán.
Hắn phong thần như ngọc, siêu nhiên xuất
chúng, nhất là vừa rồi từng giằng co với Côn Lôn di tộc cầm Nhân Hoàng Ấn, uy
thế khiếp người, lúc này xuất hiện tự nhiên thu hút chú ý của mọi người.
Rất nhiều nữ nhân trẻ tuổi đều trong mắt lộ ra
tia sáng kỳ dị, khe khẽ nói nhỏ, đánh giá cực cao đối với Khương Dật Phi. Cho
dù hắn thật sự không phải con của Đế, chỉ sợ cũng sẽ không yếu thể mảy may nào.
Sau đó, Phong Hoàng cũng đi ra, rất nhiều Đại
Thánh ở trong điện giằng co, lời nói đối chọi gay gắt, cái loại không khí này
quá mức áp lực, nàng cũng tạm lui.
Nàng đeo mặt ng ngũ sắc lượn lờ từng đạo ráng
màu, như tiên tử che một tấm khăn che mặt thần bí, dáng người thon dài, thướt
tha duyên dáng như thân ở giữa đám mây, xinh đẹp không tỳ vết thu hút mọi người
quay đầu nhìn ngắm.
Ở trên khối đại lục cổ này tràn ngập sương mờ,
cung điện lầu đài thoạt nhìn phi thường mờ ảo, như phủ một lớp sa mỏng, một ít
cao thủ trẻ tuổi đều ở bên ngoài vẫn chưa đi vào trong đại điện.
- Khương huynh! Từng nghe đại danh đã lâu, gặp
mặt càng hơn nghe tiếng!
Cách đó không xa, một nam nhân một thân giáp
trụ màu bạc đứng lên, trên
người chiến y sáng loáng, anh khí kinh người.
Ở bên cạnh hắn còn có một nữ nhân, mắt như thu
thủy thân như ngọc, mặc hà y, dáng người như tiên, hai người đứng chung một chỗ
giống như một đôi người ngọc.
Đúng là vị Thánh Linh có thân thể máu thịt kia
cùng với Nguyệt Linh Công chúa của Cửu Lê hoàng triều. Hai người ngồi bên bàn
đá trước một tòa lầu, lúc này đều đứng lên, cùng nhau bước tới nghênh đón.
- Huynh đài quá khen!
Khương Dật Phi mỉm cười, đồng thời chào hỏi
Nguyệt Linh Công chúa một trong nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ này.
- Khương huynh phong thái giống như Đại đế trẻ
tuổi, ta có hân hạnh chính mắt xem một bức họa cổ, đó là bức họa của Hằng Vũ
chí tôn, khi nhìn thấy Khương huynh ta thực tưởng rằng Đại đế sống lại đấy!
Thánh Linh mời Khương Dật Phi đến ngồi chung
bàn, kêu người đưa lên một ly thần tửu, đồng thời tự giới thiệu, hắn là Thánh
Linh đến từ Vực ngoại, tên là Thạch Trung Hiên.
Khương Dật Phi, Thạch Trung Hiên, Nguyệt Linh
Công chúa, ba nhân vật như vậy ngồi cùng một chỗ nếu muốn không dẫn người chú ý
đều không được. Hơn nữa ngoài Thiên Cung người ta tấp nập, tự nhiên là vạn chúng
chú ý.
- Phong tộc Công chúa cũng đi ra kia! Từng
nghe kỳ danh đã lâu, mười ba tuổi đã bắt đầu có thể khai sáng bí thuật không
đơn giản, không lâu mới đây lại phá giải câu đố tiên kinh trên tấm bia đá của bản
tộc, quả nhiên là kỳ nữ!
Cách đó không xa, có người nói nhỏ.
Nguyệt Linh Công chúa đứng dậy, mời Phong
Hoàng lại đây, cùng ngồi bên bàn đá cùng nhau đàm đạo luận cổ kim.
Chỉ khoảng nửa khắc, nơi này có mười mấy người
ngồi xuống, mỗi người đều tài giỏi cao chót vót, tất cả đều là nhân vật tuyệt đỉnh
của các bộ tộc, phần lớn đều đến từ Vực ngoại, xuất xứ từ chủng tộc khác nhau.
- Không bằng chúng ta mời thêm đến mấy vị đồng
đạo trẻ tuổi như thế nào?
Thạch Trung Hiên nở nụ cười, mặc dù Thần huyết
trong cơ thể bị áp chế, nhưng vẫn làm cho mọi người chung quanh cảm nhận được một
loại uy áp lớn lao, không dám tới gần.
- Này, Hoài Tôn điện hạ của Kim Ô tộc cũng đi
ra kia! Không bằng mời cùng tới đây đi!
Vị điện hạ của Kim Ô tộc này, thần sắc bình thản,
nhìn thấy bên này có người ngoắc gọi, mời hắn tới liền vận dụng Thiên Nhãn nhìn
lại, vừa thấy tự nhiên là chợt nghiêm lại, bởi vì không có người nào là tầm thường,
hắn bước tới.
- Kim Ô tộc tuân theo vận khí của thiên địa, từ
xưa đến nay đều phồn thịnh không suy, được xưng là Thần điểu, ở trong mặt trời
là con của Thiên Đế, có vô tận truyền thuyết quả thực khiến ngưới ta hướng tới!
Có người thở dài.
Tương truyền, Kim Ô tộc là hậu đại của Thiên Đế,
trong cơ thể có chảy xuôi bảo huyết vô thượng, đây là nguyên nhân bộ tộc của họ
vô cùng cường đại.
Không ít người đều dời ánh mắt trông lại, hy vọng
Hoài Tôn Thái tử có thể nói rõ chân tướng.