Trên người Diệp Phàm máu tươi chảy đầm đia,
máu màu vàng giảm bớt, máu màu đỏ tươi tăng nhiều, sáng lóng lánh, trong sáng
như kim cương, đó là máu huyết tinh thuần nhất của Thánh thể.
Miệng vết thương trên thân hắn rất nhanh khép
lại; xương cốt bị thiên lôi hỗn độn đánh gãy đoạn được nối tiếp. Tới giai đoạn
này trường sinh lực rõ ràng tăng nhiều, các chỗ thân thể lành lại tăng lên trên
diện rộng.
Đại quân Thần Đỉnh như ong vỡ tổ, một mảnh đại
loạn, chạy trốn điên cuồng. Vừa rồi đều không làm gì được Diệp Phàm, càng đừng
nói là hiện tại. Nếu Thánh thể thật muốn so đo không có mấy người có thể sống
sót.
Những thống lĩnh kia bỏ chạy trước tiên, sở dĩ
bọn họ không có hạ mệnh lệnh rút lui chính là hy vọng vô số đại quân còn lại của
Thần Đình kia có thể bám trụ quấn chân Diệp Phàm.
Tinh không rơi vào trường cảnh hỗn loạn, nơi
nơi đều là bóng người, nơi nơi đều là tu sĩ, người kêu la thú gào rống, đây là
một trường hỗn loạn tan tác.
Người bên Thiên Đình hoàn toàn không có truy
kích, chỉ là trận tuyến của đại quân Thần Đình tự loạn, tự bỏ chạy thục mạng, mỗi
người đều hận phải chi mình mọc thêm hai cái chân. Đây là một ngày hoảng sợ
không chịu nổi.
Về phần một số người có chút thủ đoạn, đã sớm
tế xuất trận thai, mở ra vực môn tiến hành chạy trốn trối chết.
Các Đại thống lĩnh của Thần Đình, mỗi người đều
rất nghẹn khuất, trước đây bọn họ đều có khí thế khí nuốt bát hoang, muốn kiến
công lập nghiệp ở kiếp này, đi theo vị Chuẩn đế sắp thành đạo kia khai sáng một
kỷ nguyên bất hủ, hòng lưu lại uy danh hiến hách trên lịch sử. Không nghĩ tới,
mới vừa bắt đầu được chút huy hoàng, liền gặp phải đả kích như vậy, bọn họ bị
kinh sợ thối lui, cảnh tượng thật giống như chó nhà có tang...
Diệp Phàm độ kiếp, đả kích đối với bọn họ quá
lớn, nhất là đám người Vũ Mặc, Vũ Lan, từng người sắc mặt tái nhợt. Những năm gần
đây họ ngạo thị nhân gian, tự phụ là tư chất ngút trời. Kết quả khi so với
Thánh thể mới phát hiện mình cũng chỉ là gà đất chó sành, trong lòng tự thấy
chênh lệch quá lớn như dòng sông so với mặt biển.
Mọi người kinh sợ đến ngẩn người, Diệp Phàm độ
kiếp thành công, thân thể đạt tới cảnh giới Chuẩn đế, trước sau so ra chênh lệch
thật sự quá lớn. Diệp Phàm còn chưa hề động thủ đã dọa cho đại quân Thần Đình
tan vỡ.
- Binh sĩ bình thường có thể rời đi! Nhưng một
số người phải trả cái giá phải trả!
Diệp Phàm lên tiếng.
Thân thể hắn dần dần khôi phục, vô số lực lượng
tinh tú hội tụ mà đến, toàn bộ đúc vào trong thân thể hắn, nơi đó như là một
cái động không đáy, làm cho tinh tú đầy trời đều ảm đạm xuống.
Hắn đang tìm kiếm u Nhược, trên người nàng ta
có binh khí Chuẩn đế, vả lại chính là nàng hạ đạt mệnh lệnh khởi xướng trận
công phạt này. Nếu đều buông tha tất cả, không tiến hành uy hiếp, không có một
chút trừng phạt nào, như vậy người của Thần Đình sẽ giữ trong lòng may mắn, lần
sau có thể sẽ làm trầm trọng thêm lên.
