Thiên bi màu vàng trấn áp xuống, nện ở trên lưng Vương Trùng đánh hắn vào đống loạn thạch. Cự thạch quay cuồng, bụi mù nổi lên bốn phía, một vùng hôn độn.
Rầm—
Thiếu niên chín tuổi Vương Trùng ra sức giãy giụa, đem một vùng thạch lâm san thành đất bằng. Quần áo hắn rách nát, tóc tai bù xù, hai mắt phun lửa. Hắn thiếu niên đắc chí, đã khi nào từng bị thiệt lớn như vậy.
- Diệp Phàm!
Hai mắt hắn dựng ngược, gân xanh trên toán nhảy loạn, thần sắc làm người ta sợ hãi. Tuy rằng mới chín tuổi nhưng đã có một vẻ dữ tợn, vô cùng hung dữ.
- Ngao...
Rồng ngâm liên tiểp nổi lên. Hai tay hắn nặn Long Ấn, hóa ra mười tám con Thần Long, nhiều hơn gấp đôi vừa rồi mà mỗi một con đều thô to rất nhiều, như mười tám dãy núi ngang trời, khí thể áp người.
Ầm!
Mười tám con Thần Long rậm rạp bát ngát, hùng tráng có lực đồng thời vồ tới cắn nuốt Diệp Phàm. Còn chưa xông tới, mặt đất đã bị xé ra thành cả ngàn vạn vết nứt.
Mỗi một khe nứt đều dài tới mấy dặm, cảnh tượng hãi người. Vùng đất cháy sém này dường như muốn lún xuống, hoàn toàn không còn tồn tại, dấu hiệu của một vùng tận thể.
- Thằng nhãi con còn chưa từ bỏ ý định!
Diệp Phàm đi lại giữa Thần Long, giơ tay nhấc chân đều là đạo lý ảo diệu, như diễn biến một bộ đạo thư huyền ảo vô cùng.
Phốc! Phốc!
Hắn một chưởng đánh đầu một con Thần Long thành đống máu nhầy, nhấc chÂn đạp gãy đầu một con khác. Thân rồng thật lớn máu chảy đầm đìa rơi xuống trời cao.
Diệp Phàm dùng Đại Thủ Ấn màu vàng không ngừng xuất kích, liên tiếp vỗ ra mười tám chưởng đánh chết toàn bộ mười tám con Thần Long rồi sau đó từng bước ép tới Vương Trùng.
Ầm!
Đột nhiên Vương Trùng há mồm phun ra một chiếc chiến xa, chẳng qua cao một thước nhưng lại phát ra tiêng vang đinh tai nhức óc nghiền ép tới Diệp Phàm.
Diệp Phàm thần sắc ngưng trọng, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, lui sang một bên rồi sau đó nhấc tay đánh ra một vòng sáng ngời, như một tia chóp đánh lên.
Coong—
Kim Cương Trác sáng loáng đánh lên chiến xa chiều cao hơn một thước kia nhưng trong khoảnh khắc lại bị đánh văng ra, còn phát ra tiếng rạn vỡ.
- Đây là...
Đồng tử Diệp Phàm co rát lại. Kim Cương Trác chính là Pháp bảo đoạt từ Diêu Quang, đan dệt ra đạo và lý lại bị cổ chiến xa này tông một cái thành hai nửa.
Ầm Ầm Ầm!!!
Cỗ chién xa kia rất nhanh phóng đại dài đến ba trượng, có khắc chÂn long nổi. Toàn thân nó màu đen, như một cơn sóng thần ập tới mang theo vô tận khí cơ đáng sợ.
Ầm!
Hai tay Diệp Phàm phân biệt thúc giục một vầng mặt trời cùng mặt trăng, toàn thÂn tỏa kim quang, nhật nguyệt lớn như cái thớt vang lên “ù ù”. Hắn như một vị thần minh đang tuần tra.
Mặt trời chói chang cùng mặt trăng màu bạc tỏa hào quang như thác nước chảy chồm ra ngoài, chiếu rọi vùng hư không này đều trong suốt. Tất cả đều đánh lên cô chiến xa phát ra một tiếng nổ.
Ầm!
