- Bộ truyện này chỉ là một tác phẩm hư cấu của tác giả Thần Đông, các độc giả tuyệt đối không được tin các tình tiết trong truyện có thật.
- Ngươi không được phân tâm đấy, lão yêu kia còn chưa chết đâu!
Hắc Hoàng nhắc nhở.
Bí chữ "Giai" trong Cửu Bí hiển uy, làm cho thần niệm Diệp Phàm trở nên mênh mông như biển rộng. Hắn hóa thân thành đại đỉnh ba chân hai lỗ tai, phảng phất như đã hợp nhất với thiên địa, xung quanh đỉnh còn có ấn ký của đại đạo.
- Ngươi không thể ở trạng thái này vĩnh viễn được, mau mau đưa nó vào trong thần chuông hoàng kim của ta, chắc chắn nó sẽ bị phong ấn vĩnh viễn!
Hắc Hoàng đề nghị.
Diệp Phàm liên thủ với Hắc Hoàng, chuyển lão yêu đang bị thương nặng vào trong thần chuông hoàng kim, rồi phong ấn nó ở bên trong.
- Thần chuông này có chút không ổn, có lẽ phải thêm một kiện binh khí của Đại Năng nữa thì mới trấn áp được hắn.
Diệp Phàm khôi phục lại thân thể, rồi đưa tay nắm lấy đóa hoa sen màu xanh kia. Thần niệm mạnh mẽ như thủy triều dâng lên, tràn ra cuốn lấy kiện binh khí nhìn có chút mỏng manh này, hoàn toàn xóa đi ấn ký của chủ nhân lúc trước trên đó.
- Đây là thần liên do Đại Năng tế luyện ra, cũng chính là bản thể đời sau của Đại Đế Yêu tộc, binh khí hiếm thấy a!
Hắc Hoàng chớp chớp mắt.
- Ngươi lám dùng nó sao? Nếu ngươi làm vậy, sợ rằng sẽ bị Yêu tộc đuổi giết khắp thiên hạ đó!
Diệp Phàm cảnh cáo, tránh Hắc Hoàng nổi lòng tham.
"Xoẹt"
Diệp Phàm cầm đóa hoa sen màu xanh trong tay, nhẹ nhàng đảo qua rồi đặt nó lên trên thần chuông hoàng kim. Thần chuông lập tức chấn động, phát ra âm chuông dằng dặc.
Đến lúc này, Diệp Phàm mới thở một hơi nhẹ nhõm, nói:
- Được rồi, hai kiện binh khí đã đủ khắc chế hắn. Sau khi cứu Bàng Bác ra, chúng ta lại quyết định xem thử nên giải quyết hắn như thế nào.
- Bàng Bác, ngươi đang ở đâu?
- Ở chỗ này...
Sâu trong thức hải, âm thanh của Bàng Bác truyền tới.
Tìm kiếm trong chốc lát, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một nhà tù, nhà tù này hoàn toàn được xây bằng thần niệm. Bổn nguyên thần thức của Bàng Bác đang bị nhốt bên trong nhà tù màu bạc này.
- Diệp Phàm...
Bàng Bác cười cười, nước mắt rơi xuống.
Diệp Phàm cũng có cảm giác chua xót. Trong những năm gần đây, Bàng Bác vẫn bị nhốt trong ngục tù, chưa từng được hưởng thụ cuộc sống trên thế gian.
- Tất cả đã kết thúc, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài!
Diệp Phàm xuất thủ chặt đứt ngục tù, chấn nát các sợi xiềng xích thần niệm màu bạc.
* * * * *
Nửa giờ đồng hồ sau, Diệp Phàm và Hắc Hoàng rời khỏi thân thể này, Bàng Bác cũng lấy lại được quyền khống chế thân thể của mình.
Nơi bọn họ đang đứng có những cổ mọc cao chọc trời, nhưng cũng không dày đặc lắm, xung quanh còn có vài tòa đình ẩn hiện, dưới đất lại có nước chảy róc rách, những dây leo già lão từ trên cao rủ xuống...cảnh vật thật tự nhiên và sinh động.