- Tuy rằng cô ta là người thứ nhất chạy đi,
nhưng sớm đã bị bổn hoàng tập trung, ta đã để lại dấu hiệu trận văn chỉ dẫn ở
trên người nàng!
Hắc Hoàng nói.
Trên bàn tay Hắc Hoàng hiện lên trận văn, chỉ
về một phương vị, trực tiếp hiện ra tọa độ tinh không cụ thể, u Nhược vẫn còn
chưa đi xa, hiển nhiên là muốn tiếp tục ở trong tinh không quan sát sự việc.
- Thật là to gan, ta đi bắt giữ cô ta!
Dã nhân xách theo cây Lang Nha đại bổng, liếm
liếm miệng lộ ra răng nanh trắng tinh nói, hắn sớm nhìn ra u Nhược tuy là sinh
vật hình người, nhưng bản thể khẳng định không phải Nhân tộc, chuẩn bị chộp bắt
nàng ta cho vô nồi.
- Trên tay cô ta có Xích Huyết Thiết Đế Chùy,
vạn nhất giáng cho ngươi một cái khẳng định không chịu nổi, hay là để ta đi đi!
Lệ Thiên nói, lộ ra vẻ tươi cười dâm tà.
- Dâm tặc!
Dã nhân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
- Để ta đi!
Diệp Phàm dứt lời, hai tay vạch một cái, vũ trụ
nứt ra, hắn bước một bước đi vào, biến mất không thấy.
Trên không trung Thần Phạt Thành lặng ngắt như
tờ, mọi người giật mình một trận: thân thể Chuẩn đế quả nhiên thật khủng bố! Từ
nay về sau dù không có pháp tắc trật tự, hắn cũng có thể đi lại khắp nơi trong
vũ trụ, đi lại theo ý mình, còn tiện lợi hơn hết thảy vực môn của trận thai mở
ra.
- Các ngươi nói xem, hiện tại Tiểu Diệp Tử có
thể phi hành được hay không?
Lý Hắc Thủy hỏi.
Mấy người nghĩ đến vấn đề này, đều lộ thần sắc
cổ quái: Diệp Phàm không có pháp và đạo, theo lý mà nói sẽ không phi hành được,
nhưng bây giờ còn cần phải bay hay sao? Thân thể hắn có một không hai, có thể
chấn nứt vỡ hư không, muốn đi nơi nào liền lập tức tới chỗ đó.
Mà mọi người khác cũng đều như hóa đá một lúc
rất lâu. Diệp Phàm đạt tới một bước này rồi, có lẽ pháp và đạo đối với hắn
không còn cần thiết, hiện tại hắn có đủ năng lực để ngạo thế rồi.
“Ầm!”
Chỉ trong nháy mắt, trên không trung Thần Phạt
Thành liền truyền đến một tiếng vang nhỏ, hư không nứt ra, Diệp Phàm đã trở lại
dẫn theo u Nhược cảnh giới Đại Thánh. Hắn ném nàng xuống dưới chân mọi người.
Xích Huyết Thiết Chùy, bị gãy làm hai đoạn, ảm
đạm không ánh sáng!
- Trời ạ, một kiện binh khí Chuẩn đế mà cứ như
vậy bị hủy diệt, thật sự là nghịch thiên mà!
Mọi người đều rúng động, Diệp Phàm mới đi
trong nháy mắt mà thôi, liền có kết quả như vậy, như thế nào không làm cho mọi
người sợ hãi. Quá mức khủng bố, đây là lực lượng bá đạo đến mức nào?
Trong khoảnh khắc, mọi người đều kinh sợ, bỗng
nhiên nghĩ đến: Thánh thể cường đại nhất chính là thể phách, một khi đạt tới cảnh
giới chung cực có thể trực tiếp khiêu chiến với Đại đế!
Mà hiện tại, thân thể của Diệp Phàm đã trở
thành Chuẩn đế, đã đi lên con đường này, một khi toàn bộ máu tươi trong cơ thể
hắn biến thành màu đỏ, như vậy ở kiếp này đã có thể xem là một vị Đế không
vương miện.
Đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, đã tay không
trực tiếp hủy diệt một kiện binh khí Chuẩn đế, quả thực khiến người ta vừa kinh
sợ vừa ngưỡng mộ!
Trăm vạn đại quân Thần Đình mới vừa nghe được
Diệp Phàm đặc xá cho bọn họ, hơn phân nửa mọi người còn lưu lại chưa rời đi. Hiện
tại nhìn thấy con gái của người chủ Thần Đình bị ném xuống đất như vậy, mỗi tên
đều kinh sợ ngẩn người.
“Rắc!”
Diệp Phàm bắn ra một chỉ, toàn thân u Nhược
run rẩy dữ dội, một thân đạo hạnh bị tước bỏ sạch sẽ, trực tiếp bị đánh xuống
thành phàm nhân. Nàng ta phát ra một tiếng gào to xé nát tim gan, lộ ra bản thể:
trên đầu hiện ra một cái sừng màu đen, sau lưng lộ ra một đôi cánh chim màu
xám.
Đây là một vị Đại Thánh, là nghĩa nữ của người
chủ Thần Đình, thể mà chỉ trong nháy mắt đã bị phế đi, khiến mọi người đều hô hấp
dồn dập, trong vũ trụ đã không còn mảy may tiếng bàn tán, mọi người đều đang khẩn
trương nhìn vào hiện trường.
Diệp Phàm ném nàng ta vào giữa trăm vạn đại
quân, nói:
- Lưu lại cho ngươi một mạng, tự giải quyết
cho tốt. Thiên Đình không gây chuyện nhưng cũng không sợ ai!
Mấy chục vạn đại quân Thần Đình trầm mặc thật
lâu sau mới truyền ra tiếng ồn ào, khẳng định địa vị của Giáo chủ bọn họ đã bị
khiêu chiến, Diệp Phàm không sợ và không úy kỵ chút nào.
- Ầm ĩ cái gì! Thần Đình tự nghĩ là có thể hiệu
lệnh cho thiên hạ hay sao? Đây là các ngươi trước công phạt Thiên Đình!
Đông Phương Dã nói:
- Đừng tường có một kẻ chủ nhân sắp thành đạo
là có thể đứng trên thiên hạ, thống ngự vũ trụ! Có bản lĩnh bảo hắn đi bình định
cấm địa Sinh Mệnh đi!
- Đừng tưởng rằng sắp thành đạo là có thể uy
hiếp được người khác, chính mình cũng có thể bị uy hiếp, trừ phi hắn có thể
trong một ngày giết sạch người của Thiên Đình, nhưng hắn có thể làm được sao?
Hắc Hoàng cười lạnh nói.
Có một số ý nghĩa không cần nhiều lời, người
chủ Thần Đỉnh có chín người con trai, không phải nghĩa tử mà là thân tử, nếu hắn
dám ra tay lung tung bốn phía, đương nhiên Diệp Phàm cũng có thể đi xóa bỏ chín
đứa con của hắn.
Hiện tại, Diệp Phàm đạt tới cảnh giới này rồi,
nếu muốn đánh chết một người thật dễ dàng. Mà người chủ của Thần Đình muốn ngăn
lại một Thánh thể có lòng muốn bỏ chạy thì rất khó, bởi vì nếu như Thánh thể Diệp
Phàm không muốn chiến, tùy tiện tìm một chỗ ngủ đông thì sẽ rất khó tìm ra được,
vũ trụ quá rộng lớn.
- Người chủ Thần Đỉnh thì tính cái gì chứ? Năm
đó thời điếm chí tôn trong cấm địa Sinh Mệnh tàn sát bừa bãi thiên hạ, hắn làm
con rùa đen rút đầu ở nơi nào, hiện tại lại muốn lộ uy phong. Mà nay nếu muốn
làm hại Tiểu Diệp Tử, chính là kẻ địch của vạn linh!
Lệ Thiên cười lạnh nói.