Chiến xa màu đen có khắc chân long đình chỉ nhưng cánh tay Diệp Phàm cũng hơi run lên. Đây là lần đầu tiên hắn dùng thÂn thể công pháp bảo mà bị cản lại, rất khó tưởng tượng cổ chiên xa này cường đại biết bao nhiêu.
- Chiến xa Vương cấp!
Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm lại. Đây là một kiện Vương binh, chính là một vị tuyệt đại vương giả tế luyện ra, siêu việt binh khí cấp Thánh chủ. Khó trách Kim Cương Trác lập tức vỡ nát.
Ù ù ù…
Cỗ chiến xa màu đen lại một lần nữa vọt tới, khí tức đáng sợ cầng dày đặc giống như một con hung thú thái cổ phát ra từng đợt ô quang, giây lát tới gần.
Diệp Phàm lướt ngang ba trăm trượng né tránh nhưng chiến xa như âm hồn ngay lập tức xông tới, hoàn toàn tập trang hắn. Như nước lũ ngập trời, ô quang bao phủ thiên địa.
Ầm!
Khí tức của thần binh Vương giả như cầu vồng, người chắn lại tan tác, loạn thạch vách đá rất nhanh hóa thành bụi bặm, nếu là cường giả Hóa Long bình thường sớm bị nghiền nát. Nó như một bàn tay của Thần Ma đè ép xuống.
Diệp Phàm lần đầu tiên chống lại binh khí như vậy. Thân thể hắn tuy rằng chắc chắn nhưng sau khi cổ chiến xa này sống lại đan dệt ra hào quang pháp tắc, hắn không thể tranh phong.
Hắn lui ra mười mấy dặm, một vùng dãy núi phía dưới đều bị cỗ chiến xa này nghiên sập, đổ xuống trong vô cùng bụi bặm, bốc lên bụi mù ngập trời.
Loại cổ xa này bẻ gãy nghiền nát, gần như không có gì có thể ngăn cản. Đây là binh khí Vương giả của một nhân vật cái thế cùng cấp bậc Thần Vương Khương Thái Hư còn để lại trên đời.
- Diệp Phàm, ngươi không phải Thánh thể vô song sao? Hôm nay trước mặt mọi người ta nghiền nát thân thể mà ngươi kiêu ngạo thành thịt vụn, cho ngươi thành thịt nát dưới bánh xe.
Vương Trùng tuy không lớn nhưng tính tình tương đối tàn nhẫn, đứng trên long xa màu đen cực nhanh tông tới, thần sắc dữ tợn kiêu ngạo ngập trời.
- Thần binh Vương giả tiêu hao quá lớn, ngươi có thể thúc giục được bao lâu?
Diệp Phàm mỉm cười, không tranh phong với hắn, rút lui rất nhanh.
- Ta muốn đem ngươi nghiền chết dưới bánh xe cũng đủ rồi!
Vương Trùng đứng trên cổ chiến xa, lấy ra một cái bỉnh ngọc nhỏ, mở nắp bình tức thì mùi thơm tràn ngập, nhỏ một giọt chất lỏng vào trong miệng.
Trong đó có mười mấy giọt Long Tủy, mỗi một giọt đều lớn bằng hạt nhỏ, đều không hòa vào nhau, giống như những viên mã não màu vàng trong suốt say lòng người.
Rất nhiều người nhìn vào trong mắt, cảm thấy cơ duyên của thiếu niên này quá nghịch thiên. Vì giết Diệp Phàm, tùy tiện dùng Long Tủy bổ sung thần lực. Trời mới biết hắn rơi vào long động chiếm được chỗ tốt lớn cỡ nào.
Nguyên bản Diệp Phàm muốn chờ khi hắn hao hết thần lực, không thể thúc giục cổ chiên xa thì ra tay, nhưng nhìn hắn muốn hao phí Long Tủy, lập tức không thể trì hoãn.
Keng!
Ở bên cạnh hắn hiện ra chín Thần binh khí: Bích Ngọc Đao, Tử Ngọc Kiếm, Xích Ngọc Mâu, Mặc Ngọc Kích, Bạch Ngọc Thuẫn... Chín Thần ngọc binh mỗi một Thần đều dài không tới ba tắc, ôn nhuận sáng bóng phát ra một cổ khí cơ khiếp tâm hồn người.
Xoát!