- Mấy năm này đúng là những ngày trời đen đất ám, phần lớn thời gian đều bị động tu hành, niềm vui duy nhất là quát mắng lão yêu kia...
Bàng Bác là một người lạc quan, ít khi thương cảm, nên tâm tình cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Diệp Phàm nói chuyện với Bàng Bác một lúc mới biết được vài chuyện, ban đầu lão yêu và Bàng Bác giằng co rất gay gắt, lão yêu cũng khó làm gì được Bàng bác. Nhưng kể từ khi tới được Bất Lão điện này, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Hơn nữa, nhận được sự tương trợ của hai vị Đại Năng là Thanh Giao vương và Khổng Tước vương, lão yêu vốn đã gần hết thọ nguyên lại nhận được cơ hội tái sinh mới.
Nửa năm trước, lão yêu bắt đầu làm chủ thân thể này, thần thức cũng ngày càng mạnh hơn.
- Bí mật chúng ta đến từ một tinh không khác đã bị lão yêu này biết rồi.
Nhất thời Diệp Phàm cả kinh, nói:
- Cái gì...
- Cũng vì lý do này nên ta mới có thể sống sót...
Bàng Bác cảm thán, nói tiếp:
- Lão yêu rất quan tâm đến việc tinh không khác, nhất là những sự tích cổ của Trung Hoa chúng ta...
* * * * *
Mấy năm qua có thể nói là khoảng thời gian đau khổ đối với Bàng Bác, nhưng thật ra đó cũng là một cách tôi luyện.
Ban đầu hắn vào lão yêu cùng ở chung một chỗ, dưới sự áp bách của một vị Đại Năng, tốc độ tu luyện của hắn có thể nói là kinh người. Sau đó, từ lúc lão yêu nắm được quyền khống chế thân thể, tiến độ tu hành chỉ còn cách dùng từ "dọa người" để hình dung.
Dù sao lão yêu cũng là một Đại Năng trong Yêu tộc, sau khi lão ta có được một thân thể cường đại thì tốc độ tu luyện sẽ tăng mạnh hơn rất nhiều.
- Ông bà hắn, bây giờ ta cũng không biết mình là người hay yêu nữa, lão già đó đã biến thân thể của ta ra hình dáng quái dị rồi...
"Cong", "cong", "cong"
Hắc Hoàng đang chạy thẳng tới đây, bộ dáng của nó giống như một con trâu đực vậy. Dưới cổ của nó có đeo một cái chuông nhỏ, phát ra những âm thanh rất dễ nghe.
Diệp Phàm nhìn cái chuông nhỏ xinh xắn kia, khẽ suy nghĩ một chút, chỉ sợ con chó mực này có địa vị rất lớn.
- Con chó này thật lớn đó!
Bàng Bác sợ hãi than thở.
Thấy cả hai đang nhìn mình, Hắc Hoàng lập tức nhe răng nói:
- Nhìn cái gì? Thấy bổn Hoàng oai hùng cường tráng như thế, có phải các ngươi ghen tỵ hay không?
- Hình như con chó mực này còn lớn hơn con chó ngao Tây Tạng ngươi nuôi trước kia nhiều.
- Con bà nó, không phải hắn nuối ta, ta còn đang tính thu hắn làm nhân sủng đây.
Sắc mặt Hắc Hoàng liền trở nên khó coi.
Mặt Diệp Phàm cũng hơi tái đi, hắn nói:
- Ngươi mau đi qua chỗ khác đi.
- Tiểu tử, ngươi làm người qua sông rút cầu à?
Lúc này Hắc Hoàng cảm thấy không thoải mái, khi nãy đại chiến với lão yêu nó bị hành hạ nhiều lần. Nếu như không nghỉ ngơi tu dưỡng mấy tháng, chỉ sợ không thể khôi phục lại như cũ được.
- Đây không phải là nơi nói chuyện, chúng ta mau rời đi thôi.
Diệp Phàm đứng dậy.
- Ta không thể đi với các ngươi.
Bàng Bác lắc đầu.