- Không cần sợ hắn, chúng ta có cô bé ở đó, nếu
hắn dám vào Thiên Đình, dám động thủ, cô bé sẽ hù dọa hắn chết tươi!
Lý Hắc Thủy nói.
Thần Đình đại bại, binh khí Chuẩn đế Xích Huyết
Chùy bị gãy làm hai đoạn, u Nhược bị phế bỏ, trăm vạn đại quân tan tác, quả thực
chấn động khắp thế gian, dẫn phát lên một hồi sóng to gió lớn.
Tất cả những chuyện này đều do một người gây
nên, Thánh thể Diệp Phàm là người bị cho rằng ảm đạm quy ẩn nay đã trở lại, đã
quật khởi, sắp đi ra con đường thần thoại của bản thân mình. Đây là tin tức chấn
động tinh không.
Lần này dẫn phát lên một hồi gợn sóng khó có
thể tưởng tượng!
Tuy nhiên những thứ này tạm thời không có quan
hệ với đám người Diệp Phàm bọn họ, xong chuyện ở Thần Phạt Thành bọn họ liền ra
đi. Hầu tử rời đi đã mười năm, đi tham gia quyết đấu giữa các Cổ Hoàng tử. Mà
Diệp Đồng, Dương Hi cũng chinh phạt mười năm trên Để lộ chung cực, không có một
chút tin tức nào. Ngoài ra, Bàng Bác chỉ gặp thoáng qua Diệp Phàm, rồi mười năm
trước cũng tiến vào Đế Quan. Bọn họ muốn đi tìm gặp mọi người thử xem.
- Ồ! Quả nhiên là đi ra dễ dàng, còn muốn vào
lại thật khó khăn!
Chỉ cần Diệp Phàm vừa tới gần, Tinh Bia và Đế
Quan liền biến mất! Hắn từ nơi này rời đi có ý nghĩa đã buông bỏ, còn muốn đi
vào rất khó, không được chấp nhận.
Nghe nói đây là quy tắc của Đại đế cổ định ra.
Cuối cùng, Diệp Phàm bọn họ đi tới cửa ải cuối
cùng của cổ lộ Nhân tộc, người ở nơi này đều bị kinh động. Năm đó Diệp Phàm
mang theo Tiên kiếm đuổi giết Hộ đạo giả nơi này bỏ chạy thục mạng, để lại rất
nhiều truyền thuyết.
Chuyện Diệp Phàm thân thể thành Chuẩn đế, một
mình uy chấn vỡ tan trăm vạn đại quân của Thần Đình, còn không có truyền tới
đây, bởi vì tốc độ của mấy người quá nhanh đã tới trước tin tức, nhưng mọi người
nơi đây cũng không ai dám thất lễ với hắn.
Cộng thêm Hắc Hoàng là kẻ tham lam tận mạng, lột
da người ta đến xương trong truyền thuyết kia, cùng với Man Vương dã nhân xuất
hiện, còn có Lệ Thiên với Yến Nhất Tịch uy danh chấn động bốn phương cùng đi
theo, tự nhiên sẽ làm cho mọi người kính sợ.
Ở trong này, Diệp Phàm bọn họ cũng không có
phí nhiều khí lực liền nhận được một quả cổ lệnh, là một vị Hộ đạo giả đưa cho,
có thể cầm nó đi vào Đế Quan.
Đây là bí bảo, xưa nay chỉ có số ít người có
thể dùng thông đạo đặc biệt này đi vào Đế Quan, hiển nhiên Diệp Phàm có tư cách
là một trong số đó.
“Xoát” một tiếng, bọn họ biến mất tại chỗ, trực
tiếp xuất hiện ở trong một tòa thành to lớn, nơi này muôn hình vạn trạng, long
khí lượn lờ trên vô số cổ khuyết.
Đây không phải là Đệ Nhất Đế Quan, mà đã là
tòa thành thứ năm, chư hùng đã đánh tới nơi này. Trải qua mười năm liều mạng
huyết chiến, ngày nay còn lưu lại đây đều là chí cường giả!