Diệp Phàm cầm lấy Thần Tử Ngọc Kiếm dài hai tấc xông lên phía trước, dùng sức bổ tới. Một luồng tử quang thông thiên lập tức chia thiên địa ra làm hai nửa.
Đại địa vang lên “ầm ầm”, một cái đại liệt cốc dài tới hai mươi mấy dặm kéo dài ra phương xa, ngọn núi cùng hoang lĩnh đều bị hủy.
Đương-
Chiến xa màu đen sau khi bị bổ trúng lập tức ngừng lại, thân thể Vương Trùng chấn động mãnh liệt, khóe miệng rỉ máu. Diệp Phàm thay đổi một Thần ngọc binh, tay phải cầm lấy Mặc Ngọc Kích dài ba tắc từ trên trời giáng xuống.
Ầm!
Mũi kích bẻ gãy nghiền nát, xé ô quang đâm vào trong cổ chiến xa. Diệp Phàm ung dung hạ xuống đứng ở trên xe.
- Ngươi... Binh khí gì vậy?
Vương Trùng vô cùng kinh ngạc. Chiến xa là binh khí Vương giả, lần nào cũng thuận lợi, giết tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh dễ dàng như xé một bức tranh. Không nghĩ tới hôm nay bị người ta công vào, mà còn gần như vậy. Mặc Ngọc Kích gần như sắp đâm tới trước mặt.
- Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi có binh khí Vương cấp. Chiến xa mặc dù tốt nhưng còn không phải ngươi có thể khống chế. Để lại cho ta dùng thay chân đi! Diệp Phàm thu hồi chín thần binh, Đại Thủ Ân màu vàng bổ về phía trước.
Ầm!
Khoảng cách gần như vậy Vương Trùng không thể né tránh, vươn một đôi tay bé nhỏ ngăn cản nhưng lại bị chấn rách hổ khẩu.
Diệp Phàm kinh ngạc, hắn nghĩ đủ để đánh gãy xương cốt toàn thân đối phương không nghĩ tới chỉ rách hổ khẩu, chảy máu mà thôi.
- Thân thể còn có thể, thử thêm một lần nữa!
Chưởng chỉ của Diệp Phàm hóa thành màu vàng rực, càng thêm rực rỡ, toàn thÂn tỏa sáng giống như thất thải lưu ly, huyết khí màu vàng xung thiên.
Ầm!
Lần này Vương Trùng kêu to một tiếng, miệng phun máu, song chưởng bị gãy rời, rốt cục không thể ngăn được.
- Ta thật sự rất tò mò, ngươi nhỏ tuổi như vậy làm thể nào rèn luyện thân thể đến trình độ như này?
Diệp Phàm ép tới phía trước.
Phía sau tất cả đám nhân vật cấp Thánh tử đều biến sắc. Nghe đồn Vương Trùng từng uống long huyết, mặc dù tuổi nhỏ nhưng có thân thể kim cương bất hoại, ngay cả một vị Thần tăng của Phật giáo đều từng gật đầu khen ngợi.
Nhưng mà giờ phút này hắn vẫn bị Diệp Phàm chặt đứt xương cốt, căn bản không ngăn được một kích thân thể của Thánh thể, điều này làm cho người ta kinh ngạc.
Ba!
Đại Thủ Ấn màu vàng của Diệp Phàm lại vỗ xuống, lần này dùng tám phần lực đạo. Vương Trùng hộc búng máu to, xương cốt gãy bảy tám cây.
- Quả nhiên có chút bản lĩnh. Đổi thành nửa bước đại năng, đã sớm bị ta đánh thành thịt nát rồi mà ngươi lại còn có thể kiên trì.
Diệp Phàm đang khen ngợi nhưng Vương Trùng nghe được mấy lời này sắc mặt đỏ bừng, huyết mạch phồng lên vô cùng phẫn nộ. Hắn cảm thấy đây là một loại nhục nhã.
- Ca ca ta sẽ thay ta báo thù, đến lúc đó ngươi chết không có chỗ chôn.
Trong mắt Vương Trùng phun lửa, kiên cường bất khuất.
Ba~
Diệp Phàm vỗ một chưởng lên đầu hắn:
- Còn cứng miệng! Ca ca ngươi so được với đại năng sao? Bọn họ đều không giết được ta.