- Ngươi lo lắng gì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Nếu như ta rời khỏi nơi này, chỉ sợ Yêu tộc khắp thiên hạ sẽ đuổi giết ngươi, lúc đó ngươi còn nguy hiểm hơn.
Bàng Bác giải thích.
Bây giờ tính mạng của hắn đã được an toàn, ngày sau có thể tự động rời đi, nhưng tuyệt đối không thể rời đi ngay lúc này.
- Ta cũng có biết mấy chuyện về lão yêu, bọn họ sẽ không phát hiện được sơ hở gì. Sau này, ta sẽ trở thành một thành viên trong Yêu tộc.
Bàng Bác cố ý lưu lại.
Diệp Phàm bảo Hắc Hoàng đi sang một chỗ khác, rồi cùng mật đàm với Bàng Bác.
Một lúc sau, trong rừng có hai tiếng cười lớn truyền ra.
- Như vậy cũng tốt, chúng ta một ở Nhân tộc, một ở Yêu tộc, tương lai sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
- Chỉ cần mấy tháng nữa là ta có thể quang minh chính đại đi ra ngoài rồi, lúc đó sẽ giúp ngươi giết chết vài tên Thánh tử.
- Sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta tìm được đường trở về.
Hắc Hoàng ở cách đấy không xa bĩu môi, nói:
- Con bà nó, hai tên tiểu tử này đúng là không phải thứ tốt lành gì, trước sau cũng gây họa cho xem.
Đúng là Bàng Bác không nên rời đi ngay lúc này, nếu không, chắc chắn sẽ có đại loạn xảy ra. Mà việc hắn ở đây lại là một chuyện tốt, bởi vì bây giờ hắn đã được tự do, trong tay lại có cổ kinh Yêu Đế, tương lai sẽ như biển rộng mặc cho cá nhảy.
- Các ngươi tính toán xong chưa, nếu còn không rời đi thì sẽ kinh động đến những người khác đó.
Hắc Hoàng cảm thấy kéo dài sẽ không ổn, nên hối thúc Diệp Phàm.
- Để đóa hoa sen màu xanh kia lại.
Diệp Phàm lấy kiện binh khí này đưa cho Bàng Bác. Một tia sáng màu xanh lóe lên, đóa hoa sen màu xanh xông vào cơ thể của Bàng bác.
Hắc Hoàng lưu luyến nói:
- Bảo bối hiếm thấy a...bổn Hoàng đau lòng!
Diệp Phàm nói:
- Chúng ta liên thủ tiêu diệt lão yêu này đi, nếu để lâu sợ rằng có biến.
- Không cần luyện hóa hắn thành tro, áp chế là được rồi.
Hắc Hoàng ngăn trở.
Cuối cùng ba người này cùng nhau xuất thủ, trấn áp lão yêu ngay bên trong thần chuông hoàng kim.
Thật ra không phong ấn thì lão yêu kia cũng không thể gây sóng gió gì được nữa, lão ta đã bị Yêu Đế cửu trảm - Thần Thương đánh ngược lại, thương thế trong người rất nặng.
Diệp Phàm và Hắc Hoàng thối lui khỏi Bất Lão điện, thuận lợi thông qua khu rừng đá thiên thạch trên không trung, rồi xóa đi mọi khí tức và dấu vết.
Lai lịch Hắc Hoàng thần bí, ngay cả đạo văn do Đại Năng thi triển cũng có thể phá vỡ, nên lúc rời đi sẽ không lưu lại sơ hởi gì.
Mấy loại tài liệu như Tinh thạch, Thần Huyết thổ...gần như đã trở thành đồ bỏ đi, ngay cả nửa phương nguyên cũng sử dụng gần hết, có thể nói lần này Diệp Phàm đã tiêu tốn rất nhiều tiền của rồi.
Ở đây có đỉnh núi hùng vĩ, cổ tùng xanh tươi cao ngất xinh đẹp, nước suối trong rừng chảy cuồn cuộn.
Diệp Phàm yên lặng quay trở về phòng của mình, ngủ một giấc thật ngon. Sau khi giải quyết được một mối lo trong lòng, tinh thần cả người hắn cũng thoáng buông lỏng.
* * * * *
Sáng sớm, Hỏa châu to lớn kia lại huyền phù ở trên cao, ánh mình minh từ ngoài chiếu rọi vào cửa sổ.
Sau khi rửa mặt, tinh thần hồi phục lại xong, Diệp Phàm bắt đầu suy nghĩ rời khỏi chỗ này.
Bỗng nhiên Hắc Hoàng từ xa đi đến, vẻ mặt rất khó coi. Nó vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa, vất vả nguyên một đêm nhưng rốt cuộc nó cũng không có cổ kinh Yêu Đế.
Diệp Phàm dùng xong điểm tâm là liền tìm Đồ Phi, thương lượng với tên nhiều chuyện này mau chóng rời khỏi nơi này, rồi tới thịnh hội Dao Trì thánh địa.
- Tiểu Diệp tử, gấp gáp như vậy làm gì?
Kể từ lúc đến đây, trông Đồ Phi rất vui vẻ, suốt ngày cứ kè cặp bên một nữ yêu tinh, dường như không muốn rời khỏi nơi này.
- Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua Dao Trì thịnh hội sao? Thánh Tử và Thánh Nữ của các đại Thánh Địa đều tới đó, Kim Sí Tiểu Bằng vương và một số Yêu tộc cũng hiện thân, không nên bỏ qua.
- Gấp cái gì, khi gần đến thì Nhan công chúa cũng đi mà, dù sao vẫn còn lâu lắm, có khi Dao Trì lại không tổ chức thịnh hội nữa đó.
Đồ Phi không muốn rời đi, uyển chuyển nói.
Nghe thấy Đồ Phi nói câu này, bỗng nhiên Diệp Phàm cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Lão yêu bị hắn trấn áp hôm qua tuyệt đối là tộc nhân của Nhan Như Ngọc, hắn trấn áp lão yêu cũng là có lỗi với Nhan Như Ngọc, nhưng mà hắn không còn lựa chọn nào khác. Vì muốn cứu được Bàng Bác, hắn chỉ còn cách làm như thế.
- Hắc Hoàng, đừng luyện hóa lão yêu kia thành tro bụi. Đợi đến khi tu vi ta đủ rồi, ta sẽ quyết định nên xử lão ta như thế nào.
Diệp Phàm âm thầm truyền âm.
- Bổn Hoàng cũng nghĩ như vậy. Con bà nó, lão yêu chết tiệt này lại muốn kết thành một thể với thần chuông của bổn Hoàng.
Hắc Hoàng tức giận, âm thầm chửi rủa.
- Tiểu Diệp tử, đi vào yêu thành dạo một chút không?
Đồ Phi mở miệng nói.
- Ngươi hẹn gặp tiểu yêu tinh, ta đi theo không phải làm người cản trở sao?
Diệp Phàm cười lắc đầu.
- Xem ra ngươi đã muốn đi rồi, hay là vậy đi, hai ngày nữa chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây. Ta cũng muốn gặp mấy tên Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu và Khương Hoài kia.
- Được rồi, ta đợi ngươi hai ngày nữa.
Diệp Phàm cũng không muốn đột ngột rời đi, làm như vậy sẽ khiến cho Yêu tộc nghi ngờ.
Trước khi đi, hắn nghe theo lời đề nghị của Hắc Hoàng, cùng với nó đi vào yêu thành thu mua một chút tài liệu, rồi lúc về khắc đạo văn lên đó, có khi tương lai còn dùng đến.
Lần đi vào yêu thành này, Diệp Phàm thu mua rất nhiều tài liệu trân quý, nhưng mà giá tiền không nhỏ chút nào. Còn Đồ Phi lại cùng đi với nữ yêu tinh kia ở ngay đằng trước, suốt ngày cứ làm những hành động thân mật, không e ngại gì cả.
- Hai người các ngươi có thể kiềm chế được không, đừng có xem chúng ta là không khí.
Hắc Hoàng mở miệng.
Nữ yêu tinh kia cười khẽ, nói:
- Con chó mực này cũng thật lắm lời đấy nha, nhưng ngươi đã mở miệng nói chuyện được rồi, sao còn không hóa hình nhỉ?