- Bọn họ tính cái gì? Ca ca ta được xưng cổ đế chuyển thế, một ngón tay có thể diệt ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi chạy nhanh, cho dù ngươi chạy trốn chÂn trời góc biển đều có thể bắt ngươi ra.
Vương Trùng kêu lớn.
Bốp!
Diệp Phàm lại đập một hưởng lên đầu hắn nói:
- Ta chờ hắn tới tìm ta, hiện tại vẫn là giải quyết ngươi trước đi. Lấy tất cả kỳ trân ra đây đi.
Hắn bắt đầu cướp bóc trắng trợn. Đầu tiên đoạt lấy bình Long Tủy vào tay rồi sau đó ném Vương Trùng ra ngoài xe, hào quang chợt lóe cổ chiến xa hóa thành cao hơn một tắc xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn xóa bỏ ấn ký cất đi.
- Trả ta đây, đó là bảo bối của ta.
Vương Trùng giận dữ kêu lớn, thẳng đến lúc này mới giống một đứa nhỏ bị mất vật ưa thích.
- Trả cái đầu ngươi!
Diệp Phàm một tay xách hẳn, thăm dò Luân Hải cùng Đạo Cung, lấy ra một đống bảo bối.
Trân phẩm rất nhiều, cổ dược hơn vạn năm không dưới mười gốc đều có thể dùng để bảo mệnh. Mà Long Tủy lại càng có tới ba bình, mỗi bình đều có mười mấy giọt, sắc vàng óng ánh vừa nhìn biết là thượng phẩm.
Ngoài ra còn có một khối bia ngọc có khẳc một bức Chân Long Ấn, phức tạp ảo diệu, vừa nhìn liền biết là một loại thần thuật bất truyền thế gian, cần phải nghiêm túc nghiên ngâm tìm hiểu.
- Thật sự là một đứa trẻ ngoan, nhiều báu vật như vậy ta cũng không biết cảm tạ ngươi như thể nào!
Diệp Phàm mỉm cười.
Cổ chiến xa chính là binh khí Vương giả, quý báu giống như chín thần binh, có giá trị khó thể đánh giá, lấy ra bán đấu giá ngay cả Thánh chủ đều muốn tranh nhau. Lực sát thương lớn khiếp người, khó thể tranh phong.
Long Tủy, bên trong ẩn chứa mảnh nhỏ pháp tắc, khi tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh ngộ đạo dùng nó trợ giúp có thể làm ít được nhiều, có diệu dụng vô cùng.
Chân Long Ấn cùng một cấp bậc với Bão Sơn Ấn, Nhân Vương Ấn. Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy có thể còn có liên hệ nào đó, là bí thuật tuyệt thế.
- Diệp Phàm, cho dù ngươi giết ta cũng không sống được lâu. Chờ xem, ca ca ta nhất định sẽ trấn ngươi vĩnh viên ở u minh, sống không bằng chết!
Thấy Diệp Phàm nhấc tay đè xuống, Vương Trùng lớn tiếng kêu la.
- Nhỏ như vậy đã dữ dằn như thế, ta vẫn còn sớm diệt trừ thứ tai họa nhà ngươi đi!
Diệp Phàm vươn một chỉ điểm tới mi tâm hắn.
- Không tốt. Nếu người kia biết chúng ta trơ mắt nhìn đệ đệ hắn chết, chỉ sợ cũng sẽ ra tay với chúng ta!
Tất cả mọi người phía sau biến sắc, rất nhiều người ra tay, các loại pháp bảo cùng nhau đánh về phía trước.
Đinh!
Diệp Phàm tiện tay quơ tới chín thần binh vờn quanh bên người, cầm lấy Thần Bích Ngọc Đao dài hơn hai tắc quét ngang không trung, phát ra một tiếng ngọc khí kêu khẽ.
Một luồng đao quang xanh biếc giống như biển quét ngang ra, trên bầu trời mười một kiện Pháp bảo đều trở thành bột mịn rơi xuống.
Ngoài ra có hai người kêu thảm, bị chém thành hai nửa chết oan uổng, thi thể rơi xuống trời cao.
- Trên người hắn có binh khí Vương giả, căn bản không thể ngăn. Làm sao bây giờ?
Một đám người sắc mặt trắng bệch.
- Chúng ta đã hết sức, ca ca hắn cũng không thể nói gì, không thể trách tội được!
Một số người nhanh chóng rút lui.
Ngón tay màu vàng của Diệp Phàm điểm tới mi tâm Vương Trùng, còn chưa tới gần chỉ lực cũng đã lộ ra, chóp lóe ánh vàng.
Trên mi tâm Vương Trùng xuất hiện vết rạn, vết máu tràn ra. sắc mặt hắn tái nhợt, không thể động đậy.
Ầm!
Đột nhiên một cỗ khí cơ cường đại lao ra, mi tâm Vương Trùng phát ra vạn đạo thần quang như một vùng cánh cửa thế giới mở ra, ngàn vạn luồng ánh sáng lành.
Diệp Phàm rất nhanh rút lui, hắn cảm nhận được một loại nguy hiểm, dùng chín thần binh chắn trước người.
Đây là một bức hình ảnh rất thần bí, mi tâm Vương Trùng rộng mở một vùng cánh cửa thế giới, một cổ chiến xa màu vàng bay ra, phía trên một bóng người cao lớn đứng sừng sững như một vị Thần Ma.
- Là hắn, Cổ đế Vương Đằng.
- Làm sao hắn lại ở trong mi tâm Vương Trùng?
Đám nhân vật cấp Thánh tử kia cả kinh kêu lên, dừng lại ở trên núi xa xa đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cổ chiến xa màu vàng kêu lên ù ù bay ra, bóng người phía trên tức đen hỗn loạn, mặt như đao vót, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh có lực, toàn thân bị kim quang tận trời bao phủ, giống như Thiên đế giáng trần.
Ngoài ra, ở chung quanh hắn có chín con Chân Long, Thần Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ chớp động thần mang hóa thành tứ tượng vờn quanh hẳn.
Đây quả thật chính là một bức Thiên đế lâm thế, với tinh không tứ tượng thủ hộ. Vương Đằng tóc rối bay loạn, ở chính giữa chiến xa, hào quang vạn trượng hùng thị thiên hạ, giống như đang tuần tra.
Diệp Phàm giật mình. Người này khí tức quá mạnh mẽ, nhân vật đời trước đều không thể so sánh, đây là một loại tiềm năng cường đại bên trong.
Rồng ngâm Phượng hót, Bạch Hổ gầm trời, Huyền Quy nâng biển kim quang vạn tầng, rực rỡ một vùng. Vương Đằng đứng trên cổ chiến xa, lù lù bất động, ánh mắt thâm thúy.
- Thật sự là hắn tới!
Đám nhân vật cấp Thánh tử kia đều biến sắc.
Vương Đằng được xưng cổ để chuyên thế, sinh ra ở Bắc Nguyên, từ lúc mười lăm tuổi đã vô địch thế hệ trẻ Bắc Nguyên. Hiện nay mười năm trôi qua, gần như không ai biết hắn đạt tới loại cảnh giới nào.
Tất cả mọi người đều xưng hắn như một vị Đại đế chuyên thế, bởi vì quỹ tích trưởng thành của han quá giống một vị Đại đế Nhân tộc trong lịch sử, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.
Thiên tư của hắn phàm là người hiểu biết đều giật mình cảm thấy đáng sợ, không ai không sợ hãi. Nếu đối lập với hắn, sẽ cảm thấy được bản thân là một loại bi ai.
Mà người này còn có đại khí vận, mười mấy tuổi từng vào đời lịch lãm, một mình đi tới Đông Hoang, chỉ đi một chuyến liền chiếm được một loại trong Cửu Bí trở về Bắc Nguyên.
Đây chỉ là ngoại giới có thể biết, mà hắn đến tột cùng nắm giữ cổ thuật như thế nào, không ai biết rõ, ngay cả tộc nhân của hẳn đều không biết rõ.
Trong lòng Diệp Phàm nghiêm nghị. Người được xưng là cổ đế chuyên thế này, cực kỳ thần bí cùng cường đại, có một loại khí cơ nghịch thiên khiến người ta sợ hãi.
Trên chiên xa màu vàng hào quang vạn đạo, chiếu rọi hẳn như một vị cổ đế. Chín con Chân Long, Thần Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ bảo vệ ở trung tâm, tứ tượng sinh linh lại có lôi quang đáng sợ lóe lên. Đây là khí cơ khủng bố trải qua mười mấy lần thiên kiếp mới có.