Ngay lúc này Diệp Phàm cảm thấy có nhiều Yêu tộc nhìn hắn với ánh mắt khác lạ, hắn hơi giật mình một chút, cảm thấy phải rời đi ngay.
Sau đó không lâu, Tần Dao cũng xuất hiện trong yêu thành này. Dáng vẻ nàng ta vẫn như xưa: thân hình lả lướt, tứ chi mềm mại, giống như một cành liễu đang lay động trong gió.
- Sao ngươi lại tới yêu thành, có thấy nhiều người đang chú ý đến ngươi không?
Tần Dao liếc nhìn Diệp Phàm một cái, sóng mắt lưu chuyển, dường như muốn mị hoặc hắn.
- Tần Dao tỷ tỷ...
Một thiếu nữ yêu tinh mặc một bộ quần áo màu vàng, nhẹ nhàng đi tới. Nàng ta cười nói ngọt ngào, trông rất xinh đẹp.
- Ngươi không nên ở cùng một chỗ với Tần Dao tỷ tỷ!
Chợt Diệp Phàm nghe được lời cảnh cáo như vậy, là do thiếu nữ trước mắt này truyền âm cho hắn. Diệp Phàm còn thấy được trong mắt nàng ta có chút ánh sáng lạnh, khẽ lóe lên rồi biến mất. Nhưng khi nhìn Tần Dao, nàng ta lại cười nói tự nhiên, không hề có ý đối địch với hắn.
Diệp Phàm cười, cũng khẽ truyền âm lại, hỏi:
- Tại sao?
- Ngươi đã từng nghe qua câu cóc mà đòi ăn thịt thiên nga chưa?
Thiếu nữ này khinh thường truyền âm lại, đầu ngẩng cao lên.
Diệp Phàm cảm thấy không hiểu, từ trước tới nay hắn chưa trêu chọc người này bao giờ. Hắn truyền âm, nói:
- Tiểu nha đầu, hình như ngươi nhiều chuyện lắm thì phải?
Thiếu nữ yêu tinh lạnh lùng truyền âm lại:
- Nếu như ngươi muốn tốt cho Tần Dao tỷ tỷ thì mau tránh xa tỷ ấy ra, đừng ở gần tỷ ấy. Ngươi sinh ra đã là phế thể, suốt đời cũng dừng lại ở bí cảnh Đạo Cung, vĩnh viễn không trở thành cường giả chân chính được. Ngươi, không xứng với Tần Dao tỷ tỷ.
Diệp Phàm cũng không biết nói gì lại, hắn sờ cằm một chút rồi nói:
- Rốt cuộc ngươi vì ai mà nói mấy lời này với ta?
- Kim vũ ca, Khổ Trúc ca, Bạch Phương ca, bọn họ đều là thiên tài đã đạt đến cảnh giới tầng thứ năm bí cảnh Đạo Cung, chỉ có bọn họ mới xứng với Tần Dao tỷ tỷ. Lúc ở Nam vực cũng thôi đi, đã đến Bắc vực này rồi mà ngươi còn muốn làm con cóc ăn thịt thiên nga sao? Đừng có nằm mơ!
Tiểu yên tinh này lúc nói chuyện thật không nể mặt chút nào.
- Thì ra ngươi ra mặt vì ba con cóc kia, nhưng mà, tiểu nha đầu ngươi nhiều chuyện quá rồi.
Diệp Phàm trầm giọng, nói.
Bởi vì bọn họ đều âm thầm truyền âm, nên người bên cạnh không biết được.
- Cả đời này ngươi sẽ bị bí cảnh Đạo Cung vây khốn, mặc dù ngươi là vô địch cùng giai, nhưng khi đối mặt với những thiên tài từ bí cảnh Tứ Cực trở lên, một phế thể như ngươi không là gì cả. Cho nên, ngươi đừng có dây dưa với Tần Dao tỷ tỷ nữa, nếu muốn tốt cho tỷ ấy thì hãy rời đi, đừng làm liên lụy tỷ ấy.